Chương 55
"Đã tỉnh rồi hả?" Ngụy Vũ làm như không có chuyện gì sau đó dời tầm mắt đi, nhếch miệng cười một tiếng: "Lập tức tới ngay." Nhìn cậu ấy trấn định tự nhiên như vậy, trong nháy mắt lại làm Diệp Thiên Tuyết sửng sốt.
Sau đó, cô híp mắt, nói: "Ừ, tỉnh. Cậu ở đây làm gì?"
Vẻ măt Ngụy Vũ bình tĩnh: "Tớ đang chuẩn bị đánh thức cậu đây."
"Thật sao?" Dĩ nhiên là Diệp Thiên Tuyết hoàn toàn không tin, nhưng nhìn bộ dáng làm ra vẻ ta đây của Ngụy Vũ khiến cô cũng không tiện nói gì, vì vậy chỉ âm thầm nhớ ở trong lòng một khoản nợ cho cậu, tạm thời bỏ qua chuyện này: "Còn bao lâu mới đến?"
"Nhanh thôi, sắp đến rồi." Đáy lòng Ngụy Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng khuôn mặt lại tươi cười thật thà, không chịu nổi khi nhìn vào mắt Diệp Thiên Tuyết nên quay mặt đi.
"Đừng cười như vậy, nhìn không hợp với cậu."
Ngụy Vũ sờ sờ đầu, thu lại vẻ mặt tươi cười: "Vậy cậu cảm thấy vẻ mặt nào mới thích hợp với tớ?"
"Vậy phải dựa vào chính cậu rồi."
. . . . . .
Hai người nói chuyện tới khi máy bay hạ cánh, vừa ra khỏi lối đi Diệp Thiên Tuyết đã nhìn thấy cha mẹ Ngụy Vũ đang đứng chờ cậu.
Cha mẹ Ngụy Vũ nhìn thấy con mình và Diệp Thiên Tuyết cùng đi đến, khuôn mặt tươi cười của bọn họ đều tỏ vẻ thông suốt, chớp mắt vài cái với Ngụy Vũ. Ngụy Vũ cười khổ, sờ mũi, không trả lời.
Mẹ Ngụy là một phu nhân ưu nhã nhìn qua chỉ có ba mươi tuổi, nhìn thấy Diệp Thiên Tuyết liền lôi kéo tay của cô dịu dàng cười: "Tiểu Tuyết đi chơi lâu như vậy, có mệt không? Bên ngoài ngàn tốt vạn được, cũng không bằng ở nhà mình thoải mái hơn."
Diệp Thiên Tuyết khoác tay mẹ Ngụy đi về phía trước, cười tít mắt ứng phó với mẹ Ngụy, lỗ tai lại chú ý tới cha Ngụy và Ngụy Vũ ở sau lưng nói chuyện phiếm, nghe thấp thoáng có nhắc đến mình.
Cô thừa dịp lúc đang chờ xe quay đầu lại híp mắt nhìn sang, Ngụy Vũ làm như không thấy ánh mắt của cô, nét mặt đó thấy như thế nào cũng giống như đang chột dạ.
Trái lại cha mẹ Ngụy Vũ muốn Diệp Thiên Tuyết đi cùng bọn họ, nhưng đã có người tới đón Diệp Thiên Tuyết, hơn nữa vừa xuống máy bay, Diệp Thiên Tuyết cũng đã gọi người tới, còn đến sớm hơn xe của bọn họ.
Vì vậy ba người buộc đành phải tiếc nuối nhìn Diệp Thiên Tuyết rời đi, đồng thời phát ra một tiếng thở dài.
Sau khi lên xe mẹ Ngụy liền lôi kéo hỏi thăm Ngụy Vũ cậu có bắt được Diệp Thiên Tuyết hay không, Ngụy Vũ dở khóc dở cười: "Mẹ cho rằng là lấy hạng mục sao, nào có ai nói như vậy."
Mẹ Ngụy gõ cái đầu đần của con trai mình, thở dài nói: "Con là một thằng ngốc, tuy trong nhà con bé Tiểu Tuyết kia không được việc gì, nhưng dù sao cũng là mạch máu của nhà họ Cố, nhìn thế nào cũng tốt hơn những đứa không có tự trọng ở bên ngoài nhiều. Sau này con là người thừa kế gia nghiệp, nếu đứng bên những người đó. . . . . ." Lỗ mũi mẹ Ngụy hừ một tiếng, mặt tỏ vẻ khinh thường: "Con có thể hiểu rõ những chuyện trong nhà đã không tệ rồi, chuyện của công ty. . . . . ."
