Chương 3: Họp lớp (có tí dê)
Ngày... tháng... năm
- Nè, buổi họp lớp đại học tối nay mày có đi không?
Giọng Tuyết Ảnh vang lên trong điện thoại.
- Có.
Trả lời đơn gian,nàng không thích bị gọi dậy khi đang ngủ.
Tuyết Ảnh nghe qua là biết nàng Muốn kết thúc cuộc nói chuyện nhanh chóng bèn báo 1-2 câu rằng sẽ không đi trong năm nay, cáo lỗi lớp trưởng giúp nàng ấy rồi cúp máy.
Thả chiếc điện thoại bên gối, Dương Hiền chập chờn đi vào giấc ngủ.
Không rõ vì lẽ gì, thật khó ngủ lại, cuộn siết quanh chiếc gối ôm, cặp đùi trắng nõn cùng hạ thân nàng ép cứng lên thân gối. Dương Hiền chỉ mặc 1 chiếc quần con viền ren, cả cơ thể loã lồ ẩn hiện dưới lớp chăn mỏng.
Thật Thiếu.....
Bất giác trong đầu nàng trôi nổi một gương mặt đẹp đẽ với đôi mắt như trời đêm. Giọng nói ấm áp, tiếng cười vang vọng như chuông đồng, những ngón tay như lửa than và đôi môi ʍút̼ mát trên cơ thể nàng.
Trong cơn mơ màng, Dương Hiền vươn ngón tay về bụng dưới, cọ lên nơi non mềm đang bốc hoả.
- ưmm.... ưmmm a...a
Tiếng rên như muỗi kêu vang lên, Dương Hiền thở dốc, thân dưới luận động cọ lên thân gối, ngón tay nhét dưới nơi ẩm ướt cong lên.
Qua một hồi cả cơ thể nàng co lại, cơn khoái cảm trào lên, ngón tay ra sức ra vào. Phút cuối cùng Dương Hiền hét lên, dòng ɖâʍ thuỷ đổ ra thấm ướt cả 1 khoảng gối.
Nàng thế mà lại thiếu đến mức tự an ủi mình.
Bực tức ném cái gối ra xa, Dương Hiền ôm đầu. "Sao lại nghĩ đến hắn rồi!??"
Từ hôm đó đến nay, đã 1 tháng trôi qua. Dương Hiền quay lại cuộc sống thường ngày, vẫn mua sắm, vẫn thức đến 1-2h sáng để cày liên quân, đương nhiên vẫn ăn chơi và xinh đẹp. Nhưng đâu đó trong nàng biết cuộc đời độc thân của nàng đã vướng phải 1 mớ dây kẽm gai rối rắm. Không đầu không cuối, chỉ thỉnh thoảng khi đêm về, trong cơn mơ hình ảnh quấn quýt đêm ấy cứ hiện về vây lấy nàng. Những lúc như vậy nàng lại không kìm được mà nhớ về người đàn ông với đôi mắt như sao trời ấy.
Dương Hiền không thừa nhận nàng lưu luyến đôi tay thon dài cùng nụ hôn nóng bỏng của người đó. Có lẽ do nàng quá thiếu hơi người thôi.. Đi kiếm vài bạn tình trải qua vài đêm mây mưa rồi sẽ quên.
Nghĩ vậy Dương Hiền quả quyết trở mình dậy bước vào nhà tắm gột rửa.
Chọn 1 bộ váy trễ vai liền thân màu vàng nhạt cách điệu kẻ sọc dài ngang đùi. Cổ đeo thêm 1 dây chocker đen điểm bằng 2 quả chuông bé xíu, mái tóc ngắn vẫn như cũ, hơi ướt nước để rối tung 1 cách có quy luật, trang điểm mắt mèo dưới lớp phủ nâu nhạt. Gò má điểm những nốt tàng nhang giả, đeo thêm gọng kính mỏng dính không mắt. Tất cả tạo nên 1 cảm giác nhẹ nhàng tự nhiên mà vẫn đầy nổi bật. Hài lòng soi mình trước gương vài vòng. Dương Hiền xách túi đến nơi họp mặt.
Các nàng đều đã là những người trưởng thành nên địa điểm họp mặt cũng rất thực tế, ăn 1 bữa trong nhà hàng rồi trực tiếp đến bar quay cuồng.
Lớp đại học của nàng chia làm 2 cấp: cực phẩm và quần chúng. 2 cấp đó lại chia làm 4 nhóm, nhóm cán bộ hay còn gọi là nhóm làm việc quyết định từ việc họp lớp ngày nào, ăn món gì, tiền góp bao nhiêu.
