39

Nhật ký 39
Bọn mình qua bên kia làm đi


Lịch thi đại học càng tới gần , thầy cô càng tận tình khuyên bảo: “Gánh vác được thì gánh vác, không gánh vác được, cũng phải cố đến ch.ết để gánh vác” Cả Lớp liền đồng thanh hô to : “Muốn thành công, trước tiên phải nổi điên, hạ quyết tâm, lao về phía trước” sau đó tất cả cười ha ha, hóa ra học sinh lớp chọn lúc “high” lên thì điên không kém ai.


Việc học hồi cấp ba rất nặng nề, 5h30 tan học, 7h vào giờ tự học, thứ bảy cũng không được nghỉ Toán Văn Anh mỗi môn ngày nào cũng hai tiết sáng chủ nhật cũng đi tự học, cả tuần chỉ được nghỉ đúng một buổi chiều.


Nghiêm miểu miểu thuộc loại người càng chịu áp lực thì càng tập trung cao độ, không dám lơi lỏng, đầu óc cô vốn không phải quá thông minh nên đành phải cố gắng hơn người , có Lâm Xán phụ đạo nên khảo sát hàng tháng cũng luôn vào top 10.


Bản thân cô cũng không tin nổi loại chơi bời lêu lổng như mình cũng có ngày thành học sinh giỏi, không lẽ uống sữa của Xán Xán thực sự khiến người ta thông minh hơn?


Buổi tự học sáng chủ nhật phải làm hai đề Tiếng Anh tới choáng váng đầu óc, đợi khi tan học thì Lâm Xán lên đón cô, cô ôm lấy tay Lâm Xán để anh kéo cô xuống tầng.


available on google playdownload on app store


Vẫn như mọi khi anh đạp xe chở cô về, con đường ven sông này hai người đã đi cùng nhau suốt hai năm, thực ra nhà hai người đâu có cùng hướng, mỗi lần anh đưa cô về xong lại mất thời gian quay ngược xe để về nhà mình.Nghiêm miểu miểu vòng tay ôm lấy thắt lưng rắn chắc Lâm Xán, tựa đầu vào tấm lưng rộng lớn của anh, gió xuân thổi khiến váy cô bay bay, cô nhắm mắt hưởng thụ hơi lạnh sảng khoái của mùa xuân.


Bây giờ là mùa xuân, con đường ven sông cây cối đang thay lá, vạn vật hồi sinh, mầm non xanh biếc, làm cho người ta cảm giác sắc xuân dạt dào, dường như đang đi trong một đường hầm màu xanh lá, tựa như có một rừng rậm thần bí ở phía xa.


mỗi khi tới mùa hạ nóng bức, mặt trời nóng như đổ lửa , từng tầng lá cây xòe ra xanh thẫm, tầng này tới lớp khác, như những cái ô che đi ánh nắng mặt trời chói chang, mùa thu thì lá câu như nhuộm vàng, vẻ đẹp huyền ảo.


Con đường này họ đã đi từ mùa xuân tới mùa đông, chứng kiến từng lần thay áo, sau này họ rời khỏi đây không biết bao giờ mới lại được quay lại, đột nhiên nghĩ tới liền cảm thấy thương tâm.


Ngghiêm miểu miểu rầu rĩ vùi mặt vào lưng Lâm Xán: “Xán Xán, bỗng dưng em không muốn trưởng thành nữa" Giọng nói tinh khiết cùng tiếng cười sủng nịch của Lâm Xán theo gió truyền tới bên tai nghiêm miểu Miểu: “Được, bé mập nhà chúng ta không cần phải lớn lên đâu”


Có anh ở bên yêu thương cô, cô chỉ cần sống vô tư vui vẻ, không cần sầu lo suy nghĩ nghiêm miểu miểu dụi dụi đầu vào lưng anh: “Sao thế được, em muốn trưởng thành cùng Xán Xán" Lâm Xán nắm lấy bàn tay mềm mại của Nghiêm Miểu Miếu, giọng nói trầm thấp kiên định: “Miểu Miểu đừng sợ "


