Chương 7: Dạ ngộ
Nửa vầng trăng chậm chạp leo lên giữa trời, trong ngôi miếu đổ nát đám lửa nhỏ chập chờn, cây củi cuối cùng cũng hết, hỏa điểm (ý nói lửa nhỏ) ở trên củi còn le lói, vẫn là tàn lụi, trong không trung lũ khói (là khói hình giống sợi dây đó) xoay tròn trên đầu Đan Tung hai vòng rồi biến mất.
Đan Tung ôm bao quần áo thơm ngát ngủ, hắn xưa nay có điểm tốt là chỗ nào cũng ngủ được, không như người khác lạ chỗ là mắt mở cho tới hừng đông. Hắn bặm môi, mơ thấy chình mình trở thành lão bản của kinh thành đệ nhất đại trà lâu, hoàng đế tới ngợi khen không ngớt, múa bút lưu lại long mặc (ý nói vua ghi lại vài câu đó), phần thường là nghìn lạng vạn kim.
Ban đêm gió núi tán loạn, phần phật một tiếng cửa miếu mở toang, gió lạnh thổi khiến Đan Tung giật mình, bị lôi ra khỏi mộng đẹp. Hắn đỡ cái trán ngồi dậy, nhìn cửa miếu theo gió mà động đậy, như hán tử say rượu, rất quỷ dị.
Nhớ nhà, hắn gắt gao ôm lấy bao quần áo, ngẫm lại có điểm không thích hợp, dứt khoát đem hành trang cột ở trên lưng, cầm trên tay cây mộc côn, khinh thủ khinh cước (nhẹ nhàng) đi tới cửa sổ bên cạnh, nhìn ra bên ngoài.
Trong đêm tối bóng cây lắc lư, thoáng có tiếng kêu oa oa, bên gốc cây là tiểu hài nhi đang khanh khách cười.
Tiểu hài nhi? (sợ chưa, trong đêm tối thấy trẻ em!!!)
Đan Tung đi tới cửa sổ bên cạnh, nhất thời ngây ngẩn cả người, một tiểu oa nhi nằm trên mặt đất, hươ hươ cánh tay, vui tươi hớn hở cười đùa một mình (nếu đây đặt trong một không gian và thời gian khác ta sẽ thấy hành động này rất là dễ thương).
Mẫu thân liệt! (ta chịu QT không có dịch từ này, theo như ta hiểu gần như là OMG đi), hắn lập tức đi tới bên chân tường, hơn nửa đêm trên mặt đất xuất hiện tiểu hài nhi, nếu không phải gặp quỷ thì chính mình thành quỷ ni? Nghe bên ngoài rầm rầm tiếng gió thổi, loáng thoáng có tiếng binh khí va chạm, hắn nắm chặt tay áo, nếu tiểu oa nhi này không phải là quỷ thì khí lạnh ban đêm không tốt lắm. Vì vậy xiết chặt mộc côn, đi ra khỏi căn miếu, cẩn cẩn dực dực ôm lấy tiểu hài nhi.
Oa nhi này thật sự rất khả ái, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài, con mắt to lại sâu như biển, thấy người lạ cũng không sợ, cười khanh khách mừng rỡ. Đan Tung ôm tiểu oa nhi vừa đùa vừa hống, trong lòng vui mừng, quên đi sợ hãi (Lam: Tiểu Đan à, ngươi nêu cao tinh thần của Liên Hợp quốc: “trẻ em hôn nay thế giới ngày mai” như thế rất xứng đáng được tuyên dương nha!)
Bên tai tiếng binh khí ngày càng kịch liệt, Đan Tung lúc này mói nhớ tới chính sự, ôm búp bê chạy tới gần miếu nhìn đằng xa, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ có hai người cầm kiếm tấn công, chiêu thức sắc bén ngoan mãnh, trong đó có một người bị đánh tới thối lui, dù hắn là người thường cũng có thể nhìn ra ai võ công tốt hơn. Nhìn kỹ hơn một chút, hắn không khỏi mở to mắt nhìn, tay đang bế oa nhi cũng không khỏi căng thẳng.
Cái người đang chiếm thế thượng phong kia, mặc dù đưa lưng về phía hắn, nhưng vô luận thế nào hắn cũng đều nhớ kỹ, đó chẳng phải là Bạch Nhược Khê sao!
Thực sự là đạp phá thiết hài vô mịch xử, coi bộ hắn cũng không uổng công! Đan Tung không cần thừa lời, đang muốn tìm khối thạch đầu kia tính toán chút, chợt nhớ tới uống rượu đêm đó, phẫn nộ buông tay, một việc giảm một việc, rốt cuộc huề nhau? (huề thế nào hả kung, tên Bạch ấy mất có nụ hôn còn kung cả căn nhà, căn bản là không huề nhau!)
Có thể là do tiếng động hồi nãy quá lớn, người nọ thân hình dừng lại, Bạch Nhược Khê vẫn như cũ, một kiếm đâm tới, không đợi người nọ kêu lên, Đan Tung sợ đến kêu một tiếng: “A nha!”
