Chương 23
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Doãn Manh cả đầu buồn bực vào trong phòng của mình ngủ bù một giấc, sau khi thức dậy nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện lên một tin nhắn: "Hậu Nghiêu Sở * quỳ ɭϊếʍƈ phàm nhân đề nghị thêm bạn làm bạn tốt."
Doãn Manh chảy vạch đen...... Cái tên này còn trêu ngươi hơn nhóc Kha thần. Mặc dù tên thoạt nhìn rất mất thể diện, nhưng cô vẫn có chút tiếp nhận được.
Dù sao nhìn mặt cô cũng đã không chê Hậu Nghiêu Sở cái gì. Tuổi trẻ đều rất liều cũng không nên gạt bỏ tính tích cực của người ta ╮(╯▽╰)╭~
"Manh Manh! Ra ăn cơm!" Tiếng Mẹ Doãn truyền đến.
Doãn Manh đáp lại, mặc áo khoác vào đi ra phòng ăn.
Trong phòng ăn bà ngoại Doãn và cậu mợ ngồi như đại gia, cô nhỏ và mẹ cô bận rộn ở trong bếp, Lô Thiên Hào ngồi ở bên cạnh mợ chơi máy bay của nó, trong miệng nói lẩm bẩm.
Lại còn chưa đi.
Nhất thời Doãn Manh cảm thấy giống như nuốt phải con ruồi, chào hỏi xong liền quay đầu đi vào bếp giúp mẹ cô nấu cơm bưng cơm.
Mẹ Doãn ở trong bếp lo trong lo ngoài, cầm cái đĩa đựng thịt viên chiên cho Doãn Manh: "Manh Manh ngày hôm qua chưa ăn, ăn trước mấy viên, đến trước mặt Hào Hào sẽ không còn phần của con."
Cô nhỏ che miệng cười: "Em cũng lo lắng nó lớn lên sẽ thành một thằng nhóc béo đây."
Doãn Manh bỏ vào trong miệng hai viên, bưng cái đĩa đặt ở trên bàn.
Cậu nhỏ lập tức vói đũa tới: "Ô, thịt viên chị chiên lâu rồi cũng chưa được ăn, hôm nay chúng ta đúng là có lộc ăn."
Bà ngoại Doãn cười một tiếng, nếp nhăn chất đống trên mặt, lộ ra một hàng răng vàng khè: "Hồng Quốc của chúng ta đúng là miệng ngọt, đó là của con, gắp nhiều một chút đi, nhìn này thật gầy."
Mấy đũa trôi qua còn lại 2, 3 viên, cái miệng nhỏ nhắn của Lô Thiên Hào chu lên: "Mợ nói cho con ăn."
Bà ngoại Doãn vẻ mặt hầm hầm: "Cũng không phải là không cho mày." Bà ta quét mắt nhìn cô nhỏ Doãn Manh đang giúp một tay ở trong bếp, xuy một tiếng. Chồng chạy mất còn có mặt mũi tới đây làm thân thích, cũng không ngại mình mất mặt.
Chờ thức ăn bưng lên đủ, ba Doãn trở lại.
"Ơ, làm gì thơm như vậy?" Ông vừa vào cửa liền chạm mặt với bà ngoại Doãn và cậm mợ Doãn Manh, mặt cương cứng một chút, vội vàng lấy ra một bình rượu: "Mẹ, cậu đã tới, hôm nay anh trai cậu mở Mao Đài, chúng ta cùng nhau uống một ly."
Cậu nhỏ mắt soàn soạt sáng lên: "Ôi, quá khách sáo, người trong nhà cũng đừng tiêu tốn như vậy."
Ba Doãn gật đầu một cái, "Cậu nói đúng, là anh quá khách sáo, vậy chúng ta mở chai Hồng Tinh anh mua này đi, nào nào đầu tiên anh tự phạt một ly."
Cậu nhỏ vẻ mặt khó coi, muốn mở miệng nhưng không biết phải nói gì, vội bày ra khuôn mặt tươi cười ứng phó.
Món ăn bưng xong rồi, mẹ Doãn cô nhỏ và Doãn Manh cũng lên bàn ăn.
Ba Doãn uống say sưa, vẫn không ngừng mời rượu, chuốc cho cậu nhỏ Doãn Manh không mò được nam bắc. Bà ngoại Doãn đạp con trai của bà ta một cái, cho mợ Doãn Manh một ánh mắt.
Mặc dù thường ngày hai người ở nhà đấu đá kịch liệt, nhưng khi mục đích giống nhau chắc chắn sẽ đều đồng lòng.