Ngụy Vũ cười khổ: "Có phải mẹ nghĩ quá xa không?"
"Xa sao?" Mẹ Ngụy mờ mịt, "Bây giờ con đã bắt đầu quản lí công ty, kết hôn là chuyện của 4~5 năm sau. Trong thời gian đó các con chung sống với nhau, sau khi đính hôn xong còn có thời gian chuẩn bị hôn lễ, con cho rằng còn sớm sao? Chẳng lẽ con muốn học những người kia cưới chui sao? Như vậy thì mẹ kiên quyết không đồng ý."
Ngụy Vũ cười khổ.
Mẹ Ngụy nghĩ đến có chút xa rồi. . . . . .
Chỉ là nghĩ lại, Ngụy Vũ lại cảm thấy, chuyện này có lẽ không quá xa. Mặc kệ có xa hay không, cậu phải đối mặt với vấn đề lớn nhất là làm thế nào để Diệp Thiên Tuyết tiếp nhận mình.
Sau khi ngồi lên xe Diệp Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ Ngụy nhiệt tình quá làm cô không thở nổi. Đến lúc lấy lại tinh thần, cô liền cười nhạt.
Nếu không phải do Ngụy Vũ, Mẹ Ngụy cũng không nhiệt tình với cô như vậy, nhưng cái này xem như là vì con trai mình thích nên yêu ai yêu cả đường đi, làm cho cô cảm thấy hâm mộ.
Đây là tình thương của mẹ. . . . . .
Cô không hưởng thụ được nữa rồi.
Trong trí nhớ của cô, mẹ vô cùng xa lạ. Lúc cô mười bốn tuổi, Cố Trường Ninh ch.ết, sau đó cô một thân một mình lại đi vài chục năm, cuối cùng sống đần đần độn độn rồi ch.ết.
Thời gian mười mấy năm đủ khiến trí nhớ của Diệp Thiên Tuyết trở nên vô cùng xa lạ. Thậm chí cô còn không nhớ rõ, Cố Trường Ninh trông như thế nào rồi.
Sau khi trở lại năm mười sáu tuổi, cô lấy tấm ảnh ra nhìn để nhớ lại hình dáng của Cố Trường Ninh. Lần đầu tiên nhìn thấy, cô lại cảm thấy hơi xa lạ.
Thậm chí còn không bằng cảm giác thân thiết mà Cố Trường Khanh cho cô.
Thời gian thật là tàn nhẫn.
Trở lại nhà, Diệp Hâm Thành đã chờ ở đó từ khi nào rồi.
Hôm nay ông không đi công ty, chỉ ở chỗ này chờ để gặp con gái xa cách lâu nay.
Vừa vào cửa Diệp Thiên Tuyết gọi ông là “cha” mà không gọi là "Ba", vẫn gọi như trước đây làm cho ông cứng nhắc ngay lập tức, sau đó mới chậm rãi lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Tiểu Tuyết đã trở lại."
Cố Trường Khanh dẫn Cẩm Văn tới, Diệp Thiên Tuyết đi rửa tay, sau đó trêu chọc Cẩm Văn, kết quả bị Cẩm Văn từ chối thẳng thừng, làm cô thấy hết thú vị.
Cố Trường Khanh ở bên cạnh nhìn, cười lớn.
Thấy vậy Diệp Thiên Tuyết liền làm nũng với Cố Trường Khanh. Cố Trường Khanh cười sờ mặt của cô, hỏi: "Tiểu Tuyết, con dự định ghi danh trường nào?"
"Đại học A." Diệp Thiên Tuyết trả lời rất nhanh, "Về phần chuyên ngành, con có hai dự định, đến lúc đó trúng tuyển ngành nào thì học ngành đó."
Cố Trường Khanh thấy chủ ý của cô đã định, cũng không khuyên nhiều, dịu dàng cười: "Đã có dự định là tốt rồi, không cần để mình quá mệt mỏi. Mặc dù cả nhà không mong đợi con thật sự ra ngoài làm việc, chuyện trong nhà phải dựa vào con rồi."
Nói đến vấn đề này, Diệp Hâm Thành ở bên cạnh cũng gật đầu: "Tuy con vẫn luôn nói không muốn, nhưng ba cũng chỉ có mình con, không cho con thì cho ai."
Diệp Thiên Tuyết cười cười, không trả lời vấn đề này.
