Chương 41

Nguyệt Ly cười gật gật đầu: "Rất có thể." Con gái rất dễ nghi ngờ con trai, huống chi là loại người như Hạ Thần. Để cho cô ta biết Hạ Thần lăng nhăng bên ngoài với người khác, nhìn thấy cô ta đau khổ, nhìn bọn họ trở mặt với nhau trong lòng của cô liền cảm thấy đặc biệt thoải mái.


Con gái khi yêu, lúc đó sẽ nghĩ rằng Hạ Thần tới muộn vì nguyên nhân nào đây? Bởi vì chỉ số thông minh của con gái khi yêu không có bao nhiêu, cô đương nhiên phải lợi dụng thật tốt.


"Quả nhiên." Cố Phương Phương càng nghĩ càng thấy rất có thể tối hôm qua Hạ Thần qua đêm với Tôn Thiến hoặc là người con gái khác, bởi vì cô gọi điện thoại cho nên muốn đến đây nhưng lại không thể vứt bỏ người phụ nữ bên cạnh, phải dỗ dành thật tốt cho nên mới đến muộn.


"Em họ, em phải quản lí người đàn ông của mình thật kĩ." Nguyệt Ly nhắc nhở.


"Em cũng muốn như vậy." Vẻ mặt Cố Phương Phương phiền muộn nói: "Chỉ là em vẫn không thể giao lần đầu của mình ra, đối với con gái, trinh tiết rất quan trọng, phải giữ gìn để trao cho chồng vào đêm tân hôn. Nếu như anh ấy muốn em thì nhất định phải cưới em."


Nguyệt Ly không nhịn được chế nhạo trong lòng, loại người có chỉ số thông minh thấp như thế này, khẳng định là sẽ bị Hạ Thần lừa gạt. Hạ Thần giỏi nhất là dùng lời nói để dỗ dành phụ nữ, anh ta rất dễ dàng lừa cô ta lên giường.
Nguyệt Ly thấp giọng hỏi: "Nói như vậy là em và anh ta còn chưa có...?"


available on google playdownload on app store


Cố Phương Phương gật đầu: "Vốn là hôm đó anh ấy muốn em nhưng mà em nói nếu muốn em thì phải cưới em, cuối cùng anh ấy nhịn được."
Cô ta vẫn tin tưởng Nguyệt Ly vô điều kiện cho nên mới nói cho Nguyệt Ly chuyện ngày đó.


Nguyệt Ly cảm thấy kì quái, buông tha dễ dàng như vậy cũng không phải phong cách của Hạ Thần, chẳng lẽ anh ta còn có âm mưu gì?
Trong lòng tuy có nghi ngờ nhưng trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, cười nói: "Xem ra Hạ Thần thực sự rất quan tâm em, chưa đến lúc động phòng thì sẽ chưa chạm vào em."


"Chị họ, còn có một khả năng nữa, đó là trong lòng của anh ấy không muốn cưới em." Giọng nói của Cố Phương Phương có chút nghẹn ngào.


Nguyệt Ly nhiệt tình khuyên nhủ: "Yên tâm, anh ta đối xử với em tốt như vậy, không giống như đùa giỡn, nếu không sao có thể phí nhiều tâm tư vào em như vậy, em nghĩ nhiều rồi."


"Em cũng hy vọng là mình nghĩ nhiều, nhưng mà, Hạ Thần không thể hoàn toàn tin tưởng." Đối với chuyện của Hạ Thần, Cố Phương Phương vẫn chừa cho mình một đường lui, cô ta cũng không ngây thơ như Nguyệt Ly nghĩ.


"Có lẽ anh ta cũng sắp tới rồi, em trực tiếp hỏi anh ta là được, nghĩ lung tung như vậy sẽ càng khiến cho mình thấy khó chịu."
Cố Phương Phương đang muốn nói gì thì tiếng chuông cửa vang lên, dì Trương nhanh chóng ra mở cửa.
Nguyệt Ly nhỏ giọng đoán: "Nhất định là anh ta đã đến."


