Chương 77

“Xin chào.”  Tiêu Vũ cười cười nhìn cô ấy, cả hai đều mặt baby và đều mặc váy màu hồng nhạt, điều này làm cho hai người có nét tương tự. Nhất thời, mọi người chỉ cảm thấy giữa hai người có tia sét chíu chíu.
"Bà nội Quý đang ở đâu vậy?” Trương Băng Vũ cười hỏi.


Tiêu Vũ chỉ vào bên trong nói; “Bà nội đang ở bên trong.”
Trương Băng Vũ cười gật đầu, sau đó nắm làn váy đi vào.
Tiêu Vũ xoa cằm, nhìn bóng dáng của Trương Băng Vũ khuất dần, bảo Quý Huyền: “Anh nói xem sao anh lại cầm thú như vậy chứ?”
Quý Huyền: “......Anh đã làm cái gì đâu.”


Tiêu Vũ cười, liếc nhìn anh một cái nói: “Cô gái đó trông mới 18 thôi!” Trọng điểm là, cô gái đó cũng mặt baby, nhưng ngũ quan lại có phần quyến rũ hơn Tiêu Vũ.
Quý Huyền: “Con trai, tới đây, khách khứa bắt đầu vào rồi kìa.”


Tiêu Nhược Quang liền đứng bên cạnh Quý Huyền, hai cha con lại có phần giống nhau khi cùng mặc đồ vest.
Tiêu Vũ xoay người đi tìm Quý Du.
Dần dần, khách khứa tới ngày càng nhiều, càng lúc càng náo nhiệt.


Tiêu Vũ tự nhiên thấy Văn Thiên Lãng cùng với Văn Liệt, Văn Liệt thấy Tiêu Vũ cũng rất vui vẻ, chạy ngay đến bên cạnh cô.
Tiêu Vũ nhìn Văn Liệt nói: “Cha em không đưa cô Y tới nữa à?”


Gương mặt lạnh lùng của Văn Liệt nay lại vui tươi lên một ít, cậu trả lời: “Nếu cha lại mang cô Y đến, mẹ kế nhỏ của cháu sẽ đi nhảy lầu mất. Em gái tiểu Du đâu rồi ạ?”
Tiêu Vũ chỉ vào một cái bàn nhỏ nói: “Con bé đang ở bên kia chơi. Em đi sang chơi chung đi, chị đi lấy đồ ăn cho cả hai.”


available on google playdownload on app store


Văn Liệt đồng ý, lon ton chạy đi tìm Quý Du.
Mà lúc này, Trương Băng Vũ đang vừa ăn bánh kem vừa nói chuyện với bà nội Quý: “Bà nội Quý, cháu thấy cháu dâu bà không định phục hôn đâu.”
Bà nội Quý bình tĩnh nói: “Chắc chắn là chưa đủ kích thích.”


Trương Băng Vũ lại cho một miếng bánh kem vào miệng, nói: “Nhưng bà đừng kích thích mạnh quá, kẻo cháu trai bà thích cháu thì cháu cũng không chịu đâu. Quàng tử của cháu, không tồn tại trong thực tại này.”


Bà nội Quý liền nói: “Bà nội cháu thật sự nói bà giới thiệu người cho cháu, hay là bà giới thiệu thằng cháu nội út cho cháu nhé! Thằng bé cũng tới.”


“Bà nội Quý, cháu nội út của bà ngày nào cũng rong chơi, còn cháu thì làm tổ trong nhà cả ngày, quá là tương khắc nhau luôn!” Trương Băng Vũ kêu rên một tiếng.


Bà nội Quý sửng sốt, nhìn cô ấy nói: “Đây không phải gọi là bổ sung cho nhau sao? Quý Huyền vào rồi kìa, để bà giới thiệu cháu cho nó. Cháu dâu bà vô cùng keo kiệt, con bé mà thấy cháu đứng gần Quý Huyền thì nhất định sẽ đi qua.”


“Được ạ! Bà đợi cháu ăn xong miếng bánh kem này nhé.” Trương Băng Vũ tâm đại địa đáp lại.
Bà nội Quý cạn lời nói: “Không phải cháu nói là cháu sẽ giảm cân sao?”


