Chương 21: Trạm dịch
Xin lỗi mọi người do mấy hôm nay nhà ta sửa cho nên không edit được từ giờ thì bình thường rồi ^^. Mà mấy hôm nay mạng mẽo quả thực khiến người ta muốn lật bàn -.- Đã vào học rồi, lịch cũng không được thoải mái lắm, nhưng ta sẽ cố gắng edit nhanh =))
Vó ngựa chầm chậm, mang theo hai người một đường hướng bắc. Bạch Nhược Khê dù sao cũng từng trong giang hồ, biết được giang hồ quy củ, trước khi xuất phát không chỉ có nhượng Đan Tung thay đổi quần áo cũ, mà bản thân còn dịch dung, khuôn mặt tuấn mỹ giờ lại có thêm nếp nhăn cùng vết sẹo, trông chẳng khác gì một người trung niên.
Từ Hàng Châu cho tới kinh thành, đi bộ nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày, hai người kỵ mã cũng đã có thể rút ngắn hành trình, nhưng là không khỏi chịu cảnh màn trời chiếu đất. Cũng may dọc theo đường đi đều là quan đạo, trạm dịch đều có, cho nên cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Nhưng Bạch Nhược Khê cũng không quá an tâm, mặt trời dần lặn về Tây, đằng trước cái chiêu bài có chữ “Dịch” càng ngày càng gần, hắn kìm dây cương, giảm tốc độ của ngựa, đối Đan Tung nói: “Giữ cẩn thận tiền trên người.”
Đan Tung gật đầu, hắn nhanh chóng đem ngân phiếu ngọc bội tùy thân cất giấu, hơn nữa một thân áo bông có vài chỗ vá, cùng với giỏ trúc phía sau, nhìn thế nào hai người như thư sinh lên kinh dự thi, đang muốn vào trạm dịch mượn ngựa.
Trạm dịch này vừa nhỏ vừa tồi tàn, chuồng ngựa phía sau đã lâu năm không tu sửa, trên tường có nhiều vết nứt, còn lại không gian chỉ có thể đủ cho ba con ngựa chen chúc nhau. Hôm nay trong chuồng đã có một con ngựa, đang ở chậm rì rì ăn cỏ khô, cảm giác được bên cạnh có hàng xóm mới, nó ngẩng đầu xem xét một cái, hí một tiếng sau lại tiếp tục ăn cỏ.
Đan Tung nhìn con ngựa, thân thể mập mạp, trên người tất cả trang sức đều là hoàn mỹ thượng phẩm, cỏ khô cũng là đậu nành trộn chung với cỏ xanh, đem ngựa mình với con ngựa người ta so sánh quả nhiên là một trời một vực. Hắn thoải mái vỗ vỗ ngựa mình đang có mặc cảm tự ti, thầm nhủ, ngươi nhịn một chút, đến khi tới được kinh thành rồi thì cho ngươi ăn đậu tương không trộn cỏ xanh luôn, nói rồi lại cho ngựa ăn cỏ khô lại cho thêm miếng nước.
Hai người đi vào phòng trong, thật ra chẳng có mấy người, ngoại trừ dịch sử ở ngoài (dịch sử: người làm cho trạm dịch), còn có hai đại hán cùng một người có dáng dấp công tử ca. Lưỡng đại hán nói giọng Giao Châu, trên bàn có bánh mì loại lớn, thêm một chén thịt xào tỏi, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm. Cái kia công tử ngồi cách bọn họ rất xa, trên mặt là thần tình nhẫn nại, một ngụm một ngụm nhã nhặn ăn điểm tâm đã nguội.
Tiểu trạm dịch không đề cập tới cung cơm canh, chỉ cung cấp oa cụ, muốn ăn thì tự động thủ. Đan Tung đoán vị công tử này không thích mùi tỏi vì vậy cách khá xa, quay sang cũng thấy Bạch Nhược Khê cách xa hai vị đại hán nọ, trong lòng buồn cười, tiến lên đối dịch sử hỏi: “Có còn gian phòng nào không?”
Dịch sử nói: “Nơi đây chỉ là trạm nhỏ chỉ có một gian.”
“Không ngại.” Đan Tung nói, “Vậy trù phòng ở đâu?”
“Nó nằm ở đường rẽ sau ốc, phía sau còn có một mảnh đất trồng rau.” Nghe xong, Đan Tung cảm tạ một tiếng, liền lấy ra vài đồng tiền đồng mua chút nguyên vật liệu, bảo Bạch Nhược Khê đi nhìn gian phòng trước.
