Chương 62
Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền, thắc mắc: "Sao cha lại xin lỗi thế ạ?"
Quý Du cũng coi video,cô nhóc tức lắm luôn á, cô nhóc mắng: "Ông chú này là ai? Sao mà dám đánh em trai con, con muốn đánh ch.ết ông ta. Cha ơi, mình đi đánh ông ta đi cha. Oa oa oa....Thương em trai quá, em ấy còn bị va vào bàn nữa, nhất định là rất đau."
Tiêu Nhược Quang vội chạy tới lau nước mắt cho chị mình, thuận thế coi nốt phim. Xem xong thì nói lời an ủi: "Không khóc, không khóc, tiểu Quang không sao cả."
Quý Du xoa đầu em trai: "Em có đau không?"
Tiêu Nhược Quang mơ hồ nhớ mọi chuyện khi đó, nói: "Đau chút tẹo nhưng mà một lát là hết rồi."
Quý Huyền duỗi tay ôm Tiêu Nhược Quang,im lặng để cậu nhóc dựa vào lòng ngực mình.
“Không sợ, sau này sẽ có cha.”
“Vâng ạ, con biết mà, cha thật tốt.” Tiêu Nhược Quang ôm lấy Quý Huyền.
Lúc Khổng Ngọc Tình bưng dĩa chè hạt sen nấm tuyết thì thấy một nhà bốn người đang rúc vào nhau thì chấm hỏi, bà thắc mắc: “Có chuyện gì thế?”
Tiêu Vũ bị Quý Huyền cưỡng chế ôm luôn vào lòng để an ủi, nhân cơ hội này vội chui ra nhìn bà ấy nói: “Nhớ quá đi*, Woaaaa, chè hạt sen nấm tuyết này, mau tới mau tới, gần đây cháu đang bị nóng trong người, khi nãy còn phải sang nhà bên cãi nhau nên giờ đau hết cả họng rồi!”
* Gốc “怀旧” = Hoài cựu = Hoài niệm = nhớ chuyện xưa; nhớ việc xưa; nhớ bạn cũ
Quý Huyền: “.....” Có thể để anh thương cảm đàng hoàng được không?”
- ----
Ngày hôm sau, lúc đến giờ đưa bọn trẻ đi học, Tiêu Vũ kéo Quý Huyền sang nhà bên cạnh.
Quý Huyền đau thương cả đêm, lăn qua lộn lại, nghĩ thế nào cũng không nuốt nổi cơn tức này, tức cả đêm không ngủ được. Mà cô nàng kia thì sao? Còn vô cùng rảnh rỗi đi lo chuyện người khác.
“Em rảnh thật đấy!”Quý Huyền nói.
Tiêu Vũ liếc xéo anh, đáp lại: “Đương nhiên, ngày nào em cũng rảnh.”
Quý Huyền: “……”
Ấn chuông bíng bong, vẫn là người phụ nữ trung niên hôm qua đến mở cửa, khi thấy Tiêu Vũ, bà ta lập tức cảnh giác: “Cô có việc gì sao?”
Tiêu Vũ vô cùng yếu đuối dựa vào Quý Huyền, mềm mềm yếu yếu nói: “Xin chào, chúng tôi tới tìm bạn nhỏ Văn Liệt.”
Văn Thiên Lãng ở trong nhà nghe được, liền chạy ra ngoài hỏi: “Cô tìm con trai tôi làm gì?”
Tiêu Vũ nói: “Là chuyện này, tiểu Du nhà chúng tôi là bạn học với Liệt Liệt nhà anh. Liệt Liệt nhà anh quá đáng thương, tôi thấy mỗi ngày thằng bé đều phải ngồi phương tiện giao thông công cộng để đi học, cho nên tôi đã bàn bạc với ông xã. Dù gì hai đứa cũng ở gần nhau, cùng lắm thì mỗi ngày chúng tôi cho cậu bé đi chung.”