Mọi người cùng ăn một bữa cơm vui vẻ hòa thuận, Cẩm Văn thật đúng tiêu chuẩn của một ɖú em ở bên cạnh khuyên hai thằng nhóc nên ăn cái gì, còn mình thì không ăn bao nhiêu.
Nhìn bộ dáng chăm lo chu toàn cho con của cậu, ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng nhịn không được chế nhạo hai câu. Cẩm Văn chỉ cười: "Cậu không hiểu đâu."
Diệp Thiên Tuyết ngẩn ra, trong lòng một mảnh ấm áp.
Cẩm Văn là trẻ mồ côi, sự ấm áp của gia đình, có lẽ cậu đã mong muốn từ lâu rồi. . .
Sau khi ăn cơm xong, Cố Trường Khanh và Cẩm Văn đứng dậy ra về, Diệp Thiên Tuyết tiễn hai người ra ngoài, ở cửa Cố Trường Khanh cầm tay cô: "Tiểu Tuyết, dì biết cháu không muốn tiếp nhận gia nghiệp, nhưng đó là mẹ cháu để lại, cháu không thể cứ bỏ qua như vậy."
Nhìn ánh mắt dì kiên trì như vậy, Diệp Thiên Tuyết từ từ gật đầu: "Dạ, cháu biết rồi."
Lúc này Cố Trường Khanh mới thản nhiên cười, xoay người rời đi.
Ngày thứ hai trường học báo nguyện vọng, trong lòng Diệp Thiên Tuyết có một loại cảm thấy thoải mái khó hiểu.
Đời trước vào lúc này, mình đang sống mơ mơ màng màng, mà cha đang tiếp nhận công việc. . . . .
Bây giờ nhớ tới, không ngờ lại xa xôi giống như ở trong mơ vậy.
Không, có lẽ chỉ là cảnh trong mơ mà thôi. Không giống nhau, hoàn toàn khác nhau. Cô giơ tay lên nhìn đóa hoa nho nhỏ trên cổ tay phải. Cho dù có nhỏ hơn nữa, Diệp Thiên Tuyết cũng có thể nhìn thấy được, đó là một đóa hoa chưa nở.
Đây là cái giá của việc sống lại.
Trước khi có kết quả trúng tuyển, tin tức đính hôn của Phó Hoài Minh và Tô Hòa tới trễ.
Diệp Thiên Tuyết và Diệp Hâm Thành đi tặng quà, đối diện với khuôn mặt tươi cười giả dối của người nhà họ Phó, trong lòng cảm thán ngàn vạn.
Dì cả nhìn nhà cửa rộng lớn mà lạnh tanh của nhà họ Phó, đối với một người đàn ông mà nói, là tổn thương rất lớn. . . . . . Cô khăng khăng nghĩ đứa con trai còn nhỏ ở bên cạnh người đàn ông bị mình làm tổn thương đó. Dì cả lớn như vậy, đôi lúc lại nói, quả nhiên có phong cách của một nghệ thuật gia. Vì chỉ có yêu mến cho nên bất chấp tất cả để tự phá hủy chính mình, không ngờ lại thương tổn tới người khác.
Diệp Thiên Tuyết uống trà, nhìn Phó Hoài Minh và Tô Hòa sóng vai đứng chung một chỗ, giống như kim đồng ngọc nữ, khóe môi cong lên.
Có hạnh phúc như vậy, cũng tốt lắm.
Cô nâng ly với người ở xa xa kia, uống một hớp nước trái cây.
"Cậu nói thử xem, có phải một ngày nào đó chúng ta cũng có được hạnh phúc như vậy không?" Giọng nói của Ngụy Vũ đột nhiên vang lên ở bên cạnh, sảng khoái hỏi.
Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: "Ai biết được. Chuyện tương lai là chuyện duy nhất không xác định được." Vẻ mặt Ngụy Vũ uất ức nhìn cô, người ở bên cạnh khẽ cười.
Hai người cùng lúc quay đầu nhìn sang, thấy Triệu Lẫm đứng ở đó, phong cách nhẹ nhàng, dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Đối diện với tầm mắt của hai người, cậu nâng ly về phía hai người: "Ý nghĩ tốt."
Ngụy Vũ nghi ngờ liếc cậu một cái, cũng nâng ly lên: "Cảm ơn." Triệu Lẫm thấy cậu và Diệp Thiên Tuyết phòng bị, khẽ mỉm cười: "Trước kia tôi phá rối các cậu, cho tôi xin lỗi."
