Chương 7
Cứ như vậy một hồi, người phía sau cũng không thấy cử động.
Hồ ly không yên lòng thu thập hành lý, tới khi nam nhân ngồi xuống, đưa hai tay lên mặt bàn, mặt vùi vào iữa hai cánh tay.
Hồ ly quay đầu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Y không biết cách an ủi người khác a.
“Tại sao ngươi lại trở về?”
Kết quả trái với dự đoán của y, đối phương lại là người mở miệng trước.
“Ta không phải đã nói, ta chỉ là về lấy một ít đồ thôi sao?”
“Ngươi không có nghe rõ câu hỏi của ta? Ta là hỏi, tại sao ngươi lại trở về?”
Bời vì cố che dấu tâm sự, thanh âm của nam nhân càng trở nên nặng nề.
“Vì……..”
Hồ ly luôn nhanh nhảu đột nhiên nghẹn lời.
Nếu không ai nhắc tơi, có lẽ cả đời y đều không muốn nghĩ tới. Bởi vì y biết đó chính là ngõ cụt, quanh co bao nhiêu, tìm đến bao nhiêu lý do, đáp án chân chính chỉ có một.
Nhưng hiện tại y vẫn chưa muốn nói ra.
“...... Ta không biết.”
Tiếp đó là trầm mặc.
“Uy, ”
Hồ ly đẩy tay nam nhân:
“Đứng lên.”
Nam nhân cũng không để ý tới y. Điều này khiến y có chút nôn nóng lại bực mình, y cũng không phải lặn lội đường a trở về đây để chịu tội như vậy a.
“...... Một chút.”
Cái tên như người đã ch.ết cuối cùng cũng chịu mở miệng.
“Cái gì?”
“Ta nói, ngươi hôn ta một cái ta liền đứng lên.”
Mạc, mạc danh kỳ diệu! Hồ ly ở trong lòng nói thầm nói, vô ý thức lại cắn môi.
“Kia ….ngươi cũng phải đứng lên mới được...”
“Ta đã nói rồi, trước hôn, sau đó ta mới đứng lên.”
Đối mặt với yêu cầu vô lý như vậy, hồ ly bực tức một lúc, rốt cục cũng chịu thỏa hiệp.
Y tiến lại gần, quỳ xuống, hôn vào ngón tay của nam nhân.
Khi y cúi xuống liền phát hiện nỗi lo âu cùng phiền não trong lòng nháy mắt đã biến mất, chỉ còn một cảm giác vô cùng khác lạ.
Đôi môi ấm áp tiếp xúc với làn da lạnh lẽo của nam nhân.
Trong đại não trống rỗng của y chợt hiện lên hình ảnh của buổi chiều mùa thu hôm đó.
Hồ ly lúc này mới phát hiện chính mình hoài niệm ngày hôm đó như thế nào. Từ ngày đó tới hiện tại tuy rằng mới chỉ hai ba tháng nhưng lại giống như đã rất lâu rồi, lâu đến nỗi khi đại não tràn ngập hình ảnh của ngày hôm đó, trong lòng y lại cảm thấy thương cảm, lâu đến mức khiến y không muốn nhấc mình, cứ thế ngã nhào trên tay nam nhân, như thể sắp đổ lệ.
Y nợ hắn một đáp án, đồng thời cũng nợ chính mình một đáp án.
Y luôn nghĩ dù nói hay không mọi chuyện vẫn sẽ như cũ, nhưng sự thật đã chứng minh bọn họ đều cần một đáp án, tựa như một lời thề, là không thể thiếu.
“... Ta yêu ngươi.” [A a a, nói rồi nói rồi *0*~]
—
“Đây chính là do ngươi nói.”
Giọng nói yếu ớt như người nói mê, nhưng Claire vẫn vô cùng vui sướng, cọ vào mặt tiểu hồ ly, khóe miệng nhếch lên trêu cợt.
Hồ ly đỏ bừng mặt, lại giống như đang dỗi liếc mắt trừng hắn.
“Lại đây, ta giúp ngươi thu thập, như vậyấỹe nhanh hơn.”
Nam nhân vừa cười vừa giúp hồ ly thu nhặt mọi thứ, tới gần hồ ly, nhung mao cọ vào hai má mang theo hương vị quen thuộc trong mộng.
“Quả nhiên là.....”
“Ân?”
“Hoa chanh, giống như hương vị của gió biển.”
Nam nhân đưa chóp mũi lại gần “…là hương vị của ngươi.”
Hồ ly ngượng ngùng ngã vào, tựa như đang cười.
Cứ dựa sát như vậy cũng tốt, nam nhân thầm nghĩ.
“Đúng rồi ……” Hồ ly do dự nói “Ta có mang vài thứ về đây……..”
“Cái gì?”
“Này......”
Hồ ly xoay người lấy ra một viên thuốc nho nhỏ màu hồng nhạt.
