Chương 55
Theo lẽ thường thì thời gian mà Hoắc Sâm đến phim trường chắc chắn sẽ sớm hơn Bao Tử, bởi trước khi Nạp Lan Dung Nhược cưới Lư thị thì ông còn có một mối tình đầu tươi đẹp thanh mãi trúc mã với biểu muội Nạp Lạt Huệ Nhi, sau khi Nạp Lan Dung Nhược lớn lên thì hai người mới bị chia cách.
Lúc này đây, Hoắc Sâm đang đau đầu nghĩ xem phải làm thế nào để cô vợ thích ở nhà của mình bằng lòng đi cùng mình tới phim trường.
Lấy suy nghĩ của Hoắc mỗ để giải thích thì là...
[Đi sớm hay đi muộn thì cuối cùng vẫn phải đi thôi.]
[Nếu đi cùng anh thì...buổi tối vợ sẽ không bị khó ngủ vì phải nằm một mình đâu =w=.]
[Thôi được rồi, là anh, buổi tối đã quen với việc được ôm em ngủ rồi.]
Việc nịnh nọt diễn ra rất đơn giản, nhưng ban đầu bánh bao ngốc còn rất kiêu ngạo không đồng ý.
[Thận trọng là rất cần thiết.]
"Chồng à, em không đi cùng là tốt cho anh đấy." Câu này thì Bao Tử nói rất thật lòng.
"( ̄^ ̄)ゞ" Hoắc Sâm tỏ vẻ anh không nghe anh không nghe anh không muốn nghe.
[Hừ, lại dám từ chối ta.]
[Dù sao lời trẫm cũng đã nói ra rồi.]
[Ái phi, nàng nhất định phải đi, không muốn đi cũng phải đi!]
"A Sâm, em đến đó rồi lại phải xem anh diễn cảnh khó lòng chia cách với người khác, e là tối về phòng em sẽ bắt anh quỳ bàn phím đó = v =."
"..."
Hoắc Sâm nghe xong thì yên lặng một chút, nhưng chuyện này có là gì đâu chứ?
"Không sao, vợ à, em chắc chắn sẽ không nỡ phạt anh đâu, với lại em mà không có ở đó, nhỡ đâu mấy người phụ nữ đó lại tiếp cận anh thì ch.ết, lúc đấy có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được = v =."
[Mọi người yên nào, tôi chính là Hoắc Sâm mặt dày đây.]...
Cuối cùng, Hoắc Sâm lựa chọn dùng phương án "tiên lễ hậu binh" (ngoại giao trước, quân sự sau) với Bao Tử - Nếu em không nghe lời anh thì em đừng trách anh tối nay sẽ kéo em lên giường đàm phán một trận nhé.Tất nhiên, nếu dùng phương pháp này thì người được lợi chính là hắn mà, cho nên hắn nhất định sẽ làm = v =.
Chẳng qua là, bánh bao ngốc vì đã giẫm lên vết xe đổ mấy lần nên đã thông minh hơn rồi, ngay khi Hoắc Sâm mới từ bỏ ý định thuyết phục bằng lời nói thì Bao Tử cũng không làm khó hắn nữa: "Nếu A Sâm anh đã thành tâm thành ý muốn em đi như vậy, người làm vợ như em còn có lý do gì để không đáp ứng nữa đây."
Hoắc Sâm: "..."
[Không! Vợ ơi! Câu chuyện không phải đi theo chiều hướng này mà!]
[Đáng lẽ ra em phải kiên quyết từ chối anh.]
[Sau đó anh mới không biết xấu hổ mà bá vương ngạnh thượng cung, dùng sức cọ xát đến khi nào em đồng ý mới thôi chứ.]
---
Lúc thấy Hoắc Sâm đưa vợ đi cùng đến đoàn phim thì Phùng Tần Sinh rất bất ngờ, xem ra Cố Tử Diễm nói không quá lời...