Nhóm thứ 2 gọi thân mật là nhóm "tạo drama" hay "nhóm giải trí" thực chất là 1 tập hợp chia nhóm của các cô nàng trong lớp, các nhóm nhỏ này có khi còn ghét nhau, còn tại sao gọi là nhóm drama thì đơn giản riêng việc đấu khẩu đá đểu hay sự kiện đường đời của các nhóm nhỏ trong nhóm cũng đáng để bộ phận còn lại theo dõi hơn cả phim bộ Hàn xẻng.
Nhóm tiếp theo nơi tập hợp các tinh hoa của đất trời (xinh gái đẹp trai thời thượng giỏi giang hay chỉ đơn giản nó giàu) đều ở tại nhóm này. Nhóm làm việc lấy tiêu chí chọn mọi thứ theo sở thích nhu cầu của nhóm tinh hoa là chính. Đương nhiên rồi, các buổi họp lớp nhờ có họ mới tập hợp đủ, đương nhiên các quần chúng muốn bu quanh các anh tài để hưởng xái ánh hào quang, tạo cơ hội trong cuộc sống hay đơn giản ngắm cái đẹp là điều hết sức bình thường.
Cuối cùng nhóm với quân số lên xuống theo từng năm, các thành viên trong nhóm này có năm có 1-2 người. Gọi là nhóm "dị nhân" không phải vì thành viên nhóm khác người, đối tượng nhóm này có người là thiên tài có người cá biệt có người xinh đẹp cũng có người bình thường đến tầm thường, họ chỉ duy nhất có 1 đặc điểm chung. Ấy là "độc lai độc vãng"!
Họ chơi với tất cả mọi người nhưng không thân cận với ai hoặc cực cực ít. Với tất cả họ giữ 1 thái độ trung lập bên ngoài, nếu nhóm tinh hoa cần giữ vững phong độ hình tượng thì nhóm dị biệt chỉ làm cái gì họ muốn và đương nhiên họ cũng không thuộc nhóm dễ bắt nạt. Đa số họ lạnh lùng, giao tiếp vừa đủ không thích nổi bật và có cuộc đời độc lập, nhóm tinh hoa cũng nể mặt vài phần.
Dương Hiền là 1 thành viên của "dị biệt".
Nàng đủ xinh đẹp đủ thông minh cũng đủ hư hỏng nhưng tính cách quá lãnh đạm tuy không khó gần nhưng khó có cái gì thu hút để nàng chịu tiếp xúc. Năm nay nhóm này cũng chỉ có mình nàng tham dự.
Không có Tuyết Ảnh, Dương Hiền yên vị 1 góc quán bar, nhóm lớp nàng đã đặt hẳn 1 khu ghế quây tầng 2, phía dưới sàn hàng trăm con người đang quay cuồng dưới tiếng nhạc ầm ỹ.
Nàng không quên nhiệm vụ, tối nay nàng muốn có đàn ông. Nàng không kiếm trong bạn đồng học, những người quen biết luôn nằm ngoài danh sách của Dương Hiền, không phải vì nàng sợ điều tiếng, chỉ là bạn tình tốt nhất không nên biết về cuộc đời thực của nhau.
Các bạn của nàng có người đã ngà say, có người đã xuống sàn bay cùng nhạc có kẻ nịnh hót có kẻ thì đang chuốc say ai đó rồi cuốn vào nhau trên ghế. Nàng cũng cần phải đứng lên đi tìm ai đó, Dương Hiền mỉm cười từ chối ly bia của cô bạn ngồi cạnh rồi đứng lên tự nhiên rời khỏi khu vực lớp, đến thời điểm này cũng không ai còn tỉnh táo để hỏi nàng đi đâu.
Nhưng năm nay lại có kẻ theo đuôi nàng rời khỏi,khi bước đến chiếu nghỉ của cầu thang, bóng đen cao lớn giữ tay nàng lại.
- Dương Hiền, cậu đi về sao?
Nàng nhíu mày quay lại, là Tuấn Vũ, 1 trong những thiên vương của lớp, nổi tiếng với tài thể thao giỏi galang và tình cảm. Kể cả khi đã ra trường được vài năm, vẻ chững chạc chỉ càng làm tăng sức hút của hắn. Các cô nàng đều nói hắn là 1 kẻ tình cảm dịu dàng không chơi bời nhưng có trời và Dương Hiền biết đó chỉ là cái vỏ.