Văn Thiên Lãng liếc mắt nhìn Quý Huyền một cái, thấy Quý Huyền không nói gì, trong lòng anh ta vô cùng cả kinh, đột nhiên nghĩ rằng nếu con trai nhà mình đi ké xe người khác thì ra cái thể thống gì. Chẳng lẽ nói với người ta rằng nhà anh ta đang tiết kiệm tiền một phần lương tài xế*?
*Ý là không thuê lái xe chở Văn Liệt đi học.
“Không cần, tôi sẽ nói tài xế nhà tôi chở thằng bé đi.” Văn Thiên Lãng thẳng thắn từ chối.
“A! Nhà mọi người có tài xế sao?” Tiêu Vũ giật mình hỏi.
Văn Thiên Lãng cắn răng nói: “Có.”
“Chồng ơi, chúng ta đâu có đủ tài xế? Tổng cộng chỉ có hai người thôi, lão La Bình chở anh đến công ty và đón anh lúc tan tầm,lúc nào cũng theo anh, người còn lại thì đưa em đi, chúng ta đâu có dư ai….”
“Câm miệng!!!!” Văn Thiên Lãng bị Lâm Hồng làm mất hết mặt mũi, xấu hổ cắn răng gào lên.
Tiêu Vũ liền vô cùng dối trá nói: “Không có vấn đề gì cả, không có tài xế cũng không sao! Nhà tôi có! Để tiểu Từ nhà tôi chở cũng được! Nếu không được thì nhà tôi thuê thêm một người nữa, ông xã tôi có tiền nha!Anh ấy có thể kiếm tiền, rất lợi hại luôn.”
Tiêu Vũ cứ mở miệng là nhà tôi, mở miệng là ông xã. Quý Huyền bị cô chọc cho vui vẻ. Vì thế, anh cũng không ngăn cản cô, còn vô cùng tự giác giúp cô, duỗi tay ôm eo cô.
Tiêu Vũ mỉm cười nhìn anh, hình như anh chàng này càng ngày càng không rụt rè rồi?
“Không cần, nhà tôi có hai tài xế, một người sẽ phụ trách đưa đón thằng bé. nếu không đủ người thì tôi sẽ thuê thêm, có mấy ngàn tệ thôi, cô cho tôi không có sao?” Lỗ mũi của Văn Thiên Lãng hất lên trời nói.
“À, đúng rồi.” Tiêu Vũ đưa cái túi trong tay đưa cho anh ta nói: “Đây là mấy bộ đồ tôi mua cho tiểu Quang mà lỡ lấy size lớn quá, tiểu Quang mặc không vừa. Vừa đúng lúc con anh cũng không lớn quá so với con tôi, có thể mặc vừa, anh cầm lấy cho thằng bé mặc.”
Văn Thiên Lãng sôi máu, nhưng vì Quý Huyền đang trấn tọa bên cạnh nên anh ta cũng không dám ho he gì, chỉ có thể tức giận nói: “Cô đừng có làm quá, con trai tôi mà cần phải mặc đồ không cần của nhà khác sao?”
Tiêu Vũ "Một lời khó nói hết" nhìn Văn Liệt đang đứng phía sau anh ta, cô nói: “Quần áo thằng bé đang mặc là đồ cũ đúng không? Nghe nói bộ quần áo hôm qua nhà tôi mua cho thằng bé đã bị cắt rồi, nên tôi nghĩ chắc chắn mấy người chưa có quần áo mới.
Văn Liệt kéo quần áo trên người, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cháu trai của mẹ kế.”
Tiêu Vũ bừng tỉnh đại ngộ: “Ai nha, vậy anh khách khí làm gì! Chúng ta là hàng xóm mà! Người ta thường nói anh em xa không bằng láng giềng gần, thay vì cho con trai anh mặc đồ bỏ đi của cháu trai bà xã anh thì mặc đồ của con tôi đi, vẫn còn mới mà.”
Lâm Hồng trở tay không kịp, trước kia cô ta chỉ cần nói: Thiên Lãng! Anh kiếm tiền đã không dễ gì!Em không muốn tiêu tiền của anh đâu! Quần áo của cháu trai em vẫn còn tốt! Để cho tiểu Liệt mặc đi, không cần mua đồ mới cho thằng bé nữa.