"Đạo diễn Phùng, có câu này cháu muốn nói với chú, mùa đông đã tới rồi, xuân còn cách bao lâu nữa? Cho nên nếu Hoắc Sâm tới thì Bao Tử cũng tới sớm thôi, chú đừng quá kinh ngạc khi thấy Bao Tử đi cùng Hoắc Sâm nhé." Đây là lời của Cố Tử Diễm nói với đạo diễn Phùng qua điện thoại mấy hôm trước, bây giờ nghĩ lại mới thấy hắn tiên đoán như thần.Điều này khiến cho Phùng Tần Sinh nghĩ, ví dụ như người phải đến đoàn phim sớm hơn là Bao Tử, vậy Hoắc Sâm lúc này sẽ trở thành khách không mời mà đến rồi.
[Chuyện này hẳn là không nên nghĩ làm gì.]
[Vì nó chính là một bộ phim ngược cẩu tàn bạo đối với chúng tôi.]
[Đúng là tức ch.ết mà.]
...
Nếu đã đến phim trường thì đương nhiên phải đi vào công đoạn chuẩn bị luôn, mà chuyện Hoắc Sâm phải làm đầu tiên chính là cạo đầu.
Nhưng lúc này đây, idol Hoắc Sâm mặc áo vải đi ra, dáng vẻ có phần không tình nguyện – Vợ còn đang ở đây, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà cạo trọc đầu cơ chứ.
[Nhỡ cạo đầu xong nhìn xấu quá rồi bị bánh bao ghét bỏ thì phải làm sao?] [Nên biết rằng vợ của tôi chỉ xem trọng mỗi cái mặt này của tôi thôi đấy.] [Sợ.]
Đợt trước vì vừa quay phim "Lính đặc chủng" nên mái tóc hiện giờ của Hoắc Sâm vốn cũng khá ngắn rồi, càng dễ dàng hơn cho việc cạo trọc.Nhưng mà, người trong cuộc hình như không chịu phối hợp cho lắm thì phải.
[Không, người trong cuộc chỉ đang muốn nghe vợ nói với mình một câu mà thôi.]
Ai hiểu được chồng bằng vợ, bánh bao ngốc chỉ cần nói thầm với Hoắc Sâm một câu thôi là hắn đã lập tức đồng ý cạo trọc ngay.
Thợ cắt tóc: "..."
Hoắc Sâm ngoan ngoãn ngồi yên cho thợ cạo đầu, trong lòng vui sướng không thôi, bởi vì vừa nãy vợ hắn nói là: "Chồng à, để đầu trọc nhìn càng man hơn đó."
Nghĩ cũng phải, những người đàn ông mạnh mẽ cũng toàn để đầu cua hoặc cạo trọc mà.
---
Trong những câu thơ của Nạp Lan Tính Đức (tên gốc của ông), người ta thường nhớ nhất câu "Một đời một kiếp một đôi người, binh đao cho tiêu hồn đôi nơi", trong đó "một đôi người" là chỉ hai người yêu nhau, một người là Nạp Lan Tính Đức, còn người còn lại, hẳn là mối tình đầu Nạp Lạt thị rồi.
Nạp Lạt thị, chính là biểu muội của Nạp Lan Dung Nhược, Nạp Lạt Huệ Nhi.
Trời xanh không mây, từng tia nắng chiếu xuống mặt đất, tạo thành những vệt loang lổ.Dưới tán cây hoa Tử Đằng, Nạp Lan Dung Nhược thoải mái nằm trên ghế dựa, có lẽ vì đọc sách nên hơi mệt, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, có thể tới đây vào thời điểm này, không cần nghĩ cũng biết là ai.Nạp Lan Dung Nhược biết mà vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng trên mặt đã thoáng hiện lên ý cười.Quả nhiên, tiếng bước chân đã dừng lại, kèm theo đó là tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của người thiếu nữ, thiếu nữ có phần nghịch ngợm, đưa tay hái mấy đóa Tử Đằng bên cạnh mình, từng cánh hoa rơi xuống mặt Nạp Lan Dung Nhược khiến hắn hơi nhột.Biết mình không thể giả bộ ngủ được nữa, Nạp Lan Dung Nhược liền mở mắt, khẽ nở nụ cười, dịu dàng nhìn người thiếu nữ.
