Chương 13: Ôn thần?
Ngày..tháng...năm...
- Đừng có đi theo tôi nữa!!
- Khúc gỗ, xe này của nhà em chạy sao? Sao lại bắt nạt người vừa về nước sau 5 năm xa cách chứ!
- Bà vợ hai của anh đâu? Không phải anh yêu thương nó mà, suốt ngày lau chùi thay dầu nâng xích cho nó mà. Lấy ra mà đi, lên xe bus chiếm chỗ của người nghèo chúng tôi làm gì??
- Axx... em nói thế không đúng rồi!! Anh là thanh niên gương mẫu, tham gia phương tiện công cộng để góp phần giảm khí thải thành phố, ngăn chặn sự nóng lên toàn cầu, bảo vệ môi trường xanh sạch đẹp....blap blap....
- Đi ch.ết Đi!!!!!!
Hành khách trên xe nhìn cặp đôi đang to tiếng, chàng xướng nàng phụ họa bằng cặp mắt "trìu mến" nhất có thể.
Nữ chính của chúng ta, Dương Hiền lúc này không còn thấy đâu vẻ dịu dàng thục nữ, dễ thương mọi ngày, thay vào đó nàng đang gân cần cổ trắng nõn lên, dùng tất cả các phương thức từ ngữ nàng có thể nghĩ ra được để tổng xỉ vả chàng thanh niên trước mắt. Trái ngược với vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của nàng, nét cười của chàng thanh niên mang gương mặt dịu dàng như nước càng lúc càng đậm. Khóe miệng nhếch lên độ cong hoàn hảo để lộ chiếc răng khểnh, cả gương mặt sáng bừng như nắng mùa hạ, làm bao cô gái trên xe bus bất giác đỏ mặt, tim đập nhanh. Nhiệt độ trên xe bỗng chốc tăng cao mặc cho tiết trời mát mẻ sau một tuần mưa to gió lớn.
Hà Nội đầu thu cuối hạ đẹp như một bức tranh đầy màu sắc. Dương Hiền lười cãi nhau tiếp với gương mặt cười nham nhở của Lưu Tuấn Trường. Nàng nhẫn nhịn ngồi yên trên ghế đơn, đưa mắt ngắm khung cảnh bên ngoài cửa.
Tối qua mưa lớn, trên đường từng vũng nước đọng dần bốc hơi dưới ánh nắng sớm màu vàng chanh. Nước mưa lưu trên lá cây, lưu trên khung cửa kính nhỏ đồng loạt tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng, không khí tinh khiết, sạch sẽ, nõn nà như trồi non mới nhú.
Hít sâu một hơi, Dương Hiền cố gắng để tâm trí yên ổn trở lại. Đã được một tuần từ khi nàng bỏ chạy khỏi căn hộ của Phong. Vết hằn do tụ máu trên cổ tay nàng đã hết đau, nhưng vẫn để lại một dấu đỏ mờ nhạt khó nhận ra nếu không nhìn kĩ.
Nhớ lại ngày hôm ấy, bàn tay nàng vô thức nắm chặt lấy túi hành lý đặt trên đùi. Nàng tự hỏi, có phải bản thân đang trốn chạy?
Một tuần trôi qua mà nghĩ như một năm, sáng sớm hôm ấy sau khi lờ đi ánh mắt của tài xế taxi đưa nàng từ nhà Ân Phong trở về. Dương Hiền cúi gằm mặt, cố gắng chạy cho nhanh trở về căn hộ của mình. Trăm ngàn lần cầu nguyện để không đụng mặt bác bảo vệ hay cô hàng xóm nhưng nàng chẳng ngờ lại đụng phải người nàng có nằm mơ cũng không nghĩ đến.
--------------
Lưu Tuấn Trường khi ấy hớn hở ôm bả vai nàng, câu chào hỏi mừng rỡ còn chưa kịp thốt lên đã bị bộ dạng nàng dọa cho á khẩu. Trong nỗi nhớ vô biên suốt năm năm đã từng tưởng tượng hàng trăm hàng vạn lần gương mặt trẻ thơ cùng ánh mắt trong suốt như lưu ly cả nàng. Anh từng mường tượng ra giây phút cả hai gặp lại nhau, dáng vẻ của nàng khi 19 tuổi sẽ thay đổi đến thế nào sau năm năm, chỉ nghĩ đến thôi cũng đầy kích động.
Nhưng anh chẳng thể ngờ, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trước mắt anh lại là với gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc. Mái tóc rối bù che phủ đi ánh mắt đỏ hoe ngập nước. Khóe miệng có chút sắc đỏ như vết son nhòe nổi bật trên làn da tuyết trắng. Rất nhanh anh nhận ra đó không phải là son nhòe mà là khóe miệng dính máu của chính nàng.
- Sao thế này?!!!! Đã xảy ra chuyện gì? Ai đã làm em ra nông nỗi này?!!!