Trương Băng Vũ liền nói ngay: “Giảm béo vĩnh viễn là chuyện ngày mai, giảm béo thành công vĩnh viễn là chuyện người ta.”
Bà nội Quý lắc đầu: “Bà nội cháu với bà là từ lúc về là cháu cứ ở nhà suốt, đúng không?”


“Không phải cháu đang ở ngoài sao? Với lại cháu còn mấy fes còn chưa tham gia nữa, bận lắm bà ơi.” Trương Băng Vũ vừa ăn vừa nói.
Bà nội Quý không hiểu cô ấy đang nói gì, nhưng không phải mù mờ, cũng đoán được Trương Băng Vũ đang làm cái gì, bất đắc dĩ lắc đầu.


Lúc khách khứa coi như là tới hết, bà nội Quý thấy Quý Huyền cùng với Tiêu Nhược Quang lại đây, liền vẫy tay với họ. Quý Huyền nhìn cô gái bên cạnh bà nội mình, rồi nắm tay Tiêu Nhược Quang đi qua đó.


“Quý Huyền, đây là cô gái nhỏ mà bà nói với cháu hôm qua - tiểu thư Trương Băng Vũ.” Bà nội Quý giới thiệu cho Quý Huyền.
Quý Huyền gật đầu nói: “Chúng ta gặp nhau ở cửa, xin chào, tôi là Quý Huyền. Đây là con trai của tôi, Tiêu Nhược Quang.”


Tiêu Nhược Quang đưa tay nhỏ lên nói: “Xin chào, con tên là Tiêu Nhược Quang,  cũng tên là Quý Nhược Quang.”


Lời này làm Quý Huyền ngạc nhiên, anh cúi đầu nhìn Tiêu Nhược Quang, đây là lần đầu tiên Tiêu Nhược Quang nói với người ngoài là nhóc cũng tên là Quý Nhược Quang. Quý Huyền đương nhiên biết Tiêu Nhược Quang là con trai anh, cho dù thằng bé họ gì. Anh thật sự không để ý Tiêu Nhược Quang họ Tiêu hay Quý, nhưng anh cũng hy vọng con có thể tiếp thu họ Quý.


Tiêu Nhược Quang nắm tay Quý Huyền, nghiêng đầu nhìn Trương Băng Vũ nói: “Cô chính là mẹ kế của con sao?”
Trương Băng Vũ: “.....Cô không phải.”
Tiêu Nhược Quang liền hỏi: “Bà cố nói cô là mẹ kế của con, vì sao cô lại muốn làm mẹ kế của con? Cô thích con ạ?”


Trương Băng Vũ xuất hổ cười, nhìn tứ phía, sau đó nói: “Đúng vậy, cô rất thích con.” Làm gì có vụ mới xem mắt đã giới thiệu ngay con trai vợ cũ cơ chứ!!!!
“Vậy cô thích cha con ạ?” Tiêu Nhược Quang hỏi.
Trương Băng Vũ lại nhìn tứ phương, xấu hổ đáp: “À...Ừ…”


“Cô không thích cha con sao? Vậy cô vẫn muốn làm mẹ kế của con sao?”Tiêu Nhược Quang không hề cho Trương Băng Vũ suy nghĩ, liên tiếp hỏi.


Trương Băng Vũ bị câu hỏi làm cho sửng sốt, cô ấy chỉ vì nhiệm vụ nên mới tới đây, cô ấy ôm atsm quyết tâm giải cứu thế giới tới đây, không nghĩ tới vấn đề của cậu nhóc này không chỉ sắc nhọn lại còn nhiều như vậy.


Bà nội Quý: “.....Cháu trai, con trai cháu không tệ.” Không hề để cho người thở dốc luôn, con gái người ta nói sao bây giờ?
Quý Huyền: “Tiểu Quang đúng là rất tốt.” Quý Huyền - luôn đeo cái kính 1000 độ lọc sự hoàn mỹ của con trai - không hề do dự tiếp nhận lời khích lệ này.


Bà nội Quý nói với Tiêu Nhược Quang: “Chắt ngoan, cô ấy nhất định thích cha cháu.” Nói xong, bà còn chớp mắt với Trương Băng Vũ, ra ám hiệu bảo mấy chuyện này, cháu cứ nói đại là được.


