Chương 86
Chuyện lãng mạn nhất mà ta có thể nghĩ đến, chính là được cùng người ấy già đi, đến khi mắt mờ chân mỏi không đi đâu được nữa, lúc ấy em vẫn sẽ là hòn ngọc quý mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, được làm bạn đến già, bách niên giai lão là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.Nhưng cuộc đời không thể đoán trước được điều gì, chúng ta không thể biết được là khi nào mình sẽ phải rời xa thế giới này, rời xa những người mà chúng ta yêu thương nhất.
Tập cuối cùng này, chắc chắn là khán giả sẽ phải ăn nhiều thức ăn cho chó lắm đây.
Tổ đạo diễn bày tỏ: Vì tỷ suất người xem, một chút khổ đau này có đáng gì, lau khô nước mắt rồi cố gắng thôi.
[Dù sao cũng là tập cuối rồi.]
[Chỉ cần cắn răng dậm chân một cái là sẽ qua nhanh thôi.]
Sau khi mời hai vợ chồng ngốc tham gia lại một lần nữa, bọn họ mới phát hiện ra là công lực show ân ái của hai người này hoàn toàn không vì thời gian mà suy giảm, ngược lại còn có khuynh hướng trầm trọng hơn, thật khiến cho người ta sợ hãi.May là tổ chương trình không mời bọn họ thường xuyên, tuy điều đó có thể đảm bảo được tỷ suất người xem, nhưng lại ảnh hưởng rất lớn đến tính mạng của những cẩu độc thân trong đoàn.
[Chúng tôi phải yêu thương động vật, xin mọi người đừng trách nha.] ...
Lúc đọc được nhiệm vụ, tuy chỉ là giả thiết nhưng vẫn khiến cho Bao Tử khẽ giật mình, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn dường như đã làm cô quên mất vận mệnh sinh lão bệnh tử của con người mất rồi.
"Chị Hoắc, hãy tưởng tượng như ngày mai là ngày cuối cùng chị được sống, chị sẽ muốn cùng anh Hoắc làm những việc gì? Hãy viết ra giấy rồi hoàn thành vào ngày mai."
Nếu như đây là thật, thì một ngày làm sao mà đủ được?
...
Hoắc mỗ ở trong phòng sốt ruột chờ vợ về, trong lòng không vui chút nào.
[Ái phi của trẫm bị người ta gọi đi hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, sao vẫn chưa trở lại?]
[Muốn khiến trẫm phát điên lên sao?]
Anh quay phim rất thông minh, mặc dù không biết lúc nào thì Bao Tử mới về, nhưng anh ta chỉ cần nói: "Vợ của anh sắp về rồi." là ok thôi.
Lần đầu tiên nghe được câu này, Hoắc ba tuổi đúng là vui cực kỳ.
Nhưng phải nghe đến lần thứ n thì Hoắc ba tuổi chỉ khinh bỉ "hơ hơ" hai tiếng thôi.
[Có thể thành thật hơn một chút được không?]
...
Lúc thấy cô vợ mà mình mong ngóng trở về, anh quay phim lập tức bị đá ra ngoài.
[Không phải đuổi, tôi tự đi được.]
Lúc trở về phòng, phát hiện chồng mình đang nhìn mình bằng ánh mắt sáng rực, Bao Tử nói: "Đã mười giờ rồi, sao anh còn chưa đi ngủ?"
Hoắc mỗ dương dương đắc ý đáp: "Không ôm em anh không ngủ được." "..."
Người ta nói phụ nữ có giác quan thứ sáu, thật ra thì đàn ông cũng có đấy.Vừa rồi người ta chỉ gọi bánh bao ngốc nhà hắn ra ngoài mà không cho hắn đi theo, Hoắc Sâm đoán là tổ đạo diễn chắc là giao nhiệm vụ gì cho vợ mình đây.Dù sao trong phòng ngủ cũng không lắp camera, hắn không tin là mình không thể tr.a hỏi được vợ, đằng nào thì bánh bao cũng luôn về phe hắn mà = v =.
Hoắc Sâm động tay động chân vừa sờ vừa ôm vừa hôn vợ, cộng thêm cả đòn sát thủ là chất giọng trầm khàn quyến rũ của mình.
