Quyển 1 - Chương 3
Tia sáng đầu tiên của buổi bình minh đang kẻ sọc trên bầu trời đêm với màu hồng và xanh lá cây nhạt. Stefan quan sát cảnh đó từ cửa sổ phòng mình trong ngôi nhà được lót ván. Anh thuê căn phòng này đặc biệt là vì cái cửa sập trên trần nhà, cánh cửa sập mở đường ra lối đi ngoài cửa sổ lên mái nhà. Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra, và cơn gió mát ẩm ướt thổi qua chiếc thang bên dưới nó. Stefan đã mặc quần áo xog xuôi cả rồi, không phải vì anh dậy sớm. Mà vì anh chẳng ngủ được tí nào cả.
Anh chỉ trở về từ khu rừng, và một ít mảnh lá khô bám vào bên hông giầy ống của anh. Anh phủi chúng đi một cách khó chịu. Anh luôn mặc quần áo xịn nhất, không chỉ đơn thuần vì thói phù phiếm, mà bởi vì đó là việc đúng đắn để làm. Thầy của anh thường nói: Một người quý tộc nên mặc quần áo thích hợp với vị trí của anh ta. Nếu không, anh ta đang thể hiện sự khinh thường đối với người khác. Mọi người đều có vị trí trong thế giới này, và vị trí của anh đã một thời từng nằm trong giới quý tộc. Đã một thời.
Vậy tại sao anh vẫn đang chăm chú vào những thứ này? Dĩ nhiên, anh nhận ra rằng việc đóng giả học sinh này giống như đã đem những ngày làm học sinh thật sự của anh trở lại. Giờ đây những những ký ức ào đến dày đặc và nhanh chóng, giống như anh đang lướt qua những trang sách của một cuộc hành trình, mắt anh bắt lấy những danh mục ở đây và ở kia. Lúc này, một ký ức chợt hiện lên trước mặt anh một cách sinh động: gương mặt của cha anh khi Damon thông báo rằng anh ấy sẽ bỏ trường Đại học. Anh không bao giờ quên được điều đó. Anh chưa từng nhìn thấy cha anh quá giận dữ…
“Ý con là sao, con sẽ không quay lại là sao?” Giuseppe thường là một người công bằng, nhưng ông đang tức giận, và đứa con trai lớn đã làm bùng lên tính hung dữ trong ông.
Đúng lúc này đứa con trai đó đang chạm nhẹ môi mình bằng một cái khăn mùi xoa bằng lụa màu vàng nghệ. “Con không nghĩ là cha lại không thể hiểu một câu đơn giản như thế, cha à. Con lặp lại nó bằng tiếng Latin cho cha nhé?”
“Damon—” Stefan bắt đầu căng thẳng, kinh sợ cái sự không tôn trọng này. Nhưng cha anh ngắt ngang.
“Con đang nói với ta rằng ta, Giuseppe, Conte di Salvatore, sẽ phải đối mặt với bạn bè khi họ biết con trai ta là một scioperato (kẻ ăn chơi hoang tàng) hay sao? Một kẻ vô tích sự? Một kẻ ăn không ngồi rồi chẳng có đóng góp nào hữu ít cho Florence ?” Những người hầu đang len lén lui đi khi Giuseppe bắt đầu cơn thịnh nộ.
Damon thậm chí không chớp mắt. “Rõ rành rành đó thôi. Nếu bố gọi những kẻ xun xoe nịnh nọt bố với hy vọng được bố cho vay chút tiền là bạn.”
“Sporco parassito (Đồ ăn bám rác rưởi)!” Giuseppe than khóc, bật dậy khỏi ghế. “Chưa đủ tệ hay sao khi còn học ở trường mày đã lãng phí thời gian của mày và tiền của ta? Ồ, phải rồi, ta biết tất cả những trò cờ bạc, đua ngựa, đàn bà. Và ta biết nếu không nhờ thư ký hay gia sư của mày thì mày đã rớt mọi khóa học rồi. Nhưng giờ mày lại làm ta hoàn toàn nhục nhã. Và tại sao? Tại sao?” Bàn tay to lớn của ông gấp gáp ghì lấy cằm của Damon. “Vậy là mày sẽ trở lại việc săn và bắt mồi ư?”