Chưa đi không biết, vừa vào liền kinh hách, Đan Tung nhìn gian phòng, thực sự không biết nói cái gì cho phải, cái nơi sạch sẽ nhất phòng có lẽ là cái hố đất. Bạch Nhược Khê nói: “Ngươi đi trước làm cơm, ta ở lại quét tước.”
Đan Tung gật đầu, đi ra cửa, nhưng vừa chút nữa là đụng phải người, hắn vội vàng lui lại, đã thấy công tử nọ. Nguyên bản xa xa nhìn chỉ cảm thấy quý khí mười phần, nhìn gần mới phát hiện hoa đào câu nhân, chu thần như ngọc, là một mỹ nhân hiếm thấy. Chỉ là quá nôn nóng, lại thêm vài phần hiển quý, không bằng được Bạch Nhược Khê bình thản như nước.(chuyện chồng A Tung mà >.<)
Hắn tránh sang một bên, nhượng công tử ca này đi trước, người nọ cũng không nói cái gì, hời hợt nhìn hắn một cái, trực tiếp đi qua. Đan Tung khách khí cười cười, xoay người đi tới trù phòng, gặp thoáng qua trong lúc đó, nhưng nhác thấy tai của người nọ hình như có lỗ tai, hắn sửng sốt, cũng không dám đoán bừa, tiếp tục đi.
Tại trù phòng đầy rẫy mùi bánh cùng mùi tỏi, chắc là do hai đại hán người Giao Châu kia lưu lại, Đan Tung thầm than một tiếng, đun nước, đem nồi rửa sạch, lấy gạo nấu cơm. Từ chỗ dịch sử mua rai cải trắng, đem đi rửa sạch, lại móc ra thịt khô mang theo, cắt thành phiến nấu cùng rau cải trắng. Bên ngoài vườn rau có đầm nước, bên cạnh có không ít thủy cần, vào mùa này đúng là khó có được, lấy từ trong bao lá trà đem sao cùng thủy cần. Xuất môn tại ngoại, có khả năng tự nấu đồ ăn cũng là một loại năng lực.
Bưng cơm nước vào nhà thì, Bạch Nhược Khê đã quét dọn xong, đang trải giường chiếu. Hai người ngồi xuống ăn, Bạch Nhược Khê nói: “Vừa nãy ngươi tại cửa đụng phải người?”
Đan Tung gắp một đũa thủy cần, nói: “Là cái cậu công tử tại đại đường hồi nãy, xem nữa là đụng trúng.”
“Không nên tiếp xúc nhiều với người nọ.” Bạch Nhược Khê thản nhiên nói.
Đan Tung ngẩn người: “Làm sao vậy?”
“Là nữ nhân.” Bạch Nhược Khê nói, “Hữu son phấn vị, không có hầu kết.”
Đan Tung nhớ lại mới vừa rồi không cẩn thận thoánh nhìn lỗ tai người kia, gật đầu đã hiểu: “Chỉ là một cô nương nữ phẫn nam trang tới đây làm gì? Na phải không… Thị đào hôn?”
Bạch Nhược Khê lắc đầu: ‘Điểm tâm vừa rồi nàng ăn, ngươi có biết?”
Đan Tung nỗ lực nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, nói: “Nhìn như là hoàng kim cao lại có chút không giống.”
“Đó là đại nội chuyên cống kim ti thốc tinh cao.” Bạch Nhược Khê nói, “Thỉnh thoảng gặp qua một hồi, cũng là chuyện khi còn nhỏ.”
“Cái kia cô nương…” Đan Tung mở to hai mắt nhìn, “Là phi tử trong cung trốn ra?”
Bạch Nhược Khê nhìn hắn một cái, vùi đầu ăn, làm như không có nghe thấy, quả nhiên, thường ngày xem hí nhiều quá cũng là hại.
Lập tức ban đêm, hai người hòa y mà ngủ (ý nói không dám thay đồ tắm rửa gì hết, chuyển sang tiếng Việt thì lại không biết phải diễn tả như thế nào), hiện nay xuất môn tại ngoại, không dám sơ suất. Đan Tung xưa nay nằm xuống một cái là đã ngủ, ôm chăn lui thành một đoàn, ngủ không hề hay biết. Bạch Nhược Khê ngủ không sau, nửa đêm canh ba, ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, hắn mở mắt, đẩy đẩy Đan Tung đang ngủ say bên cạnh.
