Chương 89: Cậu Hai Nhà Họ Nguyên Hiểu Lầm
Khương Chi Chi nhớ rất rõ, kiếp trước khi đang uống rượu trò chuyện cùng Hề Hàn, cô đã nghe đối phương nói rằng anh ấy từng ở miếu Lan Sơn một thời gian.
Nếu cô đến miếu Lan Sơn hỏi thăm một phen, không chừng có thể tìm được manh mối liên quan đến tung tích của thầy!
Nghĩ tới đây, cô chỉ hận không thể lập tức mọc ra đôi cánh bay đến miếu Lan Sơn, đáy mắt xẹt qua một chút vội vàng của cô đã bị Nguyên Cận Mặc thấy được.
Người đàn ông suy tư một lúc rồi thấp giọng nói: “Nếu cô muốn đến miếu Lan Sơn, chờ tiệc rượu kết thúc thì có thể ở lại Lan Thành một thời gian.
”
Khương Chi Chi bất ngờ với sự nhạy bén và quan tâm của Nguyên Cận Mặc, cô khẽ cười: “Cảm ơn… Cận Mặc.
”
Hai chữ cuối cùng phát ra rất nhẹ, nhưng làm sao có thể qua được tai Nguyên Cận Mặc, anh hơi cong môi, nụ cười càng rõ ràng hơn trước.
Mọi người đi ngang qua đều thấy được tương tác “thân mật” giữa hai người, không khỏi nhỏ giọng cảm thán: “Tình cảm tốt quá đi.
”
Ai nói cậu hai lạnh lùng thờ ơ chứ, không phải là đang cười đây sao.
Đúng lúc này, một người phục vụ mặc đồng phục màu trắng mang theo khay bánh ngọt đến.
Khương Chi Chi nhìn thoáng qua mấy hạt đậu phộng vụn trên bánh, như nhớ tới gì đó, cô chủ động muốn đổi sang loại khác: "Chúng tôi không ăn bánh ngọt đậu phộng, đổi thành hai phần bánh black forest là được rồi.
”
Kiếp trước cô nghe được vài tin đồn, mơ hồ nhớ hình như Nguyên Cận Mặc dị ứng với đậu phộng, nếu ăn trúng thì không hay.
Nào ngờ hành động nho nhỏ này lại lọt vào mắt đối phương.
Nguyên Cận Mặc thấy Khương Chi Chi âm thầm đổi bánh ngọt đậu phộng, anh hơi nhướng mày, rơi vào trầm tư.
Đúng là anh dị ứng với đậu phộng, nhưng bí mật này chỉ có những người thân cận mới biết.
Sao Khương Chi Chi lại biết được?
Chẳng lẽ người phụ nữ này…
Tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Tất cả những người có mặt đều nâng ly bày tỏ sự chúc phúc đến Tần Thiên Vinh, Nguyên Cận Mặc phất tay, lệnh cho Nguyên Nhất đưa quà mừng thọ lên.
Món quà anh chuẩn bị là một bộ cờ vây làm bằng ngọc bích Hetian vô cùng quý giá.
Từ trước đến nay Tần Thiên Vinh đều rất thích chơi cờ, nhất thời ông ấy không thể dời tầm mắt, cẩn thận mở hộp ra, nhìn chăm chú.
Người am hiểu về cờ như ông ấy nhìn thoáng qua là biết bộ cờ vây này cao cấp như thế nào.
Dương chi bạch ngọc, không nói đến việc lựa chọn vật liệu khó khăn, riêng tay nghề điêu khắc đã không chê vào đâu được, mỗi quân cờ đều tinh xảo nhẵn nhụi, nhẹ nhàng sáng bóng.
Một bộ cờ vây nho nhỏ lại có giá trị lên đến mười triệu tệ.
“Ha ha ha, Cận Mặc, chỉ có cháu hiểu ông.
”
Dù nhận được rất nhiều quà mừng nhưng Tần Thiên Vinh vẫn cảm thấy món quà của Nguyên Cận Mặc là phù hợp với mong muốn của mình nhất.