Văn Thiên Lãng có gật đầu hay không thì Lâm Hồng đã không ưa Văn Liệt rồi. Rốt cuộc thì Văn Liệt là trưởng tôn danh ngôn chính thuận của Văn gia, cô ta còn mong Văn Liệt sớm ch.ết chứ đâu muốn cho Văn Liệt ngày lành.
Mặt mũi ư? Cái đó ăn được không? Chỉ cần Văn Liệt được giáo dục tốt một tí thôi là cơ hội để con cô ta thừa kế ngai vàng giảm đi rất nhiều. Cô ta ngược đãi Văn Liệt như vậy, không phải là vì muốn làm cho Văn Liệt trở nên tự ti hướng nội sao? Đương nhiên, nếu thằng nhóc đó tự sát luôn là tốt nhất. Còn nếu không thì người như vậy có thể thừa kế công ty sao? Cho nó một ít cổ phần để không bị ch.ết đói là tốt rồi.
Nếu chồng cô ta dựa theo tiêu chuẩn của Văn gia để giải quyết mọi thứ thì đứa con trong bụng cô ta sẽ như thế nào?
Vì để cho Văn Thiên Lãng càng chán ghét đứa con trước, cô ta đã cố ý làm sảy đứa bé đầu tiên. Mẹ nó chứ! Ai mà ngờ được tự nhiên có hai ông thần chui từ đâu lên đây, thẳng tay phá nát trù tính mấy năm của cô ta. Cô ta ghim mối thù mất con lên đầu Văn Liệt, đương nhiên là cũng truyền cho Văn Thiên Lãng cái tư tưởng này. Mẹ kiếp, hiện tại mấy người họ chỉ nói dăm ba câu liền đem công cuộc tẩy não của cô ta thất bại?
“Alo? Đúng, là tôi, mau chuẩn bị 10 à không 20 mấy bộ quần để đại thiếu gia mặc cho tôi! …..Cái gì!? Đại thiếu gia là ai…...Con mẹ nó chứ! Văn gia nhà tôi chỉ có một đại thiếu gia chứ còn ai. Thế mà cậu cũng không biết? Cao bao nhiêu á?Sao tôi biết được? Cậu không biết tự ước lượng à? Nhanh lên, hôm nay con trai tôi phải được mặc quần áo mới đi học.”Nói xong, Văn Thiên Lãng cúp máy, đắc ý nhìn Tiêu Vũ.
Quý Huyền: “……”
Tiêu Vũ lại giơ chiếc túi khác lên, đưa cho Văn Thiên Lãng. nói: “Vậy không còn cách nào khác, cái này cho anh.”
Văn Thiên Lãng nghi hoặc định duỗi tay lấy, mà anh ta thấy nó sao sao, liền hỏi: “Đây là cái gì?”
“Bữa sáng đó.” Tiêu Vũ nói một cách tự nhiên.
Văn Thiên Lãng: “!!!”
Văn Liệt nhìn bữa sáng trong tay Tiêu Vũ, trong lòng có chút giật mình. Cậu không biết Tiêu Vũ có biết chuyện cậu ăn đồ ăn cô treo ngoài cửa không. Bữa ăn vào buổi sáng hôm đó rất quan trọng với cậu. Khi đó cậu đã không gì mấy ngày rồi, cậu có cảm giác nếu cậu không ăn thì cậu sẽ ch.ết, nếu không, với tính cách của cậu, chỉ cần có thể nhịn thì cậu tuyệt đối sẽ không ăn những món ăn đó.
“Đưa, đưa, đưa cơm sáng? Cô đưa cơm sáng cho đại thiếu gia họ Văn sao? Đưa cơm sáng sao “ Văn Thiên Lãng nói năng lộn xộn cả lên.
Tiểu Vũ nhìn anh một cách kỳ lạ nói: "Đưa chứ cái gì?Đưa bữa sáng thì sao? Anh không biết thằng bé..."