Stefan phải khen anh trai mình; Damon không hề nhíu mày. Anh ta đứng, gần như cười vào sự kìm kẹp của cha mình, từng phân đều toát lên vẻ quý tộc, từ chiếc mũ giản dị lịch sự trên mái đầu đen đến cái áo choàng bằng lông chồn, đến cả đôi giày da mịn của ông. Môi trên của anh cong lên biểu thị rõ sự ngạo nghễ.
Lần này thì anh đi quá xa rồi, Stefan nghĩ, quan sát hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào nhau. Thậm chí lần này anh còn không thể “ngọt ngào” để khiến cha nghe theo ý anh được.
Nhưng ngay lúc đó có một tia sáng hắt vào cửa phòng học. Khi quay lại, Stefan đã bị lóa mắt bởi đôi mắt màu xanh biếc, ẩn sau hàng mi dài màu vàng kim. Đó là Katherine. Cha cô ấy, Baron von Swartzschild, đã mang cô ấy từ những vùng đất lạnh lẽo của những Hoàng Tử nước Đức đến vùng quê nước Ý, hy vọng rằng đều này sẽ giúp cô hồi phục sau cơn bệnh kéo dài. Và kể từ ngày cô ấy đến, mọi thứ đối với Stefan đều thay đổi.
“Xin thứ lỗi cho cháu. Cháu không có ý cắt ngang.” Giọng cô ấy mềm mại và trong trẻo. Cô ấy mang một dáng vẻ mong manh khi bước đi.
“Không, đừng đi. Ở lại đây,” Stefan nói nhanh. Anh muốn nói thêm nữa, để nắm lấy tay cô ấy – nhưng anh đã không dám. Không phải vì bố anh ở đó. Tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh như màu đá đang ngước lên nhìn anh.
“Phải rồi, ở lại đây,” Giuseppe nói, và Stefan nhận ra rằng cảm xúc giận dữ của cha anh đã dịu lại và ông đã thả Damon ra. Ông bước lên phía trước, phủi thẳng những nếp nhăn trên chiếc áo choàng dài. “Cha con sẽ đi công tác trở về thành phố trong ngày hôm nay, và ông ấy sẽ rất vui khi gặp con. Nhưng hai má con nhợt nhạt quá, Katherine bé bỏng. Ta hy vọng, con không bị bệnh nữa đó chứ?”
“Ngài biết là con lúc nào cũng nhợt nhạt mà. Con không dùng phấn hồng như những cô gái táo bạo Ý của ngài đâu ạ.”
“Em không cần đến nó đâu,” Stefan nói trước khi anh tự ngăn mình lại được, và Katherine mỉm cười với anh. Cô ấy quá đẹp. Một cơn đau nhói lên trong ngực anh.
Cha anh tiếp tục, “Và ta ít khi nhìn thấy con trong nguyên một ngày. Con hiếm khi cho chúng ta thấy niềm vui thích vì có bầu có bạn của con cho đến lúc trời chạng vạng.”
“Con học tập và cầu nguyện trong phòng riêng của con, thưa ngài,” Katherine nói một cách lặng lẽ, lông mi của cô ấy cụp xuống. Stefan biết là không phải như vậy, nhưng anh không nói gì hết; anh không bao giờ phản bội bí mật của Katherine. Cô ấy nhìn lên cha anh một lần nữa. “Nhưng giờ thì con ở đây rồi, thưa ngài.”
“Ừ, ừ, phải rồi. Và ta thấy là sẽ có một bữa ăn rất đặc biệt cho sự trở về của cha con. Damon… chúng ta sẽ nói chuyện sau vậy.” Ngay khi Giuseppe ra hiệu cho một người hầu và sải chân bước ra ngoài, Stefan vui sướng quay qua Katherine. Hiếm khi nào mà họ có thể nói chuyện với nhau mà không có sự hiện diện của cha anh hay Gurden, người đầy tớ gái người Đức luôn thản nhiên của cô ấy.