“Đây là cái gì?”
Nam nhân cẩn thận cầm lấy viên thuốc, để dưới ánh đèn săm soi.
“Cái này…..xem như đề phòng rủi ro, chính là khi ngươi gặp ngu hiểm, nó có thể giúp ngươi nhỏ đi……như thế có thể giúp …”
“Nhỏ như thế nào?”
Nam nhân vội vàng cắt ngang lời tiểu hồ ly.
“Đại khái là giống ta, ta muốn nói là nó có thể —— uy!!”
Không đợi y nói xong, nam nhân đã nuốt luôn viên thuốc.
“Tiếp tục.”
Nam nhân mỉm cười nhìn hồ ly.
“……nhưng thuốc này có tác dụng phụ…..ngươi có thể không thể biến trở lại ngay……”
“Hả, chẳng lẽ cứ như vậy? Bình thường không phải ta sẽ biến trở lại sao?”
“Uhm…trên lý thuyết thì đúng như thế…….nhưng là tác dụng của thuốc có thể kéo dài liên tục hai ba canh giờ…….”
Nam nhân lại cắt ngang lời hồ ly, bất quá lần này là bằng hành động.
Hắn nắm lấy hồ ly phóng tới trên giường, chính mình cũng nằm xuống.
“Vậy thì có sao đâu? Cần bao lâu mới phát huy dược hiệu?”
“…..tầm một hai phút…….”
Hồ ly còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy nam nhân có phản ứng. Thân ảnh to lớn biến mất trước mắt y, trong đầu cũng mất đi ý niệm chạy trốn, ngược lại còn chột dạ chạy vào áo của nam nhân, lo lắng tìm kiếm hắn.
Đối với thuốc này hồ ly cũng không có kinh nghiệm nên không dám đảm bảo an toàn cho hắn dùng, ai ngờ hắn lại ăn nhanh như vậy chứ….
Nếu hắn cứ như vậy......
Ta đây —— ta chẳng phải là ——
Hồ ly còn chưa nghĩ xong thì đã bị một bàn tay nhỏ bé kéo ra ngoài.
“Ta yêu ngươi.”
“Ta... Ta cũng vậy......”
—
“Hô …….nguyên lai biến nhỏ lại thú vị như vậy, lần sau ngươi nhớ mang theo nhiều dược một chút!”
“...... Tuyệt không thú vị.”
“Sao? Ngươi lo lắng cho ta? Đừng khẩn trương như vậy, thần kinh sẽ sớm suy nhược đó.”
“………thực là không có biện pháp với ngươi…”
“Đúng rồi, các ngươi có thuốc hóa nhỏ, vậy không phải cũng sẽ có thuốc biến lớn sao?”
“Theo lý thuyết là có…….nhưng mà ta phải đi hỏi huynh trưởng mới biết được.”
“Ta rút lại lời lúc nãy, ta không cần thuốc hóa nhỏ nữa, đổi thành thuốc biến lớn đi.”
“Ngươi muốn…….”
“Cho-ngươi-ăn”
“Ta không cần………chờ một chút, hay là ngươi thực để ý?”
“Ta không có, bất quá nếu ngươi biến lớn, không phải sẽ càng làm được nhiều việc hơn sao? Tỷ như viết thư, ngươi còn có thể thử những thứ không có ở chỗ các ngươi, như vậy không phải tốt lắm sao?”
“Ngô……hóa ra là như thế……”
“Huống chi……..ta cảm thấy thân thể hóa nhỏ không tốt làm một vài chuyện……”
“Ngươi…….”
“Ai ai, không cần lộ ra bộ dáng muốn cắn người như vậy chứ…….hơn nữa ta còn chưa nói xong mà ……”
“......”
“Ta là nghĩ muốn thấy ngươi hóa lớn, ta mới có thể tùy thích ôm lấy ngươi, lúc nãy ta đã muốn thử vài lầnẫyty chân ngắn ngủn thật là vất vả mới ôm được ngươi a.”
“...... Đã biết......”
“Ân?”
“Ta nói, đã biết.”
“Tốt lắm, chúng ta hiện tại tiếp tục.”
“Nói bậy bạ gì đó!”
“Đừng nóng, ta chỉ nói giỡn thôi mà, vừa rồi thực tiêu hao nhiều thể lực, chúng ta ngủ một chút đi, lại đây.”
......
“A, ta hình như còn chưa nói…”
“Ân?”
“Luck Gandor——”
“Sao ngươi lại biết tên của ta?”
“Đừng kinh ngạc như vậy chứ, chỉ là cái tên thôi mà, ta điều tr.a một chút là được…..mà ta còn chưa nói hết a…….”
“Thỉnh.”
“Luck, hoan nghênh ngươi trở về nhà.”
“...... Ta đã trở về.”
– E N D –