Văn Liệt cho rằng Tiêu Vũ muốn nói chuyện cậu ăn bữa sáng cô bố thí, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Kết quả, Tiêu Vũ đã phóng đại mọi chuyện lên, cô buồn bã nói: “Buổi sáng hôm trước, lúc thằng bé đi qua nhà tôi đã bị xỉu vì đói. Khi nhìn thấy, tôi đã vội dìu thằng bé vào, thấy bụng nó kêu ọt ọt liền cho thằng bé ăn đôi chút. Mà thằng bé lại lắc tay bảo không cần, nói là cha không cho ăn thì thằng bé ch.ết đói cũng không ăn.”
Tiêu Vũ mở bao nilon đựng bữa sáng ra: “Tôi thấy thằng bé vô cùng đáng thương, anh nên đồng ý cho thằng bé ăn đi.”
Văn Thiên Lãng ấp úng nói: “Tôi để con tôi nhịn mấy ngày vì nó không nghe lời, đó là hình phạt của nó. Bây giờ đương nhiên con tôi có thể ăn ngon mặc ấm. Đại thiếu gia của Văn gia sao có thể thiếu được miếng ăn này.”
Tiêu Vũ không tin lắm: “Thật không? Anh đừng nói dối làm gì, nhà tôi có rất nhiều tiền nha,cháu trai tôi cũng có rất nhiều quần áo cũ! Anh để vợ anh lấy quần áo cũ của cháu trai của cổ thì thà lấy quần áo cũng chúng tôi còn hơn không, nhà chúng tôi ngay đây! À, Liệt Liệt! Con xem, cô đã nói chuyện với cha con, cho nên từ nay về sau, nếu đói thì sang nhà cô ăn đi, không sao cả. Còn nếu không có ai chở đi học thì cô sẽ nói tiểu Từ chở con đi.”
Văn Thiên Lãng nghe Tiêu Vũ nói vậy càng tức giận hơn nhưng Văn Liệt lại nở nụ cười đầu tiên từ lúc cậu biết Tiêu Vũ, cậu nói: “Vâng ạ, cảm ơn chị gái Quý.”
Tiêu Vũ thấy cậu cười tươi, trong lòng khẽ thở dài nhưng ngoài miệng thì nói: “Cô họ Tiêu, con gọi là chị Tiêu đi.”
Văn Liệt lên tiếng, Văn Thiên Lãng nhanh chân đóng cửa lại, vội vội vàng vàng cho Văn Liệt ăn sáng, ăn không no thì không ra ngoài, tránh việc con anh thật sự đói bụng tìm Tiêu Vũ xin ăn.
- ----
“Ai da, cái anh chàng họ Văn này đúng là dễ lừa.” Tiêu Vũ cảm khái.
Quý Huyền cười lạnh: “Nếu không thì sao anh ta lại bị vợ mình nắm mũi dắt đi được chứ?’
Tiêu Vũ nở nụ cười khó hiểu: “Anh sẽ không như thế sao?”
Quý Huyền lại cười lạnh: “Đương nhiên là sẽ không như thế rồi, ai dám đối xử với con anh như vậy, anh sẽ cho ra đảo liền.”
Tiêu Vũ xoa cằm, bởi vì ngay từ đầu Quý Huyền chỉ cho phép người khác đối xử tốt với con gái anh nên Y Lam Nhã chỉ có thể cưng chiều Quý Du.
Quý Huyền lại liếc mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, nói thêm: “Em là mẹ bọn nhỏ, đương nhiên là không giống, anh tin rằng dù em có đánh con cũng vì muốn tốt cho con.”
Tiêu Vũ liếc lại anh, đáp lại: “Đó là chuyện bình thường nhất quả đất.”
Về đến nhà, cả hai chị em đã chuẩn bị sẵn sàng, đang chờ lên đường.
Hôm nay Tiêu Vũ không ra ngoài, cô nhìn Quý Huyền mang hai đứa nhỏ lên xe rồi quay vào nhà luyện tập.
Câu hỏi: Hôm nay Qúy Huyền có ngoan ngoãn đi làm không?
Câu trả lời: Không!
Đó là chuyện không tưởng, anh đang có một bụng tức trong người chưa được xả ra.
