Chương 81
Có câu quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, lời nói ra cũng như bát nước hất đi, mà hiển nhiên lời Hoắc Sâm nói ra trăm phần trăm cũng không thể thu hồi lại được.
Thậm chí ngay từ lúc còn chưa cầm được kịch bản thì hắn đã vội vàng dụ dỗ bánh bao đi thu xếp hành lý của cả nhà vào vali rồi.Chậc chậc, nhìn thế này chẳng thấy giống phải đi quay phim chút nào, mà là...Chúng ta tay lớn nắm tay nhỏ, một nhà ba người đi du lịch = v =.
Thật ra thì hiện giờ Bao Tử cũng thấy hơi hối hận, chỉ trách mình lúc ấy đã quá kích động, vừa nghe thấy là có thể đến phim trường xem chồng diễn là chuyện quan trọng gì cũng bị cô vứt ra sau gáy hết.Bây giờ nghĩ lại, không phải cô đã từng diễn chung với chồng rồi sao? Còn gì để nhìn nữa?
"Bánh bao, lần này không giống thế mà."
"Em thấy chả có gì khác cả."
"Em cũng biết mà, lúc diễn đôi với nhau chúng mình có lúc nào nghiêm túc đâu."
"→_→"
[Ơ ơ, anh lại dám xem thường khả năng diễn xuất của bổn bánh bao em à?]
[Có bản lãnh thì thử thi đóng cảnh ch.ết với em đi, chỉ cần một phút thôi là em sẽ hạ gục được anh ngay!]
Lời của Hoắc Sâm là thật, nhưng bánh bao ngốc thì lại nghĩ lệch lạc đi, kéo ý tứ trong câu nói của chồng đến một hành tinh khác.Hoắc Husky tỏ vẻ mình vô tội, hắn không ngờ là mình và vợ lại không có cùng một suy nghĩ, sự ăn ý trước kia đi đâu mất rồi TAT?
[Cô vợ háo sắc thân mến, chẳng lẽ em không bắt được tín hiệu mà anh truyền tới sao?] [Sự ăn ý cơ bản nhất giữa hai vợ chồng đâu rồi?]
Nhớ lại những lần đóng phim bị NG liên tiếp, mặc dù được xưng tụng là diễn viên chuyên nghiệp, nhưng nếu có cơ hội được quang minh chính đại đùa giỡn vợ thì hắn cũng không khách sáo đâu.
"Haizz, mỗi lần em đóng cặp với anh là anh chỉ muốn đè em xuống thôi." Buông tay nói thật vậy.
"..."
[Trong đầu anh toàn chứa những thứ gì vậy hả?]
[Nhưng mà nói thật thì nhìn chồng mặc đồ cổ trang đẹp trai muốn ch.ết, chỉ muốn kéo về nhà lăn lộn thôi.]
→_→
Hai vợ chồng nhà này rõ ràng là kẻ tám lạng người nửa cân.
Hai người vừa thu thập hành lý vừa tán gẫu, Bao Tử tuy có hơi do dự về việc đi theo Hoắc Sâm, nhưng động tác gấp quần áo của cô lại cực kỳ nhanh gọn.
Cái này trong giang hồ người ta gọi là "Ngoài miệng nói không thích, thân thể thì thành thật" đấy.
(//∇//)
"Bánh bao, em nói thật đi, nguyên nhân chính khiến em do dự là gì?"
Bao Tử liếc nhìn chồng đang đứng bên cạnh một chút, lại nhìn con trai bảo bối đang nằm chơi đùa trên giường, lắp bắp nói: "Ừ thì, em sợ nếu môi trường quay phim khổ sở quá thì Tiểu Hắc sẽ không quen."
Hoắc Tiểu Hắc: "A ~ A nha ~"
[Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất thôi.]
"Em đừng nói nữa, anh biết rõ là trong lòng em anh chẳng quan trọng bằng thằng nhóc thúi kia rồi." Hoắc Sâm xoa bóp huyệt thái dương, đáng lẽ nên đoán ra sớm hơn mới phải, tự dưng làm cho tâm trạng tụt dốc không phanh.
"..."
[Chồng à, dáng vẻ ông chồng tủi thân nơi khuê phòng của anh làm em sợ quá đó.]
---
Kịch bản đã về tay, bộ phim lần này thuộc thể loại tiên hiệp đang rất hot.Hiện giờ phim truyền hình đa phần đều làm dựa theo thị hiếu số đông, tiểu thuyết tiên hiệp đã dễ bán thì đương nhiên phim ảnh cũng sẽ thành công.