Bao Tử: QAQ
[Cứu mạng, cứ nghe cái giọng kia là mình chịu không nổi!!!]
[Bây giờ đang ở bên ngoài, nên bổn bánh bao không thể mặt người dạ thú đè ngã chồng được.]
Bao Tử quyết định phản kích – Bàn tay lần vào trong áo ngủ của chồng sờ loạn, vừa sờ vừa ghé vào tai chồng hậm hừ.
Hoắc Husky: TAT
[Nàng đang ép trẫm bộc phát thú tính có phải không?]
Cuối cùng, hai người trêu chọc nhau một trận xong rồi cùng nhau đi tắm nước lạnh.
[Không cẩn thận mà bị nội thương TAT.]
---
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng mà Bao Tử yêu giường vô hạn đã thức dậy, hơn nữa còn bắt đầu tìm đường ch.ết, trêu chọc quyến rũ đủ kiểu để đánh thức người bên gối.
Thời điểm này đàn ông có thể nói là như lang như hổ, Bao Tử đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm đây mà.
Mặc dù không thể lăn lộn, nhưng hành hạ nhau thì có thể, Hoắc Sâm đè lên người bánh bao, ʍút̼ nhẹ tai cô thủ thỉ: "Mới sáng ra đã trêu anh? Ngoan, về nhà anh cho em trêu chọc thoải mái nhé?"
Bánh bao đậu lúc này đã mềm nhũn: "..."
[Em thật sự không cố ý trêu chọc anh mà QAQ.]
Bây giờ trời vẫn còn tối đen, hai vợ chồng tứ chi chổng vó nằm trên giường.
"A Sâm, anh không còn là A Sâm của trước kia nữa rồi."
"?"
"Bây giờ anh cũng dính lấy cái giường giống em vậy đó." Người làm vợ vui mừng sâu sắc, đàn ông phải nằm ườn trên giường cùng vợ thì mới là người đàn ông tốt = v =.
Đối phương im lặng một chút, cầm lấy di động nhìn thoáng qua: "...Bánh bao, bây giờ mới bốn giờ sáng thôi."
"..." Ồ!
Hoắc Sâm cứ tưởng vợ mình vì hưng phấn quá độ cho ngày quay cuối cùng nên mới dậy sớm như vậy, ai ngờ bánh bao nhà hắn lại tự dưng lên cơn lãng mạn muốn cùng hắn đi ngắm mặt trời mọc.
"→_→"
Hắn không có ghét bỏ gì cả, chẳng qua hắn nhớ đã có lần hắn rủ bánh bao đi leo núi ngắm mặt trời mọc rồi, nhưng bánh bao nhà hắn lại từ chối với lý do...
"Chồng à, tình yêu của em dành cho cái giường này vô cùng sâu đậm." Sau đó đưa tay ra, nháy mắt với hắn.
Hoắc mỗ: = v =
[Ngắm mặt trời mọc làm gì chứ? Có ăn được không?]
[Thà ở trong phòng lăn lộn còn sướng hơn.]
...
Sớm nên nghĩ đến, cái chuyện đi ngắm mặt trời mọc tốn thể lực này cuối cùng chỉ có khổ mình thôi.Hoắc Sâm nắm chặt tay Bao Tử, giống như một con Husky đang kéo một đứa con không chịu đi lại vậy, không hiểu sao lại muốn tự chuốc khổ vào người như vậy không biết nữa.
Hắn dừng bước, yên lặng nhìn bánh bao đang thở hổn hển, nói: "Anh cõng em."
"Không được, heo thì phải chăm vận động, như vậy mới trở thành một bé heo xinh như hoa được."
"..." Chậc, vẫn còn để bụng chuyện hắn nói cô mập.
"Bánh bao."
"Gì?"
"Với tốc độ này của em thì em có thể ngắm mặt trời lúc chín giờ đấy."
"..."
"Với lại, ít nhất thì em cũng là một bé heo được anh yêu thương mà."
"..."
Hai vợ chồng đã ngoài ba mươi rồi, thế mà cách nói chuyện vẫn không thay đổi gì, khiến người ta nghe mà thấy ấm lòng.