Ông nóng lòng ra lệnh cho người lấy bàn cờ ra, thuận tiện muốn chơi một ván: “Bây giờ cháu không được từ chối, nói thế nào cũng phải chơi cùng ông vài ván chứ.
”
Với niềm đam mê chơi cờ kia, hiện tại có chín trâu mười hổ cũng không thể kéo ông Tần lại.
Người giúp việc nhà họ Tần thấy thế đã mang sẵn bàn cờ ra, Nguyên Cận Mặc cũng thuận theo đồng ý.
“Bố, bố đã chơi với Cận Mặc nhiều lần rồi, không thì lần này thay đổi một chút cho mới mẻ đi?”
Phía sau Tần Thiên Vinh, một người phụ nữ trung niên mặc lễ phục đỏ thẫm, khẽ nhếch môi, ánh mắt mang đầy ác ý nhìn chằm chằm Khương Chi Chi.
“Cô là vợ của Cận Mặc, hẳn là cũng biết một chút về đánh cờ nhỉ.
”
Khương Chi Chi liếc nhìn người phụ nữ xa lạ, cô chỉ cảm thấy không thể giải thích được.
Thím à, hình như chúng ta đâu có quen nhau?
“Anh Tú, đừng lộn xộn.
”
Nhìn thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Khương Chi Chi, Tần Thiên Vinh chỉ biết lắc đầu, liếc nhìn cảnh cáo.
Người con dâu này của ông vẫn luôn đối xử với Nguyên Cận Mặc như con rể tương lai nên không thể tránh khỏi khó chịu khi nhìn thấy Khương Chi Chi.
Nhưng quả thật rất không công bằng khi làm xấu mặt cô gái nhỏ theo cách này.
“Bố à, chẳng qua chỉ là chơi giải trí một chút thôi mà.
”
Diệp Anh Tú nhất quyết không buông tha, ánh mắt soi mói nhìn Khương Chi Chi: "Chẳng lẽ cô lại từ chối một yêu cầu đơn giản thế sao?”
Nguyên Cận Mặc im lặng, là ai cho bà ta can đảm làm khó dễ người của anh ở nơi đông người như thế này vậy!
Cảm nhận được hơi thở ác liệt của người bên cạnh, Khương Chi Chi trở tay véo nhẹ vào lòng bàn tay người đàn ông: "Yên tâm, chút chuyện nhỏ này anh không cần phải lo.
”
Cô có thể tự giải quyết được.
Nghe được sự bình tĩnh và tự tin trong lời nói của Khương Chi Chi, khí lạnh quanh người Nguyên Cận Mặc tản đi không ít, tuy nhiên ánh mắt anh vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Tôi có thể so tài cùng ông Tần, nhưng nếu không đặt cược gì thì sẽ nhàm chán lắm.
”
Khương Chi Chi thản nhiên ngồi xuống, nhìn thẳng vào Diệp Anh Tú.
“Không thì bà đây chuẩn bị chút phần thưởng đi, còn có thể kích ŧhích ham muốn chiến thắng của mọi người.
”
“Cô…”
Diệp Anh Tú không ngờ rằng mình sẽ bị phản lại một nước cờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi cược bức Xuân Cư Đồ của Vô Tự.
”
Xuân Cư Đồ của Vô Tự có giá thị trường khoảng hai trăm nghìn tệ, có thể xem là một giải thưởng không hề nhỏ.
Chỉ là khi vừa dứt câu, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng đã vang lên: "Mười triệu, thắng thì bà có thể lấy.
”
Ngay lập tức, toàn bộ hội trường xôn xao náo loạn!
Một phát mười triệu… Cược cho một hậu bối vô danh thắng cờ, không hổ là cậu hai nhà họ Nguyên, chịu chơi quá!
Ở đây không ai không biết ông Tần xem cờ như mạng, tài nghệ đánh cờ cũng rất cao.
Bọn họ liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Khương Chi Chi, không khỏi lắc đầu, sao có thể thắng được chứ.
