Chương 7
Edit+ Beta: Editor đang cảm thấy tràn đầy năng lượng.💪("ω"💪)
Ngày: 12/ /2020
từ
- --------------------------------------------------------------------------------------
Sắc mặt nhân viên bán hàng tái xanh,chị ta đâu muốn gọi giám đốc ra, vì vậy mở miệng cầu xin:"Thành thật xin lỗi quý khách, hay là tôi lấy bộ đồ này cho các ngài thử."
Qúy Huyền vẫn cười lạnh như cũ: "Gọi, giám, đốc!"
Nhân viên bán hàng thấy Qúy Huyền như thế trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng cũng ớn nội quy nghiêm khắc của cửa hàng. Nếu chị ta dám tranh cãi với khách hàng thì tiền lương mấy ngày sẽ đi tong. Nhưng chị ta cũng không nguyện ý đi gọi giám đốc ra, chị ta vừa tới đây làm, nếu giám đốc phải ra giải quyết thì sau này cô ta làm sao ở lại đây làm nữa?
Kết quả là cô ta chưa kịp đi gọi giám đốc thì một nhân viên bán hàng khác tình cờ thấy Qúy Huyền lập tức đon đả nói: "Xin chào Tổng giám đốc Qúy, ngài mới đến ạ? Hôm nay ngài muốn chọn mấy bộ cho tiểu thư? Bên này vừa nhập về mấy kiểu thiết kế mới nhất, chất lượng vải rất tốt, sẽ rất phù hợp với cô Quý."
Anh ta nói xong chợt nhận ra sắc mặt Qúy Huyền không tốt liền hỏi: "Tổng giám đốc Qúy, ngài... sao thế ạ?"
Nhìn nhân viên cũ nhún nhường như thế, cô nhân viên mới mặt càng xanh, không ngờ mới đi làm hai ngày, chị ta đã đắc tội khách hàng VIP.
Nhân viên cũ giờ mới nhìn thấy Tiêu Nhược Quang đang đứng cạnh Qúy Huyền, anh ta không hề tỏ vẻ ghét bỏ mà lập tức cười nói: "Chắc đây là cậu chủ nhỏ, trông thật đáng yêu quá, giống Tổng giám đốc Qúy như đúc!"
Qúy Huyền sửng sốt, mặt dịu dàng hẳn, hỏi:"Giống lắm à?"
Thấy Qúy Huyền như thế thì nhân viên bán hàng sao mà không hiểu, xua tay nói: "Giống, sao lại không giống được, cứ như bản sao của ngài vậy."
Qúy Huyền nghe vậy thì cao hứng, tâm trạng mới dần tốt hẳn lên, nói: "Chọn cho thằng bé mấy bộ đi."
Nhân viên cũ mừng thầm, tiền hoa hồng nha! Mỗi lần Tổng giám đốc Qúy tới thì chỉ tính riêng tiền hoa hồng cũng bằng cả nửa tháng lương của anh ta. Tuy nhiên giờ nhân viên cũ mới để ý tới sự hiện diện của cô nhân viên phụ trách khu này, anh ta liếc nhân viên mới một cái thì nghe Qúy Huyền nói: "Cậu đi chọn đi."
"Vâng! Tôi đi chọn đây ạ" Nhân viên cũ vui sướng đáp rồi đi lựa đồ.
Nhân viên mới bị bỏ xó, hối hận muốn xanh ruột. Cô ta nhìn Qúy Huyền nhưng không dám nói gì, chỉ ấm ức đứng một bên.
Nghe Qúy Huyền tới, giám đốc cửa hàng tự mình ra tiếp đón, từ xa đã hô lên, "Tổng giám đốc Qúy đến mua đồ mới ạ?"
Qúy Huyền gật đầu, giám đốc lại gần, trừng mới với nhân viên mới, đuổi cô ta sang một bên rồi mới nói chuyện với Qúy Huyền: "Tổng giám đốc Qúy ưng ý bộ nào chưa ạ?"
Qúy Huyền cúi đầu hỏi Tiêu Nhược Quang: "Tiểu Quang, con thích bộ Vest này à?"