Vừa thấy Tiêu Vũ vào nhà, anh lập tức hỏi con trai: “Cửa hàng hamburger đó ở đâu?”
Tiêu Nhược Quang thắc mắc nhìn anh, trả lời: “Ở thành phố Kinh Hồ* ạ.”
(Theo google dịch chứ bản cv là “Nhị thị”)
Quý Huyền nghĩ ngợi, từ đây sang đó nhiều nhất là 230km, chỉ mất hai tiếng đi xe. Cho nên anh nói với chú Lâm: “Chúng ta tới thành phố Kinh Hồ.”
Chú Lâm không biết vì sao ông chủ lại muốn đến đó nhưng ông không có quyền ngăn cản, liền gật đầu đồng ý.
Đi bằng đường cao tốc, chiếc xe mã bất đình đề* chạy tới thành phố Kinh Hồ.
* Mã bất đình đề: nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước.
Vừa đến thành phố Kinh Hồ, Tiêu Nhược Quang ngay lập tức nhận ra nơi này, nhóc reo hò: “Con lớn lên ở đây này.”
Hóa ra người phụ nữ đó ở gần thủ đô như vậy, Quý Huyền nhìn khắp nơi. Cho dù thành phố này rất gần thủ đô nhưng điều kiện sinh hoạt thì kém xa.
Tiêu Nhược Quang chỉ một hướng nói: “Con với mẹ ở chỗ đó đó.”
Quý Du vội thò đầu ra xem, hỏi: “Ở đâu, ở đâu?” Hai bên đường là những tòa cao ốc, cô nhóc nghiêm túc hỏi: “Là cái tòa nhà này sao? Hay là cái kia?”
Tiêu Nhược Quang vẫn chỉ về một hướng nói: “Không phải, là ở chỗ kia, cần phải đi phương tiện giao thông 40 phút nữa.”
Quý Huyền: “.....” Vậy ra khỏi thành phố này luôn rồi còn gì!
Quý Du ngạc nhiên nói: “Woaaaaa, xa quá xa luôn.”
Tiêu Nhược Quang gật đàu: “Vâng, xa lắm luôn, ở đó giá phòng rẻ.”
Quý Huyền: “Vậy cửa tiệm hamburger ở đâu?”
Tiêu Nhược Quang nghĩ nghĩ rồi nói: “Ở bên cạnh rạp chiếu phim.”
“Rạp chiếu phim nào?” Quý Huyền hỏi
Tiêu Nhược Quang liền đáp: “Rạp chiếu phim ở đối diện cục bưu chính ạ.”
Quý Huyền chỉ có thể lấy điện thoại tự thân tra, sau đó nói chú Lâm chạy đến địa chỉ trên mạng. Tới nơi, Tiêu Nhược Quang áp mặt vào cửa sổ nối: “Chính là chỗ này, nơi này nè cha. Hamburger ở đây rất ngon, khoai chiên cũng rất ngon.”
Vì thế Quý • đang tức giận • Huyền ngẩn người,anh hỏi hai con: “Hay là…..chúng ta ăn trước đi.”
Hai mắt Tiêu Nhược Quang sáng lên, nhóc vô cùng tán thành: “Vâng ạ.”
Vì thế, Quý Huyền bảo chú Lâm đỗ xe, rồi đem hai con vào trong cửa tiệm. Quý Huyền để hai chị em vào lấy chỗ trước, anh đi tới chỗ gọi món.
Tiêu Nhược Quang không theo chị gái ra lấy chỗ mà đi theo cha ra quầy gọi món, cậu nhóc giới thiệu: “Hamburger này ăn ngon nè cha, hamburger tôm.”
Vì thế Quý Huyền gọi hai cái Hamburger. Hiển nhiên Tiêu Nhược Quang vẫn còn có chút ấn tượng với nơi này, nhóc giới thiệu thêm: “Cha ơi, khoai chiên cũng ngon lắm đó cha.”
Quý Huyền gọi thêm hai phần khoai tây chiên.