Nhưng những gì Stefan vừa thấy giống như một đòn đánh vào bụng anh. Katherine đang mỉm cười – nụ cười mỉm bí ẩn mà cô ấy hay cười với anh.
Nhưng cô ấy không nhìn anh. Cô ấy đang nhìn Damon.
Trong khoảnh khắc đó anh ghét anh trai mình, ghét cái vẻ đẹp đen tối, vẻ tao nhã và sự quyến rũ khiến phụ nữ lao vào anh ấy như con thiêu thân lao vào lửa. Trong chốc lát, anh đã muốn đánh vào Damon, để đập tan cái vẻ đẹp đó ra thành từng mảnh. Thay vào đó anh phải đứng im và nhìn Katherine bước chậm rãi về phía anh trai anh, từng bước từng bước một, chiếc áo dài thêu kim tuyến màu vàng kim của cô ấy lướt trên nền nhà lát đá vuông.
Và thậm chí ngay cả khi anh đang nhìn, Damon đưa một tay ra trước Katherine, và nở một nụ cười nham hiểm của sự hân hoan chiến thắng…
Stefan đột ngột quay ra khỏi cửa sổ.
Tại sao anh lại khơi lại những vết thương cũ đó? Nhưng, ngay khi anh nghĩ về nó, anh lại kéo sợi dây chuyền bằng vàng mỏng manh anh đang đeo dưới lớp áo sơ mi. Ngón cái và ngón trỏ của anh vuốt ve chiếc nhẫn đang đính trên nó, và rồi anh cầm nó đưa về phía ánh sáng.
Chiếc nhẫn nhỏ được làm bằng vàng một cách tinh tế, và năm thế kỷ trôi qua cũng không làm phai mờ vẻ đẹp rực rỡ của nó. Nó được đính một viên đá lapis màu xanh da trời với kích cỡ như móng tay nhỏ của anh. Stefan nhìn vào nó, rồi nhìn vào chiếc nhẫn bằng bạc lớn, cũng được đính đá lapis, trên bàn tay anh. Trong ngực anh tràn lên một sự căng thẳng quen thuộc.
Anh không thể quên đi quá khứ, và anh cũng không thật sự mong muốn như vậy. Mặc dù mọi việc đã xảy ra rồi, nhưng anh vẫn ấp ủ những ký ức về Katherine. Nhưng có một ký ức mà anh thật sự không thể xáo trộn, một trang trong cuộc hành trình mà anh không thể quay lại. Nếu anh phải hồi tưởng cảnh kinh khủng đó, cái… cảnh kinh tởm đó, anh sẽ phát điên mất. Vì anh đã phát điên vào ngày hôm đó, cái ngày cuối cùng đó, khi mà anh nhận ra sự nguyền rủa của riêng mình…
Stefan tựa vào cửa sổ, trán anh ấn vào sự mát lạnh của nó. Gia sư của anh cũng nói một câu khác: Ác quỷ sẽ không bao giờ tìm thấy sự yên bình. Đó có lẽ là sự chiến thắng, nhưng không bao giờ tìm thấy sự yên bình.
Vậy tại sao anh lại còn đến Fell’s Church?
Anh đã hy vọng tìm thấy yên bình ở đây, nhưng không thể được. Anh sẽ không bao giờ được chấp nhận, anh không bao giờ được nghỉ ngơi. Bởi vì anh là một con ác quỷ.
Anh không thể thay đổi điều đó được.
Elena dậy sớm hơn bình thường vào sáng nay. Cô có thể nghe được dì Judith đang lượn qua lượn lại trong phòng cô, chuẩn bị nước tắm cho cô. Margaret vẫn đang ngủ, cuộn tròn lại như một con chuột nhỏ trên giường của cô bé. Elena bước ngang qua cánh cửa mở hờ của cô em gái một cách yên lặng và tiếp tục bước xuống hành lang để ra ngoài ngôi nhà.