Đừng sợ về tương lai mơ hồ, đừng sợ về con đường chông gai phía trước.
Khi đi qua công viên nhỏ,L âm Xán dừng xe lại, khóa xe cẩn thận lại: “Bọn mình vào công viên ngồi một lúc đi”


Tâm trạng của bé mập tự dưng chùng xuống như thế, giờ vào công viên ngắm hoa ngắm cỏ thả lỏng một chút cũng tốt, hai người cũng hay vào đây tản bộ, nơi này vừa ít người mà phong cảnh cũng rất đẹp.


“Được ạ” Cô nắm tay Lâm Xán, miệng ngậm cái kẹo ʍút̼ anh mua cho cô, bảo anh kéo cô đi, mùa xuân cây cối đâm chồi nảy lộc, khung cảnh tràn đầy nhựa sống, gió lạnh mơn trớn da thịt vô cùng thoải mái, thực sự là vô cùng thư giãn “Xán Xán ca ca, em mệt quá, bọn mình qua bên kia “làm” một chút nhé”.


Họ chọn một bãi cỏ mượt mà ngồi xuống, bên cạnh là hàng liễu xanh tươi, gió thổi khiến cành lá sum suê tung bay, họ ngồi xuống cạnh một gốc cây, vừa cặn được cây cối che đi.


Vừa ngồi xuống nghiêm miểu miểu liền ngồi lên đùi Lâm Xán, váy dài xòe ra thành một vòng tròn, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lâm Xán ôm lấy eo cô nhìn cô khó hiểu: “Cục cưng sao vậy?” nghiêm miểu miểu chu miệng hôn lên môi Lâm Xán: “Vừa rồi em bảo qua đây “làm” mà” sau đó cô cúi đầu ủy khuất :


"Lâu lắm rồi bọn mình không làm".


Bởi vì một tuần chỉ có một buổi chiều được nghỉ còn lại học bận tối mắt tối mũi, đã thế dạo này ngày nào mẹ cô cũng nhà nấu canh bổ dưỡng để Nghiêm Miểu Miểu có sức chiến đấu với kì thi đại học .Bình thường họ chỉ có thể ôm hôn sờ soạng một chút, khi nào khó chịu quá thì vào nhà vệ sinh tầng trên giúp nhau thoải mái, chứ không kịp thời gian làm. Hơn nữa, tới giờ nghiêm Miểu Miểu vẫn nhớ, lần nào Lâm Xán đưa cô về nhà cũng đi qua công viên này, lúc ấy cô còn nghĩ tới việc sẽ có lần tôi anh tới đây để “ăn” anh Nghiêm miểu miểu chun mũi, giả vờ há miệng định cắn tay anh thì bị anh tránh ra, ngồi trên đùi Lâm Xán, hôm nay vừa vặn cô mặc váy, chạm vào hạ thể của anh, cô nhẹ nhàng xoay xoay mông cọ cọ vào anh, đánh thức điểu huynh dâyh, ngạo nghễ đụng vào nơi tư mật của cô.


“Xán xán ca ca có làm không nào?" Cô chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh, vừa hỏi vừa xoa mông ma sát ƈôи ȶhịȶ cương cứng của anh.
Hai người cứ cách lớp quần giày vò tiếp xúc, hạ thân cả hai như có dòng điện, tê dại tới tận tim.
Nghiêm miểu miểu ngứa ngáy tới mức tiểu huyệt chảy đầy nước.