Trương Băng Vũ ra sức gật đầu, đúng vậy! Cô ấy thừa nhận thì có sao? Vì thế, cô ấy ôm suy nghĩ rằng nhất định phải thể hiện rõ sự quyết tâm.
Kết quả, giọng sữa mềm của Tiêu Nhược Quang truyền đến: “Cha cháu rất tốt, mọi người đều rất thích cha cháu.”
Trương Băng Vũ: “.....”


Quý Huyền được con trai khích lên, tâm hồn lâng lâng, anh cực kỳ cảm động nhìn Tiêu Nhược Quang: “Con trai ~”
Tiêu Nhược Quang cũng nhìn Quý Huyền, dùng ngữ điệu như thế đáp lại: “Cha ~”
Bà nội Quý: Nếu không phải cô gái này do bà mời đến….


Trương Băng Vũ siết chặt bàn tay sau lưng, con nít gặp khó khăn cũng không lùi bước mà, mị muốn kích thích mấy người hơn nữa, cho nên, Trương Băng Vũ chí khí tràn đầy, lớn giọng nói: “Đàn chị đâu rồi ạ? Tôi muốn gặp cô ấy để xin tí kinh nghiệm.”


Quý Huyền nhíu mày, Tiêu Nhược Quang quay đầu hỏi Quý Huyền: “Cha ơi, đàn chị (tiền bối) là gì thế ạ?”


“À, ha ha ha ha…” Trương Băng Vũ che miệng cười, nói: “Chính là mẹ con đấy!  Mai mốt cô sẽ là vợ của cha con, mà mẹ con chính là vợ trước của cha con, nên không phải cô ấy là đàn chị của cô sao?
Vì thế, Tiêu Nhược Quang hỏi ngay: “Vậy cô muốn mẹ con chỉ cho kinh nghiệm ly hôn sao?”


Trương Băng Vũ: “.....” Bà nội Quý, bà chưa nói cho cháu là chắt của bà ghê gớm như vậy.
“Kinh nghiệm? Kinh nghiệm ly hôn sao?” Tiêu Vũ vừa lúc này mang theo Quý Du tới. Đây là đang xem mắt đó! Mẹ kế kìa! Phải nhìn xem nhân phẩm như thế nào! Tiêu Vũ đương nhiên là muốn tới nhìn mọi chuyện.


Trương Băng Vũ: “......” Mị không phải, mị không có.
Bà nội Quý hơi mỉm cười, xem đi! Tới.
“Xin chào đàn em.” Tiêu Vũ vươn tay với Trương Băng Vũ.
Trương Băng Vũ nắm tay Tiêu Vũ, sau đó nói: “Ha ha ha ha…..đàn chị thật hài hước.”


Tiêu Vũ cũng cười đáp lại: “Đàn em mới hài hước đó! Đàn chị còn chưa tốt nghiệp nữa, nào có gi dạy cho em.”
Tất Dịch Lộ tình cờ đi ngang qua nghe được lời này thì dừng bước chân: “Mẹ kiếp, hai người học cùng trường hay sao vậy? Còn đàn chị với cả đàn em.”


Bà nội Quý vừa nghe lời Tất Dịch Lộ nói thì nhíu mày nói: “Con gái con đứa, sửa lại lời nói đi.”
Tất Dịch Lộ bĩu môi nói: “Cháu đâu có mắng ai đâu, đây là từ thể hiện cảm xúc của cháu thôi, bạn cùng phòng của cháu cũng vậy mà.”


Tiêu Vũ mỉm cười nói: “Bà nội đã nói thì cô cứ nghe là được.” Còn làm hay không thì đó lại là chuyện khác.
Tất Dịch Lộ liền nói lại: “Chị không còn là chị dâu họ của tôi nữa đâu mà quản tôi?”


Tiêu Vũ sửng sốt, sau đó hỏi lại: “Cô nghĩ quá nhiều rồi, cho dù có là chị dâu họ của cô đi chăng nữa, chị cũng mặc kệ cô.”
Tất Dịch Lộ: “……”
Tiêu Nhược Quang lại chen thêm một câu: “Mẹ cháu chỉ lo cho cháu thôi, cô họ đâu phải bé bi của mẹ cháu đâu.”


Tất Dịch Lộ vừa nghe, liền lấy ngay kinh nghiệm khi nãy, tiếp lời: “Cô họ đang nói chuyện, cháu chen chen cái mồm vào làm gì?”
Tiêu Nhược Quang ôm chặt đùi của Quý Huyền, sau đó nói: “Cháu đâu có nói chen vào đâu, cháu chỉ nói tí thôi mà.”