Lúc Khương Chi Chi nghe được mấy chữ “mười triệu”, cô cũng sợ hết hồn, vô thức nắm lấy vạt áo người đàn ông: "Anh không sợ tôi thua sao?”
Lỡ đâu cô thua, xem như lãng phí mười triệu một cách vô ích!
Nguyên Cận Mặc hời hợt đáp: "Chỉ là mười triệu mà thôi.
”
Khương Chi Chi nghẹn họng, được rồi.
Thế là ván cờ đã được quyết định.
Việc đến nước này, Tần Thiên Vinh chỉ có thể lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi.
Cô gái nhỏ mới đôi mươi sao có thể có kỹ thuật tốt được.
Nhưng vì nghĩ đến nhà họ Nguyên, cũng là chừa chút mặt mũi cho Nguyên Cận Mặc, ông dự tính khi đánh cờ sẽ thả vài nước, để khi Khương Chi Chi thua cũng không quá khó coi.
Ván cờ bắt đầu.
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Tần Thiên Vinh, nước cờ của Khương Chi Chi rất lộn xộn, không có quy tắc, giống như khắc họa hoa văn lên bàn cờ vậy.
Quan trọng nhất là, mỗi khi cô đặt một quân cờ xuống, tốc độ đều rất nhanh, vốn không có thời gian để suy nghĩ.
Diệp Anh Tú không chút khách sáo cười nhạo: "Cô đang chơi trò gì vậy, lung tung quá, không phải cô nghĩ rằng lấp đầy bàn cờ thì xem như là thắng chứ.
”
Xưa nay ông Tần vốn yêu thích đánh cờ, nhưng gặp phải nước cờ không hay thế này chỉ đành cắn răng tiếp tục, xem ra đối phương muốn cái mạng già này của ông rồi.
Xung quanh có không ít người giễu cợt, chỉ có Nguyên Cận Mặc lặng yên không nói, ánh mắt rơi trên bàn cờ, có chút dò xét.
Thời gian dần trôi qua, khóe môi anh cũng dần dần cong lên.
Càng đến gần cuối, ông Tần hoàn toàn mất kiên nhẫn, muốn nhanh kết thúc ván cờ gay go này, nhưng đến khi ông tùy ý bốc lên một viên cờ trắng, bỗng nhiên trong lòng ông ấy lại ngạc nhiên.
Dường như trên bàn cờ không còn chỗ cho ông đặt xuống nữa!
Những viên cờ đen vốn tưởng không liên quan gì nhau ban đầu chẳng biết từ khi nào đã tạo thành một đội quân bao vây cờ trắng của ông!
Hô hấp của Tần Thiên Vinh trầm xuống, ông ấy hiếm khi do dự, chần chừ một lúc mới thả viên cờ trắng vào một chỗ trên bàn cờ.
Khương Chi Chi thấy ông đặt xuống, nụ cười trên môi càng rõ hơn, cô cầm một viên cờ đen, lần nữa tùy tiện đặt xuống.
Chợt, sắc mặt Tần Thiên Vinh thay đổi!
Chỉ bằng một quân cờ lại như một điểm sáng kết nối tất cả những viên cờ đen tán loạn trước đó trở thành một con rồng to lớn, trong nháy mắt nuốt chửng toàn bộ cờ trắng của ông!
Thắng bại đã rõ.
Nhìn ván cờ thua thảm hại của mình, Tần Thiên Vinh lắc đầu, nhìn Khương Chi Chi vẫn luôn bình tĩnh đối đầu với ông ấy thì không khỏi cảm thán.
Lấy cờ dò lòng người, quả thật không thể coi thường vợ của thằng nhóc Cận Mặc này.
Thua… Thua rồi.
Những người tò mò vây xem xung quanh đều không ngờ rằng người đánh cờ giỏi như ông Tần lại có thể thua dưới tay một cô gái, thật sự không thể tin nổi.
“Không ngờ vẫn còn hậu bối đánh cờ siêu phàm như vậy, thật đáng ngạc nhiên!”
