Quyển 2 - Chương 2
Ánh sáng chập choạng phi tự nhiên phủ khắp nghĩa địa bỏ hoang.Tuyết khiến mắt Elena nhòe đi,cơn gió khiến người cô tê cứng như thể vừa ngâm mình trong dòng nước đá.Tuy vậy,cô vẫn bướng bỉnh không chịu quay lại phía khu nghĩa trang mới xây và con đường bên kia nó.Theo phán đoán của Elena,cầu Wickery ở ngay trước mặt,thế là cứ nhằm thẳng hướng đó mà tiến.
Cảnh sát đã tìm thấy chiếc xe của Stefan bị bỏ lại ven đường Nhánh Sông Cũ.Có nghĩa là anh đã bỏ nó lại đâu đó khoảng giữa Nhánh Sông ch.ết Đuối và k hu rừng.Elena loạng choạng suýt vấp ngã trên lối đi um tùm cỏ dại băng ngang nghĩa địa,nhưng cô cứ dấn bước ,đầu cúi gằm,tay túm chặt vạt ó len mỏng manh.Cả đời cô đã quá quen với khu nghĩa địa này,thậm chí nhắm mắt cô cũng tìm được đường băng qua nó.
Đến khi qua cầu thì cơn run rẩy của Elena đã trở thành đau đớn.Tuyết không rơi dày như lúc nãy,nhưng gió thổi mạnh hơn nhiều.Gió lùa qua quần áo như thể chúng chỉ là khăn giấy mỏng.,làm cô không thở nổi.
Stefan..Elena nghĩ thầm,rẽ vào đường Nhánh Sông Cũ,khó nhọc lê bước về hướng bắc.Cô không tin Damon.Nếu Stefan đã ch.ết thì chắc chắn cô sẽ biết.Anh vẫn còn sống,ở đâu đó,và cô phải tìm anh bằng được.Anh có thể ở bất cứ nơi nào trong cơn lốc trắng quay cuồng này,có thể anh đang bị thương và lạnh cóng.Elena lờ mờ nhận ra mình không còn suy nghĩ tỉnh táo nữa.Tâm trí co để cả vào một ý nghĩ duy nhất : Stefan.Tìm Stefan.
Càng lúc càng khó đi đúng đường.Bên phải Elena là những ngọn sồi,bên trái là dòng nước chảy xiết của Nhánh Sông ch.ết Đuối.Cô lảo đảo bước chậm lại.Gió không còn dữ dội nữa,nhưng Elena cảm thấy hết sức mỏi mệ.Cô cần ngồi nghỉ,chỉ một phút thôi.
Khi ngồi bệt xuống vệ đường,Elena bất thần nhận ra mình thật ngớ ngẩn khi bỏ ra ngoài tìm Stefan.Stefan sẽ đến tìm cô.Cô chỉ cần ngồi đây đợi.Có khi giờ anh đang trên đường đến cũng nên.
Elena nhắm mắt,gác cằm lên đầu gối.Giờ cô thấy ấm hơn.Đầu óc lãng đãng,cô nhin thấy Stefan,thấy anh đang mỉm cười với mình.Đôi tay anh vòng qua người cô thật mạnh mẽ và chở che,Elena thả lỏng người tựa vào anh,sung sướng được trút bỏ mọi sợ hãi và căng thẳng.Cô đã về nhà,về nơi mình thuộc về,Stefan sẽ không bao giờ để bất cứ thứ gì làm hại cô.
Thế nhưng,thay vì ôm Elena,Stefan lại túm lấy cô mà lay.Anh đang phá hỏng phút giây nghỉ ngơi êm đềm của cô.Cô nhìn thấy khuôn mặt Stefan nhợt nhạt và khẩn thiết,đôi mắt màu lục tối sầm vì đau đớn.Elena cố gắng khuyên anh bình tĩnh lại,nhưng anh chẳng chịu nghe cô.Elena,tỉnh dậy,Stefan nói,và cô cảm nhận được sự thúc ép trong đôi mắt xanh đang bắt cô phải làm theo .Elena,tỉnh dậy ngay !
“Elena,tỉnh dậy đi!” Giọng ai đó cao vút và hoảng hốt. “Thôi nào,Elena!Tỉnh dậy đi! Bọn mình không khiêng nổi bồ đâu !”