Tất Dịch Lộ cảm giác kinh nghiệm bị chém một nửa, nghẹn họng luôn:  “.....” Hai mẹ con nhà này…
Bà nội Quý lắc đầu, sau đó quay sang hỏi Tiêu Vũ: “Cháu thấy cô gái này sao? Bà giới thiệu cho Quý Huyền mà nó chẳng có phản ứng gì cả.”


Tiêu Vũ nghĩ ngợi hỏi: “Vậy…..cháu phải có phản ứng gì ạ?”
Bà nội Quý: “.....Không phải, ý bà là cháu có hài lòng không?”
Tiêu Vũ lại suy nghĩ, châm chước mở miệng nói: “Hài lòng thì cháu hài lòng, nhưng mà…..cháu hài lòng cũng vô dụng thôi.”


Bà nội Quý: “Cháu nói đúng.” Vì thế, bà lại quay đầu hỏi Quý Huyền: “Vậy cháu có hài lòng không?”


Quý Huyền chắc là đã được trải nghiệm trường kỳ ngược đãi đến từ hai mẹ con họ Tiêu, tại lúc này nhanh trí nói một câu: “Bà nội, không lẽ bà muốn con gái người ta khó xử trước mặt công chúng sao?”


Tiêu Vũ ngạc nhiên, nhìn Quý Huyền ngay, anh chàng này thế mà lại học được phương thức từ chối đối phương vô cùng uyển chuyển sao?


Bà nội Quý bị câu nói của Quý Huyền làm cho ngơ ngác đôi chút, suy nghĩ 2s mới biết Quý Huyền đang từ chối! Chỉ có Trương Băng Vũ ngây ngốc vẫn chưa hiểu, hỏi: “Vì sao tôi lại khó xử chứ?”
Tất Dịch Lộ cũng ngẩn người,  hỏi bà mình: “Anh họ có ý gì thế ạ?”


Bà nội Quý nhìn hai cô gái, cạn lời nói: “Tự ngẫm đi.”
Trương Băng Vũ suy nghĩ một hồi liền nói: “Bà nội Quý, Quý Huyền quá bắt nạt người khác luôn!”
Tiêu Nhược Quang bất mãn: “Cha cháu lúc nào cũng nói như vậy, không phải là bắt nạt người khác.”


Bà nội Quý cười hỏi nhóc: “Cháu có biết cha nói cái gì không?” Lời nói của Quý Huyền, không cong qua vẹo lại hai vòng thì sẽ không hiểu đâu.
Tiêu Nhược Quang lại lắc đầu đáp: “Cháu không biết ạ! Nhưng mà, có thể giúp cha là tốt rồi ạ.”


Quý Huyền suýt nữa là rơi lệ, anh ngồi xổm xuống ôm con trai cưng lên: “Tiểu Quang, con ngoan quá đi.”
Tiêu Nhược Quang cũng ôm cha mình: “Cha cũng siêu tốt luôn.”
Trương Băng Vũ bị ép coi show ân ái tình cha con, bà nội Quý đau đầu phất tay, nói: “Đi đi! Đừng lắc lư trước mắt bà nữa, phiền muốn ch.ết.”


Quý Huyền biết là bà nội đã buông tha cho mình, nhưng anh vẫn nói: “Mai mốt bà mời diễn viên tốt hơn nhé, không có chuyện hai người lại tình cờ cùng màu váy hồng nhạt đâu.” Nói rồi liền nhanh chân đưa Tiêu Vũ và Tiêu Nhược Quang chạy tót đi.


Bà nội Quý lắc đầu nói: “Hài, đã dặn cháu là đừng mặc màu hồng nhạt.”


Trương Băng Vũ đỡ bà nội Quý, vừa đi vừa cười nói: “Sao phải làm thế ạ? Cháu mặc màu hồng nhạt cũng xinh mà! Hơn nữa, nếu mặc hồng nhạt thì mới tạo nên sự đối lập, có đối lập nên mới có thương tổn chứ bà! Bà nội Quý, bà nói xem, có phải cháu đẹp hơn cháu dâu bà không?”