Sáng nay không khí thật tươi mát và trong lành; cây mộc qua thì chỉ có mấy con chim giẻ cùi và chim sẻ thường thấy làm tổ trên đó thôi. Elena, đã đi ngủ với một cơn đau nhói đầu, ngửa mặt cô lên bầu trời trong xanh và hít thở thật sâu.
Cô đã cảm thấy khá hơn ngày hôm qua rồi. Cô đã hứa là sẽ gặp Matt trước khi đến trường, và mặc dù cô không mong đợi điều đó cô vẫn chắc rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Matt sống chỉ cách có hai con đường đến trường. Đó là một ngôi nhà cấu trúc đơn giản, như những ngôi nhà khác trên con đường, có lẽ ngoại trừ cái xích đu chỗ cổng đã hơi tồi tàn chút, lớp sơn tróc ra từng mảng. Matt đã đứng ở ngoài ngôi nhà rồi, và trong chốc lát, tim cô lại đập mạnh trước cái nhìn của cậu ấy như đã từng như vậy.
Cậu ấy đẹp trai. Không có gì phải nghi ngờ về điều đó. Không phải cái kiểu làm choáng váng, gần như là làm náo động – như vài người nào đó, nhưng là cái kiểu người Mỹ khỏe mạnh. Matt Honeycutt hoàn toàn là người Mỹ. Mái tóc vàng của cậu được cắt ngắn cho mùa bóng, và làn da cháy nắng vì làm việc ngoài trời trong nông trại của ông bà cậu. Đôi mắt xanh của cậu thành thật và ngay thẳng. Và chỉ trong ngày hôm nay, khi cậu giang vòng tay để ôm lấy cô một cách dịu dàng, đôi mắt đó có một chút u buồn.
“Em muốn vào nhà không?”
“Không đâu. Chúng ta đi thôi,” Elena nói. Họ đi bên cạnh nhau mà không hề đụng chạm. Những hàng cây gỗ thích và cây óc chó đen xếp hàng trên con đường, và không khí vẫn còn sự tĩnh lặng của buổi sáng. Elena quan sát những ngón chân của mình trên vỉa hè ướt át, bất chợt cảm thấy không kiên định. Rốt cuộc cô không biết nên bắt đầu thế nào.
“Vậy em vẫn chưa kể với anh về nước Pháp,” cậu ấy nói.
“Oh, nó rất tuyệt,” Elena nói. Cô liếc nhìn qua phía cậu ấy. Cậu ấy cũng đang nhìn xuống vỉa hè. “Mọi thứ ở đó rất tuyệt,” cô tiếp tục, cố gắng tạo thêm một chút nhiệt tình cho giọng nói. “Con người, thức ăn, mọi thứ, Chúng thật sự rất…” Giọng cô kéo dài ra, và cô bật cười một cách lo lắng.
“Yeah, anh biết. Tuyệt,” cậu ấy kết thúc giúp cô. Cậu dừng lại và nhìn xuống đôi giày tennis mòn đế của mình. Elena nhận ra chúng từ năm ngoái. Gia đình Matt hiếm khi để mắt tới; có lẽ cậu không đủ khả năng mua giày mới. Cô ngước lên để tìm kiếm đôi mắt xanh kiên định đó đang nhìn cô.
“Em biết không, giờ em trông rất tuyệt đấy,” cậu nói.
Elena mở miệng mất hết tinh thần, nhưng cậu ấy lại nói tiếp.
“Và anh đoán em có gì đó muốn nói với anh.” Cô nhìn chằm chằm vào cậu, và cậu đang mỉm cười, một nụ cười buồn bã, không thành thật. Rồi cậu lại giang tay ra.
“Oh, Matt,” cô nói, trong khi đang ôm cậu ấy thật chặt. Cô bước lùi lại để nhìn vào gương mặt cậu. “Matt, anh là người con trai tốt nhất mà em từng gặp. Em không xứng đáng với anh.”
“Oh, vậy ra đó là lý do em đá anh,” Matt nói khi họ bắt đầu bước tiếp. “Vì anh quá tốt đối với em. Anh nên nhận ra điều này sớm hơn.”