Lâm Xán duỗi thẳng hai chân chống tay ra mặt cỏ phía sau nhìn cô: “Cục cưng tự tới đây đi, đem điểu huynh nhét vào tiểu huyệt ɖâʍ đãng của em” Nghiêm miểu Miểu hờn dỗi liếc nhìn anh, cởi khóa quần anh ra, bắt lấy cự long đang trốn trong đấy, con rồng to lớn ấy được giải phóng thì đội váy của cô hiện lên rõ mồn một, dù váy có che cũng không che được sự hùng vĩ của nó.


ɖâʍ dịch từ miệng nó tràn ra làm ướt đẫm một mảng váy, nghiêm miểu miểu ấn ấn vào quy đầu đang nghển cổ bên dưới váy: “Điểu huynh hư quá, dám làm bẩn váy của em"


Lâm Xán nâng thắt lưng, chọc kiếm thịt vào ngón tay cô, cách lớp qυầи ɭót ma sát huyệt nhỏ của cô: “Bảo bối, em mau dẫn điều huynh đi kiếm mồi đi” Tay anh tiến vào trong váy cởi qυầи ɭót của cô ra, thuận tay vo lại nhét vào túi quần.


nghiêm miểu miểu dạng hai chân ra, dùng tư thế ngồi tiểu từng chút từng chút nuốt lấy kiếm thịt thô tráng của anh, đụng xào tiểu huyệt mẫn cảm, vừa mới nuốt tới quy đầu thì eo cô đã mềm nhũn, ɖâʍ thủy đầm đìa chảy ướt đẫm hai viên trứng của Lâm Xán.


Khi cô nuốt hết được ƈôи ȶhịȶ vào, chặt chẽ khít khao ngậm lấy nó, hai viên trứng dán sát lấy hoa huyệt, bụng nhỏ của cô bị chọc cho căng trướng.
Lâm Xán ôm eo cô rồi lắc hông, tư thế này khiến cho ƈôи ȶhịȶ càng sâu vào hoa huyệt của cô, chọc thẳng tới hoa tâm mềm mại


Nghiêm miểu miểu vùi mặt vào lồng ngực anh, bị anh chọc tới rên rỉ, hai chân cọ trên thảm cỏ khiến nó trở nên đỏ hồng.
Hoa tâm kiều nộn bị quy đầu của anh W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m ngang ngược đâm chọc, cả người cô run lên phun ra ɖâʍ thủy.


Một trận gió to thổi tới, làm những cành liễu bay lên, vừa vặn có hai cụ già đi qua nhìn thấy hai người ngồi dưới gốc cây liền cười trêu chọc:
“Xem kìa, hai đứa này thân mật quá”


Nghiêm Miểu Miểu nghe xong chỉ dám chôn mặt vào ngực Lâm Xán không dám ngẩng lên, Lâm Xán vẫn rất thong dong nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô.
Tiếng cười của hai bà đã đi xa thì nghiêm miểu miểu mới dám ngẩng đầu lên, đôi mắt ngập nước long lanh, khuôn mặt ửng đỏ .


Lâm Xán cúi đầu hôn cô: “người làm chuyện xấu là em, giờ người chột dạ cũng là em". Bé mập ở trong lòng anh bữu môi dỗi:
“Hứ..”


Tới khi hai người xong việc mới phát hiện ra quần của Lâm Xán đã bị ɖâʍ dịch của cả hai làm cho ướt một mảng, mơ hồ ẩn hiện chất dịch sền sệt, cả hai đành tới WC công cộng lấy nước rửa qua, đã thế còn không mang giấy ăn nên phải dùng qυầи ɭót của nghiêm miểu miểu để lau khô.


Nghiêm Miểu miểu thỉnh thoảng lại ngó xuống đũng quần của Lâm Xán, híp mắt cười trộm, lâm đại thần vẫn bình tĩnh cố làm lơ những ánh mắt kì quái mà mọi người trên đường nhìn anh.
nghiêm miểu miểu không mặc qυầи ɭót, hạ thể của cả hai đều hơi lành lạnh, bị gió thổi còn càng lạnh hơn.






Truyện liên quan