Quý Huyền không hay tới mấy chỗ này. Bình thường thì nếu muốn ăn Hamburger thì trong nhà đã có chú Trịnh, chú ấy đã vì làm cho Quý Du ăn mà cất công tầm sư học đạo.
Cho nên, ngay cả Quý Du cũng ít khi ra ngoài ăn, vì vậy sau khi chọn xong hai cái hamburger và hai phần khoai chiên, anh cũng không biết gọi thêm cái gì. Người phục vụ giới thiệu cho anh: “Mọi người có muốn gọi thêm đồ uống không ạ?”
“Muốn.” Quý Huyền hỏi: “Trẻ con hay uống cái gì thế?”
Người phục vụ nói: “Trẻ con hay uống Coca ạ! Không thì còn có sữa bò hoặc là trà sữa.”
Quý Huyền cúi đầu nhìn Tiêu Nhược Quang, người phục vụ cũng cúi đầu, khi thấy Tiêu Nhược Quang, cô ấy có chút ngạc nhiên, sau đó nói: “A! Hình như em là tiểu Quang đúng không?”
Tiêu Nhược Quang gật đầu nói: “Chị gái Lục ~”
“Đúng là em sao! Lâu rồi không thấy em tới.” Người phục vụ họ Lục liền nói.
Tiêu Nhược Quang trả lời: “Mẹ con em đã chuyển nhà lên thủ đô rồi ạ.”
Cô gái phục vụ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, lại nhìn Quý Huyền một cái, hỏi cậu nhóc: “Cha em à?”
Tiêu Nhược Quang đắc ý, nắm lấy ống quần của Quý Huyền, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cha em đó.”
Cô gái phục vụ cười nói: “Cha em rất đẹp trai nha.”
Quý Huyền khi này mới hỏi cô ấy: “Cô có biết gì về việc con tôi bị đánh vào một năm trước không?”
Cô gái phục vụ gật đầu: “Biết ạ, lúc này mọi chuyện rất bùng bem, công an phải tới giải quyết.
Quý Huyền nhíu mày nói: “Vậy cô có biết ai là người đánh thằng bé không?”
“A? Tên đó sao? Sau sự kiện đó, ông ta không tới đây nữa nhưng mà bạn gái ông ta vẫn còn hay tới đây.” Cô ấy chỉ một người phụ nữ ngồi trong góc: “Đó,người phụ nữ mặc váy bó màu đen, khoác áo màu nâu đó, chính là cô ta.”
Quý Huyền quay đầu nhìn, là một người phụ nữ trang điểm vô cùng đậm,tay kẹp một điếu thuốc lá, vẻ mặt ưu sầu nhìn ra ngoài.
Quý Huyền xoay người đi tới cô ta, người phụ nữ thấy Quý Huyền đang tiến về hướng mình, có chút ngượng ngùng sửa lại tóc. Kết quả, Quý Huyền vừa đến đã hỏi cô ta: “Bạn trai cô đâu?”
Người phụ nữ: “”
3s sau, người phụ nữ thấy Tiêu Nhược Quang đang chạy tới đây, không thể tin được nói: “Anh tới đây vì chuyện một năm trước? Báo thù còn cách một năm à?”
Tiêu Nhược Quang chạy đến bên cạnh Quý Huyền, nhìn người phụ nữ, cậu nhóc cũng nhớ cô ta là ai,nói: “Dì ấy chính là người đã ngồi cùng với chú đó.”
“Dì?” Người phụ nữ sửng sốt, cô ta hét lên: “Tôi mới 25 tuổi thôi mà nhóc gọi tôi là dì sao?”
Tiêu Nhược Quang trốn sau lưng Quý Huyền: “Người xấu đều là dì cả.”
Quý Huyền: “......” Cho nên người kia gọi là chú à?
Chắc là Quý Huyền cũng không ngờ con trai anh lại có suy nghĩ kì dị như vậy, anh im lặng đôi chút rồi tiếp tục hỏi: “Cô biết bạn trai cô ở đâu không?”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cho anh?” Người phụ nữ rít điếu thuốc nhả khói, dáng vẻ của lợn ch.ết không sợ nước sôi.