Mợ Doãn Manh lên tiếng: "Ôi chao, gần đây Long Long của chúng em học tập rất tốt, lần trước viết văn còn được giáo viên đọc trước cả lớp. Giáo viên cũng nói với chúng em, ở lại trong nước thi đại học, không có hộ khẩu thành phố B không vào được trường học tốt thật là đáng tiếc. Cho nên chúng em thương lượng, việc học đại học này định đưa nó đi ra nước ngoài học."
Mẹ Doãn tiếp lời: "Vậy thì tốt ah, chỉ là các em cần phải ra thêm chút sức rồi. Lương cứng có thể không cung cấp nổi học phí xuất ngoại học ah." Ngụ ý, đây là chuyện của mấy người.
Mợ bị lời này của mẹ Doãn chặng lại, đỏ mặt nhìn về phía bà ngoại Doãn. Bà ngoại Doãn liếc bà ta một cái, đồ vô dụng.
Tay Doãn Manh gắp thức ăn dừng lại, thế mới biết bọn họ tới làm gì. Thì ra là đến đòi tiền hừ, mẹ Doãn sau 18 tuổi chưa từng cầm từ nhà bà ngoại một phân tiền, sau này quán cơm mở càng ngày càng lớn, mỗi tháng cũng sẽ gởi về 1000 đồng cho bà ngoại Doãn sinh hoạt. Dĩ nhiên đây đại khái cũng đồng nghĩa là đút cho cậu nhỏ Doãn Manh, mẹ Doãn là một người hiểu đạo lý, cho ba mẹ thì chính là tiền của ba mẹ, về phần ba mẹ muốn cho ai, đó là chuyện của ba mẹ, về chuyện này cũng không bất mãn gì.
Cho dù ban đầu bà mở tiệm cơm bà ngoại Doãn không chỉ không chi một phần tiền cũng không đồng ý giúp đỡ, còn từng kịch liệt phản đối. Nhưng bởi vì bà ta là mẹ, nên tiền kiếm được mẹ Doãn không nói hai lời cho bà ngoại Doãn không ít.
Từ điểm này nhìn lại, mẹ Doãn xem như tương đối không phụ lòng bà ngoại Doãn, không thể bảo là không hiếu thuận.
"Con gái à, nghe nói gần đây con làm ăn buôn bán lớn?" Bà ngoại Doãn bưng nước trà lên, thể hiện tư thế trưởng bối.
Mẹ Doãn cười nói: "Đúng vậy ạ, mới vừa mở thêm chi nhánh, tiệm càng nhiều quay vòng vốn xảy ra chút vấn đề. May mà có ba Doãn Manh giúp đỡ, nếu không con cũng không biết phải làm sao." Ngụ ý chính là tiệm này cũng không phải chỉ có một mình bà, không thể tự quyết định.
Ba Doãn Manh rất biết tình thế nói đùa theo mấy câu.
Bà ngoại Doãn cũng sẽ không buông tha như vậy, thể diện cùng với con trai cháu trai cũng không tính là gì, thấy trong lời nói không có khe hỡ có thể chen vào, lập tức sầm mặt xuống: "Chuyện của Long Long không chỉ là chuyện của một mình em trai cô, còn là hi vọng của nhà họ Vương chúng ta, cô là chị cả có thể từ chối nói ra lời như vậy sao?" Hiện tại bà ta cũng không nói những lời như con gái đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sinh con họ Doãn cũng đừng nghĩ trở về chìa tay với bà ta nữa.
Mẹ Doãn Manh vội nói: "Không phải chúng con không muốn giúp, mà là gần đây mới vừa mở chi nhánh không có nhiều tiền. Hơn nữa, Long Long là hi vọng của nhà họ Vương, Manh Manh chúng con cũng......"
Nói còn chưa dứt lời, bà ngoại Doãn xuy một tiếng: "Manh Manh? Thành tích kia của nó? Còn không phải là nhờ tôi lúc trước giúp nó lạy Phật tổ từ bi, nên mới vào được trường tốt học sao? Con lừa mà còn cảm thấy mình là ngựa! Hơn nữa, Doãn Manh chỉ là một đứa con gái, lên đại học có thể làm gì?"
Mẹ Doãn cắn răng, vẻ mặt thật không tốt: "Mẹ, hiện tại phụ nữ cũng có thể lên đại học học nghiên cứu sinh."
Bà ngoại Doãn khí thế càng phát càng lớn: "Học nghiên cứu sinh? Ha ha,thành tích đó của Manh Manh không phải là tôi nói nó, có thể thi lên đại học mới là chuyện lạ đó! Tiền các người để dành kia cũng không có chỗ dùng, còn không bằng cho Long Long đi học."