Elena chớp chớp mắt,một khuôn mặt dần trở nên sắc nét.Khuôn mặt nhỏ,hình trái tim với làn da trắng gần như trong suốt,bao quanh bởi những lọn tóc đỏ mềm mại.Đôi mắt nâu mở to với hàng mi bám đầy tuyết đang lo lắng nhìn vào mắt cô với vẻ chăm chú.
“Bonnie,” Elena chậm chạp nói . “Cậu đang làm gì ở đây thế?”
“Cậu ấy giúp mình tìm bồ chứ gì nữa,” giọng nói thứ hai trầm hơn vang ngay bên Elena.Cô khẽ quay đầu lại và nhìn thấy cặp lông mày cong cong cùng làn da màu ôliu.Cặp mắt đen của Meredith,bình thương mang đầy vẻ châm biếm,giờ đây cũng có vẻ lo lắng. “Đứng dậy đi,Elena,trừ khi bồ muốn trở thành một nàng công chúa băng giá thực sự.”
Người cô bám đầy tuyết,y hệt một chiếc áo choàng lông trắng.Elena đứng cứng đơ,dựa hẳn vào người hai cô bạn gái.Họ dìu cô quay lại xe của Meredith.
Lẽ ra trong xe phải ấm hơn mới phải,thế nhưng những dây thần kinh của Elena đã hoạt động trở lại và khiến cô run bắn,chúng báo là cô đang thực sự lạnh đến mức nào.Mùa đông là một mùa khắc nghiệt,Elena nghĩ thầm trong lúc Meredith lái xe.
“Chuyện gì xảy ra vậy Elena?” giọng Bonnie vọng lên từ băng ghế sau. “Bồ nghĩ gì mà bỏ chạy khỏi trường như thế chứ ? Mà làm thế nào bồ ra được chỗ này vậy hả Elena?”
Elena do dự,rồi lắc đầu.Cô chẳng mong gì hơn là được kể hết mọi chuyện với Bonnie và Meredith.Kể họ nghe toàn bộ câu chuyện kinh hoàng về Stefan,về Damon và chuyện đã thật sự xảy ra đêm qua với thầy Tanner – cả những chuyện sau đó nữa.Nhưng cô không thể.Ngay cả khi họ chịu tin thì bí mật đó cũng không thuộc về Elena để cô tiết lộ nó.
“Mọi người đổ cô ra ngoài tìm bồ đấy.” Meredith nói. “Cả trường đều lo lắng,còn dì Judith thì hồn vía lên tận mây.”
“Mình xin lỗi.” Elena lờ mờ nói,cố gắng kìm hãm cơn run rẩy.Họ rẽ vào đường Maple và dừng lại trước cửa nhà Elena.
Dì Judith đang đợi trong nhà với mớ chăn điện. “Dì biết ngay là lúc người ta tìm được cháu thì thể nào cháu cũng rét cóng mà.” Dì cố tình làm giọng vui vẻ khi đến bên Elena. “Tuyết rơi sau ngày lễ Halloween ! Thật không tin nổi.Các cháu tìm thấy bạn ở đâu thế?”
“Trên đường Nhánh Sông Cũ,bên kia cầu ạ.” Meredith trả lời.Khuôn mặt gầy guộc của dì Judith tái đi. “Gần nghĩa địa? Chỗ xảy ra mấy vụ tấn công hả ? Elena,sao cháu dám? …” Giọng dì tắt ngúm khi nhìn Elena. “Bây giờ chúng ta sẽ không nói chuyện đó,” dì nói,cố lấy lại giọng vui vẻ. “Để dì giúp cháu thay mớ đồ ướt này đã.”
“Cháu phải quay lại đó khi đã khô ráo.” Elena bảo.Não bộ của cô đã hoạt động trở lại,và có một chuyện rất rõ ràng : cô không hề gặp được Stefan ngoài kia; đó chỉ là một giấc mơ.Stefan vẫn mất tích.
“Cháu chẳng việc gì phải làm như thế.” Chú Robert,chồng chưa cưới của gì Judith nói . Từ trước đến nay,hiếm khi Elena thấy chú về hẳn một phe nào.Nhưng giọng của chú rõ ràng là không thể cãi lại. “Cảnh sát đang tìm Stefan,cháu cứ để yêu cho họ làm việc của mình.”