Đặc biệt là Tần Vũ, nhìn quân cờ trắng bị thua trên bàn cờ, trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói: “Không thể nào… Chuyện này không thể nào xảy ra!”
“Dám so tài với ông Tần, còn có thể đánh thắng, quả là không đơn giản.
”
“Không hổ là người cậu hai nhà họ Nguyên nhìn trúng, xuất sắc y hệt cậu ấy!”
Ngay cả Tần Thiên Vinh cũng không nhịn được khen ngợi: "Đúng là tuổi trẻ tài cao.
”
“Nào có, là ông Tần nhường cho cháu.
” Khương Chi Chi cười nhẹ nói.
Thật ra tài đánh cờ của cô cũng không quá xuất sắc, nếu như không phải ban đầu ông Tần khinh địch, cô cũng sẽ không thể mưu lợi dễ dàng phản công như vậy.
Nghe tiếng thổi phồng ca ngợi vang lên bên tai, Diệp Anh Tú tối sầm mặt.
Đối diện với những ánh mắt vui đùa xung quanh, bà ta chỉ muốn thoát khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng lúc này Khương Chi Chi cười gọi bà ta lại: "Thưa bà, đừng quên, bà còn thiếu tôi một bức Xuân Cư Đồ đó nha.
”
Cuối cùng Diệp Anh Tú đen mặt đưa đồ cho Khương Chi Chi, còn Khương Chi Chi thì cười híp mắt nhận lấy.
Những người đến dự tiệc đều là tinh anh, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể thấy Nguyên Cận Mặc hết lòng bảo vệ người phụ nữ bên cạnh này, nhất thời họ có chút ghen tị.
Trước kia bọn họ không dám đến bắt chuyện móc nối quan hệ với cậu hai, nhưng bây giờ thì khác… “Quý bà ngoại giao” không phải chỉ là nói suông.
Lúc này, ánh mắt của bọn họ nhìn Khương Chi Chi tràn đầy kính nể và lấy lòng, bầu không khí cũng dần trở nên sinh động hơn.
Từ khi Khương Chi Chi ở bên cạnh Nguyên Cận Mặc đã gặp gỡ được không ít người trong ngành.
Ban đầu cô còn tưởng đối phương chỉ thuận miệng giới thiệu một chút, cô cũng chỉ cần làm một chiếc bình hoa mang hình tượng người vợ hoàn mỹ là được, nhưng cô dần nhận ra… Có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Đây là vợ tôi, Khương Chi Chi.
Chi Chi, đây là ông chủ Đường của Vinh Viện Quốc Tế.
”
Giọng nói trầm thấp của Nguyên Cận Mặc vang bên tai nói về danh tính chi tiết của từng người, hai mắt Khương Chi Chi hơi sáng lên, con ngươi xẹt qua một chút ý nhàn nhạt.
Cô là Khương Chi Chi, không phải chỉ là một người “vợ” trên danh nghĩa.
Những cảm xúc phức tạp bỗng trào dâng trong lòng cô.
Nguyên Cận Mặc không chỉ đưa cô đi gặp mọi người, còn âm thầm giúp cô mở rộng mối quan hệ.
Thực tế nếu nói về quan hệ của bọn họ hiện tại, không cần phải làm đến mức này…
Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, Khương Chi Chi tươi cười, thoải mái trò chuyện với mọi người.
Nếu Nguyên Cận Mặc đã có lòng giúp đỡ, cô cũng không muốn phụ lòng tốt này của anh.
Thấy Khương Chi Chi hiểu được ý sâu xa của mình, người đàn ông hơi rũ mắt, nhìn người bên cạnh thẳng thắn chuyện trò, môi vẽ ra một nụ cười thản nhiên.
Chào hỏi hết nhóm người này đến nhóm người khác, mặc dù Khương Chi Chi đã có chút mệt mỏi, nhưng ý cười trên mặt cô vẫn không giảm bớt.
Cô tìm một nơi im ắng không có người làm phiền, nhẹ giọng trịnh trọng nói một câu cảm ơn.
“Cậu hai, cảm ơn anh.