Cửa mở, Hạ Thần mặc một bộ vest phẳng lì, vô cùng tuấn mĩ, chiếc giày da gõ vào nền gạch phát ra những tiếng lộp cộp du dương, mang theo nụ cười ấm áp vui vẻ, anh ta đến bên cạnh Cố Phương Phương.
Nhìn sắc mặt cô ta không tốt, Hạ Thần lập tức quan tâm hỏi: "Em làm sao vậy?"


Cố Phương Phương không nói gì, quay mặt đi.
"Bảo bối, nói cho anh biết, em làm sao vậy?" Da mặt Hạ Thần đã sớm dày như tường thành rồi, cũng không quan tâm bên cạnh còn có người, trực tiếp nói ra những lời ngọt ngấy buồn nôn.


Nguyệt Ly vô cùng kịp thời mở miệng nói: "Hạ Thần, em họ tôi tức giận vì anh đến muộn, tốt nhất anh nên có một lời giải thích hợp lí."
Nói xong, đứng dậy đi đến phòng bếp.
Liễu Dật cười dịu dàng đưa cho cô hoa quả đã được gọt vỏ.


"Tiếp theo có kịch hay để xem rồi." Nguyệt Ly nhẹ nhàng nói, khóe miệng cong cong thể hiện tâm trạng của cô lúc này rất tốt.
Liễu Dật cũng cong môi nói: "Đúng vậy, kể từ khi bọn họ yêu nhau, dường như ngày nào cũng có kịch hay, chúng ta là người xem, cũng thật may mắn."
"Chúng ta cùng xem xem."


Phòng bếp này cách phòng khách rất gần, âm thanh cãi nhau nhanh chóng truyền đến.
Cố Phương Phương lớn tiếng chất vấn: "Anh cảm thấy lời giải thích này là hợp lí sao?"


"Đương nhiên là hợp lí, nếu không phải là trên đường có rất nhiều xe cộ nên bị kẹt xe sao, em còn muốn anh giải thích cái gì nữa?" Hạ Thần nhẫn nại nói ra, đối với việc Cố Phương Phương thỉnh thoảng lại tức giận, anh ta cũng rất thích đó.


"Anh tốt nhất là thành thật khai báo đi." Hiển nhiên là Cố Phương Phương vẫn chưa tin.
"Tất cả những gì nên nói, anh đều nói hết rồi." Hạ Thần vẫn cợt nhả, thực sự là khác biệt một trời một vực với Cố Phương Phương đang giận dữ.


Cố Phương Phương bỗng nhiên rơi lệ: "Anh như vậy, em làm sao có thể tin anh đây?"
"Thì ra là em không tin anh." Hạ Thần kết luận, anh ta còn tưởng rằng cô thỉnh thoảng tức giận vô cớ nhưng hóa ra cô lại không tin anh ta.


"Hạ Thần anh tuy rằng phong lưu nhưng còn chưa đến mức không có nhân phẩm." Hạ Thần gào lên một câu. Những lời này Hạ Thần có thể nói ra mà mặc không đỏ, tim không đập mạnh,thế nhưng tối hôm qua vẫn ân ân ái ái với Tôn Thiến một đêm đấy. Đối phó với loại nữ sinh thuần khiết ngây thơ như thế này, anh ta luôn có rất nhiều cách.


Cố Phương Phương kinh ngạc, ngây ngốc trong giây lát, nức nở nói: "Anh nói thật sao?"
Thấy cô sắp mềm lòng, Hạ Thần lại châm thêm một mồi lửa, thâm tình chân thành nhìn cô: "Đương nhiên rồi, tấm lòng của anh đối với em, em vẫn chưa rõ sao?"


Nói xong rút khăn tay ra chậm rãi lau nước mắt cho Cố Phương Phương, ôn nhu sủng nịnh nói: "Đồ ngốc, đừng khóc."


Lúc này Cố Phương Phương mới ngừng khóc, đường như từ sau khi yêu Hạ Thần, cô trở nên càng ngày càng thích khóc. Thì ra tưởng rằng mình chỉ thích tiền của anh nhưng mà mỗi khi nghe được tin tức gì đó thì sẽ không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, lo lắng sợ hãi vô cớ. Cô thực sự yêu anh mất rồi.


Hai người xem kịch hay ở trong phòng bếp còn tưởng rằng còn có cao trào kích động gì nữa thế nhưng mà chỉ là một cuộc cãi vã nho nhỏ liền kết thúc rồi.