“Cảnh sát nghi ngờ anh ấy giết thầy Tanner.Nhưng không phải thế.Mọi người biết điều đó mà,đúng không?” Trong lúc dì Judith lột chiếc áo len ngoài sũng nước khỏi người Elena,cô hết nhìn người này sang người khác với ánh mắt cầu cứu,nhưng ai cũng như ai. “Mọi người biết rõ anh ấy không làm thế mà,” cô lặp lại,giọng gần như tuyệt vọng.
Sự im lặng ngự trị.Cuối cùng,Meredith lên tiếng, “Elena,chả ai muốn nghĩ cậu ta làm chuyện đó cả.Nhưng mà – bồ thấy đấy,tình hình có vẻ tệ hơn khi cậu ấy trốn mất như thế.”
“Anh ấy không bỏ trốn ! Không phải thế ! Không phải…”
“Yên nào,Elena.” Dì Judith nói.
“Đừng xúc động quá ! Dì nghĩ chắc cháu bệnh mất rồi. Ngoài kia thì lạnh,mà đêm qua cháu chỉ ngủ được có vài giờ thôi…” Dì áp tay vào má Elena.
Mọi thứ đột ngột vượt quá sức chịu đựng của Elena .Chả ai chịu tin cô,thậm chí cả bạn bè và người thân.Ngay lúc đó,cô có cảm giác như mình đang đứng giữa vòng vây kẻ thù vậy.
“Cháu không bệnh.” Elena la lớn,giằng người khỏi bàn tay dì. “Và cháu cũng chẳng điên – tùy mọi người nghĩ gì thì nghĩ…Stefan không bỏ trốn,anh ấy cũng không giết thầy Tanner.Cháu cũng chẳng thèm quan tâm nếu không một ai ở đây chịu tin cháu…” Cô lặng người,nghẹn ngòa.Dì Judith cứ rối rít quanh Elena,lùa cô lên lầu,và cô cứ để mình bị đẩy đi như thế.Tuy nhiên,Elena không chịu vào giường mặc cho dì Judith bảo rằng hẳn cô mệt lắm.Thay vì vậy,khi người đã ấm hơn,cô lại ngồi vào chiếc ghế bành cạnh lò sưởi với mớ chăn chất đầy chung quanh.Điện thoại reo suốt buổi chiều,Elena nghe tiếng dì Judith nói chuyện với bạn bè,hàng xóm,trường học.Dì trấn an mọi người rằng Elena không sao hết.Rằng vụ…vụ việc bi thảm đêm qua khiến cho tinh thần Elena bị sốc một chút,chỉ thế thôi,và hình như cô hơi sốt.Nhưng chỉ cần nghỉ ngơi là cô sẽ bình phục lại ngay ấy mà.
Meredith và Bonnie đến ngồi cạnh Elena. “Bồ muốn nói chuyện không?” Meredith họ giọng ,Elena lắc đầu,mắt nhìn ngọn lửa.Tất cả họ đều chống lại cô.Và dì Judith đã nói sai,cô không bình thường chút nào.Không thể bình thường được cho đến khi nào tìm thấy Stefan.
Matt ghé qua nhà,tuyết vương đầy trên tóc và áo khoác trùm đầu.Khi Matt bước vào,Elena nhìn lên đầy hi vọng.Đêm qua Matt đã cứu Stefan,khi cả trường chỉ muốn xử tội anh.Thế nhưng hôm nay Matt đáp lại cái nhìn chờ mong của cô bằng nét hối hận đầy lí trí,và sự quan tâm trong đôi mắt xanh kia chỉ dành cho mỗi Elena thôi.
Nỗi thất vọng thật quá sức chịu đựng. “Anh làm gì ở đây thế ?” Elena vặn nỏi . “Giữ lời hứa sẽ ‘chăm sóc em’ sao?”
Một thoáng tổn thương lóe lên trong mắt Matt.Nhưng giọng Matt vẫn trầm tĩnh . “Có thể…một phần là thế.Nhưng kiểu gì thì anh cũng sẽ cố chăm sóc em,dù anh có hứa hay không cũng thế thôi.Anh đã rất lo lắng.Nghe này,Elena…”
Cô chẳng có tâm trạng đâu để nghe ai nói nữa. “Em chả sao hết,cảm ơn anh.Anh cứ hỏi mọi người.Cho nên anh khỏi phải lo nữa.Với lại,em thấy chẳng có lí do gì mà anh phải giữ lời hứa với một kẻ sát nhân cả.”