Bà nội Quý vỗ tay cô ấy, mỉm cười: “Nhưng mà lại ngốc hơn.”
Trương Băng Vũ: “.....Cháu muốn méc bà nội cháu là bà chê cháu.”


Hai người vừa nói vừa rời đi, chỉ để lại Tất Dịch Lộ vẫn còn đang suy nghĩ: Câu nói đó, sao lại có nghĩa là từ chối chứ? Vì sao bị từ chối mà mọi người vẫn vui như vậy.


Quý Huyền đưa Quý Du với Tiêu Nhược Quang lên sân khấu, lấy microphone nói: “Cảm ơn mọi người đã dành thời gian để tham gia yến tiệc của con trai tôi - Tiêu Nhược Quang, đây là năm đầu tiên cháu nó trở về, tôi tin rằng mọi người ở đây đều đã biết tin tức. Tại đây, tôi, Quý Huyền đứng đây để nói rõ, Tiêu Nhược Quang đang bên cạnh tôi đây, chính là con cháu của Quý gia. Họ Tiêu hay họ Quý, đó là ý nguyện cá nhân, điều đó sẽ không ảnh hưởng đến thân phận của thằng bé….”


Quý Huyền nói xong lời chào, làm rõ vài chuyện rồi nói không ít lời cảm ơn. Sau đó nắm tay Tiêu Nhược Quang đi xuống, đưa cho nhóc ly nước dừa rồi đưa nhóc đi gặp mặt chào hỏi một số người đi tới.


Tiêu Vũ nhìn hai cha con đi qua đi lại, thêm một sợi dây căng chặt trong lòng biến mất. Tiêu Vũ biết, điều này có nghĩa là vận mệnh của Tiêu Nhược Quang chính thức thay đổi.
Đã từng, Quý Du đã từng là cô bé bị cô giáo mình khống chế, Tiêu Nhược Quang đã từng là đứa nhỏ không biết cha.


Hiện tại, Y Lam Nhã đã thay đổi mục tiêu. Mà Tiêu Nhược Quang đã được nhận về Quý gia, những điểm mấu chốt trong vận mệnh của hai đứa nhỏ, đều đã thay đổi, cũng có nghĩa, tương lai của cả hai cũng sẽ đổi thay.


Tiêu Vũ cầm ly nước chanh uống một ngụm, Văn Liệt đang đứng bên cạnh cô hỏi: “Chị Tiêu, hình như tâm tình chị đang rất tốt.”
Tiêu Vũ cười đáp lại: “Vì có chuyện tốt đã xảy ra.”


Văn Liệt cái hiểu cái không, nhưng cậu vẫn gật đầu. Tiêu Vũ xoa đầu cậu, nói: “Đi thôi! Chúng ta đi ăn lót dạ nào.”
Văn Liệt gật đầu, nắm lấy làn váy của Tiêu Vũ cùng rời đi.


Lúc hai chị em đang đi theo Quý Huyền quay đầu tìm Tiêu Vũ, thì chỉ thất bóng dáng của cô và Văn Liệt, thân ảnh của hai người dần hòa vào với đám người.
Trong lòng Tiêu Nhược Quang sinh ra cảm giác căng thẳng, vội lôi kéo Quý Huyền nói: “Mẹ, mẹ ơi…”


Quý Huyền quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một góc áo của Tiêu Vũ.
Tiêu Nhược Quang hỏi: “Mẹ đi đâu rồi cha?”
Quý Huyền nhìn theo hướng góc áo của Tiêu Vũ xuất hiện, nói: “Chắc là mẹ tới chỗ bàn ăn rồi! Đi thôi! Cha đưa con tới gặp nhà ông Ba nhé.”


Tiêu Nhược Quang bị Quý Huyền dắt đi, nhóc quay lại nhìn nơi mà Tiêu Vũ biến mất, Quý Du cũng quay đầu lại, nhưng không nói gì thêm.
Yến tiệc cuối cùng cũng hạ màn tốt đẹp. Khi tiệc tối kết thúc, Quý Huyền đưa Tiêu Nhược Quang đến phòng nghỉ của khách sạn thì thấy Tiêu Vũ đang nằm ngủ ở đó.


Tiêu Nhược Quang nhìn Tiêu Vũ, quay đầu nói với Quý Huyền: “Mẹ mệt rồi.”
Quý Huyền chỉ hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Tiêu Vũ, chỉ thấy Tiêu Vũ ɭϊếʍƈ môi lầm bầm: “Nên học đàn…”
Quý Huyền: “”
“Cha ơi, nhanh lên!” Tiêu Nhược Quang sốt ruột kêu.


