Chương 15: Vuoi sposarmi

“Thật ngại quá… Thật ngại quá…”
Lương Kiến Phi lướt qua từng người một, không tránh được nói những lời trên, cô đeo một chiếc ba lô thật to trên vai, tay cầm một cái hộp giấy đi trên thang cuốn tự động.


Nơi này không phải công ty bách hoá, cũng không phải cầu vượt, mà là phòng chờ đợi tại sân bay. Trong ba lô của cô sắp xếp đủ loại vật dụng: một tấm chăn bằng vải gai, một chai xịt, một máy tính xách tay, một bộ máy chơi game, một gói trà, một cuốn tiểu thuyết của Seishi Yokomizo, một bao khăn giấy, một bao khăn ướt, một máy tính năng lượng mặt trời, và một hộp kẹp giấy…


Mấy thứ này không phải của cô mà thuộc về nhà văn bán chạy nhất tiếng tăm lừng lẫy kia —— Hạng Phong. Về phần cái hộp giấy trên tay, bên trong là thứ mà Hạng đại tác gia căn dặn ngàn vạn lần bảo cô phải mang lên máy bay: gối mát xa chạy bằng điện.


Cuối cùng cô bước đến trước mặt Hạng Phong: “Em đến rồi…”
Hạng Phong đang bắt chéo chân ngồi trên sô pha rộng lớn trong phòng quý khách nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được thanh âm của cô anh liền mở mắt, đứng dậy rồi đỡ lấy chiếc ba lô trên vai cô.
“Sao giờ này em mới tới?” Anh hỏi cô.


Lương Kiến Phi vừa ngồi xuống liền bĩu môi nói: “Thì công ty có chút việc mà, tưởng là không cần mang gì cả nhưng anh lại bỏ quên mấy thứ này cho em.”
“Thôi được rồi, lát nữa anh cầm giúp em là được chứ gì.”
“Hứ! Người đưa ra đề nghị đi Ý là anh, sao em lại phải vác đồ chứ.”


“Chẳng phải hôm đó em than thở có ngày nghỉ phép mà không muốn ở nhà, cho nên anh mới đưa em đi du lịch. Nhưng cũng tại công ty em tự nhiên sáng nay phải cần em đến gấp, nếu hai người đi chung thì đâu đến nỗi một mình em vác chiếc túi này.”


available on google playdownload on app store


Kỳ thật cô có một cái hẹn sáng nay nhưng không muốn cho anh biết, vì thế cô nói là công ty có việc, cứ tưởng cô sẽ đi tay không tới, ai ngờ anh lại để lộn chiếc túi và hộp giấy trong xe cô.


“Thì… thì công ty có việc nên em phải đến chứ. Anh đã nhắc tới thì em cũng phải tính sổ với anh.” Cô lườm anh, thấp giọng nói, “Anh đã biết sáng nay em đến công ty sớm, vậy mà tối qua cũng không chịu tha cho em.” Cô oán trách.


“Ai bảo em đi công tác một tuần bỏ rơi anh ở nhà một mình,” anh tiến gần đến tai cô nói nhỏ, “Anh đành phải đòi lại vốn lẫn lời mà thôi.”


Khuôn mặt Kiến Phi liền đỏ bừng, cô đánh nhẹ vào vai anh không thèm nói nữa. Lúc lên máy bay vào chỗ ngồi, Hạng Phong lấy ra chiếc gối để Kiến Phi gối đầu rồi đắp tấm chăn lên đùi cô. Còn anh thì lấy cuốn tiểu thuyết ra đọc.
“Em ngủ đi.” Anh dịu dàng nói với cô.


Kiến Phi ừm một tiếng rồi đi vào giấc ngủ.
***
Cô ngủ thẳng giấc cho đến khi máy bay hạ cánh. Vừa xuống máy bay hai người liền đón taxi đến khách sạn. Sau khi đến nơi lấy phòng, bọn họ tắm rửa rồi thay quần áo đi ra ngoài.
“À bây giờ chúng ta đi đâu?” Cô tò mò hỏi anh.