Matt giật mình,quay sang nhìn Meredith và Bonnie.Rồi lắc đầu ra vẻ cam chịu. “Em đang cư xử bất công với anh đấy.”
Elena cũng chẳng có tâm trạng để suy nghĩ công bằng với ai. “Em nói rồi,anh khỏi cần lo cho em hay chuyện của em nữa.Em bình thường,cảm ơn.”
Sự ám chỉ quá rõ ràng.Matt quay lưng ra cửa khi dì Judith xuất hiện với mấy cái sandwich.
“Xin lỗi cô,cháu phải đi.” Anh lầm bầm,đi vội về phía cửa,đi thẳng không thèm ngó lại.
Meredith,Bonnie,dì judith và chú Robert cố kiếm ra chuyện để nói trong khi ăn bữa tối lót dạ dọn sớm bên lò sưởi.Elena chẳng ăn gì mà cũng chẳng thèm ừ hử.Người duy nhất hông cảm thấy khổ sở trước sự im lặng của cô là đứa em gái nhỏ của cô, Margaret.Với trí óc hồn nhiên non nớt của một đứa bé bốn tuổi,Margaret nép vào lòng Elena và mời chị ăn kẹo Halloween của mình.
Elena ôm chặt em gái,dụi mặt vào mớ tóc bạch kim của cô bé một lúc.Nếu Stefan có thể gọi điện hay nhắn gửi gì được thì anh hẳn đã làm rồi.Trên đời này chẳng có gì có thể ngăn cản anh,trừ khi Stefan bị thương nặng,bị nhốt ở đâu đó,hoặc…
Elena không dám nghĩ tiếp chữ “hoặc” đó. Stefan còn sống;chắc chắn anh còn sống.Damon là kẻ dối trá.
Nhưng Stefan đang gặp rắc rối,và cô phải tìm được anh bằng cách nào đó.Elena lo nghĩ về chuyện đó suốt buổi tối,cố gắng lên một kế hoạch trong nỗi tuyệt vọng.Cô có một điều hiển nhiên : cô chỉ có một mình.Cô không thể tin tưởng bất cứ ai.
Trời sụp tối.Elena trở mình trên ghế và giả vờ ngáp.
“Cháu mệt lắm.” Elena khẽ nói. “Hình như cháu bệnh thật rồi.Chắc cháu phải ngủ thôi.”
Meredith chăm chú quan sát Elena. “Co Gilbert,hay là thế này đì,” cô bạn nói rồi quay sang dì Judith, “Có lẽ cháu và Bonnie nên ở lại đây đêm nay.Cho Elena có bạn ấy mà.”
“Ý hay đấy!” Dì Judith có vẻ hài lòng lắm. “Miễn sao bố mẹ các cháu không phải đối là được,cô bằng lòng ngay.”
“Từ đây lái xe về Herron xa quá.Chắc anh cũng ở lại luôn,” chú Robert nói, “Anh ngủ trên sa-lông cũng được.”
Dì Judith phản đối,bảo trên lầu thiếu gì phòng ngủ cho khách,nhưng chú Robert cứ khăng khăng nói “Sa-lông cũng thoải mái lắm rồi.”
Sau khi đưa mắt nhìn từ sa-lông ra đại sảnh,thấy cửa ra vào lồ lộ trong tầm mắt,Elena ngồi ngây ra.Họ hẳn đã lên kế hoạch phối hợp từ trước,hoặc ngay lúc này cũng về hùa với nhau để chắc rằng cô không thể chuồn khỏi nhà được.
Một lúc sau,khi bước ra khỏi phòng tắm,trên người khoác bộ kimono lụa đỏ,Elena thấy Meredith và Bonnie đang ngồi trân giường mình.
“Chào Rosencrantz và Guildenstern,(*Rosencrantz và Guildenstern:2 nhân vật trong vở kịch Hamlet của Shakespeare.Rosencrantz và Guildenstern là bạn của hoàng tử Hamlet nhưng lại tiếp tay với chú của Hamlet trong âm mưu giết chàng - ND)” cô cất giọng chua chát.
Bonnie,nãy giờ trông đã ủ dột lắm rồi giờ nghe vậy liền trở nên hoảng hốt.Bonnie ném về phía Meredith một cái nhìn nghi hoặc.