Diệp Thiên Tuyết nhíu mày: "Sao bỗng nhiên cậu nghĩ thông suốt thế?"
Vẻ mặt Triệu Lẫm khó xử: "Biết nói sao đây, chẳng qua bị giáo huấn một lần, cho nên. . . . . ." Cậu nhún vai, ra vẻ không thể làm sao, "Vì trước kia vô lễ nên cho tôi xin lỗi."
Nhìn ánh mắt thẳng thắn của cậu, trái lại Diệp Thiên Tuyết không biết nên nói những gì, cuối cùng cô lấy một ly nước trái cây khác trên khay của nhân viên tạp vụ bên cạnh, nâng ly về phía cậu: "Như vậy về sau có thể làm bạn bè chứ?"
"Tất nhiên rồi." Triệu Lẫm cười vô cùng vui vẻ.
Cô gái dịu dàng đi tới, đứng ở bên cạnh cậu, chớp mắt tò mò nhìn hai người.
Triệu Lẫm ngoảnh lại nhìn cô gái, ánh mắt dịu dàng muốn làm ch.ết người: "Tiểu Nhã, đây là hai người bạn của anh, Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ." Quay sang giới thiệu với Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ: "Bạn gái của tớ, Tiểu Nhã."
Ngụy Vũ chợt "Phốc" mà cười một tiếng, sau đó cười gật đầu với cô gái: "Xin chào, tôi là Ngụy Vũ."
Diệp Thiên Tuyết cũng gật đầu một cái, nói tên của mình. Khuôn mặt của Tiểu Nhã tươi cười ngượng ngùng: "Tớ họ Kim, gọi là Kim Nhã, chào các cậu."
Đưa mắt nhìn Triệu Lẫm và Kim Nhã, mặt Ngụy Vũ có một chút không được tự nhiên, sau đó là vẻ mặt tươi cười vui sướng.
"Ái chà chà, xem ra tớ mất đi một đối thủ."
Diệp Thiên Tuyết nheo mắt lại, khẽ mỉm cười: "Ban đầu cũng không phải là đối thủ."
"Thật không?"
Diệp Thiên Tuyết không có ý giải thích, ngoảnh lại cười với cậu: "Đi thôi, chúng ta chúc mừng anh họ."
Ngụy Vũ lập tức quăng chuyện này ra khỏi đầu, nối gót đi theo.
Phó Hoài Minh và Tô Hòa thành thạo đi giữa đám người, tiếp nhận các lời khen, lời chúc mừng của mọi người và bề trên, tác phong giao tiếp nhanh nhẹn, thành thạo, Tô Hòa tự nhiên cũng là một chuyên gia, ở giữa các phu nhân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Hai người đứng cùng một chỗ, trong lòng có sự ăn ý với nhau, có vẻ cực kỳ tương xứng.
Lúc Diệp Thiên Tuyết đi ngang qua, đúng lúc hai người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Nhận thấy có người tới, Phó Hoài Minh gần như là theo bản năng lộ ra khuôn mặt tươi cười, đợi tới khi thấy rõ ràng người đến là ai, mới lớn tiếng nói: "Tại sao là em?"
"Tại sao không thể là em." Diệp Thiên Tuyết quở trách một câu với anh, nhìn về phía Tô Hòa: "Chị Tô, hai anh chị phải hạnh phúc nha. Về sau nếu anh họ không tốt với chị, em tới giúp chị hả giận."
Tô Hòa cười gật đầu, Phó Hoài Minh khinh thường trợn trắng mắt: "Em thay cô ấy trút giận như thế nào hả?"
Ngụy Vũ đáp lời: "Không sao, Tiểu Tuyết không được còn có em đấy." Phó Hoài Minh nhíu mày đang muốn nói nữa, Tô Hòa nhẹ nhàng nói ra một câu: "Có người tới, giữ hình tượng."
Ngay lập tức, mặt của Phó Hoài Minh nở nụ cười tiêu chuẩn, thấy vậy Diệp Thiên Tuyết và Ngụy Vũ cười trộm không dứt.
Lúc bữa tiệc đính hôn gần kết thúc, có rất nhiều người đã rời khỏi.
Diệp Hâm Thành chuẩn bị cùng Diệp Thiên Tuyết rời khỏi, đi được nửa đường thì tiếng điện thoại vang lên.
Diệp Thiên Tuyết trơ mắt nhìn vẻ mặt của ông trở nên trầm trọng, trong lòng cả kinh, vội vàng chạy tới.