Nếu không phải 1 ngày kia nàng trông thấy hắn đang ra sức xuyên xỏ 1 giảng viên thực tập của khoa trong phòng để dụng cụ thể dục của trường. Nếu không phải hắn trông thấy nàng bắt gặp nơi khe cửa nhưng vẫn tiếp tục cày cấy, lúc ấy Tuấn Vũ còn mỉm cười, đưa 1 ngón tay lên môi "suỵt"
Dương Hiền biết nàng với hắn cùng 1 loại người, đều giấu bộ mặt thật, chỉ khác nàng che giấu bằng việc không tiếp xúc với ai còn hắn. Hắn là đeo 1 mặt nạ đối đãi với mọi người!
Lúc này nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay nàng, Dương Hiền hết sức khó chịu. Sau lần đó nàng với hắn vẫn im lặng sống tiếp đời sinh viên, không quan không hệ, chỉ là sâu thẳm nàng ghét người này. Hắn giải tạo khéo như vậy, hẳn cũng không hiền lành gì.
Cảm giác bài xích khiến Dương Hiền muốn xoay người đi luôn nhưng nàng vẫn cố giữ nụ cười cơ bản hồi đáp hắn.
- Tôi đi wc. Cậu không tiếp tục chơi nữa sao? Đừng để ý đến mình cứ quay lại với lớp đi.- nói rồi xoay tay cố gắng thoát khỏi bàn tay hắn.
Nhưng Tuấn Vũ không dễ buông tha như vậy, tăng thêm lực giữ nàng chặt hơn, cơ thể hắn cũng tiến gần tới bên nàng, ép nàng dựa sát vào bức tường phía sau.
- Con gái đi 1 mình rất dễ bị trêu ghẹo, nhất là khi cậu xinh đẹp động lòng như vậy.
Tuấn Vũ mỉm cười, dáng vẻ hiền lành cũng không che được ánh mắt đen đặc của hắn chiếu lên Dương Hiền.
- Chi bằng để tôi đi cùng cậu, để mình chăm sóc cậu, sẽ an toàn hơn.
Môi hắn nở 1 nụ cười mỏng, miệng toả ra hơi rượu nồng nặc. Hắn sắp say!
Chiếu nghỉ rất rộng, việc 1 đôi nam nữ đứng ép nhau trong góc tại nơi này quả thực là điều ít được bận tâm nhất.
Bởi vậy khi Dương Hiền lịch sự từ chối liên tục nhưng cổ tay vẫn bị hắn giữ chặt đến phát đau, tay còn lại của hắn bắt đầu không yên vị theo lời nói suồng xã nàng.
- So với năm ngoái cậu lại càng xinh đẹp hơn đấy. Trong mắt tôi Dương Hiền còn đẹp hơn cả hoa khôi của trường....
- Chiếc váy cậu mặc hôm nay thực sự đẹp, cậu mặc đẹp như này rất dễ khiến người khác phạm tội...
- Người cậu luôn có 1 mùi thơm ngọt ngào như mật vậy... béo ngậy..
- Cậu cứ luôn giữ một gương mặt lạnh lùng tôi tự hỏi.... không biết khi làʍ ȶìиɦ nó sẽ biến hoá như nào...
- Tuấn Vũ!!!!
Dương Hiền cao giọng cảnh cáo, sự kiên nhẫn của nàng mất dần. Hắn quá thô bỉ, và lúc này quá nguy hiểm với nàng.
- Tôi sẽ coi như cậu say và sẽ quên chuyện này. Mời cậu buông tay.
-....Ahaaa ôi lúc cậu giận cũng quá xinh đẹp, cái miệng nhỏ này nếu thay bằng việc phát ra những âm thanh rên rỉ... thì tuyệt vời.
Tuấn Vũ cười lớn, bàn tay vồ lấy hông nàng bóp mạnh. Mặt hắn dí sát má nàng, mùi rượu mạnh sộc vào mũi nồng nặc.
- Buông tay!!
Nàng vùng vẫy, nhưng sức nàng như muối bỏ biển. Tiếng nhạc ầm ỹ át mất giọng nói của nàng. Vài người đi qua cũng chẳng thèm nhìn nói gì đến nhận ra nàng đang bị ép buộc. Cảnh ấp ôm ở đây quá là bình thường.
- Cậu nói tôi nghe xem, năm đó lúc cậu nhìn thấy tôi phang con nhỏ giảng viên đó. Cậu hẳn là muốn lắm đúng không? Muốn người bị tôi ép trên bục nhảy cao đó là cậu, muốn tôi từng nhát từng nhát chọc vào cái miệng bên dưới từ phía sau, có phải không?