Cô thúc vào tay cậu ấy. “Không, đó không phải lý do, và em cũng không đá anh. Chúng ta sẽ là bạn, được chứ?”
“Oh, chắc thế. Oh, chắc chắn rồi.”
“Đó là bởi vì em vừa nhận ra mối quan hệ của chúng ta là gì.” Cô ngừng lại, nhìn vào cậu một lần nữa. “Những người bạn tốt. Thành thật nhé, bây giờ, anh có thật sự nghĩ về em như vậy không?”
Cậu nhìn cô ấy, đảo mắt lên trời. “Anh có thể không trả lời không?” cậu nói. Khi mặt Elena xịu xuống, cậu thêm vào, “Điều này có liên quan gì đến anh chàng mới đến, phải không?”
“Không,” Elena nói sau khi ấp úng một lúc, rồi nhanh chóng thêm vào, “Em thậm chí chưa từng gặp anh ta. Em không biết anh ta.”
“Nhưng em đã muốn thế. Không, đừng nói ra.” Cậu đặt một tay vòng quanh cô ấy và nhẹ nhàng xoay cô ấy lại.”Đi nào, chúng ta đến trường thôi. Nếu còn thời gian, anh sẽ mua cho em một cái bánh cam vòng.”
Khi họ bước đi, có cái gì đó đập cánh trên cây óc chó phía trên họ. Matt huýt sáo và chỉ tay. “Nhìn nó kìa! Con quạ to nhất mà anh từng thấy.”
Elena nhìn lên, nhưng nó đã bay đi rồi.
Trường học dạo này chỉ đơn thuần là nơi thuận tiện để cô xem lại kế hoạch của mình mà thôi.
Cô dậy sớm vào sáng nay và biết phải làm gì. Và hôm nay cô đã thu thập nhiều thông tin như cô có thể về Stefan Salvatore. Điều này không khó, bởi vì mọi người ở Robert E. Lee đang nói về anh ta.
Có một thông tin chung là anh ta có cãi vã với thư ký về việc nhập học ngày hôm qua. Và hôm nay anh ta bị gọi lên văn phòng hiệu trưởng. Có gì đó về hồ sơ của anh ta. Nhưng hiệu trưởng trả anh ta về lớp học (sau đó, có tin đồn là có một cuộc điện thoại đường dài đến Rome – hay là Washington ?), và giờ thì mọi chuyện có vẻ đã được giải quyết rồi. Một cách chính thức, ít nhất là vậy.
Khi Elena đến lớp học Lịch sử Châu Âu chiều hôm đó, cô được chào đón bởi một tiếng huýt sáo thấp trong hội trường. Dick Carter và Tyler Smallwood đang là cà ở đó. Một cặp ngớ ngẩn ngoại hạng, cô nghĩ, lờ đi tiếng huýt sáo và cái nhìn chằm chằm của họ. Họ nghĩ rằng dụng cụ và sự an toàn khi ở trong đội bóng trường khiến họ hấp dẫn. Cô liếc qua họ khi cô đang lang thang ở hành lang, tô lại son môi và đánh lại một ít phấn. Cô đã đưa cho Bonnie những lời chỉ dẫn đặc biệt của cô, và kế hoạch đã sẵn sàng để đưa vào sử dụng ngay khi Stefan xuất hiện. Chiếc gương nhỏ trên hộp phấn cho cô một tầm nhìn tuyệt vời về hành lang sau lưng cô.
Nhưng, không biết làm sao mà cô vẫn lỡ mất là anh đang đến. Anh đột ngột xuất hiện bên cạnh cô, cô gập hộp phấn lại ngay khi anh bước qua. Cô định chặn anh lại, nhưng có gì đó xảy ra trước khi cô kịp làm. Stefan căng thẳng – hay, ít nhất, có cái gì đó về anh có vẻ luôn thận trọng trong mọi lúc. Chỉ là Dick và Tyler đang đứng trước cửa phòng học lịch sử. Chắn ngang đường đi.
