Chương 42
Đan Cư khụ một tiếng, lẳng lặng lấy giấy lau đi nước trái cây bị cậu phun ra, may mắn chỉ trúng tủ để đồ ăn, không phun trúng giường. Ân Chẩn không dám lên tiếng, lặng lẽ quan sát từng động tác của người yêu.
Hai người vẫn bảo trì trầm mặc.
Đan Cư cũng không nói một câu nào, đứng dậy xử lý tàn cục, sau đó vào phòng tắm đánh răng, leo lên giường ngủ.
Ân Chẩn nhìn qua nhìn lại cũng không dám khẳng định cậu đang tức giận hay không tức giận. Đây là cái biểu cảm gì nha. Thật là khủng khiếp!!! Ai tới cứu anh đi a?
Dĩ nhiên là không có ai rồi…. Ân Chẩn đem đồ ăn xuống phòng bếp cho bọn người hầu ăn, trở lại phòng đánh răng, sau đó đương nhiên là đi ngủ. Hai người không hề nói chuyện, căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người cuối cùng cũng nói chuyện với nhau sau khi rời giường đánh răng rửa mặt.
「 Cư Nhi…… Chuyện đêm qua…… Anh thật sự không biết gì hết!! Anh có thể thề!! Nhất định là bạn anh mượn đĩa xem rồi lại động tay động chân!! Bởi vì đĩa phim kia chỉ có mình tên đó chạm qua thôi!! Anh chưa từng xem qua!! Người của Càng thúc cũng không hề mượn xem! Thật đó! Anh tuyệt đối không có nói sai đâu!!」 Ân Chẩn rối rít giải thích, rất sợ người yêu tức giận,
「…… Em chưa có nói cái gì hết…. Anh làm gì khẩn trương dữ vậy?」Đan Cư đột nhiên banh ra một câu như thế, trên mặt cũng không lộ ra biểu tình tức giận,
「……? Em không có trách anh?」 Ân Chẩn nghi hoặc hỏi, bằng không vì cái gì ngày hôm qua lại không nói chuyện với anh? Chẳng lẽ anh đã lý giải sai lầm?
「 Không có. Chỉ là mất hứng không được vui, cho nên không muốn nói chuyện, chỉ vậy thôi mà.」 Đan Cư giải thích. Cậu sợ mình mở miệng ra sẽ gây chiến, cho nên vẫn không nên nói lời nào thì hơn!
「 Ác! Làm anh bị dọa ch.ết khiếp! Anh nhất định phải tìm cái tên ngu ngốc kia tính sổ! Tức ch.ết anh!」
Ân Chẩn nhẹ nhõm thở ra một hơi, chuẩn bị đi tìm Khuông Ngân tính sổ. Đan Cư không nói gì, hiển nhiên là cậu cũng muốn tính sổ a! Hai người trở lại bình thường liền cùng nhau đi ăn bữa sáng. Vợ chồng Ân thị nhất định là đang đợi bọn cậu rồi.
Ăn sáng xong, Ân Chẩn liền mang người yêu trở về nhà mình. Ngày mai là thứ hai, tới lúc phải đi làm đi học lại rồi. Ân Chẩn còn chưa có chấm bài thi, cần phải đem chính sự làm xong trước mới được.
Trở lại nhà Ân Chẩn, anh đi chấm bài thi, còn Đan Cư thì nhàm chán xem ti vi, trong lòng tính toán lát nữa xuống bếp nấu cơm trưa thì làm món gì mới tốt đây?
Đan Cư vừa xem tivi vừa nghĩ, cuối cùng nghĩ không ra đành phải tắt tivi, đi xuống bếp mở tủ lạnh xem còn thứ gì có thể nấu. Dù sao thì phải có nguyên liệu mới có thể nấu ăn a! May mà đồ trong tủ lạnh rất đa dạng, Đan Cư vừa nhìn đã lập tức nghĩ ra được vài món sở trường.
Quyết định thực đơn bữa trưa xong, Đan Cư mang tâm tình tốt trở lại phòng khách xem truyền hình.
Ân Chẩn chấm bài thi xong cũng đã gần giữa trưa. Anh xuống lầu mới phát hiện người yêu đang bận rộn trong bếp.
「 Cư Nhi đang nấu ăn sao? Anh vốn định nói em đi ra ngoài ăn nha!」 Ân Chẩn đi đến quầy bar nói với người yêu.
「 Đi ra ngoài ăn phải trả tiền! Để em nấu là được rồi, cũng sắp xong rồi, anh ngồi chờ một chút đi!」 Đan Cư không ngẩng đầu lên, nói. Cậu đang làm món cuối cùng.
「 Ân.」 Ân Chẩn ngồi xuống ghế bar chờ. Tay nghề Cư Nhi cũng tốt lắm a! Thơm ghê!
Ân Chẩn rất là chờ mong cơm trưa này. Hai người cùng nhau ăn cơm tình yêu do Đan Cư tự tay nấu. Siêu cấp mỹ vị nha! Ân Chẩn nói anh muốn Cư Nhi thường xuyên nấu đồ cho anh ăn! Cư Nhi đương nhiên vui vẻ đồng ý, có chút thẹn thùng, bất quá có thể nấu ăn cho người yêu, ai mà không vui chứ?