Chương 15
Trong lúc các bạn trẻ vẫn còn đang đắm chìm trong sự ngọt ngào đáng yêu của cặp vợ chồng ngốc thì chặng thứ hai của "Có em trong đời" cũng sắp được ghi hình.
Chủ đề lần này không phải là đồng cam cộng khổ như lần trước, mà sẽ là kiếm tiền nuôi gia đình.Trên thực tế thì đối với các nghệ sĩ, việc kiếm tiền của bọn họ tương đối dễ dàng, chi quay một bộ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh, mở một concert hay ra album cũng có thể khiến họ kiếm được một khoản tiền rất lớn, bó lớn bó nhỏ cứ cuồn cuộn mà đến.Nhưng, nếu như bỏ đi vẻ hào nhoáng bên ngoài, trở thành những người bình thường, làm những công việc bình thường, thì liệu các cặp vợ chồng nổi tiếng sẽ ra sao? Liệu có bởi vì đối phương kiếm được ít tiền mà ghét bỏ nhau hay không?
Ba cặp vợ chồng được đưa đến ba thành phố khác nhau, trải nghiệm những công việc cũng khác nhau luôn.
Hoắc Sâm và Bao Tử có vẻ như được thần ăn uống phù trợ, nên công việc mà bọn họ bốc thăm được lần này là bán hàng ăn vỉa hè, hai vợ chồng một người sẽ làm bánh pancake, một người làm bánh crepe trứng.Hai cặp vợ chồng còn lại chọn được công việc làm tài xế taxi và nhân viên phục vụ trong nhà hàng.
[Cảm thấy tổ chương trình như thể muốn làm cho các ngôi sao nổi tiếng quen sống an nhàn sung sướng phải cực khổ đến ch.ết vậy (¬_¬).]
[Nhưng tổ chương trình giải thích rằng...]
[Bọn họ đã nói ngay từ đầu là lần này sẽ phải trải nghiệm sự khó khăn của cuộc sống rồi.]
Có một điều khiến cho các khách mời rất vui mừng, đó là địa điểm ghi hình lần này không phải là
ở nơi rừng núi hẻo lánh không có tín hiệu nữa!!! Và đương nhiên người hạnh phúc nhất chính là con nghiện internet của chúng ta – Bao Tử.
Bao Tử: Các anh đạo diễn cứ có tâm thế này thì chúng ta có thể trở thành bạn tốt đó = v =.
Nhưng mà, điều khiến cho Bao Tử không ngờ tới chính là cái người bên cạnh mình lại là kẻ tạo phản.
Hoắc Sâm, ông chồng có một tên tình địch duy nhất là cái điện thoại di động, đã bí mật gặp riêng một người trong tổ đạo diễn, ra vẻ công tư phân minh nghiêm túc đưa ra quan điểm của mình: "Tôi cảm thấy đã chơi thì phải chơi đến cùng, tất cả mọi người không nên sử dụng điện thoại di động.Trong xã hội hiện đại, điện thoại mang đến cho chúng ta rất nhiều sự tiện lợi, cho nên nếu các anh ghi hình trong tình trạng chúng tôi không được sử dụng di động thì sẽ tạo được ấn tượng tốt hơn."
Tổ chương trình cũng cảm thấy lời đề nghị của Hoắc ảnh đế rất hay, phải nhân lúc bọn họ mới bắt đầu ghi hình để thi hành luôn mới được.
Tiếp theo, tất cả điện thoại của khách mời đã bị tịch thu toàn bộ.
Bao Tử: ( ̄^ ̄)ゞ
[Tổ chương trình, sao các anh lại có thể làm thế hả?!] [Tôi không hài lòng đâu nhé (*"へ*).]
[Làm người đừng nên quá vô tình vô lý như thế chứ!]
Lúc bị bắt giao nộp điện thoại, anh quay phim bị phản ứng của Bao Tử thu hút, lập tức chiếu ống kính về hướng cô, ghi lại hình ảnh Bao Tử lúc đầu có phần lưu luyến không rời, cuối cùng phải nén đau thương bỏ đi thứ mà mình yêu thích.
Sau khi điện thoại di động bị đạo diễn cất vào một cái hộp nhựa đặc biệt... Bao Tử: Đừng mà ~ QAQ [mau dừng tay lại!]
Đối diện với hiện thực phũ phàng, Bao Tử buồn rầu xoay người dúi mặt vào ngực Hoắc Sâm đang đứng đằng sau, hai người có sự chênh lệch về chiều cao, khiến cho cảnh tượng này trở nên cực kỳ đáng yêu và tình cảm.
Tổ đạo diễn và các nhân viên công tác:...
[Chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì lại phải xem vợ chồng người ta tình cảm với nhau TAT.]
[Khoảng cách chênh lệch này...]
[Đúng là quá đáng yêu mà ~]
Nhưng mà, lúc đạo diễn mắt sáng như sao nhìn thấy Hoắc Sâm nhếch môi cười đểu thì ngạc nhiên trợn cả mắt lên, anh ta thấy rõ ràng là Hoắc ảnh đế tuy vẫn cúi đầu dịu dàng an ủi cô vợ đang buồn vì mất đi điện thoại, nhưng miệng thì vẫn nhếch lên cười đắc ý...