...
Mặt trời mọc rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người ta phải thốt lên kinh ngạc, Bao Tử nhìn đến ngây người, như thể sợ bỏ lỡ một giây là cảnh đẹp trước mắt sẽ biến mất vậy.Quay đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hoắc Sâm đang nhìn mình, cô khẽ cúi đầu cười, dáng vẻ thẹn thùng chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của Hoắc Sâm.
"Anh cúi đầu xuống đi."
Hoắc Sâm xoa đầu cô, nghe lời cúi thấp xuống, Bao Tử kiễng chân lên, hai tay ôm cổ chồng, chủ động dâng lên môi thơm.
Nhưng lại bị người ta đẩy ra TAT.
"Nghiêm túc một chút, còn đang quay phim đấy, làm vậy không tốt với anh quay phim lắm đâu."
Bao Tử: →_→
[Trước đây sao em chưa từng thấy anh căng thẳng như vậy hả?]
Anh quay phim: Hơ hơ, hai người vui vẻ là được rồi, sao những lần trước thì không nghĩ đến cảm nhận của tôi đi, bây giờ tập cuối rồi, tôi còn thèm để ý à?
Cuối cùng, bọn họ dứt khoát không kiêng kị ai cả, ngọt ngào hôn nhau trong ánh nắng ban mai. ...
Leo núi ngắm mặt trời mọc, ngắm xong lại thảnh thơi đi xuống, chỉ thế thôi mà tiêu tốn cả nửa ngày, anh quay phim cũng cuống thay bọn họ - Thật sự không nên lãng phí thời gian như vậy chứ!
Xuống núi rồi, hai vợ chồng lại đi công viên chơi trò chơi, vui vẻ như những năm tháng tuổi trẻ, trò mạo hiểm gì cũng không sợ.
Anh quay phim: TAT
[Cái thân già này của tôi không chịu nổi đâu.]
[Tự nhiên lại bị kéo đi cùng.]
...
Cảm giác khi được nhận một bó hoa hồng lớn hạnh phúc đến nhường nào, hơn nữa còn là từ anh chồng vạn năm không mua hoa nữa chứ, Bao Tử tỏ vẻ rất kinh ngạc, cơ mà...
[Trông thì đẹp mà không dùng được, lại còn đắt nữa chứ.]
[Anh đã nói là sẽ tiết kiệm cơ mà?]
[Nhưng mà...Được một lần như vậy cũng thích lắm =3=.]
Đúng là khẩu thị tâm phi nha ~
Sự lãng mạn của Hoắc Sâm không dựa vào những thứ hoa cỏ kia, Bao Tử thích đọc tiểu thuyết, thể loại yêu thích là tổng tài bá đạo, mỗi lúc cô đọc được những đoạn lãng mạn kinh thiên động địa của tổng tài bá đạo, cô nhất định sẽ liếc nhìn hắn một cái, sau đó vỗ vai hắn, thấm thía nói: Anh còn phải học nhiều lắm.
Mà chuyện quan trọng nhất mà hắn học được chính là: Cho vợ thẻ để tiêu xài thoải mái.
Nhưng Bao Tử lại là thần giữ của, đối với bản thân thì ăn tiêu cực kỳ tiết kiệm, như kiểu chuột giữ kho thóc ý, nhưng tiêu xài cho chồng và con thì lại rất hào phóng, trả tiền không cần chớp mắt luôn.Có lúc Hoắc Sâm cũng chủ động nộp thẻ lương của mình cho cô, cô còn rất hùng hồn nói: Anh giữ lại mà dùng đi.
...
Những điều mà cô muốn làm nếu là ngày cuối cùng được ở bên người mình yêu, trừ việc ngắm mặt trời mọc ra, những chuyện còn lại gần như không có gì khác biệt lắm so với cuộc sống bình thường của hai vợ chồng.
Trong bữa cơm tối, hai người tâm sự...
"Chồng à, anh có yêu cầu gì với em thì hãy thoải mái nói ra đi, hôm nay tâm trạng của em rất tốt, có lẽ sẽ đồng ý hết với anh."