Bạch Nhược Khê sửng sốt, trật phương hướng, đâm cánh tay người nọ, đối phương thấy thế tam thập lục kế tẩu vi thượng sách, lui về phía sau, loáng một cái đã không thấy bóng dáng. Bạch Nhược Khê thở dài, thu tay lại không hề truy sát, trầm mặc đứng đó, không nói năng gì.
Ánh sáng nhàn nhạt rơi trên mặt hắn, Đan Tung ôm búp bê đứng trong bụi cỏ, có thể tưởng tượng lông mi hắn trong bóng đêm xòe ra. Hai người đối lập nhau, dù có nghìn vạn lần hi vọng cũng không được gì, tiểu oa nhi không hiểu sự việc, vui tươi hớn hở quơ cánh tay nhỏ bé, ê a ê a kêu.
Đan Tung do dự một lúc lâu, không biết mở miệng như thế nào, Bạch Nhược Khê lại nói trước: “Ngươi thế nào lại ở chỗ này?”
Nghe vậy, cơn giận của Đan Tung lại bùng lên, tổ trạch bị người của Huyền Giáo đốt còn chưa tính còn thể liên lụy tới các hương thân, ngươi còn không có điểm nào xấu hổ tại chỗ này hỏi ta! Hắn nỗ lực đè nén lửa giận, cười nói: “Đêm nay đẹp như vậy ta có thể phụ lòng ánh trăng mà không đi dạo chút sao!”
Cho dù là một kẻ ngu si cũng có thể nghe được có điểm hờn giận, Bạch Nhược Khê hỏi: “Trang phục của ngươi là muốn đi xa?”
Đan Tung buồn bực nói: “Ta sống ch.ết cũng không phải là chuyện của ngươi!” Chợt thấy bóng râm hạ trên khuôn mặt dễ nhìn của người nọ có chút ảm đạm, không đành lòng, liền thấp giọng nói: “Vì ngươi cũng là vì ta, sau này đều tự bảo trọng.”
Bạch Nhược Khê không lên tiếng, tùy gió đêm thổi vạt áo, một lát sau mới nói: “Ta còn thiếu ngươi bạc.”
“Bạc…” Đan Tung vừa định nói có tiền mặt thì nhanh đưa ra, lại chuyển nói: “Chờ tình thế tốt hơn rồi nói sau.” Tiểu oa nhi trong lòng thấy không ai phản ứng, chép chép miệng, làm bộ sắp khóc, hắn vội vã dỗ dành, ngẩng đầu hỏi: “Hải tử này là của ngươi?”
Thanh âm của Bạch Nhược Khê có một tia không hài lòng: “Không phải!” (haha này là sợ Tiểu Đan hiểu lầm). Dừng một chút, âm điệu đã mềm mỏng hơn trước, “Ta lưu hắn cũng vô dụng, ngươi xem rồi ba.” Nói rồi từ trong lòng lấy ra hai tờ giấy: “Ngươi trước tiên cầm, còn lại ta sẽ trả sau.”
Đan Tung đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, bên tai gió mạnh thổi tới, Bạch Nhược Khê buông một tiếng: “Cáo từ”, đem hai tờ giấy nhét vào trong tay Đan Tung, xoay người lại, thoáng cái đã không thấy tăm hơi. Hắn há mồm muốn gọi, tiếng nói cơ hồ như bị gió cuốn ngược lại, cúi đầu nhìn trong tay là ngân phiếu năm mươi lượng.
Đang suy nghĩ ngân phiếu này có nên lấy hay không, trước mắt xuất hiện một thân ảnh màu trắng, tiểu oa nhin càng thêm hưng phấn bi bo kêu lên. Hắn nheo mắt, thấy rõ người, không khỏi ngạc nhiên nói: “Có khi tối nay quả thực là ngày tốt, Thẩm công tử cũng tới đây ngắm trăng? Thực sự là hảo nhã hứng.”
Thẩm Trầm Hân một thân bạch y, mái tóc để gió thổi đi tùy ý, tại thâm sơn cùng cốc trông như yêu tinh đã tu luyện thành tiên. Hắn cười tủm tỉm nói: “Thật sự là trăng sáng nơi nào không tương phùng, Đan huynh cũng là hảo nhã hứng.”
Đan Tung thu lại dáng cười, nghiêm mặt nói: “Còn không trả tiền.”
Thẩm Trầm Hân kinh ngạc: “Đan huynh đây là có chuyện gì? Lần trước tại hạ trả tới mười lăm lượng bạc cho một ly trà a.”
“Cha ta truyền cho ta tổ trạch không chỉ đáng giá mười lăm lượng bạc ba?” Hắn thông suốt đi ra ngoài, định thuyết pháp một chút.
Thẩm Trầm Hân cười nói: “Đan huynh quả không hổ là người làm ăn, tính toán cũng rất rõ ràng, chỉ là…” Hắn chắp tay nhìn trời, “Ở đây chỉ có ngươi và ta, sổ sách khó có thể thanh toán a.”