[F*ck, Hoắc ảnh đế, thì ra anh là người thủ đoạn như vậy.]
[Anh nhìn lại mình xem có xứng làm ảnh đế không hả?!]
[Khả năng diễn xuất đúng là quá đỉnh mà!]
[Còn dám lừa cả vợ nữa!]
[Anh liều lĩnh thật đó, chỉ vì muốn nhận được sự chú ý của vợ mà chuyện gì cũng dám làm TAT.]
---
Sau khi tống được tên "tình địch" kia đi, tâm trạng của Hoắc ảnh đế phải nói là tốt vô cùng = v = ~ À há, năm ngày ghi hình tiếp theo sẽ rất thoải mái đây.
Cũng may Bao Tử là người rất biết thích nghi với hoàn cảnh, sau mấy tiếng đau buồn thương tâm, cô đã lập tức lấy lại được sức sống mạnh mẽ của mình.Dù sao thì công việc lần này cũng có liên quan đến đồ ăn, phụ nữ khi gặp chuyện buồn chỉ cần ăn và mua sắm là sẽ vui ngay ý mà.
Phương pháp an ủi tâm hồn đau thương của phụ nữ được nhắc tới ở bên trên mặc dù cũng rất thích hợp với Bao Tử, nhưng thật ra cảm giác thật của cô lúc này là cảm giác của một kẻ cuồng ăn gặp được thức ăn ngon ( ̄▽ ̄).
"A Sâm, anh đã bỏ lỡ một cơ hội khảo nghiệm tình yêu của em đối với anh nhiều bao nhiêu rồi." "Làm thế nào để biết được?"
"Khi ở bên một người, số phần trăm pin điện thoại còn thừa lại sẽ xác định được mức độ yêu thích của mình với người ấy đấy."
"..."
Anh quay phim: "..." Nghe cũng có lý!
Giải quyết xong vấn đề điện thoại, hai vợ chồng ngốc bắt đầu đi vào việc chính, đó là chuẩn bị cái xe nhỏ để bán hàng ở vỉa hè, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn và quan trọng nhất là lập kế hoạch buôn bán sao cho có hiệu quả tốt nhất.
Hoắc Sâm vốn muốn mua hai cái xe bán hàng, kết quả là bị cô vợ cần kiệm ngăn lại ngay lập tức: "Thứ nhất, mua xe đẩy để bán hàng ăn sẽ phải tốn một khoản rất lớn, tổ chương trình thì keo kiệt, cho chúng ta có một chút vốn thôi, cho nên chúng ta phải tiêu pha thật tiết kiệm.Thứ hai, chương trình chỉ quay trong năm ngày, mà anh có định giữ cái xe đẩy đó không? Có tính toán đến chuyện bỏ nghiệp diễn để bán hàng vỉa hè không? Thứ ba, chúng ta không nhất thiết phải mua, mà chúng ta có thể mượn, chỉ có năm ngày thôi ~, đi mượn đồ sẽ tiết kiệm được tiền!"
Hoắc Sâm: "QAQ"
[Vợ, em thật là giỏi!]
[Nhưng em có cần phải tỏ vẻ như thế không?]
[Làm thế người ta nhìn vào sẽ thấy anh rất ngốc đó!]
Anh quay phim: "..." Vốn cho rằng cả hai vợ chồng nhà này đều rất ngốc, nhưng bây giờ nghĩ lại thì thấy Hoắc phu nhân thông minh hơn Hoắc tiên sinh nhiều.
Tiếp theo là vấn đề nguyên liệu nấu ăn...
Bao Tử: "Em thân là một tín đồ ăn uống, cho nên em nhất định phải chịu trách nhiệm mang lại cho quần chúng nhân dân sự hài lòng cao nhất, nguyên liệu phải an toàn sạch sẽ, thông qua chương trình, em cũng muốn mọi người hiểu được tầm quan trọng của việc lựa chọn thực phẩm sạch."
Hoắc Sâm: "Nhưng mà đồ ăn vỉa hè vốn là đồ bẩn mà!!"
Bao Tử: "..."
[Chồng à, em đang nghiêm túc, anh đừng có phá đám!]
"Nhưng đây là do đích thân chúng ta làm, cho nên cái gì cũng phải sạch, thế thì người ta mới yên tâm được, chi phí mua nguyên liệu tuyệt đối không được tiết kiệm."
"Anh nghe lời em."
"= v ="
Cuối cùng là vấn đề lựa chọn địa điểm làm ăn, về việc này thì hai vợ chồng vô cùng ăn ý, thống nhất bán ở khu vực gần các trường học.
Sau khi lập kế hoạch thì đến thời gian thực hiện, hai vợ chồng ăn mặc vô cùng giản dị, chuẩn bị chia nhau ra hành động, một người đi thuê xe hàng, một người đi mua nguyên liệu.