Những tên ngớ ngẩn tầm cỡ thế giới, Elena nghĩ. Nổi đóa, cô liếc họ qua vai của Stefan.
Họ đang thưởng thức trò chơi, ngồi thườn thượt chỗ cửa ra vào, giả vờ rằng họ hoàn toàn không thấy Stefan đang đứng đó.
“Xin lỗi.” Vẫn cùng một tông nói chuyện anh ta đã dùng với thầy dạy sử. Im lặng, khách quan.
Dick và Tyler nhìn nhau, rồi quay lại, như thể đang nghe những giọng nói của linh hồn.
“Scoozi?” Tyler nói bằng giọng the thé. “Scoozi me? Me scoozi? Jacuzzi?” Cả hai phá ra cười.
Elena quan sát những bắp thịt đang căng ra dưới chiếc áo thun phía trước cô. Điều này hoàn toàn không công bằng; cả hai người họ đều cao hơn Stefan, và Tyler thì to con gấp đôi.
“Có chuyện gì ở đây à?” Elena cũng giật mình như những tên con trai kia khi nghe giọng nói mới sau lưng cô. Cô quay lại để nhìn Matt. Đôi mắt xanh của cậu ấy thật cứng rắn.
Elena cắn môi tạo thành một nụ cười khi Tyler và Dick di chuyển một cách chậm chạp, bực bội ra khỏi đường đi. Đúng là Matt chín chắn, cô nghĩ. Nhưng giờ Matt chín chắn đang đi vào lớp bên cạnh Stefan, và cô bị bỏ lại phía sau họ, nhìn chằm chằm vào những cái lưng của hai chiếc áo thun.
Khi họ ngồi xuống, cô trượt đến chiếc bàn phía sau Stefan, nơi cô có thể quan sát anh mà không bị quan sát ngược lại. Kế hoạch của cô phải đợi đến sau lớp học rồi.
Matt bối rối nắm tay trong túi quần của mình điều đó có nghĩa là cậu ấy có gì đó muốn nói.
“Uh, hey,” cậu ấy cuối cùng cũng bắt đầu, một cách không thoải mái. “Những cậu đó, cậu biết rồi đấy…”
Stefan bật cười. Đó là một âm thanh chua xót. “Tôi là ai mà đánh giá chứ?” Có nhiều cảm xúc hơn trong giọng nói của anh ta hơn là Elena từng nghe trước đó, thậm chí cả khi anh ta nói chuyện với Thầy Tanner. Và cảm xúc này rõ ràng là không vui rồi. “Dù gì, chả lý gì mà tôi lại được chào đón ở đây cả.” Anh ta kết thúc, hầu như là nói với chính mình.
“Tại sao cậu không được chào đón ở đây?” Matt nhìn chằm chằm vào Stefan; giờ thì quai hàm cậu ấy bạnh ra với quyết định.
“Nghe này,” cậu ấy nói. “Cậu đã nói về bóng bầu dục trong ngày hôm qua. Ừ thì, ngôi sao về kỹ thuật (hậu vệ) của bọn tôi bị rách dây chằng vào chiều hôm qua, và bọn tôi cần người thay thế. Buổi thử là vào chiều nay. Cậu nghĩ sao?”
“Tôi?” Stefan có vẻ như bất chợt phòng thủ. “À… tôi không nghĩ là mình có thể.”
“Cậu có thế chạy không?”
“Có thể –?” Stefan quay nữa người về phía Matt, và Elena có thể thấy nỗi đau ẩn sau nụ cười trên môi anh ta. “Được chứ.”
“Cậu có thể bắt bóng không?”
“Được.”
“Đó là tất cả những gì một hậu vệ phải làm. Tôi là tiền vệ. Nếu cậu có thể bắt thứ tôi ném và chạy với nó, cậu có thể chơi.”
“Tôi hiểu.” Stefan gần như thật sự nở một nụ cười, và mặc dù miệng của Matt thì nghiêm túc nhưng đôi mắt xanh của cậu thì đang nhảy múa. Ngạc nhiên về bản thân, Elena nhận ra là cô đang ghen tỵ. Đó là sự ấm áp của hai tên con trai hoàn toàn không cho cô xen vào.