Đan Tung ôm búp bê trong lòng, nói: “Thẩm công tử cũng biết người làm ăn có thể vì tiền mà không màng mạng sống, huống chi nơi này là ba người, chứ không phải hai.”
Thẩm Trầm Hân dừng mắt tại tiểu oa nhi, vòng vo vài vòng, nói: “Không ngại chúng ta thương lượng một chút, ngươi đưa hài tử cho ta, ta trả ngươi tiền.”
“Cầm tiểu hài nhi buôn bán thật là không có lương tâm.” Đan Tung cố lấy dũng khí đòi tiền, hiện tại đã có chút vượt qua sinh tử, bình tĩnh nói: “Hơn nữa, nếu đem tiểu hài nhi cho ngươi, ta còn có thể khó bảo toàn đêm nay cùng hắn gặp gỡ Diêm vương gia.”
Thẩm Trầm Hân gật đầu: “Như thế, bất quá nể mặt Nhược Khê, ta sẽ không động đến ngươi.”
Nghe được hắn xưng hô Bạch Nhược Khê thân thiết như vậy, trong ngực Đan Tung có chút khó chịu, để hắn tiếp tục: “Cái này tiểu hài nhi ta nhìn trời thề, tuyệt đối không đả thương hắn, ngươi tin chưa?”
“Cái này hài tử thân phận cao quý, ngươi có phải muốn động của không được?” Đan Tung nắm nhược điểm hỏi.
Thẩm Trầm Hân mỉm cười: “Đan huynh, trên đời có một số việc, không biết thì hơn” Lại đưa cho hắn ngân phiếu. “Đây là ngân phiếu năm trăm lượng, đủ cho hai tổ trạch.”
Đan Tung nghiêm mặt nói: “Ta tuy rằng là một người làm ăn nhưng không phải tiền của mình thì tuyệt đối không thu.” Liền rút ba trăm đưa lại cho hắn.
Thẩm Trầm Hân cười to: “Đan huynh quả là hảo nhân, tương lai ngươi nếu là hoàng thượng, nhất định là phúc của thiên hạ.”
Không đợi Đan Tung phản ứng, hắn thân thủ ôm lấy tiểu oa nhi, búp bên thân thiết nắm chặt bạch y của hắn, lưu lại một bãi nước bọt thật lớn, khanh khách cười không ngừng.
“Cáo từ” Vừa dứt lời, bóng dáng Thẩm Trầm Hân cùng tiểu oa nhi liền biến mất.
Đan Tung mạc danh kỳ diệu nhìn tay trái năm mươi lượng, tay phải hai trăm lượng, quyết định tất cả đều nhận lấy, sửa sang lại bao quần áo, tiếp tục ngủ.
Thẩm Trầm Hân rất nhanh ôm búp bê đi tới quan đạo, sớm đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, Thất môn chủ thấy hắn đi tới, vội chắp tay: “Hộ pháp khổ cực.”
“Quả thực là khổ cực” Thẩm Trầm Hân cười cười, “Bạch Nhược Khê ngay cả sợi tóc còn chưa bắt được, cũng may thu hồi được thứ tốt.”
Thất môn chủ nhìn búp bê, nghi hoặc: “Hài tử này là?’
“Con trai độc nhất của Lạc Thanh vương-con thứ ba của đương kim thánh thượng.” Thẩm Trầm Hân nói: “Lạc Thanh vương Ân Dật đối với hài tử này thương yêu như trân bảo, vừa vặn hoàng đế bị bệnh trầm kha, như vậy không phải là một cơ hội tốt cho Huyền Giáo. Ô sơn lục lâm bắt cóc từ tay trắc phi đang về nhà thăm viếng, trắc phi ch.ết, ta nhân loạn cướp đi tiểu thế tử, muốn mượn cho một cái nhân tình, không ngờ lại gặp Bạch Nhược Khê, bị hắn đoạt đi. Bạch Nhược Khê lại bị ám vệ vương phủ truy đuổi, một vòng lại trở về tay ta.”
Thất môn chủ cười nói: “Chúc mừng hộ pháp, thật là cơ duyên xảo hợp, quả không uổng công.”
Thẩm Trầm Hân nói: “Ai nói không uổng công phu, vẫn là bị mất hai trăm lượng bạc.” Hắn mỉm cười cúi đầu nhìn tiểu thế tử, “Bất quá chút sinh ý, nếu sự thành, kiếm được không chỉ có chừng nấy.”
Tiểu thế tử chẳng bao liền tiến nhập mộng đẹp, nước bọt tựa hồ nhễ ra tay áo, Thẩm Trầm Hân cũng không chán ghét, nói: “Đi thôi”
Thất môn chủ cầm dây cương hỏi: “Đến Lạc Thanh vương phủ?”
“Cũng không phải” Hắn tự tin nói, “Tới đất phong của hắn trước đã.”
Mã xa lộc cộc tiến về phía trước, rất nhanh trên quan đạo cái gì cũng không có, ngày rằm sao thưa, ngày mai còn có lữ nhân chạy đi.