“Cậu ấy nhận ra bọn mình là ai mà.Elena chỉ muốn nói cậu ấy nghĩ bọn mình là gián điệp được dì Judith cử đến,” Meredith giải thích. “Elena,chắc chắn bồ biết là không phải thế chứa.Cậu không tin bọn mình sao?”
“Mình không biết.Liệu mình có thể tin không?”
“Được chứa,chúng ta là bạn bè mà.” Trước khi Elena động cựa gì,Meredith đã nhảy khỏi giường,chạy đi đóng cửa.Rồi cô quay lại đối mặt với Elena. “Giờ thì,làm ơn một lần trong đời chịu khó nghe mình nói đây,đồ ngốc ạ.Đúng là bọn mình không biết phải nghĩ gì về Stefan…nhưng chẳng lẽ bồ không thấy sao,đó là do lỗi của bồ.Kể từ khi cặp với cậu ta,bồ hoàn toàn cho bọn mình ra rìa.Nhiều chuyện xảy ra nhưng bồ chẳng thèm kể gì hết.Hoặc ít ra cũng không kể toàn bộ câu chuyện cho bọn mình nghe.Thế nhưng,mặc kệ điều đó,mặc kệ tất cả mọi chuyện,bọn mình vẫn tin bồ.Bọn mình vẫn quan tâm đến bồ .Bọn mình vẫn ủng hộ bồ,Elena ạ,và bọn mình rất muốn giúp.Nếu bồ không thấy tất cả những điều đó thì bồ đúng là đồ ngốc đấy Elena.”
Elena chầm chậm nhìn từ khuôn mặt ngăm ngăm cương quyết của Meredith sang khuôn mặt trắng trẻo của Bonnie.Bonnie gật đầu.
“Thật đó,” Cô bạn nói,chớp mắt lia lịa như thể đang cố ngăn những giọt nước mắt trào ra. “Ngay cả khi bồ không thích bọn mình thì bọn mình vẫn thích bồ.”
Elena thấy mắt mình nhòe đí,vẻ lạnh lùng đổ sụp.Rồi Bonnie bước xuống giường,cả bọn ôm nhau,và Elena không thể ngăn dòng nước mắt chảy dài trên má.
“Mình xin lỗi đã không chịu nói chuyện với các cậu,” Elena nói, “ Mình biết các cậu không hiểu,mà mình thậm chí cũng không thể giải thích được vì sao mình không kể hết mọi chuyện cho các cậu.Mình không thể.Nhưng có chuyện này mình có thể nói.” Elena lùi lại,quệt nước mắt,ánh nhìn thành khẩn. “Dù cho các bằng chứng đều chống lại Stefan có tệ đến đâu chăng nữa thì anh ấy cũng không giết thầy Tanner.Mình biết anh ấy không làm vì mình biết thủ phạm là ai.Đó cũng là kẻ đã tấn công Vickie và ông già dưới gầm cầu.Và…” – Cô dừng lại suy nghĩ một giây – “Và,Bonnie ạ,mình nghĩ cũng chính hắn giết Yangtze.”
“Yangtze ư?” Mắt Bonnie mở to. “Nhưng sao hắn lại muốn giết một con chó?”
“Mình không biết,nhưng đêm ấy hắn có mặt ở nhà cậu.Và hắn rất…giận dữ.Mình rất tiếc,Bonnie ạ.”
Bonnie lắc đầu choáng váng. Meredith hỏi, “Sao cậu không báo cảnh sát?”
Tiếng cười của Elena thoáng vẻ kích động. “Mình không thể.Đó không phải là thế lực mà họ có thể đương đầu nổi.Và đó lại là một chuyện nữa mà mình không thể giải thích.Các cậu bảo vẫn tin tưởng mình,vậy thì,các cậu chỉ vần tin mình trong chuyện này thôi.”
Bonnie và Meredith hết nhìn nhau lài nhìn tấm khắn trải giường đang bị những ngón tay căng thăng của Elena bứt chỉ khỏi hoa văn thêu.Cuối cùng Meredith nói, “Thôi được.Vậy bọn mình giúp được gì?”
“Mình không biết,Chẳng có gì hết trừ khi…” Elena ngừng lại,nhìn Bonnie. “trừ khi,” cô đổi giọng, “cậu có thể giúp mình tìm Stefan.”