Tiêu Nhược Quang gật đầu nói: "Trước đây ở bệnh viện, có một bạn mặc bộ đồ như vậy và mang giày thế này. Ngày nào bạn ấy cũng đi theo cha mẹ tới thăm bà nội, quần áo bạn ấy rất đẹp, giày cũng đẹp. Bạn ấy còn cho con đồ chơi bạn ấy không xài nữa, con cất trong cái tủ dưới gầm giường."
Tiêu Nhược Quang ngẩng đầu, nhìn Qúy Huyền, nghiêm túc mà nói, nhóc thật sự rất thích bộ đồ này, xuất phát từ mong muốn nào đó.
Qúy Huyền thấy chua xót trong lòng, anh xoa đầu Tiêu Nhược Quang nói: "Mua, cha sẽ mua cho con." Người khác có gì thì con sẽ có nấy.
Tiêu Nhược Quang ngại ngùng cười nói: "Cảm ơn cha Sói Mắt Trắng ạ."
Qúy Huyền: "....." Đệt, suýt nữa thì quên béng chuyện này.
Giám đốc: "..."
Qúy Huyền vờ như không biết gì nhìn giám đốc, giám đốc lập tức cười nói: "Tôi sẽ lấy bộ đồ cho cậu chủ nhỏ thử ngay, không biết cậu nhà mặc cỡ số mấy ạ?"
Qúy Huyền mỉa mai nói: "Có thể thử sao? Vừa rồi có người còn không cho sờ vào kia, tôi cứ tưởng quần áo này làm bằng vàng cơ đấy."
Giám đốc quay sang trừng mắt nhân viên mới một cái, rồi quay lại cười với Qúy Huyền mà nói: "Đâu có chuyện đó, cậu chủ nhỏ muốn sờ thì sờ, muốn thử thì thử, thử xong không hài lòng, không mua cũng không sao."
Qúy Huyền cũng không làm khó ông ta, nói với Tiêu Nhược Quang: "Tiểu Quang, con đi thử nhé?"
Tiêu Nhược Quang lại thẹn thùng cúi đầu giật nhẹ cái áo ngắn tay, khẽ nói: "Để con thử ạ."
Giám đốc lập tức dẫn Tiêu Nhược Quang đi nói: "Lại đây lại đây, chú bảo chị kia thay đồ cho cháu." Nói xong thì gọi một nhân viên dẫn đầu doanh số trong tiệm lại dẫn Tiêu Nhược Quang đi thử đồ.
Một lát sau, khi Tiêu Nhược Quang mặc đồ Tây mang giày da quay lại, đúng là rất ra dáng thiếu gia. Cậu vẫn mắc cỡ cúi đầu như trước, tay chân không biết bỏ vào đầu, khẽ nói: "Cha Sói Mắt Trắng ơi, có đẹp không ạ?"
Qúy Huyền hơi mỉm cười, nói: "Đẹp, con thích không?"
Tiêu Nhược Quang gật đầu, Qúy Huyền liền nói với giám đốc: "Bộ này không cần thay ra, ông ghi sổ cho tôi đi."
Giám đốc lập tức nói: "Vâng ạ."
Sau bộ này thì Tiêu Nhược Quang cũng không có thích bộ nào nữa, đối với cậu thì mọi quần áo ở đây đều mới lạ đẹp đẽ. Nhân viên cũ đã quay lại, mang theo nhiều bộ chất lượng tốt, Qúy Huyền liền mua hết chỗ đó.
Sau khi anh quẹt thẻ, Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền đầy sùng bái nói: "Cha Sói Mắt Trắng thật lợi hại, chỉ cần quẹt một cái, không cần trả tiền."
Vì thế, Qúy Huyền liền chỉ cho cậu cách xài thẻ, sau đó bỏ tấm thẻ vào túi của Tiêu Nhược Quang nói: "Sau này con muốn mua gì cũng được, đây là tiền tiêu vặt cha cho con."
Tiêu Nhược Quang thận trọng sờ túi mình, cảm nhận được tấm thẻ gồ lên. Cậu gật đầu nói: "Vâng."
"Vừa rồi con nói đồ chơi nào cơ? Cha sẽ dẫn con đi mua."
Tiêu Nhược Quang liền nói: "Một chú robot không có tay phải, còn có một cái xe màu đỏ, bị rớt mất một bánh. Nhưng chúng đều vẫn sử dụng được, chơi rất vui ạ, tiếc là hết pin mất rồi nên không thể chơi nữa."