Lưu Tuấn Trường nắm lấy cằm nàng, bắt nàng ngẩng lên nhìn anh. Trái tim anh đập liên hồi, ẩn nhẫn sự tức giận không tên. Dương Hiền như bị kích động mạnh, đem tay anh gạt ra, bàn tay nhỏ bé đánh loạn xạ lên lồng ngực anh. Lưu Tuấn Trường nhíu mày, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của nàng chế trụ. Vô tình lại chạm vào vết bầm trên cổ tay. Một tiếng kêu đau đớn thốt lên khiến anh giật mình.
- A.... Đau...
Dương Hiền nức nở kêu lên, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống làm ướt nhòa gương mặt xinh đẹp. Trái tim Tuấn Trường mềm nhũn, anh chẳng bao giờ có thể chống chịu được vũ khí mạnh mẽ nhất của phụ nữ mà còn là nước mắt của người anh yêu. Thả lỏng cổ tay nàng xuống, phút chốc anh thấy luống cuống không biết xử lý như thế nào.
- Anh xin lỗi, do anh mạnh tay quá à? Em có sao không?
Nói rồi nhìn xuống đôi cổ tay mảnh dẻ của nàng, nhìn xong thì sự tức giận trong mắt anh bùng nổ. Trên cổ tay trắng nõn của nàng nổi bật hai vòng tròn thâm tím, có nơi da còn trầy nát vương chút đỏ của máu.
Là ai?? Kẻ nào đã làm cô gái của anh ra nông nỗi này??
- Em làm sao thế này?? Là đứa nào??!!!! Đứa nào!!!
- Buông ra...
- Không buông!!! rút cuộc là ai khiến em thành ra thế này!!? Mới rồi anh gặp Tuyết Ảnh từ đây ra, cô ấy nói em có bạn trai mới, là hắn làm sao?? Sao em lại để thứ cặn bã như vậy ở bên cạnh??
Anh gầm lên giận dữ, bàn tay siết lấy bờ vai đang run lên của nàng. Dương Hiền như hồi tỉnh lại, ngẩng phắt đầu lên, dữ tợn gào lại.
- Cặn Bã Cũng Tốt Đẹp Hơn Anh Cả Trăm Lần!!! Còn chuyện gì có thể cặn bã hơn việc anh từng làm chứ!!!!
Lưu Tuấn Trường ngẩn ra. Cánh tay nhất thời mất đi sức lực sau lời chất vấn của nàng. Dương Hiền nhân cơ hội đẩy mạnh anh ra. Cắm đầu chạy về phía căn hộ. Lưu Tuấn Trường đuổi theo nhưng không kịp, cuối cùng chỉ biết nhìn thân ảnh xiêu vẹo của nàng biết mất sau cánh cổng lớn đóng chặt.
-------------
"Bến xe Mỹ Đình, hành khách xuống tại cửa sau. Đề nghị quý khách không chen lấn. Cảm ơn"
Tiếng loa phát thanh trên xe kéo Dương Hiền ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Nàng toan đứng lên thì nhận ra túi đồ đã bị ai kia đoạt mất tự lúc nào. Lưu Tuấn Trường vác túi đồ của nàng lên vai cười nham nhở, bước xuống xe, thong thả đi vào bến như không có chuyện gì xảy ra.
- Anh đứng lại!! Trả lại đồ cho tôi!!
- Anh có nghe thấy không, đứng lại!!!!
Dương Hiền chật vật đuổi theo đôi chân dài miên man của Tuấn Trường. Chiều cao có hạn của nàng khiến nàng hoàn toàn lép vế trước thân ảnh thon dài kia. Mỗi lần nàng muốn giằng lấy túi lại bị anh đưa lên cao, không với tới.
- Lưu Tuấn TRường!!! Rút cuộc anh muốn gì!!
Cả bến xe rộng lớn vang vọng âm lượng đạt max volum của ai đó. Lưu Tuấn Trường dừng cước bộ, nghiêng đầu nhìn cô nàng đang tức giận đến mặt đỏ tía tai đằng sau. Gương mặt trẻ thơ của nàng khi tức giận thì nhăn nhó như ăn phải ớt, môi đỏ mím lại, hai má phồng lên không làm tăng sự tức giận mà nhìn như đang giận dỗi, làm nũng. Thật muốn nhéo lên đôi má phúng phính ấy một cái.
- Anh muốn gì? Anh chỉ muốn xách hộ đồ cho bạn đồng hương thôi mà? Không lẽ người bạn trai cũ này không thể hộ tống em trên đường về quê của chúng ta sao?
- Cuối cùng anh muốn như thế nào mới buông tha cho tôi!!
Dương Hiền mất kiên nhẫn cắt lời anh. Đã có quá nhiều chuyện khiến nàng mệt mỏi rồi. Lưu Tuấn Trường sớm không lộ đầu, muộn không lộ diện, nhè đúng lúc nàng đang rối như tơ vò xuất hiện đổ thêm một con mèo, chốc chốc cào cào làm đám len trong đầu nàng giờ lộn xộn điên cuồng mà không biết bắt đầu gỡ từ đâu.