Đan Tung lầm bầm, cũng chẳng biết đang nói gì, trở mình tiếp tục ngủ.
Bạch Nhược Khê nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng bước chân mất trật tự, khoảng từ ba đến năm người, tuy rằng bên ngoài gió lớn nhưng hắn vẫn nghe được rất rõ ràng. Tiếng bước chân gần tới gian phòng của bọn họ, hắn trong lòng không khỏi căng thẳng, nắm chặt thanh kiếm tùy thân không rời. Thấy sắp tới đây, lại chuyển bước hướng tới gian bên cạnh.
Dù sao cũng ở giang hồ lâu, Bạch Nhược Khê cũng đoán được vài phần, liền lay lay Đan Tung, người nọ như trước ngủ chẳng biết trời trăng mây gió gì. Hắn âm thầm thở dài, lôi kéo chăn, đắp lại cẩn thận cho Đan Tung, bản thân lại rời giường, không một tiếng động từ cừa sổ phi ra ngoài.
Trong không khí có một cổ mùi thơm nhàn nhạt, Bạch Nhược Khê nhận ra đây là mê hương, liền che miệng mũi, ngừng thở, lui thân trốn tại trù phòng, nhìn lén ra bên ngoài. Ánh trăng mờ thấy không rõ lắm tình cảnh trong viện, trong đó có trung niên hán tử đang nhìn chăm chăm gian nhà, lát sau lại có thêm một hán tử tới hội họp.
Hắn trong lòng khẽ động, nhớ lại lúc mới đến trạm dịch, hai người này không phải hai hán tử nói giọng Giao Châu đây sao!
Bên kia đích nóc nhà xuất hiện vài bóng đen, một hán tử Giao Châu phất tay, bóng đen liền rơi thẳng xuống, lưu loát nhảy lên, binh khí ra khỏi vỏ, hàn quang liệt liệt, bậc này khinh công, đều không phải sát thủ hay đạo tặc. Bạch Nhược Khê đè lại kiếm, lo lắng nhìn về phía gian phòng Đan Tung đang ngủ.
Vừa mới nãy sát khí mười phần nay lại yên ắng không gì sánh được, mắt thấy bóng đen đều đi, bỗng nhiên trong không khí vang lên một tia dị động, Bạch Nhược Khê thần kinh run lên, nhanh chóng dừng hô hấp, lại nghe thấy trong viện vang lên bịch bịch, sau đó cái kia Giao Châu đại hán kêu lên: “Bất hảo! Là…” Tiếp theo lại một tiếng bịch vang lên, trong viện không còn khí tức.
Bạch Nhược Khê nhíu mày, hạ chuôi kiếm, lùi về phía bàn thờ ông Táo, trong mũi đều là mùi dầu khói, nhưng chỉ có thể nỗ lực nhẫn nại. Trong viện vang lên cực tiếng đánh nhau thật khẽ, chỉ chốc lát sau, cái gì cũng đều nghe không được. Hắn từ cửa sổ nhìn lén ra ngoài, ánh trăng nhàn nhạt tựa như sương, một hồi chém giết tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, phảng phất cái gì cũng chưa có phát sinh.
Hắn hựu đợi một hồi, sau đó lặng yên không một tiếng động trở lại gian phòng, Đan Tung như trước ôm chăn ngủ say, trời có sập cũng không biết. Thay đổi kiện xiêm y, lau mặt, hắn cũng nằm xuống, nhắm mắt lại tiến nhập mộng đẹp.
Ngày mai buổi sáng, Đan Tung dậy trước, bưng chậu rửa mặt nỗ lực không phát ra thanh âm nào, Bạch Nhược Khê không ngờ lại mở mắt. Đan Tung nói: “Đem ngươi đánh thức à?” Thấy hắn lắc đầu, lại nói, “Vừa đi ra ngoài nấu nước, ta còn nghĩ mình dậy đã sớm, không nghĩ tới dịch sử bảo rằng hai người Giao Châu kia đã đi rồi.”
Bạch Nhược Khê ngồi dậy, nói: “Trời sáng rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi.”
Đan Tung gật đầu, hai người thu thập sẵn sàng, đi ra ngoài dẫn ngựa. Chuồng ngựa trước sau như một, chỉ là con ngựa trang sức xa hoa đã đi, chỉ còn lại con ngựa của hai người đang thảnh thơi gặm cỏ
Đan Tung cũng chẳng có nghi ngờ gì, cùng Bạch Nhược Khê lên ngựa, tiếp tục đi tới kinh thành.