“Bây giờ đi ăn trước rồi dạo chơi xung quanh, anh thấy có vài cửa tiệm bán hàng rất đẹp, anh muốn đi xem thử.”
“Ờ, nhưng ngày mai em muốn đến cửa tiệm bánh mì của hai ông bà kia, dù sao họ cũng giúp em.”
“Được ngày mai đi theo ý em, còn bây giờ thì theo anh.”


Nói xong hai người tay trong tay đi bộ trên đường, anh dẫn cô đến một quán ăn, sau khi ăn no thì cùng nhau dạo chơi xung quanh, ghé xem các loại cửa tiệm.


Chuyến đi này có cảm giác hoàn toàn khác so với lần trước, bởi vì họ đã thật sự là một đôi tình nhân tại một thành phố lãng mạn. Nhân dịp này cô cũng muốn báo cho anh biết một tin vui mà cô vừa mới biết từ cuộc hẹn kia, trong khi cô đang suy nghĩ không biết nên nói vào lúc nào thì Hạng Phong hỏi, “Em ngẩn người suy nghĩ gì thế? Mau sang bên kia.”


Anh dẫn cô đi trên chiếc cầu Ponte Sisto, trời đã tối cảnh tượng trên sông vô cùng xinh đẹp. Một ý tưởng chợt loé lên trong đầu cô, có lẽ đây là thời điểm tốt, khi định mở miệng thì anh dừng bước chân, mặt đối mặt với cô.
“Kiến Phi.”


“…” Cô mở to mắt nhìn anh, ngạc nhiên không hiểu gì cả.
“Vuoi sposarmi?”
“…” Cô lại ngạc nhiên hơn, anh nói cái gì thế nhỉ?
“Trả lời anh.” Hạng Phong dịu dàng nói.
“Uhm? Anh hỏi gì vậy?” Mặc dù cô giỏi ngoại ngữ nhưng trong đó không có tiếng Ý đâu.
“Em trả lời đi.”


“Nhưng em không hiểu câu đó có nghĩa gì?”
“Sau khi em trả lời thì anh sẽ giải nghĩa cho.” Hạng Phong ma mãnh nói.
Cô cười, “Có vụ này nữa sao? Nhưng anh không sợ em trả lời không đúng ý anh à?” Cô biết Hạng Phong làm vậy nhất định là có quỷ kế gì đó.


“Anh chắc chắn em sẽ trả lời như anh mong muốn.” Anh nói một cách tự tin.
Cô cười khanh khách: “Thật sao? Uhm… vậy câu trả lời của em là….. ‘sì’.” Cô chỉ biết yes và no trong tiếng Ý thôi.


Sau khi cô nói xong anh liền lấy ra một chiếc hộp màu đỏ trong túi quần, mở ra, lấy chiếc nhẫn ở bên trong đeo vào tay cô. Kiến Phi cuối cùng hiểu ra câu vừa nãy có nghĩa gì, cô cũng không ngạc nhiên lắm khi nhìn thấy chiếc nhẫn vì cô đã thấy nó vài lần rồi.


“Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi, bây giờ hãy….” Nói chưa dứt lời thì anh đã hôn cô, lúc đầu Kiến Phi còn giãy dụa vì có rất nhiều người đang đi trên cầu, nhưng anh cứ một mực hôn cô không cho cô cơ hội thoát ra, một cánh tay anh vòng qua lưng cô, tay còn lại thì đè sát gáy cô để nụ hôn càng thêm sâu. Biết mình không thể chống lại nổi, cô chậm rãi vòng tay mình lên cổ anh, hai người ôm hôn say đắm.


Sau khi nụ hôn chấm dứt, anh từ từ buông cô ra, hai cánh tay lúc này đã vòng qua lưng cô. Anh mỉm cười, nụ cười này đối với Kiến Phi mà nói là nụ cười dịu dàng nhất của anh mà cô từng thấy. Anh hỏi: “Lúc nãy em muốn nói gì?”