Tay hắn đi xuống mông nàng, bóp mạnh, miệng không ngừng phun ra những lời ɖâʍ dục.
- Cô luôn là 1 con điếm ɖâʍ đãng? Có phải không? Vậy mà cô luôn tỏ vẻ không quan tâm, luôn phớt lờ tôi!! Giờ dưới này ướt lắm rồi nhỉ! Cô đang đi tìm trai đúng không! Muốn được chơi lắm phải không!!
Ngón tay hắn bất ngờ chọc sâu vào khe hẹp của nàng vô cùng thô lỗ. Lưỡi ɭϊếʍƈ trên má nàng nhớp nháp, hai tay nàng bị 1 tay hắn giữ chặt phía sau. Hắn còn đưa đầu gối dí thẳng nơi khe tam giác của nàng.
"Mẹ kiếp, là mày ép bà nhé!"
Dương Hiền nghiến răng há miệng cắn mạnh vào hõm cổ hắn, nàng còn dùng răng nghiến mạnh như muốn xé 1 miếng thịt của hắn.
Tuấn Vũ đau đớn buông nàng ra, đẩy nàng ngã nhào xuống đất.
Dương Hiền không có thời gian để kêu đau, ngay lập tức bỏ chạy. Không nên dây dưa với kẻ điên nhất là 1 kẻ điên còn đang say rượu.
Cuống cuồng chạy không kiểm soát, nàng tháo guốc vứt về 1 hướng còn bản thân rẽ hướng ngược lại. Xui cho nàng, nàng rẽ nhầm vào ngõ cụt trong quán, chỗ này chỉ có 2 wc nam và nữ cuối đường.
Đằng sau nàng nghe tiếng chửi rủa của Tuấn Vũ mỗi lúc 1 gần. Hắn không bị nàng lừa.
Wc nữ?? Quá lộ liễu!
Suy nghĩ thật nhanh, Dương Hiền tông cửa Wc nam.Sảnh wc nam trống trơn, nàng lo sợ ép tai lên cửa lớn nghe ngóng. Qua khe cửa hé, Quả nhiên thấy Tuấn Vũ chửi rủa đá cửa Wc nữ, sau 1 hồi tìm kiếm hắn đi ra dợm bước bỏ đi. Nhưng nghĩ ra gì đó thì dừng lại, nhìn về phía wc nam, rồi đột ngột tiến tới.
Dương Hiền sợ hãi chạy về phía trong, wc rất lớn. Nàng lùi dần sâu về phía bên trong, giọng Tuấn Vũ vang lên phía ngoài.
- Dương Hiền... đừng sợ, ra đây đi, chúng ta cùng chơi... cậu không nên trốn tôi sẽ tức giận... ra đây đi tôi biết cậu ở trong đó.. lại đây tôi sẽ không tức giận, sẽ chăm sóc phục vụ cậu.. Dương Hiền...
Tiếng cười biến thái của hắn vang vọng, hắn đi chầm chậm mở từng cửa nhỏ buồng vệ sinh, Dương Hiền bị bức dồn vào góc trong cùng của wc, trái tim nàng đập thình thịch, vang vọng, một nỗi sợ hãi nguyên thuỷ chèn lên trong ngực nàng. Lần này thực sự gay rồi!
Giọng của Tuấn Vũ đã gần lắm, chỉ thêm 1 khúc quặt hắn sẽ thấy nàng. Vào lúc tưởng như chỉ còn đợi ch.ết, 1 cánh cửa buồng vệ sinh nhỏ mở ra, thân ảnh cao lớn đối mặt với nàng trong 1s, gương mặt quen thuộc hiện lên dưới đáy mắt nàng, sau đó cả người nàng bị một lực đạo kéo vào trong, cánh cửa nhỏ sập đánh rầm khoá kín nàng và người nọ với bên ngoài.
Tuấn Vũ xuất hiện ngay sau đó, hắn đến cánh cửa khoá trái, đập đùng đùng.
- hahhaha. Hiền Hiền ngoan, Bắt được cậu rồi, nào ra đây! Đừng để tôi phá cửa! Ngoan ngoãn bò ra phục vụ tiểu đệ tôi nào!!...
-....
- Điếm ɖâʍ đãng bò ra đây!!!
Hắn đạp cửa phành phành, Dương Hiền sợ hãi vùi mặt vào lồng ngực người đàn ông nửa quen nửa lạ. Trên đỉnh đầu nàng vang lên giọng nói cảnh cáo đầy uy lực.
- CÚT!!!! Không tao giết mày!
