Chương 1: Nữ vương tận thế
Tô Lăng thấy thân thể mình đang bay, dễ dàng bay xuyên qua một đám người tới xem náo nhiệt, trong lòng rất ngạc nhiên.
"Trời ạ, thật sự đụng ch.ết người, mau gọi xe cấp cứu đi." Một người đàn ông trung niên trừng to mắt nhìn đám người đang kiễng mũi chân vây quanh một chiếc xe.
"Gọi xe cấp cứu đi." Đám đông bắt đầu tản ra, một người phụ nữ bán rau trung niên đang cố gắng thoát khỏi đám đông, ra nói với những người đang không biết chuyện gì xảy ra: "Người trong xe chảy máu rất nhiều, đáng thương rằng ông trời không nhìn thấy, nghe nói có người nhận ra cô gái kia, chính là chủ một xí nghiệp lớn trong thành phố của chúng ta, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, gọi là gì, Tô Lăng, thật là đáng thương..."
"Cái gì Tô Lăng sao?" Lời nói của người phụ nữ trung niên đó đã làm cho rất nhiều người chú ý.
Không ít người biết Tô Lăng, cô ấy không chỉ có bộ dạng xinh đẹp mà đầu óc còn rất thông minh, nếu không làm sao cô ấy mới chỉ có hai mươi tám tuổi đã có sự nghiệp ổn định? Nhưng điều làm cho người khác kính nể là nhà cô ấy cũng không phải giàu có gì, nếu nói cô ấy chỉ dựa vào hai bàn tay trắng và đầu óc để làm giàu thì thật không ai dám nghi ngờ.
Hơn nữa nghe nói cô ấy còn gia nhập giới chính trị, thành lập hội thanh niên trẻ, trở thành hội trưởng duy nhất, rõ ràng cô ấy ở trong giới chính trị cũng có tài năng nhất định.
"Nếu thật như vậy thì thật đáng tiếc!" Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đau buồn nói, vốn ông ta cũng không tin, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng khẳng định của tất cả mọi người ông ta muốn không tin cũng không được, thật đúng là trời ghét người tài, cô ấy cũng từng là thần tượng của ông mà!
"Đúng vậy, nếu không phải tai nạn xe cộ của cô ấy, có thể kéo nhiều người tới như vậy sao? Nói xong người phụ nữ trung niên cũng lắc đầu, vừa cảm thán xen lẫn thương hại: " Đáng tiếc chiếc xe kia là Lamborghini!"
Nghe đến đó Tô Lăng suy nghĩ, cúi đầu nhìn hai bàn tay trong suốt của mình, cô đã ch.ết....ch.ết vì một vụ va chạm giữa một chiếc xe tải và một chiếc xe đò, chiếc xe Lamborghini của cô như miếng thịt bị ép giữa hai lớp cơ.
Hơn nữa, chỉ có một mình cô ch.ết, chiếc xe của cô còn có chức năng giảm xóc, vậy mà cô ch.ết hai chiếc xe tải và xe đò kia cùng lắm chỉ bị hỏng phần đầu xe thôi, những người khác cũng không xảy ra chuyện gì.
Trước kia cô không tin con người có linh hồn, nhưng bây giờ cô tin rồi. Đầu Tô Lăng xuất hiện đầy vạch đen, bây giờ cô nên làm cái gì? Chờ hắc bạch vô thường tới câu hồn sao?
Nhưng khi nghĩ đến chuyện mình đã ch.ết, vẻ mặt Tô Lăng tràn ngập đau khổ và không cam lòng. Kĩ thuật lái xe của cô rất tốt, cũng không bao giờ vi phạm luật giao thông, xe cũng không có trục trặc gì? Vậy sao cô lại ch.ết, còn ch.ết một cái ch.ết đau đớn như vậy.
Hơn nữa đứng ở lập trường bản thân mà nói, vì sao người ch.ết lại là cô? Cô còn rất nhiều chuyện chưa làm, những người này cũng sống trong khu quy hoạch của cô đó thôi.
Một tiếng sau, cảnh sát giao thông đã rửa sạch đường phố.