Văn Liệt từ WC đi ra, không hề ngạc nhiên khi thấy hai cha con, cậu đi tới chào hỏi: “Chào chú Quý, chào tiểu Quang.”
Quý Huyền: “.....Sao lại gọi là chú?”
Văn Liệt suy nghĩ, nói một cách không chắc chắn: “Cháu nên gọi anh Quý ạ?”


Đạt tiêu chuẩn không? Quý Huyền thật sự nghẹn lời, anh nói lại: “Cứ gọi là chú Quý đi.”
Văn Liệt chớp mắt, hỏi Tiêu Nhược Quang: “Chị em đâu rồi?”
Tiêu Nhược Quang trả lời: “Ông nội đưa chị ấy đi mua sắm với các cô họ rồi, thuận tiện mang lễ vật mọi người mang tới về nhà.”


Văn Liệt gật đầu, cậu biết Tiêu Nhược Quang mới được nhận về, để hoan nghênh thành viên mới này, mọi người đều chuẩn bị lễ vật. Thậm chí những người đến tham dự tiệc cũng đưa quà rất sộp, dù sao thì ông cha nhà cậu cũng tặng luôn cục vàng siêu giá trị mà.


Văn Liệt đi tới kéo Tiêu Nhược Quang bảo: “Khi nãy chị Tiêu uống rượu, chắc là say rồi.”
Quý Huyền ngạc nhiên, khi này mới để ý mặt Tiêu Vũ có chút hồng, anh nhíu mày hỏi: “Cô ấy nhiều hay ít?”
Văn Liệt nhớ lại: “Nếu trước đó chị Tiêu không uống, thì chị ấy chỉ uống 1 ly.”


Quý Huyền: “....”
Quý Huyền cạn lời bế Tiêu Vũ lên, Tiêu Vũ vốn nhỏ lại còn lùn, Quý Huyền ôm cô không hề khó khăn gì.
“Đi theo cha.” Quý Huyền nói, rồi đi nhanh ra ngoài, Văn Liệt nắm tay Tiêu Nhược Quang chạy vội theo.
Bà nội Quý với Trương Băng Vũ nhìn thấy họ liền hỏi: “Con bé sao vậy?”


Quý Huyền đáp: “Cô ấy uống say rồi ạ.”
Bà nội Quý sửng sốt, kỳ quái nói thầm: “Hóa ra là có tác dụng à?”
*Ý là bà nội Quý tưởng Tiêu Vũ ghen nên uống rượu giải sầu (Chắc thế)


Trương Băng Vũ cũng cúi đầu nói với bà nội Quý: “Quả nhiên là có hiệu quả, chắc chắn là tuyệt thế mỹ nhan của con đã làm cho cô ấy có cảm giác bị uy hϊế͙p͙, bà nội Quý, bà đừng quên thù lao cho cháu nha~”


Bà nội Quý hài lòng vỗ tay cô nàng: “Yên tâm, chuyện thằng cháu lớn của bà thành công, bà nhất định sẽ không quên công lao của cháu.”
Vì thế cả hai nở nụ cười mà chỉ họ mới hiểu.
Quý Huyền: “……”
Lúc mọi người về đến nhà, ông nội Quý cũng trở lại.


Quý Thục Mẫn với Quý Trọng Vi bưng đồ ăn khuya để lên bàn ăn, thấy Quý Huyền, Quý Thục Mẫn liền nói: “Về rồi à? Mau lại đây ăn miếng cơm cho chắc bụng.”
Quý Trọng Vi cũng nói: “Đúng đó! Lại đây ăn chút đi, khi nãy toàn phải đi gặp khách khứa, có được ăn cái gì đâu.”


Quý Huyền gật đầu, Tất Dịch Lộ cũng vừa mới tắm rửa xong, đi từ trên lầu xuống, thấy Tiêu Vũ đang ngủ say thì lầm bầm: “Trông thoải mái lắm mà.”
Quý Huyền nhíu mày trừng cô nàng: “Nói cái gì đấy.”
Tất Dịch Lộ vội vã xua tay: “Không có nói gì hết.”