Hiển nhiên là Cố Phương Phương đã tin tưởng anh ta rồi, thế nhưng mà, Nguyệt Ly đã từ ở bên anh ta nhiều năm vừa liếc mắt đã biết đó chỉ là những lời nói dối. Trước kia, cô cũng giống như Cố Phương Phương, chỉ cần Hạ Thần an ủi dỗ dành một chút là ngây thơ tin anh ta. Lúc này không giống trước kia, cô nhất định sẽ khong tha cho bọn họ. Cô sẽ châm ngòi li giấn, để cho cuộc sống của bọn họ không thể bình yên.


Liễu Dật chú ý tới nét mặt căm hận của Nguyệt Ly khi nhìn Hạ Thần, lo lắng nói: "Nguyệt Ly, em sao vậy?"
Nguyệt Ly lắc đầu: "Em không sao, thời gian không còn sớm, xem kịch cũng xong rồi, chúng ta lên lầu đi."


Lời nói vốn đã sắp ra đến miệng của Liễu Dật lại vì ánh mắt trầm tĩnh của cô mà bị nuốt về. Liễu Dật chỉ gật gật đầu nói: "Được."
Trải qua một lúc dỗ dành, tâm tình của Cố Phương Phương lại tốt trở lại, vui vẻ hạnh phúc đi ra ngoài với Hạ Thần.


Về tới phòng, Nguyệt Ly không nói già, ôm lấy Liễu Dật, tựa vào lồng ngực ấm áp của cậu, hưởng thụ giây phút yên bình này.


Chỉ cần có cậu, tâm tình bực bội lại trở nên bình tĩnh lại; chỉ cần có cậu, bất luận là cô vui vẻ buồn rầu hay tức giận thì cậu cũng sẽ cho cô một bờ vai để dựa vào; chỉ cần có cậu, cô có được sự chung thủy.


Liễu Dật cảm nhận được biến hóa trong nội tâm của cô lúc này, không biết nguyên nhân, cô không nói, cậu sẽ không hỏi. Cậu sẽ dùng cách chủa mình để yên lặng bảo vệ cô, để cho cô một không gian bình yên.


Qua một lúc lâu, Nguyệt Ly ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen sâu thẳm của cậu: "Tại sao anh không hỏi gì hết?"
Liễu Dật ôn nhu nói: "Em không nói, anh sẽ khong ép em. Khi nào em muốn thì hãy nói ra." Bởi vì em là trân bảo trong tim anh, anh chỉ biết cố gắng yêu thương em nhiều nhất có thể, vĩnh viễn sẽ không ép buộc em làm cái gì.


"Anh thật tốt, có được anh chăm sóc em như vậy, là may mắn của em." Nguyệt Ly cảm thán nói. Kiếp trước cô thật ngu ngốc, rõ ràng là có một người tốt hơn Hạ Thần gấp trăm ngàn lần nhưng lại cứ không muốn quay đầu, cuối cùng, đến khi bị người ta đưa đến ngục giam mới tỉnh ngộ.


Liễu Dật lộ ra ý cười nói: "Có thể được em yêu thương mới là may mắn của anh."
Hai người tâm tình một lúc rồi Nguyệt Ly liền giúp cậu ôn tập bài học.
Đến tối, khi Nguyệt Ly và Liễu Dật đang ăn tối thì Cố Phương Phương vui vẻ trở về, Nguyệt Ly gọi cô ta một tiếng: "Phương Phương, ăn cơm không?"


Cố Phương Phương cười lắc đầu: "Đã ăn rồi, hai người từ từ ăn đi. Phải rồi, chị họ, lát nữa chị tới phòng em được không?"
Nguyệt Ly cười đồng ý.
Liễu Dật có chút bất mãn: "Vẫn là không nên đi."
Nguyệt Ly nói: "Sẽ không lâu đâu, em muốn xem hôm nay cô ta có chuyện gì."


"Thôi được rồi, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi."
Trong lòng Liễu Dật yên lặng chế nhạo Cố Phương Phương.
Hai người cơm nước xong xuôi, Liễu Dật lại lôi kéo Nguyệt Ly đi tản bộ. Nguyệt Ly suy nghĩ, hay là đi một lúc, dù sao Cố Phương Phương cũng sẽ không chạy mất, không cần phải vội, cô muốn ở bên Liễu Dật.