“Em… em muốn hỏi…” Cô gắng sức lấy lại hơi thở bình thường, “Tại sao anh biết là em sẽ đồng ý? Lỡ em trả lời ‘no’ thì sao?”
“Anh chắc chắn em sẽ trả lời “sì”, vì ở đây…” Anh chỉ vào trái tim cô, “Nó sẽ mách bảo em đồng ý.”


Hạng Phong nói đúng, khi anh vừa nói ra câu kia thì trong lòng cô chợt cảm thấy một loại xúc động khó hiểu, ý nghĩ anh muốn cầu hôn cô thoáng xuất hiện trong đầu. Vì vậy cô đã đồng ý, bởi vì cô biết đây là một thời điểm thích hợp. Người đàn ông này yêu thương cô như vậy, cô phải nắm chặt hạnh phúc này, không thể để nó mất đi, vì cô tin tưởng anh sẽ là người cùng cô đi hết cả đời này.


“Em… em…” Cô nói lắp bắp.
“Sao thế?” Anh hỏi.
Cô kề sát bên tai anh nói một câu. Sau khi nghe xong, vẻ mặt anh đầu tiên kinh ngạc, rồi vui mừng, cuối cùng lại chuyển sang trầm ngâm. Vẻ mặt anh thay đổi cảm xúc nhanh chóng khiến cô khó hiểu, vì thế Kiến Phi bèn hỏi: “Anh không vui à?”


Hạng Phong lắc đầu, anh ôm cô đáp lời: “Sao lại không vui chứ, chẳng phải anh luôn nhắc chuyện này sao. Chỉ là nếu em nói sớm với anh một chút thì anh đã khỏi phải đưa em sang đây, chỉ cần một bữa tối lãng mạn là bắt em làm Hạng phu nhân được rồi.” Nói xong anh còn làm bộ thở dài.


Cô vùng vẫy khỏi vòng tay anh, nhăn mặt nhíu mày nhìn anh, người đàn ông này, ngay cả giây phút lãng mạn cũng muốn phá hỏng. Nhìn vẻ mặt của cô, anh phá cười lên: “Được rồi, không đùa nữa! Khuôn mặt em như vậy, sau này sinh con anh ra sẽ rất xấu đó.”
“Hứ! Nó cũng là con em đấy.” Cô bĩu môi.


Anh cười, nhẹ nhàng ôm cô lần nữa, rồi nói bên tai cô: “Anh yêu em.” Cô ôm anh thật chặt, mỉm cười hạnh phúc.
***
Buổi tối, hai người nằm trên giường nói chuyện phiếm, có lẽ niềm vui được làm ba mẹ khiến họ không ngủ được.
“Anh thích con trai hay con gái?” Kiến Phi hỏi.


“Em thì sao?” Hạng Phong hỏi ngược lại cô.
“Này, em hỏi trước mà,” cô nói, “Ừm… trai hay gái đều được, chỉ cần khoẻ mạnh thôi.”


Anh xoa bụng cô, cái thai chỉ mới 1 tháng cho nên cũng không thấy rõ gì, nhưng bên trong chính là một sinh mạng. “Chỉ cần hai mẹ con em bình an là được rồi.” Anh nhớ tới tình trạng nguy hiểm lần trước của Tử Mặc, trong lòng hơi lo lắng.


Cô hiểu anh đang suy nghĩ gì, cô ôm chặt anh nói: “Đương nhiên là sẽ khoẻ mạnh, sau này anh phải chăm sóc tốt cho mẹ con em đấy.”
Anh chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Vào lúc này, không có lời nào có thể diễn tả được hạnh phúc trong lòng anh. Cuối cùng anh đã có một gia đình riêng của mình.


***
Sáng hôm sau, hai người đến cửa tiệm bánh mì lần trước. Vừa bước vào cửa thì họ liền gặp ông bà chủ ở đó. Hai ông bà nhìn thấy họ thì nhận ra ngay. Bà lão tươi cười tiếp đón bọn họ, sau đó ông lão bưng ra bánh ngọt và trà cho hai người.