Bao Tử sau khi nhìn thấy kịch bản thì đại não lập tức rơi vào tình trạng ch.ết máy – Trời ạ, tại sao lại là tiên hiệp chứ!!! Chồng mình mà đóng vai thần tiên thì đúng là khiến cho người ta muốn phạm tội mà! Hơn nữa nếu để cô đi theo chồng đến phim trường thì chỉ sợ là cô sẽ không kìm chế được cơn háo sắc trong người thôi .
[Kiểu như mới diễn được một nửa thì nam chính đã bị vợ mình lôi đi ý = v =.] [Cảnh này chắc chắn sẽ cực kỳ đẹp.]
Hai vợ chồng ngồi xem qua nội dung kịch bản phim "Đá Tam Sinh – Vong Xuyên", đại khái cũng hơi cẩu huyết chút.Ở vùng phía đông xa xôi có một chốn bồng lai tiên cảnh, tương truyền là nơi sinh sống của Hoa Tu thượng tiên.Hoa Tu thượng tiên là con trai thứ chín của thiên đế, tướng mạo tất nhiên không tầm thường, đã từng lập được chiến công hiển hách trong đại chiến tiên ma.Thật ra không cần biết là tiên hay là người, chỉ cần có tướng mạo, địa vị và tài năng thì đều sẽ khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Trong đó người si mê điên cuồng nhất chính là nghĩa muội của Minh Vương, là Phượng Hoàng Dư Tang sống ở dưới cây ngô đồng.Hoa Tu đã hơn ba nghìn tuổi, vì được thiên đế tứ hôn nên Phượng Hoàng Dư Tang cuối cùng cũng được như ý nguyện.Nhưng sau khi thành thân, nàng dần phát hiện thì ra trong lòng của Hoa Tu thượng tiên luôn có hình bóng của một ai khác.Cho dù hiểu được, nhưng Dư Tang vẫn mắc phải sai lầm mà những nữ nhân khác hay mắc phải, đó là nàng tin tưởng nếu kiên trì ở bên cạnh thì sẽ có một ngày khiến chàng rung động.
Thế nhưng, hơn hai nghìn năm trôi qua, hai người vẫn giữ mối quan hệ tương kính như tân.Sự nhiệt tình cũng dần phai nhạt theo năm tháng, Dư Tang đã không còn là tiểu phượng hoàng thích mơ mộng
nữa, tình cảm trao đi mãi không được đáp lại, nàng cũng cảm thấy mệt rồi.
Có câu mượn chén tiêu sầu càng sầu thêm, thượng tiên cũng có vô vàn nỗi khổ, sau cơn say, hai người tiếp xúc với nhau, kết quả là có một đứa con.
...
Ở đoạn kết, Hoa Tu vì cứu người trong lòng mà ra tay giết lầm Dư Tang.May mắn là Minh Vương kịp thời chạy tới đưa nàng ra khỏi vũng máu, vì bảo vệ đứa con trong bụng mà Phượng Hoàng Dư Tang qua đời, từ đó quên mất chuyện trước kia, không có một chút tin tức nào nữa.Hoa Tu bạc đầu sau một đêm thức trắng, cô đơn lẻ loi một mình.Mấy nghìn năm sau, bên cạnh đá Tam Sinh ở sông Vong Xuyên, có một đứa trẻ được Mạnh Bà bế trong lòng, người nào đi qua cầu Nại Hà, tất phải uống canh Mạnh Bà, uống hết canh Mạnh Bà thì mới có thể chuyển kiếp đầu thai, bắt đầu cuộc sống mới.
Xem xong kịch bản, Bao Tử hai mắt đẫm lệ, cô cảm thấy nữ chính thật đáng thương, không ngờ chồng mình lại phải diễn vai tr.a nam.
Hoắc Sâm: "QAQ"
Đột nhiên có một dự cảm bất thường...
Đọc kịch bản cũng giống như đọc tiểu thuyết vậy, nếu nội dung kịch bản gây khó chịu trong lòng thì chắc chắn cuộc sống về đêm của hai vợ chồng hắn cũng sẽ không được như ý rồi QAQ.
Hoắc Sâm như bị nghẹn một ngụm máu trong ngực, sớm biết vậy thì đã không cho bánh bao đọc kịch bản cùng rồi!
Bi thương, thật sự quá bi thương.
Bao Tử vô cùng căm giận: "Anh nhìn đi, đàn ông không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài được, Hoa Tu thượng tiên anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú tài giỏi, thanh tân tuấn dật, tướng mạo phi phàm, tài mạo vô song, khí chất tao nhã, thế mà lại làm tổn thương Dư Tang, con trai của hắn sau mấy ngàn năm mà vẫn chỉ là một đứa trẻ, đáng đời hơn là Dư Tang lại chọn Mạnh Bà làm người nuôi dưỡng!"