Tô Lăng đứng nhìn thi thể của mình, nó được che bởi một miếng vải trắng, phía trên miếng vải còn dính máu đỏ tươi. Tô Lăng không kìm chế được muốn tới gần, nhưng còn chưa làm được đã bị một cơn lốc xoáy hút vào.
"Ba" một tiếng, Tô Lăng cảm thấy đầu óc mình choáng váng mắt cũng hoa lên, một lúc lâu sau mới ổn định lại tinh thần, ngẩng đầu lên thì thấy xung quanh mình là một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không có. Hơn nữa rất giống một căn phòng nhỏ lập phương, cho dù thời điểm bản thân ch.ết Tô Lăng rất bình tĩnh nhưng bây giờ cô không thể bình tĩnh được nữa, cho dù là ai gặp những chuyện mình không biết đều sẽ sợ hãi.
Hơn nữa, điều kì lạ nhất là, cô vẫn là một linh hồn trong suốt như trước, nhớ tới lúc trước đầu cô lại choáng váng, mắt hoa lên, trong lòng một màu đen tối xen lẫn háo hức, nhưng chính cô cũng không biết mình háo hức cái gì.
Đang trong lúc Tô Lăng không chú ý, thì chỗ cách cô năm mét, chẫm rãi tạo thành một đám mây mù, nhưng lại không di chuyển, Tô Lâm vô thức lui về phía sau vài bước, cũng may là cô không có cảm thấy nguy hiểm.
"Tô Lăng, hai mươi tám tuổi, chủ công ty, vào giới chính trị hai năm, chưa kết hôn!"
Tô Lăng mở to mắt nhìn đám mây trắng trước mặt mình thế mà lại mở miệng nói chuyện, nhưng cũng may tinh thần của cô rất mạnh mẽ, rất nhanh đã bình tĩnh trở lại: "Ngươi là cái gì vậy?"
Đám mây kia giống như nghe không hiểu lời nói của Tô Lăng, hoặc là nó không thích trả lời câu hỏi của Tô Lăng: "Nơi này là chủ thần mặt biên, cô bây giờ đang ở trong trạng thái linh hồn, nhưng chỉ ba tiếng nữa, linh hồn của cô sẽ biến mất."
"Ngươi đang nói cái gì?" Tô Lăng cau mày nhìn đám mây kia.
"Cô lựa chọn thật sự biến mất hay là giúp thần chủ biên tiêu trừ chấp niệm và làm nhiệm vụ để tiếp tục sống? "Đám mây căn bản không để ý đến câu hỏi của Tô Lăng, chỉ nói đến mục đích của bản thân.
"Cái gì biến mất? Ngươi nói rõ ràng một chút đi?" Khi nhìn thấy những thứ này Tô Lăng có chút sợ hãi, nhưng sau khi nghĩ lại thấy mình đã là một linh hồn, cô còn sợ hãi cái gì nữa?
Đám mây kia lắc lư vài cái, giống như rất bất mãn vì Tô Lăng không có trả lời câu hỏi của nó: "Cô bây giờ là một linh hồn, nếu không có chủ thần mặt biên, cô ở trái đất sẽ biến mất rất nhanh, nhưng cho dù là cô ở trong chủ thần mặt biên, cũng chỉ có thể tồn tại được ba tiếng thôi."
"Có ý gì? Ý của ngươi là, tôi sẽ ch.ết thật, ngay cả linh hồn cũng không còn tồn tại nữa?" Tô Lăng tuy không biết đám mây này là cái gì, nhưng cô không cảm thấy nguy hiểm.
"Đúng vậy."
"Ngươi nói kéo dài sự sống là sao?" Nghe đến đó, theo lời nói của đám mây này, cô giống như phải suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đó. Nó đã nói ra chuyện mà mình quan tâm nhất.
Lúc đó đám mây kia phun ra một quả cầu thủy tinh lớn hơn nắm tay một chút, nói: "Không muốn ch.ết thì ấn lên đây đi!" Giống như sợ rằng cô còn có chuyện muốn hỏi, tiếp tục nói: "Ấn lên đây đi cô sẽ biết."
