36-2
Trần Âm giãy giãy muốn xuống dưới thì bị cánh tay cường ngạnh của anh giữ lại, cô đành cúi khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp vào ngực anh , dưới ánh mắt anh đi tiểu.
Lúc đầu cô ngượng không tự nhiên nên chỉ đứt quãng, thế nhưng anh cứ xi xi thì thào bên tai cô làm cô không kìm được, lúc xong rồi tên ngốc ấy còn tấm tắc : “Âm Âm đi tiểu thực sự rất xinh đẹp" Cuối cùng anh không lấy giấy lau mà ôm cô về giường, dùng miệng ɭϊếʍƈ sạch sẽ nước tiểu còn lưu lại tại cửa hoa của cô. Cái lưỡi thô dày của anh ɭϊếʍƈ láp hạ thân non mềm khiến tình triều trong cơ thể cô cuồn cuộn, cả người ngứa ngáy, hai chân co quắp kẹp lấy đầu anh: “Đồ ngốc, em muốn tảng đá của anh tiến vào"
Ngô Vịnh Tranh nghe cô nói thế thì ngẩng khuôn mặt tuấn tú đang ướt nước tiểu lẫn ɖâʍ dịch của cô: “Thực sự được chứ
Trần Âm không nói lời nào, trực tiếp dùng ngón tay tách hai cánh hoa ẩm ướt của mình, lộ ra mật động mấp máy, có thể thấy rõ miệng huyệt non mềm.
Ngô Vịnh Tranh kích động không kìm chế được, tay run run nắm lấy kiếm thịt của mình muốn đâm vào nhưng lại không đâm được, hoặc là chọc vào hoa châu sưng đỏ, không thì bị trượt xuống hậu huyệt.
Trần Âm không chịu được, liền, cầm lấy cự vật nóng cháy của anh hướng thẳng vào mật động của mình, quy đầu vừa tiến vào thì cửa huyệt đã đau nhói, Trần Âm nhíu mày mím môi tiếp tục ấn vào trong, ngô Vịnh Tranh cũng ấn thắt lưng phối hợp, hai tay xoa nắn bộ ngực nảy nở của cô mong giúp cô thư thái hơn .Rốt cục cũng đâm tới màng trinh thuần khiết của cô, Trần Âm đau tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, Ngô Vịnh Tranh vuốt ve hai má lạnh ngắt của cô: “Âm Âm, em đau lắm à?
Nhìn cô nhăn mày gật đầu, anh nghĩ tới việc rút dương cụ ra, thế nhưng hai chân cô quấn lấy thắt lưng của anh không cho anh rút lui.
"Em muốn anh, muốn đại nhục bổng của anh hung hăng yêu thương em”
"A! Trần Âm, em muốn gì anh cũng đều cho em" Ngô Vịnh Tranh ôm lấy thắt lưng cô, chậm rãi ra vào lỗ nhỏ nóng ẩm của cô, đợi khi lông mày cô giãn ra, nộn huyệt không xoắn vặn ƈôи ȶhịȶ của anh nữa thì anh đẩy nhanh tốc độ hơn.
Trước kia anh chỉ dám nghĩa khoảng cách gần nhất mà hai người có thể có được là lúc lướt qua có thể chạm vai nhau, nhưng giờ phút này anh mới biết không phải vậy, họ có thể càng gần gũi hơn nữa, ông trời rủ lòng thương, tình yêu đơn phương của anh có thể đơm hoa kết trái.
Hóa ra hai người có thể thân mật tới mức này, dục vọng của anh chôn sâu trong cơ thể cô, huyệt non nho nhỏ của cô nuốt lấy cự vật sưng trướng của anh vào.
Từ năm 13 tuổi thích thầm cô thì đối tượng ảo tưởng của anh chỉ có mình cô, trong giấc mơ anh thấy cô, sáng dậy đũng quần đều ướt đẫm, khi tự xử cũng gọi tên cô, tiểu tiên nữ, Trần Âm, Âm Âm Anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày, ở trên chiếc giường của mình, anh dùng đại nhục bổng tiến vào cơ thể cô biến cô sung sướng rên rỉ nũng nịu yếu đuối cầu xin anh “Đồ ngốc, anh chậm một chút được không, chậm một chút đi mà, ... a..
nhưng mà cô càng cầu xin càng khiến anh hưng phấn cuồn cuộn, không khống chế nổi bản thân mà càng mạnh mẽ đâm sâu vào trong cơ thể cô.
Nơi hai người khảm vào nhau liền bắn ra bọt trắng lẫn tơ máu, ɖâʍ dịch bị sự tấn công của anh bắn tung tóe.
Khi anh sảng khoái bắn tinh xong mới phát hiện ra tiểu tiên nữ dưới thân đã đẫm nước mắt, yếu ớt trách anh: “Ô...ô...đồ ngốc, anh muốn giết ch.ết em à?” nghe tiếng nức nở đáng thương của cô khiến anh đau lòng chỉ muốn tự tát cho mình mấy phát, vội vã cúi xuống ôm cô vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành. "Đều tại anh, đều tại anh hết"
Lần đầu tiên của tiểu tiên nữ mà anh lại không nhẹ nhàng, chỉ có thể tự trách bản thân anh kém cỏi bạc nhược, cứ chạm tới cô là mất hết lý trí.
Anh đau lòng hôn lên mí mắt sưng hồng của cô, ɭϊếʍƈ sạch từng chút từng chút nước mắt trên mặt cô, ngậm laya đôi môi đỏ au của cô, cô nức na nức nở, khóc tới mức thở đứt quãng.
" Âm Âm, đừng khóc, đừng khóc mà, em khóc khiến anh đau lòng lắm” mỗi giọt nước mắt của cô như rơi xuống khoan thẳng tim anh .
“Hu hu, đau lắm”, lần đầu hoan ái của thiếu nữ gặp phải chàng trai thô lỗ không thương hương tiếc ngọc làm cho bắp đùi tê dại, bây giờ cô chỉ biết chôn mặt vào ngực anh khóc.
Ngô Vịnh Tranh đặt cô nằm xuống, cúi người xem hoa huyệt giữa hai chân cô, một dòng ɖâʍ dịch lẫn máu chảy ra từ lỗ nhỏ của cô.
Bụng dưới của co đau đớn, nộn huyệt cũng theo đó co rút phun nước.
Anh đau lòng cúi xuống nhẹ nhàng mơn trớn đóa hoa nhỏ run rẩy, "Đều là lỗi của anh, làm cho tiểu muội muột của bảo bốt đau, anh hôn nhẹ nhé, không khóc nữa nhé”
Cả người Trần Âm bủn rủn mệt nhoài, nằm im trên giường mặc kệ anh dùng đầu lưỡi dịu dàng an ủ hạ thân cô, ngay cả cúc huyệt cũng bị nước bọt của anh nhiễu ra sũng ướt.