”
Lòng Khương Chi Chi sáng như gương, hôm nay trong bữa tiệc có rất nhiều người đối xử với cô bằng thái độ thân thiện, phần lớn là vì mối quan hệ giữa cô và Nguyên Cận Mặc, đây là cô được hưởng ké ánh sáng của nhà họ Nguyên.
Lòng tốt này của Nguyên Cận Mặc, cô nhất định sẽ không quên.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt cô càng thêm chân thành, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên sự nghiêm túc.
“Nhắc nhở lần cuối, chú ý cách gọi.
” Nguyên Cận Mặc chớp mắt, giọng điệu vẫn bình tĩnh lạnh lùng như mọi khi.
“Cảm ơn anh, Cận Mặc.
”
Khương Chi Chi tằng hắng một cái, ngượng ngùng nói cảm ơn.
Sau khi tiệc mừng sinh nhật qua đi thì đến phần lễ hội khiêu vũ.
Khương Chi Chi được xem như là một người đồng hành, dĩ nhiên cô phải ở cùng Nguyên Cận Mặc, cũng may kiếp trước cô đã có kinh nghiệm về nghi thức, đối với những bước nhảy đơn giản thì không thành vấn đề.
Bước, xoay tròn, khép chân, đi vòng quanh, đối với cô mà nói, khiêu vũ chỉ như một đĩa thức ăn nhỏ.
Cho dù thực hiện điệu nhảy ôm sát thân mật, cô vẫn có thể hoàn thành nó một cách tự nhiên, chiếc váy xòe trong không trung, mỗi một tấc đều đúng khuôn mẫu.
Nguyên Cận Mặc kéo người, một tay vịn vào vòng eo mảnh khảnh hơi kề sát vào, hương hoa linh lan nhàn nhạt xông thẳng vào mũi anh.
Anh cảm thấy hơi thở nóng bừng, hơi mất tự nhiên nghiêng sang một bên, trong phút chốc thất thần mà nhảy sai bước.
Khương Chi Chi cảm nhận được người đàn ông phân tâm, không khỏi trêu đùa một câu: "Điệu nhảy đơn giản như vậy mà cũng không thể nhảy, anh hơi thiếu chuyên nghiệp rồi đó.
”
May mà động tác của cô nhanh chóng mới không bị Nguyên Cận Mặc giẫm trúng.
Ngẩng đầu lên thấy có một đôi nam nữ phía sau Nguyên Cận Mặc đang xoay tròn tiến lại gần, lo lắng sẽ đụng phải người khác, cô thuận thế nắm tay Nguyên Cận Mặc: "Sang bên này nhảy đi.
”
Xúc cảm mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay, đôi mắt đen láy của Nguyên Cận Mặc hơi lóe lên.
Cho đến khi vũ hội kết thúc, bữa tiệc tan cuộc, dường như cảm giác nóng bỏng trên tay anh vẫn còn sót lại, thật lâu sau cũng không biến mất.
Lễ mừng thọ kết thúc, Khương Chi Chi đã mệt đến mức không thể duỗi thẳng lưng, cô trở về biệt thự làm vài bước bảo dưỡng cơ bản thì lăn ra ngủ thiếp đi.
Nguyên Cận Mặc xoay người quay về phòng ngủ chính, trên bàn vẫn còn rất nhiều công việc chờ anh xử lý.
Lật giở xấp tài liệu dày cộm, lướt xem qua mấy dòng, tâm trạng anh vẫn khó mà bình tĩnh lại.
Những chuyện xảy ra trong bữa tiệc luôn quanh quẩn trong đầu anh.
Biết được bí mật anh dị ứng đậu phộng, còn chủ động nắm tay anh…
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông khẽ nhướng mày, trong tâm trí dần hiện ra nét cười quyến rũ của ai đó, một lúc sau, khóe miệng anh cũng cong lên thành một nụ cười nghiền ngẫm.
Khương Chi Chi, không lẽ cô đã thích anh rồi sao?
Ngày hôm sau.