Diệp Hâm Thành tiếp điện thoại xong, mặc dù nhìn bình tĩnh nhưng Diệp Thiên Tuyết lại có thể nhận thấy được sự tức giận xung quanh người ông, cô vội vã tiến lên, nắm lấy tay Diệp Hâm Thành: "Có cần uống thuốc không?"
Diệp Hâm Thành gật đầu, cô đỡ ông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, lấy gói thuốc ông mang theo bên người ra rồi cho ông ngậm.
Sau một lúc, ông mới thở gấp ra, bình tĩnh gật đầu: "Không sao, đã tốt hơn rồi, Tiểu Tuyết không cần lo lắng."
Đáy lòng Diệp Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt Diệp Hâm Thành không chút thay đổi: "Lát nữa nói đi."
Diệp Thiên Tuyết có cảm giác không ổn.
Cái này phải đợi lát nữa, chờ đến lúc bữa tiệc kết thúc, sau khi Phó Hoài Minh và Tô Hòa đi xuống, người nhà họ Phó đều vui vẻ đi về.
Theo lời dặn dò của Diệp Hâm Thành, Diệp Thiên Tuyết gọi người nhà họ Phó lại: "Bác trai, dì, cha cháu có lời muốn nói, mời hai người qua đây."
Ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Phó đều nghi hoặc, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt trầm trọng của Phó Hoài Minh, bọn họ cũng đã nhận ra mấy phần không ổn.
Sau khi Phó Hoài Minh đi tới, nhìn hai hàng người đứng ở hai bên, thở một hơi thật mạnh: "Xin lỗi, cha, dì, con đã làm ra một chuyện sai lầm, hiện tại. . . . . ."
Những lời này khiến Diệp Thiên Tuyết kinh ngạc.
Một lát sau, rốt cuộc Diệp Thiên Tuyết cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Liễu Đan Văn ch.ết rồi, Liễu Phỉ Phỉ lại mất tích lần nữa.
Diệp Thiên Tuyết mở to mắt: "Không thể nào. Ở trong tù, làm sao có thể mất tích. Còn Liễu Đan Văn. . . . . ."
Diệp Hâm Thành gật đầu: "Mặc dù rất khó tin nhưng thật sự đã xảy ra."
Phó Đại Thành lười biếng ngáp một cái: "Đây là chuyện của nhà họ Diệp các người, có quan hệ gì với tôi đâu."
Phó Hoài Minh cúi đầu: "Thật xin lỗi, cha, chuyện Liễu Phỉ Phỉ vượt ngục, là cấp dưới của cha làm."
Phó Đại Thành đột nhiên trợn to mắt: "Con nói cái gì?" Bà Phó và em trai của Phó Hoài Minh đều kinh ngạc nhìn qua bên này. Sắc mặt của Phó Hoài Minh vô cùng khó coi, bộc lộ ý hối hận cực kỳ rõ ràng: "Chuyện này ngày sau con lại giải thích với cha, bây giờ việc quan trọng trước mắt là bắt được Liễu Phỉ Phỉ."
Phó Đại Thành híp híp mắt: "Liễu Phỉ Phỉ có quan hệ gì với tôi, coi như cô ta trốn ra được là do người họ Phó làm, tôi ném hai người đó ra ngoài là được."
Diệp Thiên Tuyết ở bên cạnh nhìn một màn này, trong lòng chợt có một phỏng đoán, sắc mặt hơi biến đổi: "Không, có lẽ. . . . . ."
Phó Đại Thành nhìn sang: "Tiểu Tuyết, cháu muốn nói gì?"
"Chuyện này chỉ sợ không chỉ là chuyện của nhà họ Diệp." Diệp Hâm Thành từ từ mở miệng, nhìn lướt qua Diệp Thiên Tuyết: "Chuyện này về nhà rồi con lại từ từ hỏi."
Nhìn lướt qua Diệp Thiên Tuyết, dường như Phó Đại Thành đã hiểu ra cái gì đó, từ từ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Diệp Thiên Tuyết bị gạt bỏ ra bên ngoài một chút cũng không cảm thấy thoải mái, cô dường như chỉ cảm thấy quanh thân bị gió tuyết thấm dần, lại lạnh như vậy.
Vì sao chuyện này có liên quan tới nhà họ Phó, vì sao ngay cả người nhà họ Phó cũng phải cẩn thận từng li từng tí, trong đầu suy đoán xoay quanh không ngừng, khiến ánh mắt cô trở nên khiếp sợ khi nhìn Phó Hoài Minh.