Doãn Manh cảm thấy từ trong lòng toát ra một ngọn lửa, kiềm chế không được muốn trào ra: "Bà ngoại, làm sao bà biết con thi không đậu đại học. Doãn Manh con tuyệt đối có thể thi đậu đại học, hơn nữa nhất định sẽ tốt hơn Vương Nhất Long nó."
Cậu nhỏ vừa rồi nghe bà ngoại Doãn giúp ông ta đòi tiền không nói lời nào, hiện tại đứng ra hoà giải: "Manh Manh à, con còn nhỏ, đừng luôn cảm thấy mình đúng. Phải nghe lời của bà ngoại con một chút."
Lô Thiên Hào làm bộ như không thèm để ý ném viên thịt viên cuối cùng vào trong ly rượu của cậu nhỏ: "Cậu nhỏ, vậy có phải con nên nghe lời cậu nhường viên thịt trong đĩa cho cậu ăn hay không ạ? Bởi vì con còn nhỏ ah, cho nên không đúng, phải nghe lời cậu một chút."
Cậu nhỏ đỏ mặt lên: "Con......" Một người trưởng thành giành ăn cùng một đứa con nít năm tuổi cũng quá mất mặt.
Ba Doãn nghe không nổi nữa: "Manh Manh con ăn xong về phòng trước đi. Để cho mẹ con và bà ngoại con trò chuyện."
Doãn Manh liếc mắt nhìn ba Doãn, trong mắt chứa đầy nước mắt, dùng sức ngăn bả vai mình run rẩy chạy trở về phòng. Không phải cô quá hèn nhát, mà là cho dù trong tâm trí biết không thể so đo với bà ngoại Doãn, nhưng cơ thể không hiểu sao lại phản ứng kịch liệt.
Đọc sách một hồi, cảm xúc cũng ổn định không ít, Doãn Manh ngoài miệng không nói, trong lòng ít nhiều cũng có chút không hiểu hành động lời nói hôm nay của ba mẹ. Ngoài cửa truyền đến tiếng đóng mở cửa, chắc là tiếng động bà ngoại Doãn và cậu mợ rời đi.
Cửa phòng Doãn Manh cọt kẹt một tiếng mở ra, ba Doãn xuất hiện ở tại cửa, nhìn thấy vành mắt con gái đều đỏ lên bèn đi tới, đau lòng sờ sờ đầu Doãn Manh: "Khà khà, trách sách lược uống rượu của ba con thất bại à. Uất ức cho con gái của ba rồi, đừng trách mẹ con, vô luận nói như thế nào đó cũng là mẹ của bà ấy......"
Doãn Manh chùi chùi lỗ mũi, bị ba Doãn chọc phì cười một tiếng: "Con không trách mẹ con, chỉ tự trách mình không có tiền đồ. Bà ngoại lại muốn bao nhiêu tiền?"
Ba Doãn sờ đầu một cái: "À, không bao nhiêu. Cũng không đến 1 vạn đồng, coi như tài trợ cho em họ con đi, nếu thật sự có thể có tiền đồ như vậy thì đáng rồi."
Doãn Manh ha ha: "Con mặc kệ nó, con sẽ không để cho bà ta lấy làm đầu đề câu chuyện nữa, chờ con thi đậu đại học tốt sống cuộc sống thật tốt, coi thử bà ta còn có thể nói gì."
"Thật đúng là con gái của ba, thông minh giống ba, nhất định mạnh hơn cháu trai của bà ta." Ba Doãn cười ha ha vuốt bụng bia, "Chỉ là con cũng đừng cặm cụi quá làm hại thân thể, vui vẻ là quan trọng nhất. Nói nhỏ với con, bà ngoại của con không nán được ở chỗ này bao lâu đâu, có thể sắp về với ông bà rồi. Chúng ta ch.ết cũng không buông cho bọn họ tiền, bà ngoại của con cũng không có biện pháp, người cậu kia của con toàn cơ bắp, không chừng vì cho Vương Nhất Long tiền học phí mà bán nhà cửa bên này. Con cũng đừng nói với mẹ con nhá."
Doãn Manh trợn to hai mắt, nhìn bộ dạng vui vẻ của ba Doãn, nghĩ thầm đúng là gừng càng già càng cay, lại giở trò đấy! Không trách được hôm nay thái độ ba cô mềm mỏng khác thường như vậy, đoán là trước khi bà ta đi đã gặp phải chút rắc rối, nhìn chuyện không thể nhìn mặt ngoài, nắm sự việc phải nắm được bản chất, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã mới là chân lý. Lo lắng không yên về chuyện bà ngoại Doãn tham lam lạnh bạc vừa rồi vơi bớt đi không ít.
Lô Thiên Hào tham ăn nện bước chân ngắn vào phòng Doãn Manh, trên cái đĩa to như vậy chỉ còn một viên thịt viên nằm trơ trọi: "Nè, chị có ăn hay không? Cô nhỏ chị nói em nhường lại cho chị, nhưng miệng của em thật sự rất muốn ăn."