Tô Lăng nhìn chằm chằm quả cầu thủy tinh vừa đột nhiên xuất hiện, cũng không có hỏi lại, cô biết hỏi cũng không hỏi được cái gì có ích, nhưng cũng không lập tức làm theo lời nói của nó, không biết đã trôi qua bao lâu, Tô Lăng thật sự cảm nhận được cơ thể của mình so với phía trước hình như ngày càng bạc đi.
"Trải qua vài phút nữa cô sẽ biến mất vĩnh viễn đó." Đám mây phía sau rất sốt ruột, đây là người chấp hành nhiệm vụ mà chủ nhân vất vả tìm kiếm và coi trọng, đừng có ch.ết như vậy chứ.
"Trái tim" Tô Lăng co rụt lại, quả thực chân mình đã biến mất rồi, lúc này, cô không do dự nữa mà nắm lấy quả cầu thủy tinh kia, có thể còn sống, mặc kệ là hình dạng gì, đây là bản năng sinh tồn của con người.
"Hoàn thành giao dịch, tiến vào nhiệm vụ." Sau đó quả cầu thủy tinh không biết sao đã biến mất ở trong bàn tay của Tô Lăng, cô nghe thấy một âm thanh máy móc vang lên.
Nhưng, Tô Lăng còn chưa thích ứng kịp, thì đã cảm thấy đầu óc choáng váng, lần này cảm giác vô cùng chân thật. Không chỉ vậy cô còn thấy toàn bộ cơ thể mình không ngừng đau nhức, một lúc sau thì đã hôn mê.
"Rống...rống...rống..."Bính...bính...bính"...Tiếng động này không ngừng truyền vào tai Tô Lăng.
Không biết đã qua bao nhiêu lúc, lúc Tô Lăng bắt buộc mình phải mở to mắt ra, cô xém chút nữa đã bị cảnh tượng trước mắt hù ch.ết.
Chỉ thấy bên ngoài cánh cửa sắt cách đó không xa, là vài bóng người mặc quần áo rách nát, nhưng khi nhìn kĩ lại thì không giống, làn da tím bầm, trong đó cái đầu họ giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, vậy còn những người còn đầu thì sao, họ giương cái miệng to đầy máu, mất cánh tay, ruột rơi ra, cực kì kinh khủng.
Lúc nàycánh cửa sắt bởi sự va chạm mạnh mà lung lay như sắp đổ, ngón tay sắc bén của họ xuyên vào trong cánh cửa sắt, không ngừng vung vẩy. Hình như ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt bên trong cánh cửa đó, trong miệng chúng chảy đầy nước miếng với mùi tanh hôi khó chịu.
Tô Lăng tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng cho dù là ai khi đột nhiên thấy quái vật, đều sẽ sợ hãi mà phản xạ lại, đồng tử co lại, thân thể không tự chủ được lùi xuống vài bước, nhưng không đoán được hai chân cô lại bủn rũn không có sức, làm cô té xuống, nhưng đột nhiên cảm giác được đau đớn từ hai cánh tay mình, cô nâng cánh tay lên, thì liền nhìn thấy máu đỏ tươi, tim Tô Lăng đập mạnh và loạn nhịp nhìn hai cánh tay trắng nõn, trong mắt lộ ra vẻ giật mình, hoàn toàn quên mất hoàn cảnh lúc này: "Tôi...có cơ thể sao?"
Nhưng khi Tô Lăng còn chưa hết kinh ngạc, thì đã nghe một giọng nói sắc sảo vang lên: "A! Cô thật ngu xuẩn?"
Nhoáng một cái thì cô đã thấy một người mặc bộ đồ da đen bóng đi tới trước mặt mình, ngẩng đầu lên hé ra một khuôn mặt đáng yêu, trong ánh mắt của cô gái kia lộ ra vẻ chán ghét: "Cô điên rồi, bản thân bị bệnh thì thôi đi, bây giờ còn tự cắt tay mình, cô không biết tang thi rất mẫn cảm với mùi máu hả?"