Quý Huyền quay đầu hỏi Quý Thục Mẫn: “Tiểu Du đâu rồi cô?”
Quý Thục Mẫn nói: “Con bé vừa về là lăn ra ngủ tít thò lò như mẹ nó vậy. Tư Điềm bế con bé lên lầu thay quần áo rồi.”
“Cảm ơn cô.” Quý Huyền nói lời cảm ơn, Quý Thục Mẫn xua tay.


Quý Huyền đặt Tiêu Vũ nằm ở ghế sofa, sau đó đứng dậy đi tìm thím Khổng, thím Khổng đang ở trong bếp giúp đỡ chú Trịnh, thấy Quý Huyền đi vào thì sốt ruột: “Thiếu gia, sao cậu lại vào đây, mau đi ra đi, ở đây toàn mùi dầu mỡ thôi.”


Quý Huyền hỏi: “Thím có biết tẩy trang không? Tiêu Vũ uống say rồi, cần người thay đồ hộ.”
Thím Khổng gật đầu: “Được được được, tôi sẽ giúp phu nhân tẩy trang.”


Phòng bếp bên thím Khổng ngày thường chỉ có chú Trịnh với một người giúp việc phụ trách nấu cơm. Bởi vì hôm nay mọi người về cùng một lúc, lát nữa cũng ngủ lại ở đây, mà lúc về thì Quý Trọng Vi kêu đói, nói là phải nấu bữa khuya, cho nên phòng bếp sau đó là làm không hết việc. Chủ yếu là do thời gian cấp bách, người chờ lại đông nên thím Khổng cũng chạy vào phụ.


Nghe nói Tiêu Vũ - người có khả năng lại trở thành thiếu phu nhân cần tẩy trang, thím Khổng đương nhiên quan tâm.
Thím Khổng rửa tay sạch, đi theo Quý Huyền tới cửa phòng bếp rồi thì nghe tiếng thét chói tai của Tất Dịch Lộ.


Quý Huyền thật sự rất không ưa cô em họ phiền phức này, tuy là anh có mua đồ và quan tâm cô ta, nhưng tất cả đều là vì nể mặt bà nội thôi, nếu không phải vì bà nội, Quý Huyền thật sự muốn đá cô ta ra ngoài.
“Gào cái gì đấy?” Quý Huyền đi ra ngoài với vẻ mặt tức giận.
Sau đó……


Quý Huyền: “……”
Tất cả mọi người trong phòng khách đều ngơ ngác nhìn về phía sofa, chỉ thấy Tiêu Vũ ngồi trên ghế ngáp một cái, dùng một chân đạp lên lưng của Tất Dịch Lộ.
Tất Dịch Lộ còn gào: “Chị giả bộ ngủ….A!!!”


Tiêu Vũ mê mang nhìn cô ta, lại dùng sức dẫm dẫm. Tất Dịch Lộ cứ việc gào rú chứ không có đứng dậy.
Quý Trọng Vi che miệng hốt hoảng kêu lên: “Mau thả Dịch Lộ ra.”
Tiêu Vũ vẫn không hề nhúc nhích, Quý Huyền đi tới bên cạnh Tiêu Vũ, Tiêu Vũ quay đầu nhìn anh, vẻ mặt vẫn mê mang.


Quý Huyền đoán là cô còn say: “Sao thế?”
Tiêu Vũ nhíu mày tự ngẫm lại một hồi lâu thật lâu rồi mới trả lời: “Cô ta nói xấu em, nói mấy câu xàm xàm, đã thế còn thì thầm bên tai em nữa, sợ em không nghe được hay sao í.”


Quý Huyền quay đầu nhìn Tất Dịch Lộ, Tất Dịch Lộ thét chói tai: “Chị ta nói dối.”
Tiêu Vũ nhíu mày, dùng thêm sức đạp cô ta, nói: ““Ai nói dối? Ai nói dối? Ai nói dối?”
Tất Dịch Lộ liền: “A! A! A!” Mà cô ta càng kêu, Tiêu Vũ càng dẫm, thế là cô ta lại kêu to hơn.


