Chương 22
Xem phim xong, Đan Cư và Ân Chẩn cùng nhau đi ăn tối. Đan Cư không dám mang Ân Chẩn đến quán cơm mình hay ăn, sợ bị người quen nhận ra, nếu thực sự bị phát hiện sẽ không thể vãn hồi a! Tuy đám Ôn Văn và ba mẹ nhất định sẽ bảo hộ nhưng cậu vẫn không yên tâm~
Hai người quyết định đến quán Ân Chẩn thường ăn, lần này là quán lẩu. Ân Chẩn chọn lẩu sữa, còn Đan Cư lại chọn lẩu chua.
「 Đây là thịt heo ông chủ mời, thỉnh chậm rãi thưởng thức!」 Nữ phục vụ sinh mỉm cười nói,
「 Cám ơn, Tiểu Mai.」
Ân Chẩn thực tự nhiên đáp, toàn bộ nhân viên trong quán đều biết anh, bởi vì mỗi tháng anh đều đến đây ăn vài lần. Có đôi khi đi cùng bạn bè, đôi khi lại đến một mình, nhưng sau này hẳn là đều cùng Đan Cư đến đây đi!
Hai người ăn no xong liền quay về nhà Ân Chẩn, bơi lội rất tốn sức, vì thế Đan Cư no bụng ngồi xe bắt đầu ngủ gà gật. Ân Chẩn lấy áo khoác của mình cẩn thận đắp cho người yêu, sợ cậu bị cảm, tốc độ lái xe cũng cố ý thả chậm. Phanh hay nhấn ga cũng đều lấy động tác từ từ chậm rãi mà nhấn, chỉ sợ đánh thức Đan Cư, thật là phi thường săn sóc a!
Đến nhà, Ân Chẩn quyết định đánh thức Đan Cư dậy, bởi vì một lát nữa phải tắm nha, vừa ngủ vừa tắm sẽ có cảm giác rất kỳ quái! Hơn nữa anh sợ cậu bị ch.ết ngộp trong nước, rất nguy hiểm! Vì thể Ân Chẩn vẫn phải đánh thức Đan Cư.
「 Cư Nhi, về nhà rồi!」 Ân Chẩn nói,
「 Ân…… Em ngủ sao ……」 Đan Cư rất nhanh liền tỉnh,
「 Xuống xe đi! Mấy túi kia để anh xách là được rồi. Em về phòng xả nước bồn tắm đi!」 Ân Chẩn ôn nhu nói,
「 Ân.」
Đan Cư có vẻ thanh tỉnh, xuống xe lên lầu trước. Ân Chẩn cũng xuống xe, lấy mấy túi quần áo trong cốp sau ra, khóa xe cẩn thận rồi mới lên lầu.
「 Thiếu gia, Cư thiếu gia đã lên lầu rồi.」 Chú Càng báo cáo với Ân Chẩn
「 Vất vả cho chú rồi, chú Càng.」 Ân Chẩn rất lễ phép nói lời cảm tạ,
「 Đây là việc tôi phải làm mà. Thiếu gia mau chạy lên lầu xem Cư thiếu gia đi! Tôi vừa nãy nhìn thấy cậu ấy có chút lắc la lắc lư.」 Chú Càng nhắc nhở Ân Chẩn,
「 Ân, con lên trước.」
Ân Chẩn nghe xong liền đi lên lầu. Bước vào phòng, đem quần áo đặt lên ghế sopha xong, Ân Chẩn mới vào phòng tắm nhìn xem cậu đang làm cái gì, phát hiện Đan Cư chỉ mở đúng một vòi nước nóng xả xuống bồn, hơi nước bốc lên nóng đến muốn lột da.
「 Để anh giúp em! Cư Nhi mau đi lấy quần áo.」 Ân Chẩn sợ cậu nhóc còn chưa tỉnh ngủ bị phỏng cho nên liền bảo cậu đi lấy quần áo.
「 Ác.」 Đan Cư liền ngoan ngoãn đi lấy quần áo.
Hai người tắm rửa xong liền quyết định trên giường ngủ, bởi vì Đan Cư mệt rồi, hơn nữa cũng không có chuyện gì cần phải xử lý gấp.
Bảy giờ sáng hôm sau, Đan Cư đã tỉnh lại, nhưng Ân Chẩn vẫn còn chưa tỉnh. Đan Cư dự định xuống lầu làm bữa sáng cho Ân Chẩn, bởi vì hôm qua đối phương đã làm rồi, hôm nay liền để cậu ra tay đi!
Đan Cư cũng biết nấu chứ bộ!
Đan Cư phóng nhẹ cước bộ bước xuống giường, vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, đem mình sửa sang lại cho tốt xong mới đi xuống lầu. Cậu phát hiện chú Càng không có ở đây, lúc này mới nhớ ra Ân Chẩn hôm qua có nói mười giờ trưa chú Càng mới tới, cho nên Đan Cư yên tâm bắt tay vào làm bữa sáng.
Cậu nhìn tủ lạnh xong liền quyết định làm hamburger, bởi vì trong tủ lạnh có thịt hamburger, rau xà lách, mayonaise, cà chua và cà rốt. Hơn nữa trong bếp cũng có lò nướng, cho nên liền đem hai cái hamburger bỏ vào lò, rửa sạch sau đó cắt rau, cà rốt và cà chua ra thành khoanh, lại lấy ra cái chảo bỏ dầu vào, bật bếp gas lên bắt đầu chiên trứng ốp lết và thịt hamburger, cuối cùng đem toàn bộ mọi thứ đã chuẩn bị cho vào bánh hamburger. Thức uống buổi sáng chính là sữa trong tủ lạnh. Đan Cư luôn nghĩ buổi sáng đồ lạnh thì không được tốt lắm, cho nên liền đem sữa đun nóng một chút. Vậy là xong một bữa sáng!
Đan Cư đắc ý chuẩn bị bàn ăn, chuẩn bị lên lầu kêu Ân Chẩn rời giường.