Chương 17: ..

Hôm nay tôi vẫn như mọi ngày, ngồi nhìn đồng hồ mãi mà không thấy cậu ấy đến...


Hôm nay cô chủ nhiệm không thấy cậu ấy đâu nên bảo tôi chắc là có số điện thoại của cậu ấy, bảo tôi gọi nhắc nhở cậu ấy đi học. Thế là cả lớp lạ ồ lên, trêu tôi rằng cậu ấy là người yêu tôi mà, làm sao không có số điện thoại cho được... Tôi lại "vâng!":)


Hôm nay cô giáo hỏi tôi còn nhớ nội dung bài hôm trước hay không, tôi lắc đầu. Và như thế cả lớp cũng lại ồ lên, bảo tôi bài thì không nhớ, chứ nhắc tới cậu ấy thì cái gì cũng nhớ. Ừm, tất nhiên tôi lại "vâng!"... Họ nói không hề sai, nên cứ "vâng".:)


Ừm, cứ mãi như vậy lại khiến tôi mù quáng tin rằng mình và cậu ấy rất thân thiết, thậm chí hơn cả mối quan hệ bạn bè... Rằng chúng tôi nếu không có gì đó với nhau thì tại sao lại quan tâm như vậy...:)
***
Hà Nội, 09.03.2017
Hôm nay tôi đã đợi cậu ấy rất lâu, rất lâu...:)






Truyện liên quan