Người đàn ông đang ôm chặt lấy Dương Hiền gầm gừ, chất giọng đe doạ làm mọi thứ phải sợ hãi. Nàng cảm thấy người đàn ông này đang tức giận còn nguy hiểm hơn Tuấn Vũ ngoài kia vạn lần.
Qua 1 lúc, Tuấn Vũ bên kia sau khi tìm kiếm thấy nàng không có ở đây lại chọc giận 1 kẻ nào đó trong nhà vệ sinh, hắn không sợ đánh nhau nhưng nơi này anh chị giang hồ rất nhiều, tránh được vẫn hơn. Con nhỏ kia hẳn là chạy hướng bỏ rơi guốc lúc nãy, hắn đánh giá trí thông minh của nàng quá cao.
Nghe tiếng bước chân xa dần. Nàng trút 1 hơi thở phào, nhưng ngay sau đó 1 nỗi lo sợ khác lại tới. Dương Hiền vẫn đang được người kia ôm chặt, người này với nàng mà nói vừa lạ mà vừa quen. Chẳng phải là người 1 tháng trước cùng nàng điên đảo trong pub hay sao!
Ngày đó nàng lừa hắn thế liệu giờ hắn có nhân cơ hội trả thù không?
Suy nghĩ thận trọng khiến nàng chẳng dám thở mạnh. Vòng tay hắn ôm nàng quả thực chặt chẽ, nàng còn ngửi trên người hắn 1 mùi lành lạnh, mùi của bóng đêm. Nhưng Dương Hiền không thấy chán ghét ngược lại còn cảm thấy hết sức an tâm.
Bầu không khí im lặng có chút quỷ dị kéo dài, cuối cùng không chịu nổi, nàng mở miệng trước.
- Cảm... cảm ơn..!
Hốt hoảng nhận ra giọng nàng nát nhừ nghe như tiếng nước vỡ. Thế mới biết nàng đã sợ hãi thế nào!
Một tiếng hít sâu vang lên trên đỉnh đầu nàng, gương mặt nàng vùi trong ngực hắn nên không thấy được vẻ mặt méo mó vì kìm nén tức giận của hắn.
Hắn đã tập trung hít thở để bình tĩnh, vậy mà nghe giọng nàng run rẩy hắn lại như phát điên. Nếu lúc nãy không phải có hắn đúng lúc xuất hiện thì.. thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Hắn không dám nghĩ tiếp! Hắn muốn lao ra tìm thằng khốn kia và giết nó!
- Bạn trai?
Hắn hỏi nàng, giọng kiềm chế.Cô gái trong ngực lắc đầu quầy quậy. Nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đôi mắt nàng mọng nước đỏ hoe, má nàng còn lưu 1 vết xước dài. Bộ dạng chật vật thảm thương.
- Tôi sẽ giết thằng đó!!
Hắn gầm lên, muốn lao đi. Nhìn nàng như vậy, hận không băm thằng khốn đó ra ngàn mảnh.
- Đừng!!!
Nàng vòng tay ôm lấy eo hắn giữ chặt.
- Tôi... tôi không sao. Hắn chưa làm được gì cả.
Hắn tức tối nhìn nàng hắn giận lây cả sang nàng. Như đọc được ý nghĩ của hắn nàng cúi đầu nhỏ giọng.
- Xin lỗi...
- Cũng biết là có lỗi!
Hắn cáu. Hắn đang tức giận không ngờ sau lại quát nàng. Cuối cùng hắn lại làm nàng khóc.
Dương Hiền khóc thật.
Khóc đầy ấm ức và tủi thân. Nàng sợ đến như vậy mà không khóc giờ đây vì bị hắn mắng sự tủi thân trào lên cuối cùng không gắng gượng được.
Nàng Sợ lắm.. vô cùng sợ..
- Đừng...
hắn cuống quýt nhìn nàng khóc, lòng tự vả 1000 lần cái miệng đã quát nàng. Tim hắn như bị ai nhéo từng hồi.
- xin em.. đừng khóc..
Hắn vụng về nâng gương mặt nhỏ nhắn của nàng lên ôm trong lòng bàn tay, gương mặt xinh đẹp giờ phút này nhoè nhoẹt nước mắt trông thật đáng thương. Môi hắn bối rối phủ lên mí mắt nàng, chạm lên má lên khoé miệng ɭϊếʍƈ đi dòng nước mặn đắng rồi cuối cùng phủ lên đôi môi mọng chín.
Cái hôn thật sâu, không chút tạm niệm ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Hắn cảm thấy cái hôn này không chỉ trên môi mà còn chạm sâu vào cả trái tim hắn.. vĩnh viễn không thoát ra được!!