Quý Huyền liếc nhìn cô ta một cái, lấy điện thoại gọi cho Ban Trinh Diệp: “Tôi sẽ gửi cho cô một bức hình, tr.a tư liệu về cô ta.” Sau đó anh cầm máy chụp tách một cái.
Người phụ nữ: “......Tôi nói cho anh biết, tôi muốn kiện anh đã xâm phạm.”
Vì thế Quý Huyền gửi hình cho Ban Trinh Diệp xong thì nói câu “A, lỡ tay” với cô ta rồi xóa ảnh.
Người phụ nữ: “......”
Quý Du cũng chạy từ bên kia chạy sang, ngồi vào cái bàn đối diện hỏi Quý Huyền: “Mọi người đang nói gì thế ạ?”
Quý Huyền nói: “Không có gì đâu con, cha chỉ đang dạy dì này làm người thôi.”
“Dì? Không phải mẹ nói nên gọi người ta là chị sao ạ?” Quý Du thắc mắc.
Tiêu Nhược Quang liền giải thích: “Người xấu thì không phải là chị.”
“Vì sao cô ấy lại là người xấu?” Quý Du hỏi.
“Bởi vì bạn dì ta đánh em, dì ta đứng một bên vỗ tay. Mẹ nói bọn họ đều là người xấu, cho nên họ là người xấu.”
Quý Du nhìn người phụ nữ, tức giận nói: “Chính dì là người đã đánh em trai cháu đúng không? Cháu nói cho dì biết, cha cháu rất lợi hại đó.” Quý Du nhảy từ ghế dựa xuống, đứng trước Người phụ nữ, chống nạnh nói: “Cha cháu còn biết đánh nhau, kiếm tiền còn lái xe nữa.”
Quý Huyền: “.....Con gái, con mang em trai sang bàn bên cạnh đi.”
Quý Du ủy khuất nhìn Quý Huyền rồi nắm tay em trai sang bàn bên cạnh. Vừa đúng lúc người phục vụ mang hamburger tới, Tiêu Nhược Quang liền mở bao bìa giúp chị nhóc, Quý Du vươn tay nhận lấy.
Tiêu Nhược Quang lại bò lên ghế dựa, cắm ống hút vào ly của chị gái, sau đó nhóc hỏi: “Ngon không chị?”
Quý Du gật đầu nói: “Ngon lắm.”
Tiêu Nhược Quang cười nheo mắt: “Hí hí…..” Giống như nhóc là người mở cửa hàng này vậy,giống như nhóc là người nhận lời khen của Quý Du vậy. Thật ra, Tiêu Nhược Quang chỉ là vui khi có người cũng thích đồ mà mình đã yêu thích khi xưa.
Quý Huyền liếc mắt nhìn hai con, trong lòng tràn đầy cảm giác thoải mái.
Nhưng khi nhớ đến việc con trai anh bị đá vào góc bàn, chỉ số tức giận của anh tăng bể thanh đo luôn. Từ lúc ông đây nhận lại con trai, ngay cả một đầu ngón tay cũng không dám động, còn muốn cho con anh cả thế giới này. Con mẹ nó cái người phụ nữ lại dám đá thằng bé?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Quý Huyền lạnh hơn, anh nhìn người phụ nữ nói: “Cô không nói cho tôi cũng được nhưng không có nghĩa tôi không tr.a ra.”
Người phụ nữ: “......Rốt cuộc anh là ai vậy?”
“Tôi là cha của thằng bé, tôi sẽ không để con tôi khi không bị người khác bắt nạt, cho dù thằng bé không đúng.” Quý Huyền quả nhiên quá vô lý đến mức người phụ nữ cạn lời luôn.
(Xin lỗi, nhưng tui thấy câu này có mùi trẻ trâu.)
“Tiểu Quang không có không đúng!” Đưa phần ăn cho vị khách khác xong, cô phục vụ họ Lục tình cờ đi qua nghe thấy liền nói: “Bên cạnh cửa hàng chính là rạp chiếu phim, phía trước là công viên giải trí, cách 300m là trung tâm thương mại. Hễ cuối tuần là trẻ con rất nhiều, nhiều lúc tiệm rất ồn ào.