"Biểu ca, muội biết rõ vừa rồi huynh không có tập trung đọc sách đâu đấy."
Nạp Lan Dung Nhược nghe xong chỉ khẽ nhướn mày, không nói gì cả.
...
"Cut! Tốt lắm, quá tuyệt vời, chuẩn bị cảnh tiếp theo nào!"
Phùng Tần Sinh vừa hô cut một cái là Hoắc Sâm lập tức thoát ra khỏi hình tượng nhân vật, chạy biến đi tìm vợ.
Diễn viên đóng vai Nạp Lạt Huệ Nhi: "QAQ"
Cái phim này đúng thật là...Hoắc Sâm cảm giác tối nay rất có thể hắn sẽ phải ra sô pha ngủ.
[Anh nghĩ nhiều rồi.]
[Bao Tử là loại người như vậy sao?]
Mà bây giờ, trong lòng Hoắc Sâm chỉ suy nghĩ một chuyện thôi, đó là phải chủ động nhận lỗi để lấy được sự khoan hồng của Bao Tử.
Thế mà sao, bánh bao ngốc người ta thì lại đang đeo kính râm nói chuyện phiếm với mấy diễn viên
ở khu nghỉ ngơi. Hoắc mỗ: "TAT" [Cảm thấy bị xem nhẹ.]
[Vợ ơi, em đã nói là sẽ ghen cơ mà?]
Mặc dù trong lòng chất chứa nhiều bất mãn, nhưng Hoắc Sâm vẫn nhịn được, hắn mặc trường bào màu xanh ngọc, đi đến bên cạnh Bao Tử, xoa đầu cô nói: "Sao lại đeo kính râm?"
Bao Tử bĩu môi: "Em đây là đang nhắm mắt làm ngơ đó."
"Xì." Hoắc Sâm mềm lòng ngay lập tức, nói: "Ngốc ạ, chỉ là diễn thôi mà."
Bánh bao ngốc: "→_→"
[Anh mới ngốc ý, cả nhà anh đều ngốc!]
Các diễn viên ngồi xem: "..."
[Trời ạ.]
[Đống thức ăn cho cẩu này cũng khó nuốt quá đi.]
[Bao Tử à, hiện giờ người cần đeo kính là chúng tôi chứ không phải cô đâu nhé QAQ.]
---
Thời điểm Nạp Lan Dung Nhược mơ hồ cảm thấy có dự cảm bất thường là khi cha mẹ và cô cô gọi hắn và biểu muội đến nói chuyện, hôm đó trong phòng toàn là các trưởng bối, vẻ mặt ai cũng vô cùng nghiêm túc.
Tiểu biểu muội Nạp Lạt Huệ Nhi đã đủ tuổi để tham gia tuyển tú nữ, là người Bát Kỳ (thuộc Mãn Châu, TQ), mỗi một thiếu nữ đều sẽ nhận được một cơ hội tuyển tú, đây là phúc lợi đặc biệt của thiếunữ Bát Kỳ.Khi đó phụ thân của Nạp Lan Dung Nhược vì có quan hệ với người trong hoàng tộc là Ái Tân Giác La thị, nên từ khi còn rất sớm bọn họ đã an bài xong vận mệnh cho Nạp Lạt Huệ Nhi, mà nàng vừa có dung mạo lại vừa có nhân phẩm, tự nhiên sẽ trổ được hết tài năng trong buổi tuyển tú nữ.
Mà lúc đó, Nạp Lan Tính Đức lần đầu tiên hiểu được thế nào gọi là lợi ích trước mắt của gia tộc, vì điều này mà tình yêu mới nảy mầm của hắn và biểu muội sẽ không được phát triển thêm nữa.