"Vợ à, bình tĩnh bình tĩnh, bớt giận bớt giận."
[Thê tử học thức uyên bác, dùng được rất nhiều thành ngữ như vậy, vi phu thật sự vui mừng = v =.]
[Hơn nữa những thành ngữ đó lại đều dùng để hình dung trẫm thôi.]
[Trẫm cực kỳ hạnh phúc =w=.]
"→_→"
[Sao mình lại có cảm giác là chồng mình đang nghĩ đi hướng khác vậy nhỉ?]
---
Sau khi đọc lại kịch bản mấy lần, Hoắc Sâm lại bắt đầu có ý tưởng mới.
"Bao Tử, nếu em diễn vai Dư Tang thì tốt quá, bọn mình lại được đóng cặp với nhau rồi."
"..."
"Còn Tiểu Hắc sẽ đóng vai đứa bé chưa trưởng thành kia."
"..."
Hoắc Tiểu Hắc: Baba, không hẹn, chúng ta không có hẹn ^_^.
"Hãy để kì nghỉ hè này cho cả nhà chúng mình nhận thầu đi."
"Chồng à, tắm rửa đi ngủ thôi."
"( ̄^ ̄)ゞ"
"Chỉ toàn chém gió là giỏi."
"..."
...
Lúc đến tổ kịch, Bao Tử cảm thấy cực kỳ xấu hổ, cảm giác bị người ta vây xem đúng là...Trời đất!
Mấy người đang nhìn khỉ trong vườn thú đấy à?!!!
Nhưng mà nghĩ cũng phải, có ai đi quay phim mà mang cả nhà theo đâu chứ.
Đạo diễn trước đó không hề nhận được bất cứ thông báo gì, lúc thấy Hoắc Sâm một tay bế con một tay nắm tay vợ hiên ngang đi tới thì lúc đấy cả người đạo diễn cũng run rẩy hết cả luôn rồi.
[Cậu đang trêu tôi đấy à?]
[Cậu cho rằng phim trường là nơi để gia đình cậu đến nghỉ dưỡng hay sao?]
Lúc nhà sản xuất thấy vậy thì chỉ cười nói: "Hoắc Sâm, tổ kịch chúng ta không có đủ cơm hộp đâu nhé."
Hoắc mỗ: "Không cần lo cho nhà chúng em đâu, vợ em sẽ chuẩn bị cho em."
"Hả?"
"Cơm hộp tình yêu đó = v =."
Mọi người: "..."
[Hơ hơ, cẩn thận ăn đồ bổ dưỡng quá sẽ bị béo phì đó.]
[Cơm hộp mười đồng của chúng tôi cũng có rất nhiều món đa dạng nhé.]
[Khinh bỉ hai người.]
...
Nếu đã đưa cả nhà đi theo thì Hoắc Sâm tuyệt đối là có chuẩn bị trước, bình thường lúc quay phim hắn toàn ở khách sạn, nhưng lần này thì thay đổi phong cách chút, hắn đã bỏ một khoản tiền lớn ra để thuê một căn nhà nhỏ, hơn nữa còn có cả sân vườn nữa.
Đưa vợ con ra ngoài thì nhất định không được để hai mẹ con phải chịu khổ = v =.
[Trẫm là người rất yêu vợ yêu con đó.]
Bao Tử mặc dù cảm thấy chồng mình có hơi khoa trương quá, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Phụ nữ ấy à, đa phần là khẩu thị tâm phi hết ~
"Tiền thuê nhà có nhiều bằng tiền cát xê đóng phim của anh không đó?"
"Chậc, nói chuyện tiền nong làm gì chứ, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng."
"Cũng phải, kiếm tiền là để tiêu mà, nếu đã vậy thì em sẽ lo khoản ăn uống cho anh, làm đầu bếp nữ của riêng anh = v =."
Hoắc ba tuổi: =3=
Bép!
Một cái tát vào mặt không thương tiếc, muốn hôn mẹ của cục cưng thì cũng không được hôn trước mặt cục cưng nhé, chú ý chút đi baba, con vẫn còn bé mà ( ̄^ ̄)ゞ.
[Thật ra thì, người chịu nhiều tổn thương nhất cũng chính là bạn học Tiểu Hắc ngày ngày phải sống chung với hai vợ chồng nhà này.]
Hoắc Sâm: "..."
[Thằng nhóc thúi này!]
Bao Tử: "( ̄▽ ̄)"
[Đánh hay lắm con trai!]
...
Bộ phim sắp được khai máy, trò hay vẫn còn rất nhiều.