Nàng vật vờ một tuần lễ vừa rồi, thì ôn thần này cũng bám nàng tròn bảy ngày đó. Cứ ló mặt ra khỏi cửa là thấy hắn lượn lờ xung quanh. Sau nàng quyết tâm trốn trong nhà thì hắn hết làm phiền bảo vệ, lừa lọc hàng xóm nhẹ dạ nhà nàng để lên tìm nàng. Chuông cửa nhà nàng bị ấn đến hỏng. Cuối cùng nàng quyết định, thu đồ bỏ về quê lánh nạn. Vốn tưởng đã trốn kĩ lắm có ai ngờ vừa bước chân lên xe bus thì ôn thần này từ đâu nhảy ra theo sau nàng.
- Em nói gì vậy khúc gỗ, anh đâu có bám theo em, anh cũng muốn về quê thăm mọi người mà. Bác trai bác gái vẫn khỏe chứ? hẳn vẫn nhớ tới anh lắm phải không.
Lưu Tuần Trường mỉm cười trêu ghẹo, mắt nhắm mắt mở coi như không nhìn thấy gương mặt tức giận của nàng.
- Cảm ơn, các cụ nhà tôi vẫn rất tốt. Cả đời không gặp lại anh thì coi như sống hạnh phúc, viên mãn. Giờ trả lại túi cho tôi, tôi đi đường tôi, anh đi đường anh. Muốn đi đâu thì tránh xa tôi ra một chút!!
Dương Hiền không kiêng nể phản bác. Nàng một lần nữa kiễng chân muốn đem túi giật lại nhưng trăm lần như một, lực bất tòng tâm.
Lưu Tuấn Trường nhìn đôi môi đang bặm lại, hàng lông mày nhíu chặt của nàng mà không nhịn được phì cười. A... Sao nàng tức giận cũng đáng yêu như này chứ?
Hai người câ qua tiếng lại cả nửa ngày, Dương Hiến nghiến răng, suy nghĩ rất nghiêm túc là có nên gào lên "cướp" ở đây không nhưng nàng chưa kịp thực hiện thì phụ xe đã gào vọng lại.
- Cô cậu kia!!! Có đi không đây? Đến giờ xe chạy rồi, không đi thì đứng về điểm đợi, để xe người ta còn đi chứ!!
Dương Hiền luống cuống, xe đã đặt rồi, nàng không thể dây dưa với tên ôn thần này thêm được. Lại nhìn lên gương mặt nham nhở cười của hắn, nàng nhẫn nhịn cảm xúc muốn đấm vào cặp răng nhọn hoắt đang vểnh lên của hắn. Lên xe đã rồi tính!!
Nghĩ rồi nàng đùng đùng bước lên xe, lên đến hết bậc, quay lại còn thấy Tuấn Trường vẫn đứng đó nhìn nàng vừa cười vừa giơ túi hành lý của nàng đong đưa trước mặt như thách thức. Phụ xe còn tốt bụng hỏi thêm.
- Cô à vé cô là vé ghế đôi. Cậu kia đi cùng luôn với cô này chứ?
Xe này vốn là xe cao cấp, muốn đi phải đặt trước. Vì không muốn chung ghế với ai nên nàng đã đặt một ghế đôi ngồi cho thoải mái. Không ngờ..... Nuốt xuống một bụng căm tức, nàng gằn giọng gào lên!!
- Còn không mau lên xe!!! Muốn tôi rước anh lên sao!!!
Lúc này nụ cười được dịp nở rộ trên môi Lưu Tuấn Trường, Khúc gỗ nhỏ nhà anh vẫn dễ mềm lòng lắm. Khi cả hai yên vị cạnh nhau trên xe, Dương Hiền giằng lại túi đồ, ôm lấy trong lòng, quay mặt ra cửa, tận lực coi như tên ôn thần ngồi cạnh như không khí.
Lưu Tuấn Trường đạt được mục đích, cũng không trêu chọc nàng nữa. Bầu không khí trầm mặc thoáng chốc bao trùm lấy cả hai. Chống tay lên má, anh nghiêng đầu ngắm cô gái bé nhỏ bên cạnh, nàng quay lưng lại với anh, gương mặt nàng phản chiếu trên kính cửa sổ vẫn đầy nhăn nhó nhưng cũng làm trái tim anh rộn ràng từng hồi.
Khúc gỗ nhỏ ương bướng của anh, phải làm thế nào em mới quay lại nhìn anh thêm lần nữa đây?
Xe từ từ lăn bánh, mang theo nỗi niềm của những con người trẻ tuổi, đang mỗi ngày theo đuổi những suy nghĩ nỗi niềm riêng. Sâu xa và đầy ắp tâm sự khó nói lên lời!!