Chậm rãi đi trên con đường trong tiểu khu, tâm tình hai người đều rất vui vẻ.
Đi khoảng nửa giờ, thấy buổi tối gió lớn, Nguyệt Ly có chút chịu không nổi, hai người liền trở về.
Về nhà, Liễu Dật rót cho Nguyệt Ly một cốc nước ấm, đợi cô uống xong mới để cho cô đi gặp Cố Phương Phương.


Đến cửa phòng, Nguyệt Ly gõ cửa: "Phương Phương, chị có thể vào không?"
Cố Phương Phương tới mở cửa, cười nói: "Chị họ, mời vào."


Cố Phương Phương mặc một chiếc váy ngắn liền thân màu đỏ làm nổi bật nên nước da trắng nõn như tuyết, dáng người lả lướt lộ ra không sót chút gì, phối hợp với gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, nhìn qua trông xinh đẹp động lòng ngườ lại gợi cảm hấp dẫn, không thể không nói, cô ta cũng rất có vốn liếng đó.


"Chị họ, chị thấy thế nào?" Cố Phương Phương xoay một vòng trước mặt Nguyệt Ly, trên mặt tràn ngập ánh sáng tự tin.
Nguyệt Ly cười nói: "Em họ, em thật xinh đẹp, cho dù chị là con gái cũng sẽ không nhịn được mà động tâm với em."


Diễn trò đương nhiên là phải diễn cho thật, mặc dù nói xong chính cô cũng cảm thấy buồn nôn.
"Cảm ơn chị họ." Cố Phương Phương lại xoay quanh một vòng, mặt mày hớn hở.
"Đây là muốn đi đâu vậy?" Nguyệt Ly tò mò hỏi.


"Hạ Thần muốn dẫn em đi gặp chị gái của anh ấy." Khi Cố Phương Phương biết được mình có thể đi gặp chị gái của anh thì vừa mừng vừa sợ. Mừng chính là vì anh bắt đầu dẫn cô đi gặp người nhà, sợ chính là phải lập tức đi gặp rồi, cô còn chưa chuẩn bị gì hết, trong lòng có chút bối rồi.


Chị gái của Hạ Thần, Nguyệt Ly cũng có chút ấn tượng về người này, bên ngoài mặt là một thiên kim tiểu thư dịu dàng hiền thục nhưng thực chất bên trong lại là một người chanh chua nhỏ mọn, rất khó ở chúng, cô chỉ mới gặp qua hai lần đã thấy sợ hãi rồi. Lát nữa không biết Cố Phương Phương có chịu đựng nổi không.


Nguyệt Ly dặn dò vài câu:"Như vậy em cũng không thể để cho người ta xem thường, phải chú ý lời nói, hành động, cử chỉ."
"Em biết rồi." Cố Phương Phương cười đồng ý: "Chị họ, chị có thể gợi ý cho em được không, nên tặng chị ấy cái gì mới tốt đây?"


Nguyệt Ly lắc lắc đầu nói: "Chị cũng không biết, cái này em nên hỏi Hạ Thần."
"Hỏi rồi, anh ấy nói, quà cáp không quan trọng, quan trọng là tấm lòng, bảo em tự nghĩ đi." Cố Phương Phương vô cùng phiền muộn nói.
"Vậy em thử nghĩ xem." Nguyệt Ly xin lỗi nói: "Việc này có thể chị không giúp được rồi."


Cố Phương Phương thở dài, ngồi trước bàn trang điểm, thấy một chuỗi vòng ngọc trai, là Hạ Thần mua cho cô, rất đẹp, đưa đi tặng rất có mặt mũi nhưng mà trong lòng lại đang nhỏ máu, thôi không tặng cái này. Khuyện tai, chiếc khuyên tai phỉ thúy này cũng là giá trị xa xỉ, không muốn tặng.


Nhìn trái nhìn phải, cái gì Cô Phương Phương cũng không nỡ tặng, những đồ trang sức này đều quá trân quý rồi.






Truyện liên quan