Trước khi tách ra, Bao Tử dặn đi dặn lại Hoắc Sâm: "Anh nhất định phải tận dụng hết sắc đẹp và mị lực của mình ra để mặc cả đấy, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy."
Hoắc Sâm: "Anh sợ không được đâu QAQ."
"..."
"Mị lực của anh chỉ nở rộ với một mình em thôi (●°u°●)"."
"..."
[Mẹ nhà anh, giữa cái lúc cần nghiêm túc thế này mà anh còn đùa được à!]
...
Cuối cùng không còn cách nào khác, Bao ngốc đành phải kéo Hoắc ngốc cùng đi với mình, vì cô không yên tâm để cho cái người không thể tự lo liệu mọi chuyện như Hoắc Sâm hành động một mình được.
Hoắc Sâm: = v =
[Đạt được mục đích, trong lòng khoái trá.]
[Tham gia chương trình này là để khoe khoang tình cảm mà.]
[Tách nhau ra thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!]
Hoắc ảnh đế cơ trí không tiếc hi sinh hình tượng của bản thân để đổi lấy thời gian được ở cùng vợ.Không sai, hắn luôn làm bộ như mình chẳng làm được cái gì, làm bộ như mình rất vô năng, cuối cùng Bao Tử cũng bị lừa.Hoắc Sâm yên lặng không một tiếng động mỉm cười thắng lợi trước ống kính.
Anh quay phim: "..." Không biết đến khi phát sóng phản ứng của người xem sẽ thế nào QAQ, còn hắn thì xem show ân ái đến ch.ết lặng rồi.
Trong lúc thuê xe bán hàng...
Bao Tử: "Ông chủ cứ yên tâm, hai cái xe này tôi đảm bảo sẽ lau sạch sẽ tinh tươm như mới rồi mới trả ông, ông cho chúng tôi mượn thì tất nhiên chúng tôi sẽ có trách nhiệm.Với lại sau này ông có thể bày một trong hai cái xe này ở trước cửa hàng, ghi chú trên đó đây là cái xe hàng mà ảnh đế Hoắc Sâm đã từng dùng, tôi dám cam đoan là sau này người đến ăn quán của ông có thể quấn thành ba vòng trái đất ý chứ, nên là ông xem xem có thể bớt cho chúng tôi chút tiền thuê xe được không?"
Hoắc Sâm: "..."
[Vợ à, thật không ngờ là khả năng đàm phán của em lại tốt đến vậy đấy!]
Nhưng mà ông chủ này, ông sao lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy chứ?
Chính xác, cuối cùng ông chủ quán tốt bụng đã cho hai vợ chồng Hoắc Sâm thuê hai xe bán hàng ăn chỉ với 500 đồng trong thời gian năm ngày.
Bao Tử: ◉‿◉
[Tình yêu thương có ở khắp muôn nơi.]
[Ông chủ, ông đúng là một người tốt!]
Hoắc Sâm: Σ (゚д゚lll)
[Càng ngày càng biết thêm được nhiều điều.]
...
Lúc mua nguyên liệu nấu ăn...
Bao Tử: "Cô ơi, chúng cháu mua nhiều thế này, coi như cũng là một khách hàng lớn rồi, cô tính rẻ cho chúng cháu chút nhé."
Cô bán hàng: "..."
Bao Tử: "Nếu cô tính rẻ thì mấy ngày nữa bọn cháu sẽ lại tới đây mua tiếp."
Bla bla bla bla...
Cô bán hàng: Do dự.
Bao Tử: "Hay cô bớt cho bọn cháu chỗ lẻ ra cho tròn tiền cũng được."
Cô bán hàng: Sống vĩ đại, ch.ết vinh quang.
...
OK, mọi thứ đã sẵn sàng, giờ chỉ còn chờ thời cơ thôi, khoảng tầm ba bốn giờ sẽ xuất phát đến phạm vi gần trường học = v =.
Nhưng mà...
"A Sâm."
"Ừ."
"Hình như em quên mất một chuyện quan trọng rồi."
"Chuyện gì cơ?"
"Em không biết cách làm hai loại bánh kia Σ (゚д゚lll)." "..." Σ (゚д゚lll).
Anh quay phim: "..." Tôi tha thiết hi vọng tổ hậu kỳ đánh cho tôi vài dòng phụ đề ở đoạn này, ghi là "Các bạn xem đài hãy yên tâm, hai người này vẫn chỉ là hai kẻ ngốc mà thôi".
---
Hoắc Sâm: Không ngờ vợ anh lại là một người nội trợ giỏi như vậy đấy!
Bao Tử:
(●°u°●)
?
Hoắc Sâm: Kỹ năng mặc cả quá tuyệt luôn!
Bao Tử:
( ̄▽ ̄)
.
Hoắc Sâm: Chả trách mà quần áo của em toàn đồ rẻ tiền thôi!
Bao Tử: QAQ.
Tác giả: Hai người ngốc thế đủ rồi đó (phát điên).
Hoắc Sâm và Bao Tử: Bọn tôi như thế này là do cô tạo nên còn gì!
Tác giả:...