“Ông thấy chưa, tôi nói có sai đâu.” Sau khi nhìn Hạng Phong và Kiến Phi một hồi, bà lão quay sang nhìn ông lão nói.
Kiến Phi lấy làm lạ bèn hỏi: “Sao thế ạ?”


Bà lão trả lời: “Là thế này, lần trước sau khi hai người rời khỏi đây, tôi có nói với ông ấy hai người là một cặp nhưng ông ấy không tin tôi.”


“Lần này chúng cháu đến đây cũng muốn cảm ơn hai bác đã giúp cô ấy lần trước, khi đó cháu còn giận cô ấy nên chưa cảm ơn hai bác đàng hoàng.” Anh nói.


“À, không có gì đâu, đều là người đồng hương mà,” ông lão xua tay, “Cậu thật khác so với lúc đó nhỉ.” Ông lão gật gù.
“Khi đó chúng cháu chỉ là làm việc chung với nhau thôi. Hôm qua cô ấy mới vừa nhận lời cầu hôn của của cháu.”


“Ôi! Vậy phải chúc mừng hai cô cậu rồi! Cửa tiệm của chúng tôi cũng không có gì, bữa này chúng tôi mời coi như chúc mừng cô cậu.” Bà lão tươi cười nói.
Kiến Phi nhanh chóng đáp lại: “Thế sao được ạ. Lần nào đến cũng ăn không trả tiền, hai bác cứ để chúng cháu trả tiền.”


Hai bên giằng co qua lại, cuối cùng hai ông bà phải chịu thua hai người trẻ tuổi kia, nhưng bù lại ông lão tặng một món quà cho hai người, đó là một bức tranh chân dung của cả hai. Hoá ra lúc còn trẻ ông lão là hoạ sĩ, vì vậy Kiến Phi rất vui khi nhận được món quà này. Trước khi bọn họ rời khỏi, bà lão nói, bà đã thuyết phục được ông lão, vài tháng sau bọn họ sẽ trở về Trung Quốc. Kiến Phi nghe vậy liền viết ra địa chỉ của mình cho hai ông bà, nói rằng có gì thì hãy liên lạc cho cô. Sau đó bọn họ tạm biệt nhau.


***


Lúc lên máy bay trở về, Hạng Phong cứ liên tục lải nhải với Kiến Phi, nào là phải cẩn thận cái này, coi chừng cái kia. Từ khi anh biết cô có thai, anh càng đặc biệt chăm sóc cô hơn. Ngồi trên máy bay anh lại lảm nhảm tiếp, cô chịu đựng hết nổi, nói: “Này, anh có biết anh lải nhải như vậy thật giống là bà thím không?”


“Em muốn nói anh thế nào cũng được, nhưng lúc mang thai phải nghe lời anh, dù sao em mang thai lần đầu lại lớn tuổi nữa, cho nên cái gì cũng phải cẩn thận.”
Cô trừng to mắt khi nghe anh nói hai chữ “lớn tuổi”, cô giận dỗi nói: “Anh còn dám chê em già?”


“Em cũng đã 30 rồi, còn muốn làm thiếu nữ 18 à.” Anh trêu chọc.
“Anh…” Người đàn ông này một ngày không trêu ghẹo cô là không vui sao.
Thấy vẻ mặt cô anh liền dỗ dành: “Thôi, không giỡn nữa, bây giờ em nằm nghỉ đi, cần gì thì bảo anh, không được động đậy lung tung.”


Cô không thèm so đo hơn thua với anh nữa, cô sờ bụng mình, thầm nghĩ: con à, lần này phải giúp mẹ hành hạ ba con nghe chưa, vậy mới là con ngoan của mẹ. Cô mỉm cười mãn nguyện, trong đầu suy nghĩ thật nhiều cách để hành hạ anh.
“Em cười gì thế?” Anh nhìn cô hỏi.


“Không có gì.” Cô tựa vào vai anh, nhắm mắt nghỉ ngơi.






Truyện liên quan