Nếu như Nạp Lạt Huệ Nhi mà gan dạ sáng suốt, nguyện bỏ trốn cùng Nạp Lan Dung Nhược, thì có lẽ hai người họ sẽ có một kết cục khác, một đời một kiếp có nhau.Nhưng bày trước mặt Nạp Lạt Huệ Nhi chính là vinh hoa phú quý, tương lai rực rỡ, là lợi ích của gia tộc, nên sau khi do dự, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn vào cung làm phi.
Mối tình thanh mai trúc mã cũng từ đấy mà bị chia cắt.
Một thời gian ngắn kể từ đó, Nạp Lan Dung Nhược luôn bị vây trong cảm giác buồn bã, những lúc này, ông bắt đầu sáng tác thơ.Lúc phụ thân an bài hôn sự cho hắn thì hắn mới quyết định sẽ quên Nạp Lạt Huệ Nhi, bởi vì hắn hiểu được ý nghĩa của việc thành thân, hắn và biểu muội đã không còn khả năng gì nữa rồi, sau này gặp lại cũng chỉ như hai người xa lạ.Nàng là phi, hắn là thần, không thể hi vọng xa vời.Từ nay hắn phải có trách nhiệm với thê tử chưa từng gặp mặt của mình.
...
"Cut! Hôm nay quay đến đây thôi."
Bao Tử đứng phía sau đạo diễn, say sưa xem chồng diễn, quay xong, cô vẫn không quên động viên đạo diễn Phùng đã vất vả: "Cảnh này hay lắm ạ." Nói xong còn không quên giơ ngón cái lên.
Phùng Tần Sinh: "..."
[Lời khen này không biết tôi có nên nhận hay không đây.]
[Đừng tưởng tôi không hiểu nhé...]
[Cô khen là vì bộ phim đã cắt đứt hoàn toàn sự lưu luyến vấn vương của Nạp Lan Dung Nhược với Nạp Lạt Huệ Nhi chứ gì.]
[Tôi thông minh lắm đó.]
...
Mà Hoắc Sâm người đóng vai Nạp Lan Dung Nhược lúc này cũng cực kỳ vui sướng vì đã quay xong cảnh của hắn với Nạp Lạt Huệ Nhi, kế tiếp bạn diễn của hắn sẽ là vợ hắn đấy = v =.
[Biểu muội là cái quái gì chứ?]
[Họ hàng gần mà kết hôn, sau này con sinh ra sẽ bị to đầu đấy.] [Ừ hứ, ta và Lư thị mới là chân ái = v =.]
"Đạo diễn Phùng, chú cứ thoải mái cho vào mấy cảnh thân mật của cháu và Lư thị đi ạ, cháu không để ý đâu."
Phùng Tần Sinh: "..."
[Cảnh giới của sự buồn bực là đây chứ đâu.]
[Ngoài đời tình cảm còn chưa đủ, lại còn muốn tình cảm ở trong phim nữa cơ QAQ.]
[Tôi không vui đâu!]
...
Mấy ngày vừa rồi, Bao Tử không có cảnh diễn, lúc nghỉ ngơi cực kỳ thích nắm cái đuôi sam trên đầu hắn, trước đây lúc đi bên nhau hai người luôn tay nắm tay, còn giờ thì sao, Hoắc mỗ đi phía trước, Bao Tử kéo đuôi sam đi đằng sau.
"Kéo nhẹ thôi, bị đứt anh không chịu trách nhiệm đâu đó."
"À phải rồi A Sâm, ngày mai em sẽ diễn Lư thị đấy (●°u°●)"."
"Biết rồi ạ, vợ đại nhân của anh."
Vừa nhắc đến chuyện này thì Hoắc Sâm liền không nhịn được mà nhếch môi cười, ngày mai sẽ quay mấy cảnh liền, trong đó sẽ có một cảnh đón dâu rồi động phòng hoa chúc = v =.
[Là động phòng đó ~]