Cô gái kia vừa nói xong, thì tiếng đập cửa sắt càng thêm mạnh, hơn nữa tiếng gầm rú so với lúc đầu còn to hơn, rõ ràng cô gái kia nói không sai, bây giờ tang thi đang rất hưng phấn.
"Thật đúng là đồ bỏ đi (phế vật), thật không biết tại sao anh tôi lại mang cô theo." Cô gái đó hung dữ trừng mắt Tần Nguyệt, không chút che dấu đôi mắt đầy vẻ chán ghét, xoay người nói với những người đi ra ngoài vì nghe được tiếng mắng chửi của cô ta: "Anh hai, anh Nghiêm, chúng ta phải lập tức đi khỏi đây, lúc trước vì phế vật này làm chậm trễ thời gian, bây giờ phế vật này còn bị thương, đợi chút nữa tang thi ở những nơi gần đây cũng tới thôi."
"Tôi..." Lúc này Tô Lăng cảm thấy bản thân mình rất vụng về, nhưng cô không biết bây giờ là tình huống gì nữa, tuy rằng giọng điệu của cô gái kia không tốt, nhưng lời cô ta nói cũng là sự thật, vừa định giải thích, thì cô cảm thấy có tiếng nói bảo cô đứng lên, ngay sau đó là một mảnh đen tối, Tô Lăng hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Lâm vào hôn mê, rất nhanh trong đầu Tô Lăng đã hiện ra một cái màn hình, giống như xem phim điện ảnh bình thường vậy, mà phim đó được chiếu trên viên thủy tinh cầu kia.
Sau khi xem xong tất cả, Tô Lăng không có suy nghĩ gì nữa, thì ra cô xuyên vào một quyển sách, vậy mà lại là một quyển sách mang đề tài tận thế. Cô và chủ thân thể này là hai cô gái cùng tên Tô Lăng, cô ấy là một nữ phụ làm cho người ta chán ghét.
Chuyện kể rằng Tô Lăng này sinh ra trong một gia đình có truyền thống quân đội, cha mẹ cô ấy hằng năm đều không về nhà, tất cả bù đắp của họ chỉ có thể là tiền, điều đó làm cho tính cách của Tô Lăng trở nên tùy hứng, nhưng tâm địa của cô ấy cũng không bị phá hư. Vị thiên kim tiểu thư này không có gì làm cho cô ấy quá suy sụp, chỉ đến khi bệnh độc lan tràn làm cho thế giới trở thành nơi ăn thịt người của tang thi.
Chuyện này đối với một cô gái tay trói gà không chặt, ngoại trừ sợ hãi và la hét thì cũng chỉ là sợ hãi.
Nhưng vận khí của cô ây cũng có vẻ tốt, đúng lúc gặp được hai cấp dưới của ba mình lúc trước Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh, bọn họ vốn là muốn tới trường đại học để cứu em gái của Diêu Gia Minh, Diêu Mỹ Mỹ. Bởi vậy nghiêm khắc mà nói họ chỉ tiện tay cứu cô ấy, nhưng cũng chỉ là cho ba của cô ấy chút mặt mũi.
Làm thiên kim tiểu thư, Tô Lăng cũng không có ngốc, biết khi nào thì nên thu liễm lại tính tình tiểu thư của mình, nhất là dọc đường đi thấy con người bây giờ đã mất hết danh tính, giết người, ăn thịt người đã cảm thấy là chuyện bình thường, mà bản thân mình lại không có công phu, quyền cước nào, càng thêm hiền lành hơn so với trước kia.
Vốn dọc theo đường đi, Tô Lăng tự động thu liễm tính tình của mình, làm cho lòng mọi người trong đoàn cũng dễ chịu hơn, tuy rằng vẫn có người khác biệt vì trước kia quen với bộ dạng cao ngạo của cô, thường làm khó cô, đó chính là Diêu Mỹ Mỹ.
Nhưng rất nhanh cả đội gặp phải tang thi biến dị cấp một rất nguy hiểm, lúc đó cũng là lúc bọn họ gặp nữ chính Tiêu Vũ Đồng, tất cả đều trở nên không giống với trước kia.