Doãn Manh phất tay một cái, đồng ý: "Em ăn đi, đừng ủy khuất miệng của em."
Lô Thiên Hào thoả mãn gật gật đầu, cằm viên thịt cuối cùng lên nhét vào trong miệng. Trước khi đi như còn có điều suy nghĩ nói: "Hắc, em cũng cảm thấy chị đúng. Chị đừng nghe bà ngoại là được rồi. Bà ta quá già rồi, mẹ em nói đầu óc của bà ta đều không dùng được rồi."
Doãn Manh cười rộ lên, không biết cô nhỏ có biết con gấu con của cô đã bán cô đi rồi hay không.
Dù có như thế nào, muốn cho bà ngoại cô không nói ra lời trách mắng, không có cách nào lấy chuyện học tập không giỏi của cô làm đầu đề câu chuyện, thì chỉ có chính mình nỗ lực. Đời trước chính là bản thân Doãn Manh không có tiền đồ, vừa nhắc tới thành tích là khiến cho ba mẹ cô bị bà ngoại cô khinh bỉ.
Phát súng khai hỏa đầu tiên chính là lần thi giữa kỳ này, Doãn Manh âm thầm hạ quyết tâm.
Lần thi giữa kỳ này có xếp hạng lớp, khai giảng tới nay trừ cuộc thi phân ban thì đây là cuộc thi học kỳ đầu tiên. Doãn Manh kiếm đủ mọi cách, thậm chí tan giờ học thời gian ở lại trường học tập kéo dài đến 9 giờ, ngay cả Hoa Bội ngày ngày vẽ tranh đều giống như bị Doãn Manh lây nhiễm, cũng ôm lấy sách nghiên cứu.
Sau giờ tự học Cô Lý bắt lấy Hàn Siêu phát cơn tức giận: "Các em có biết cuộc thi giữa kỳ có ý nghĩa gì hay không? Không riêng gì cố gắng nửa học kỳ này của các em bỏ ra, mà còn là thời gian tinh lực tiền bạc ba mẹ các em tạo điều kiện cho các em. Sau khi thi giữa kỳ chính là cuộc họp phụ huynh, những thành tích này là để cho phụ huynh các em xem, không cần ký tên, tôi biết rõ nhiều người trong các em sẽ nhờ bạn mình ký cho mình. Thời gian họp phụ huynh sẽ thông báo cho phụ huynh các em, cho nên chính các em chuyên tâm thêm một chút đi, đừng cả ngày còn như người không có chuyện gì."
Phía dưới gào khóc thảm thiết một trận: "Cái gì! Vậy mà lại báo cho phụ huynh, như vậy quá bỉ ổi rồi."
"Trời ạ Thất Trung đáng sợ như vậy, bình thường chưa bao giờ thúc giục học tập, vừa đến thời khắc mấu chốt trực tiếp tiêu diệt cả đám ah!"
Mặc dù không tình nguyện, nhưng không khí trong lớp càng trở nên nghiêm túc, buổi trưa có rất ít người đi chơi hoặc là luyện tập ở câu lạc bộ.
Tiểu đội sao chép bài tập cũng không xuất động, ngẩu nhiên mở cửa lớp 7, bạn sẽ thấy phàm là người ở trong phòng học thì đều an tĩnh đọc sách viết bài thi.
Cô Lý ở văn phòng cũng ngâm nga tiểu khúc.
Cô Đào dạy môn Anh văn lớp 8 ngồi bên cạnh đều ghen tỵ: "Cô Lý dạy thật tốt, lớp 7 thật là tự giác ah, giống y như ban thực nghiệm, đám nhóc ở lớp chúng tôi kia. Buổi trưa hận không thể lật tung ngói trên nóc phòng học, sắp thi giữa kỳ rồi mà còn không biết tự giác học tập."
Cô Lý giả mù sa mưa phất phất tay, trong lòng kêu gào vui sướng: "Đâu có đâu có, đều do các em ấy tự giác, tôi cũng chỉ nói hai ba câu thôi."
"Nè, tôi thấy hiện tại lớp các chị điểm trung bình nhiều môn đều tốt như ban thực nghiệm vậy, dạy thật tốt không chừng lớp chị còn có thể vượt qua lớp 4 đấy."
Lời nói này vô cùng được lòng cô Lý, ban đầu hiệu trưởng chê tuổi nghề dạy học của cô không lâu không chịu để cho cô dẫn dắt ban thực nghiệm, hiện tại cô cần phải tăng thêm chút sức đưa ra thành tích xấp xỉ với ban thực nghiệm cho ông ta xem thử!