Nhìn tiết mục khôi hài trước mắt, Quý Huyền thật sự sa mạc hóa lời luôn: “......Em còn sức gào, xem ra không bị dẫm nặng lắm.”
Tất Dịch Lộ: “……”
Tiêu Vũ cười ha hả ha hả: “Đương nhiên, em đâu có dẫm nặng, chính cô ta nguyện ý nằm cho em dẫm mà.”
Tất Dịch Lộ: “……”


Quý Huyền: “……Mặt mũi ném đi đâu cho được hả, còn không mau đứng lên đi.”


Vì thế, Tất Dịch Lộ vội vàng bò về phía trước 2 bước. Tiêu Vũ cũng không thèm bắt lại, cô nhìn con mồi dưới bàn chân đang bò đi, nghĩ nghĩ một chút, sau đó dựa vào lưng ghế lầm bầm: “Bò đi rồi….”
Quý Huyền: “……”


Tất Dịch Lộ: “……” Chị mới bò đi, cả nhà chị mới bò đi rồi!!!
Quý Huyền hỏi Tiêu Vũ: “Em tự đi được không, hay là anh vẫn ôm em đi lên?”
Tiêu Vũ mở to mắt, hai con ngươi đen bóng trong vắt tựa như hai dòng suối nước. Cô nhìn Quý Huyền, nghiêm túc đáp lại: “Có thể, em có thể đi.”


Sau đó, Tiêu Vũ vịn vào thành ghế đứng dậy, đứng lên rồi mới bước đi, ngay bước đầu tiên đã dẫm vạt váy, chuẩn bị té dập mặt. Quý Huyền cả kinh, vội vươn tay bắt lấy cô.
Tiêu Vũ đang treo trên cánh tay của Quý Huyền ngơ ngác nhìn sàn nhà, nói một câu: “Bay lên….”


Quý Huyền: “Bay cái đầu em ấy, đi không được thì đừng có cố.”


Tiêu Vũ cũng không để ý tới anh, cô treo trên cánh tay của Quý Huyền một lát rồi gọi: “Con trai tôi đâu? Con trai, con trai…”Quý Huyền thở dài, bế cô theo kiểu công chúa, Tiêu Nhược Quang chạy tới nói: “Mẹ ơi, con ở đây, ở đây nè.”


Tiêu Vũ cười hì hì với nhóc, nói: “Tới đây xem nè, mẹ đang bay.”
Tiêu Nhược Quang liền nói: “Là cha đang ôm mẹ.”
Tiêu Vũ ngạc nhiên, tự hỏi một chút rồi bảo: "Bậy nào, là mẹ đang bay. Con tới đây đi, mẹ làm con bay lên.”


Quý Huyền: “......Thím Khổng, chúng ta đi thôi!” Quý Huyền cũng biết, nói lý lẽ với con ma men là chuyện không thể nên anh cũng nói gì với Tiêu Vũ, mà lại nói với thím Khổng bên cạnh.


Thím Khổng vâng một tiếng rồi đuổi kịp. Quý Trọng Vi không thể tin được, bắt lấy tay bà nội Quý hỏi: “Mọi chuyện cứ cho qua vậy sao? Không cho Thích Lộ lời giải thích nào ư?”
Bà nội Quý nhíu mày nhìn con gái: “Có phải con ở với mẹ chồng lâu lắm rồi đúng không?”
Quý Trọng Vi: “”


“Sao mẹ thấy con càng lúc càng giống bà ta vậy?” Bà nội Quý nhíu mày nói: "Trước nhất nên xem mình đã dạy con thế nào đi, không hề giống Quý gia chúng ta miếng sơ múi nào hết.” Bà nội Quý hất tay Quý Trọng Vi ra, xoay người lên lầu.
Quý Trọng Vi: “……”


Cả nhà Quý Thục Mẫn chỉ im lặng ăn cơm, không hề quan tâm đến màn tranh chấp trong phòng khách khi nãy.
🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍
#  Trương Băng Vũ sẽ là _____. Cô gái nhỏ này sẽ có mặt luôn trong cuộc thi piano Tiêu Vũ tham dự nhé.


#  Tuyến thời gian ở chương tiếp theo là Tết, ừ, hẹn thứ 6 tuần sau đăng cho nó đẹp nha ᕕ( ᐛ)ᕗ
#  Sau sự kiện yến tiệc thì sẽ đến sự kiện Tết này, cuộc thi piano này, sinh nhật Tiêu Nhược Quang này, rồi chị Tiêu muốn dọn ra này, v..v:>






Truyện liên quan