Nhưng lát sau nụ cười của Stefan biến mất. Anh ta nói với thái độ xa cách, “Cám ơn cậu… nhưng không. Tôi có những sự giao phó khác rồi.”
Ngay lúc đó, Bonnie và Caroline bước vào và lớp học bắt đầu.
Từ đầu đến cuối buổi đều là bài giảng của thầy Tanner về Châu Âu.
Elena lặp lại với bản thân, “Xin chào. Mình là Elena Gilbert. Mình trong Ủy ban chào đón học sinh năm cuối, và mình được phân công để hướng dẫn bạn một vòng quanh trường. Giờ thì, nếu bạn không muốn mình gặp rắc rối, bạn sẽ để mình làm công việc của mình chứ?” Từ cuối với đôi mắt đăm chiêu, mở to – nhưng chỉ khi anh ta trông có vẻ anh ta có thể cố thoát khỏi vụ này. Điều đó giống như là ngu ngốc đến mức không thể hiểu được. Anh ta là một kẻ non nớt cho những thiếu nữ cần được giải thoát.
Đi được nửa đường vào lớp, cô bạn ngồi bên phải cô đẩy cho cô một tờ giấy nhắn. Elena mở nó ra và nhận ra nét chữ tròn trĩnh trẻ con của Bonnie. Trong đó viết: “Mình sẽ giữ C. xa nhất mình có thể. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Nó có hiệu quả không???”
Elena nhìn lên và thấy Bonnie vặn vẹo trên chỗ ngồi ở hàng trước. Elena chỉ vào tờ giấy và lắc đầu, nói to, “Sau buổi học nhé.”
Gần như là cả thế kỷ cho đến khi Tanner đưa ra vài chỉ dẫn cuối cùng về bài báo cáo miệng và giải tán lớp. Rồi mọi người bật lên cùng một lúc. Đi nào, Elena nghĩ, và với trái tim đang đập thình thịch, cô ấy bước ngang qua đến chỗ của Stefan, chặn lối đi giữa các hàng ghế để anh không thể bước vòng qua cô.
Giống như Dick và Tyler vậy, cô nghĩ, cảm thấy muốn bật cười không thể tả. Cô nhìn lên và nhận thấy đôi mắt cô đang ngang tầm với đôi môi anh ta.
Đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô đang định nói gì thế nhỉ? Cô mở miệng, và không biết tại sao mà những từ ngữ mà cô tập trước đó đều rối tung lên. “Chào, mình là Elena Gilbert, và mình từ Ủy ban Chào đón học sinh năm cuối và mình được phân công…”
“Tôi xin lỗi; tôi không có thời gian.” Trong vòng một phút, cô không thể tin được là anh ta đang nói anh ta thậm chí không có cô cơ hội để kết thúc ý của mình. Miệng cô tiếp tục.
“…hướng dẫn bạn một vòng quanh trường…”
“Tôi xin lỗi; tôi không thể. Tôi phải – đến buổi thử cho đội bóng bầu dục.” Stefan quay qua Matt, người đang đứng ngỡ ngàng. “Cậu nói là buổi thử ngay sau giờ học, phải không?”
“Phải,” Matt nói chậm rãi. “Nhưng – “
“Vậy tôi tốt hơn là đi ngay thôi. Cậu có thể chỉ đường cho tôi chứ.”
Matt nhìn Elena như là cậu không giúp được gì, rồi gật đầu. “Ừm… chắc chắn rồi. Đi nào.”
Cậu ấy liếc nhìn về phía sau khi họ rời đi. Còn Stefan thì không.
Elena nhận ra bản thân đang nhìn quanh vào vòng tròn những kẻ đang theo dõi hiếu kỳ, bao gồm cả Caroline, người đang công khai cười một nụ cười điệu. Elena cảm thấy cơ thể mình tê đi và một sự căng ra trong ngực cô. Cô không thể đứng đây thêm một giây phút nào nữa. Cô quay lại và bước đi nhanh hết sức để khỏi lớp học.