Chương 4
Đã không còn nhiều thời gian tập luyện nữa, vì thế tất cả mọi người liền thừa dịp này mà tăng cường luyện tập.
Đan Cư và Nho Nhã gần đây thường xuyên đi ra ngoài cùng nhau, chủ yếu là vì muốn bồi dưỡng sự ăn ý, chỉ có như vậy, lúc diễn xuất mới có thể tìm ra thời điểm thích hợp để đánh gãy lời nói của Đan Cư.
Cái này đúng là cần phải diễn xuất ăn ý với nhau, bằng không cả hai không thể theo kịp tiết tấu của nhau được. Để Nho Nhã cảm nhận được tốc độ nói chuyện của Đan Cư thì phải cùng Đan Cư ở chung a!
Nho Nhã lúc diễn so với không diễn thực sự là khác xa một trời một vực! Đan Cư cũng quen rồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn hoài nghi Nho Nhã có phải mắc bệnh đa nhân cách rồi hay không đây?
Cuối cùng, Trang Cao Ưng vẫn là nhịn không được trực tiếp tới hỏi Nho Nhã. Nho Nhã liền trả lời bọn họ: Đương nhiên là không, chỉ là anh đối với việc thay đổi tính cách đột ngột rất thích thôi…. Cảm giác khiến người ta đoán không ra được tâm tình mình rất là thú vị a!
Đan Cư và Trang Cao Ưng sau khi cùng nhau thảo luận xong liền đưa ra kết quả khó nói.
Lại nói, Ôn Văn hình như cũng có xu hướng đa nhân cách nha. Thường khiến cho người ta cảm thấy rất ấm áp, nhưng chỉ cần có người lỡ miệng, sẽ lập tức biến thành một bộ dáng khác. Tuy bề ngoài ổn trọng, nhưng Trang Cao Ưng đều là kẻ lỡ lời đầu tiên, cho nên cậu ta phi thường xác định điểm này. Cuối cùng, cả hai lên lên mạng tìm hiểu mới biết được dạng người như Ôn Văn học trưởng chính là dạng “phúc hắc”, nghe nói những người như thế này thì tốt nhất là không nên đắc tội a, bằng không anh ta nhất định chỉnh ch.ết bạn!! Hình dung cực kỳ chuẩn xác a! Hai người tràn đầy đồng cảm.
Cuối cùng cũng đã đến ngày kỷ niệm thành lập trường, sân khấu dựng trong Sân vận động sẽ diễn kịch do hệ Trung văn chủ trì, mọi người đứng sau hậu trường cực kỳ hưng phấn chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn.
Đan Cư không có cảm giác lo lắng quá mức như cậu nghĩ, chỉ cần cố gắng đem vai của mình diễn cho thật tốt là được. Rốt cuộc vở diễn cũng kết thúc mỹ mãn, Đan Cư cũng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đã bình an vượt qua a, hi vọng sau này cũng thế!
Nhưng cậu không hề biết tai ách của mình hiện tại chỉ mới bắt đầu!
Hôm nay, Ân Chẩn nhàm chán chạy đến tham gia hoạt động ngày kỷ niệm thành lập trường. Anh đối với mấy loại hoạt động này cảm thấy luôn luôn không có hứng thú, cho nên vừa định chạy về văn phòng mình ngủ một giấc, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm phát ra ở đằng xa, là tiếng sinh viên hệ Trung văn đọc thoại.
Ân Chẩn quyết định tới nhìn xem! Lúc anh bước chân vào sân vận động thì đã bắt đầu diễn rồi, vừa ngước lên nhìn lập tức thấy được Đan Cư. Đan Cư chỉ nói có ba câu thoại, nhưng mỗi câu nói đến một nửa đều bị nam chính Nho Nhã cắt ngang. Đan Cư lập tức trở thành bối cảnh, nhưng trong mắt Ân Chẩn chỉ chứa mỗi hình ảnh Đan Cư, làm sao trên đời này lại có một con người thuần lương thoát tục như thế a~
Ân Chẩn ở trong lòng cảm thán, tuy lực chú ý của đại bộ phận người xem đều bị Nho Nhã cuống lấy, bất quá chỉ có mỗi mình Ân Chẩn bị Đan Cư kéo lại, nhìn tới xuất thần! Nhất quyết phải tr.a ra người này là người nào! Anh muốn theo đuổi! Mặc xác người kia là nam hay nữ!
Ân Chẩn sau khi xem xong vở kịch liền lập tức trở lại văn phòng tr.a tư liệu của vị “mỹ nhân” kia. Sau đó, phát hiện ra người kia tên là Đan Cư, sinh viên năm hai hệ Trung văn, bộ dáng thanh tú quá đi! Thành tích học tập cũng rất tốt. Ấn tượng của anh về Đan Cư càng lúc càng tốt thêm.
Nhất định phải tìm cách làm quen với “Đan Cư mỹ nhân” mới được!
Trong lúc Ân Chẩn đen tối nghĩ cách, Đan Cư đã trở lại ký túc xá chuẩn bị tắm rửa.
Mới vừa mở vòi sen ra liền đánh một cái hắt xì thiệt là bực, cậu lập tức quyết định hôm nay tắm nước nóng chút đi! Cảm giác hình như sắp cảm tới nơi rồi thì phải! Nhưng kỳ quái a, hiện tại là hè mà, sao lại có triệu chứng cảm mạo là thế nào!