Hoắc Sâm đang cắt thịt bò bỗng dừng lại, khẽ cười nói: "Có phải em đang muốn bẫy anh không?"
Người đối diện rất nghiêm túc lắc đầu.
"Được thôi, thứ nhất, lúc anh ra ngoài quay phim, em không được vào phòng Tiểu Hắc ngủ."
"..."
[Nhưng mà...Tiểu Hắc ngủ một mình sẽ sợ lắm.]
Nếu Tiểu Hắc mà nghe được thì nhất định sẽ nói: Mẹ à, nỗi oan này con không nhận đâu [mặt cười].
"Không đồng ý?"
"Em sẽ cố gắng."
"Ừ, thứ hai, phải luôn trắng trẻo mập mạp khỏe mạnh."
"..."
[Có khác gì heo không?]
Im lặng một lát, Bao Tử đột nhiên nói: "Sau này em muốn ch.ết trước anh."
Đây là lời thật lòng của cô, hai người yêu nhau sâu đậm, ai cũng không hy vọng mình sẽ phải tận mắt nhìn thấy người kia đi đến một thế giới khác, nắm tay nhau vượt qua quãng thời gian dài đằng đẵng, sợ nhất là khi chỉ còn lại một mình trên đời.
Sau đó hai người lại im lặng, đây là lần đầu tiên trong quá trình quay xuất hiện tình huống như vậy, bình thường hai vợ chồng luôn rất vô tư vui vẻ nói cười chứ không như bây giờ.
"Bánh bao, lời này của em có hơi ích kỷ đấy."
Không biết có phải do giả thiết kia tạo thành hay không, tựa như cô bé lọ lem sau mười hai giờ đêm sẽ không còn chiếc giày thủy tinh nữa, Bao Tử bỗng dưng rất xúc động, giống như hôm nay thật sự là ngày cuối cùng vậy, nghẹn ngào nói: "Em mặc kệ."
---
Cảnh cuối cùng là cảnh Bao Tử bị Hoắc Sâm lôi đi, sống với nhau đã nhiều năm, có nhiều điều không nhất thiết phải nói ra, nhưng có một ngày tự nhiên nghe được những câu nói từ tận đáy lòng của vợ, nội tâm hắn không xúc động cũng không mừng rỡ mà chỉ thấy đau đớn.Hoắc Sâm luôn nói với Tiểu Hắc từ khi mới sinh ra đến bây giờ là nước mắt đàn ông không dễ rơi, nhưng bây giờ chính hắn lại không thể kìm nén được cảm xúc của mình, chỉ nghĩ đến thôi là lại thấy đau lòng.
[Trẫm không bao giờ...muốn quay cái chương trình này nữa.] [Tự dưng lại tự ngược mình thế này đây.]
Cũng khó trách, ngày nào trôi qua cũng ngọt ngào hạnh phúc, ai mà muốn nghĩ đến những chuyện không may? Nhưng điều này cũng nhắc nhở hai vợ chồng một điều – Đó là phải luôn quý trọng người mình yêu, quý trọng từng khoảnh khắc ta đã có với nhau.
Kết thúc ngày quay cuối, mấy đôi vợ chồng được mời đến tham dự đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, chẳng biết tại sao mà bọn họ lại nhắc lại vấn đề này.
Hoắc Sâm ôm chặt vợ: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng mình còn trẻ mà, phải luôn vui vẻ mà sống tiếp."
"Vâng."
"Chúng mình còn phải sinh tiểu công chúa nữa, một cô bé con xinh đẹp giống như em vậy." "Vâng, nhưng thế thì em có được coi là sản phụ lớn tuổi không nhỉ?" "Vậy thì không sinh nữa."
"..."
[Có một người chồng như vậy, cuộc đời này chẳng còn mong gì hơn nữa.]
Bao Tử mỉm cười, nhắm mắt cọ vào ngực chồng: "Không được, em vẫn muốn sinh con cho anh."
"Vậy thì làm luôn thôi ~"
"Nào!"
Sau đó là tiếng xột xoạt cởi quần áo, tiếng rên rỉ hậm hừ phóng đãng suốt đêm.
Hoàn chính văn