Khi khoảng cách của ngôi miếu mang phong cách cổ xưa trước mắt ngày càng gần, trái tim Khương Chi Chi bắt đầu đập rộn ràng, có chút hồi hộp khó hiểu.
Nếu thật sự có thể gặp lại thầy thì cô nên nói gì đây…
Nguyên Cận Mặc nhìn người phụ nữ từ sau khi lên xe đã chăm chú nhìn ra cửa sổ, đôi mắt trong trẻo hiện lên sự háo hức và sốt ruột không thể che giấu.
Anh bất giác nhíu mày: Chỉ là một cái miếu Lan Sơn mà thôi, có cần phải nôn nóng như vậy không?
Khương Chi Chi nào hay biết sự phấn khích của mình đã bị người nhìn thấu, cô đi vào miếu Lan Sơn, bước vào chính điện Quan Âm.
Sau khi thành kính quỳ lạy cầu nguyện, cô tìm cơ hội để trò chuyện với trụ trì nơi này.
“Xin chào sư phụ.
”
Khương Chi Chi chắp tay, kính cẩn hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, ở đây có phật tử nào tên là Hề Hàn không? Anh ấy khoảng chừng hai mươi lăm tuổi.
”
Nhớ đến những tin tức ở kiếp trước, cô suy đoán.
Sư trụ trì bình tĩnh lắc đầu: "Xin lỗi, ở đây không có ai có tên đó.
”
“Có thật không?”
Khương Chi Chi không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Trụ trì, phiền người hãy nghĩ kĩ thử xem, tôi thật sự rất muốn gặp người đó… Người đó rất quan trọng với tôi!”
“A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối.
”
Sắc mặt sư trụ trì tràn đầy vẻ phúc hậu: "Nếu đó là người quan trọng với thí chủ, sau này nhất định sẽ có thể tìm lại nhau, người có duyên ắt sẽ gặp.
”
“Xin lỗi vì đã quấy rầy.
”
Giấu đi sự thất vọng trong mắt, Khương Chi Chi chỉnh đốn tâm trạng rồi chào tạm biệt trụ trì, cô đứng tại chỗ, vẻ mặt có chút cô đơn.
Mặc dù trước khi tới đây đã đoán được sẽ không tìm được người thuận lợi như vậy, nhưng khi trụ trì lắc đầu phủ nhận, trong lòng cô vẫn trào dâng một cảm giác hụt hẫng.
Thế giới rộng lớn như vậy, muốn tìm một người chẳng khác gì mò kim đáy bể.
Thầy à, anh đang ở đâu vậy…
“Cô đang tìm ai?”
Đột nhiên sau lưng xuất hiện một luồng khí lạnh, Khương Chi Chi ngạc nhiên, không biết từ bao giờ Nguyên Cận Mặc đã đứng phía sau cô, mặt mày hờ hững.
“Tôi đến miếu Lan Sơn này để tìm một người, tiếc là anh ấy không có ở đây.
”
Khương Chi Chi nhẹ giọng giải thích, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng đôi mắt trong veo không hề mang chút ý cười.
Sắc mặt Nguyên Cận Mặc trầm xuống, một vệt sáng mờ mịt xẹt qua mắt, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu: "Chờ ăn cơm chay xong chúng ta sẽ đi ngay.
”
Giọng điệu anh bỗng trở nên lạnh lùng, sau khi bỏ lại câu này, anh xoay người cất bước rời đi.
“?”
Khương Chi Chi bị bỏ lại cảm thấy khó hiểu, nhìn theo bóng lưng đang xa dần, cô tự hỏi mình đã nói sai điều gì sao?
Cơm chay ở miếu Lan Sơn rất ngon, rõ ràng chỉ là những món ăn mộc mạc mà lại được làm ra hết sức tinh tế.
Khương Chi Chi không khống chế được, trong chốc lát cô đã vô thức ăn hơi no, chỉ có thể chậm rãi đi bộ ở sân sau để tiêu hóa bớt.
Lúc đang chiêm ngưỡng cảnh vật xung quanh, ánh mắt cô lơ đãng lướt qua một cánh cổng bị khóa làm cô dừng lại.