Hôm tiểu Quang tới là đang trong giờ làm việc, trẻ con đều đang đi học cả, tiệm không có đông lắm. Tiểu Quang đã rất vui vẻ khi tới đây, hơn nữa cậu bé chỉ chơi ở chỗ vắng người, mặc dù hét lớn nhưng ở đây lúc nào cũng ồn ào, có âm thanh nói chuyện nào nhỏ hơn tiếng của cậu bé đâu? Hai người họ cố tình bắt nạt tiểu thư Tiêu một thân mang theo tiểu Quang thì có, ngày hôm đó cả hai họ có xích mích! Tôi đoán là vì tâm tình không tốt.”
Người phụ nữ: “......”
Quý Huyền nghe xong liền nhìn cô phục vụ nói: “Cô yên tâm, nếu cô bị đuổi việc, tôi sẽ giúp cô có một công việc tốt hơn.” Ủng hộ con anh đều là người tốt.
Tiểu thư Lục nói: “Không cần đâu, tôi đã từ chức rồi, hai hôm nữa sẽ đi. Tiểu thư Tiêu rất có khí chất, còn rất lễ phép. Ngày hôm đó, tiểu Quang luôn nghịch ngợm, cô ấy đã luôn xin lỗi các vị khách xung quanh rồi không ngừng ôm cậu bé về cạnh mình nhưng tiểu Quang trong chốc lát lại chạy đi chơi. Các vị khách đều không có ý kiến gì, cũng tỏ vẻ hiểu được, dù sao thì nhà ai mà không có một hai đứa trẻ?”
Nói xong, tiểu thư Lục quay về quầy, không hề nói tên mình ra.
“Này, tôi khuyên anh nên thôi đi. Đắc tội người đàn ông của tôi không có gì tốt đâu. Trọng điểm là, anh ấy có mối quan hệ với chính quyền ở đây nữa.” Người phụ nữ cười lạnh: “Con anh cũng đâu sứt nẻ gì, đâu cần làm bùng bem làm chi cho mệt.”Người phụ nữ vừa nói xong, điện thoại Quý Huyền rung lên. Anh nhận điện thoại,nghe một lúc rồi nói: “Đã biết, cô gửi vào mail cho tôi.” Sau đó cúp máy.
Anh quay đầu nhìn cô ta, hỏi: “Người đàn ông của cô tên là Đỗ Kiệt đúng không?”
Cô ta sửng sốt, nhìn Quý Huyền. Quý Huyền cười lạnh: “Anh ta tên Đỗ Kiệt, mở hộp đêm, đương nhiên là cũng đầu tư mấy chỗ khác. Tối nay, anh ta sẽ chiêu đãi Đại úy Trương của Lữ đoàn Cảnh sát Vũ trang tại nhà hàng hải sản bên cạnh hộp đêm của chính anh ta."
Người phụ nữ: "!!! " Cô ta cả kinh bật dậy, hoảng sợ nhìn Quý Huyền.
Quý Huyền tiếp tục nói: “Mà cô, chắc phu nhân Đỗ chưa biết cô tồn tại đúng không? Tôi không có khinh thường cô đâu.” Quý Huyền đứng dậy, chỉ vào người phụ nữ: “Nhưng mà tôi khinh thường việc làm tiểu tam của cô.”
Người phụ nữ bị sốc, Quý Huyền nghe được tiếng chuông cửa của cửa hàng hamburger mở ra, một cậu bé 6 tuổi chạy vào. Cậu nhóc thấy người phụ nữ liền gọi: “Mẹ ơi ~”
Người phụ nữ nhìn đứa con của mình rồi nhìn Quý Huyền với ánh mắt cầu xin, nói: “Xin anh, đừng trước mặt trẻ con…..”
Quý Huyền nhìn cậu bé mới đẩy cửa đi vào im lặng….
🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍
# _Kết quả trả thù của anh Quý:
Mẹnó đây là người sao? Tay không mà có thể làm cho 15 người cầm gậy sắt nằm liệt đất