Phó Hoài Minh vẫn cúi đầu. Lúc này hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên đối mặt với cô.
Ánh mắt áy náy rõ ràng như vậy, Diệp Thiên Tuyết cúi đầu, cảm giác muốn khóc.
Chưa từng nhận được ấm áp của bề trên, lại là hư tình giả ý sao?
Ánh mắt của cô có chút chán nản.
Phó Hoài Minh cảm nhận được sự xa cách của cô, đáy lòng có chút khổ sở. Nhưng đây cũng là chuyện do anh gây ra, ly rượu đắng hôm nay cũng đành phải một mình nuốt.
Nghĩ tới đây, anh xốc lại tinh thần, nói với mọi người: "Liễu Phỉ Phỉ là do Trương Khánh cứu ra. Bây giờ những nơi Trương Khánh có thể đi cũng không nhiều, tôi nghĩ đi tìm một chút, nên. . . . . ."
Tay Phó Đại Thành vung lên: "Chuyện này con đừng quản, để cha tìm người. Chẳng qua sau khi tìm được người rồi nên giải quyết như thế nào đó là chuyện của con."
Phó Hoài Minh cúi đầu đồng ý.
Diệp Hâm Thành ở bên cạnh nhẹ nhàng nói: "Chuyện này có lẽ tôi cũng có thể ra thêm chút sức."
Một nhóm người đều nhìn qua đây. Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt cứng nhắc: "Cha. . . . . ."
Diệp Hâm Thành giơ tay lên ngăn cô nói tiếp.
"Tóm lại chuyện này vẫn là chuyện của nhà họ Diệp, nếu không bỏ ra một chút sức lực, trong lòng tôi cũng không yên tâm." Diệp Hâm Thành khẽ mỉm cười, "Nếu như vậy tôi đây liền ra mặt làm mồi nhử."
"Người mà con bé Liễu Phỉ Phỉ hận nhất là tôi." Diệp Hâm Thành nói cực kỳ thản nhiên, "Có lẽ ở trong lòng nó, nếu như không phải vì tôi, nó cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay."
Diệp Thiên Tuyết mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng không nói ra được.
Nói gì đó, nói là cô ta gieo gió gặt bão không trách được người khác sao? Vào lúc này nói như vậy có vẻ nhẹ nhàng nhưng không có một chút trọng lượng nào, còn không bằng đưa ra một biện pháp thiết thực hữu dụng.
Vì vậy cô chỉ có thể nghe Diệp Hâm Thành từ từ nói qua kế hoạch của mình, im lặng, đáy lòng sóng dâng cuồn cuộn.
"Nếu con bé có ý nghĩ này, như vậy tôi hoặc Tiểu Tuyết chính là người mà con bé muốn xử lý nhất."
Nếu là như vậy, vậy tại sao không phải mình. . . . . .
Diệp Thiên Tuyết nghĩ như vậy, vẫn im lặng như cũ không nói lời nào. Vào lúc này cô mới phát hiện ra, thật ra khi nhìn Diệp Hâm Thành đã không còn trẻ tuổi nữa. Tóc của ông vẫn đen như cũ, gương mặt vẫn bóng loáng như trước, nhưng ánh mắt của ông là ánh mắt trải đời, là ánh mắt của người già.
Lòng cô không khỏi hơi đau xót.
Phó Đại Thành nghe xong lời nói của Diệp Hâm Thành, từ từ gật đầu: "Đây đúng là một biện pháp tốt, chỉ là ông cảm thấy, con bé Liễu Phỉ Phỉ kia sẽ tới sao. Nếu tôi là con bé, trước tiên là trốn đi, sau đó đi ra nước ngoài. Thiên trường địa cửu, luôn luôn có lúc có thể trả thù các người, tạm thời không vội vã."
Vào lúc này Diệp Thiên Tuyết từ từ lắc đầu: "Bác Phó, Liễu Phỉ Phỉ không phải người có kiên nhẫn như vậy."
Cô thản nhiên cười với Phó Đại Thành: "Cho tới bây giờ cô ta không phải là người nhịn được nhất thời, nếu là như vậy, cô ta cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ."
Phó Đại Thành ậm ờ gật đầu: "Ông đã cảm thấy được vậy thì thử một lần đi. Chẳng qua bên tôi vừa hay muốn đi tìm Trương Khánh."
"Đó là đương nhiên." Diệp Hâm Thành gật đầu thật nhanh, "Trương Khánh giúp đỡ con bé trốn ra khỏi tù mới là người quan trọng nhất."