Qúy Huyền ôm lấy Tiêu Nhược Quang, nói: "Cha sẽ mua thật nhiều pin cho con." Dùng thỏa thuê không hết luôn.
Ban Trinh Diệp: "..." Mua thật nhiều pin?
Tài xế: "...." Ủa? Sao thấy sai sai ở chỗ nào.
Khi Tiêu Nhược Quang ôm đồ chơi, mặc quần áo mới về lại bệnh viện thì đúng lúc Tôn Hạo cũng tới.
Tiêu Nhược Quang thấy Tôn Hạo liền vui sướng kêu lên: "Chú Tôn." Sau đó ôm đồ chơi chạy đến, thái độ có vẻ như thân thiết hơn với Qúy Huyền nhiều.
Tôn Hạo ngồi xổm xuống, bế Tiêu Nhược Quang lên, hôn cậu một cái: "Sao lại đi ra ngoài? A, con có đồ mới? Lần nào chú muốn mua cho con con cũng từ chối, đây là ai mua cho con?"
Tiêu Nhược Quang cười hì hì, sau đó ghé sát vào tai Tôn Hạo nói với âm lượng Quý Huyền cũng nghe được:"Làcha Sói Mắt Trắngmua cho con đó!"
Tôn Hạo: "..." Lúc này Tôn Hạo mới nhìn thấy Qúy Huyền, âm thầm đánh giá anh, ây cha, nhìn có vẻ giàu có nha! Thế mà là loại người bỏ vợ bỏ con, thật không thể tin được!
"Chào anh, anh là cha của Tiểu Quang?"
Qúy Huyền ghen tị muốn ch.ết, rất không tình nguyện nói: "Chào anh, tôi họ Qúy, tên Huyền." Qúy Huyền nói, anh vươn tay, hai người bắt tay nhau rồi đi vào phòng.
Quý Huyền không ngừng nghĩ thầm trong bụng: Đây là ai? Vì sao Tiểu Quang lại tốt với anh ta như thế? Mình đã mua quần áo và cả đồ chơi cho Tiểu Quang mà không được hưởng đãi ngộ đó. Mẹ nó, chắc chắn là nhân lúc mình không có ở đây anh ta đã quyến rũ con trai mình, quả là tội không thể tha. Con trai mình đáng yêu như thế, tên khốn này không phải loại biến thái chứ?
(Em lạy anh một cái, anh ăn gì em cúng.) (☞ ͡ ͡° ͜ ʖ ͡ ͡°)☞
Vừa vào phòng bệnh, Tiêu Vũ liền nhìn về phía họ, hỏi Tiêu Nhược Quang: "Quần áo cha mua cho con à?"
Tiêu Nhược Quang phấn khởi nói: "Vâng ạ,cha còn mua cho con rất nhiều bộ khác nữa."
Tiêu Vũ hỏi: "Thế cha còn mua thêm cho con gì nữa không?"
Tiêu Nhược Quang vui vẻ nói: "Cha Sói Mắt Trắng còn mua người máy và ô tô có cần điều khiển từ xa cho con, còn mua rất nhiều pin, sau đó cha còn dẫn con đi ăn bánh ngọt,bánh ăn rất ngon."
Quý Huyền cười đắc ý, ưỡn ngực ra.
Tiêu Vũ tiếp tục hỏi:"Thế cha có mua gì cho mẹ không?"
Tiêu Nhược Quang lắc đầu, Tiêu Vũ thở dài: "Không hổ là cha Sói Mắt Trắng, vẫn là chú Tôn tốt hơn."
Tiêu Nhược Quang sửng sốt, cứ thế hùa theo mẹ không chút ngại ngần: "Dạ, chú Tôn tốt hơn cha Sói Mắt Trắng nhiều."
Quý Huyền: ".........." Đù!
🐍🐍Đôi lời từ editor:🐍🐍
# Vẫn tiếp tục chương trình cà khịa anh nhà nhé. Qúy Huyền chỉ mới bắt đầu những ngày bị hố thôi (về sau anh còn bị rất nhiều nhân vật hố anh vài cái nữa, đứng đầu vẫn là các bảo bảo nhé ∩( ✧Д✧)∩