Đôi mắt nâu của Bonnie ngạc nhiên một cách thành thật. “Mình ? Nhưng mình thì làm được gì chứ?” Rồi khi nghe Meredith hít sâu một hơi,cô bạn liền kêu lên, “Ôi! Ôi!”
“Cậu có khả năng,nhớ lại đi,cậu biết mình ở đâu trong cái hôm mình ra nghĩa trang,” Elena nói , “Thậm chí cậu còn đoán được chuyện Stefan sẽ chuyển trường đến đây nữa.”
“Mình tưởng cậu không bao giờ tin mấy trò đồng bóng đó.” giọng Bonnie yếu ớt.
“Từ đó đến nay mình đã họa thêm được vài điều rồi.Dẫu sao mình sẽ sẵn sàng tin bất cứ thứ gì nếu nó giúp mình tìm thấy Stefan.Nếu có bất cứ cơ hội nào…”
Bonnie so vai rụt cổ ,cớ như thể đang cố làm cho cơ thể bé con của mình càng nhỏ càng tốt. “Elena,cậu không biết đâu.” Cô bạn khổ sở nói. “Mình không được đào tạo đàng hoàng;đó không phải thứ mình có thể kiểm soát đâu.Và – đó không phải trò chơi,không còn là thế nữa rồi.Càng lạm dụng năng lực ấy bao nhiêu,chúng càng kiểm soát ngược lại bồ bấy nhiêu.Cuối cùng chúng sẽ hoàn toàn kiểm soát bồ,cho dù bồ có muốn hay không.Nguy hiểm lắm.”
Elena đứng dậy,bước đến chiếc bàn trang điểm bằng gỗ anh đào,nhìn xuống nó một cách vô thức.Cuối cùng,cô quay lại.
“Cậu nói đúng,đó không phải trò chơi.Và mình tin lời cậu về chuyện nó cớ thể trở nên nguy hiểm đến mức nào.Nhưng với Stefan thì mọi thứ cũng chẳng phải trờ chơi,Bonnie,mình nghĩ anh ấy đang ở ngoài kia,ở đâu đó,bị thương rất nặng.Và chẳng có ai giúp anh ấy ,thấm chí cũng chẳng có ai thèm đi tìm anh ấy,trừ kẻ thù của Stefan.Có khi giờ anh ấy đang hấp hối…Hoặc thậm chí – thậm chí có thể đã…” Cổ họng Elena nghẹn lại.Cô cúi đầu xuống bàn trang điểm,cố hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh mình.Khi ngẩng lên,cô thấy Meredith đang nhìn Bonnie.
Bonnie thẳng người dậy,ưỡn ngực vươn mình cao hết mức có thể,đưa cằm ra và mím môi lại.Đôi mắt nâu mọi khi dịu dàng giờ ánh lên vẻ cương quyết dữ dọi khi bắt gặp anh mắt Elena.
“Mình cần một cây nến,” Bonnie chỉ nói có thế.
“Xoẹt !” một tiếng,que diêm lóe lên vài tia sáng trong bóng tối,rồi ngọn nến cháy sáng rực rỡ .Khuôn mặt hơi tái của Bonnie ánh sắc vàng khi cúi xuống bên ngọn lửa.
“Mình cần cả hai cậu giúp mình tập trung.” Bonnie nói , “Nhìn ngọn lửa và nghĩ đếm Stefan.Hãy hình dung đến cậu ấy.Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được rời mắt khỏi ngọn lửa.Và làm gì thì làm cũng đừng lên tiếng!”
Elena gật đầu,và trong phòng chỉ còn có tiếng thở nhè nhẹ.Ngọn lửa chập chờn nhảy múa,hắt ánh sáng lên ba cô gái đang ngồi xếp bằng chung quanh Bonnie ,mắt nhắm nghiền,chầm chậm hít thở thật sâu như người sắp chìm vào giấc ngủ.
Stefan,Elena nghĩ,mắt nhìn ngọn lửa cố dồn tất cả tâm trí vào ý nghĩ đó.Cô tạo ta hình anh anh trong tâm trí mình,dùng mọi giác quan để mang anh đến.Cảm giacsthoo ráp của chiếc áo len anh mặc áp trên gò má cô,mùi hương của chiếc áo khoác da, sự mạnh mẽ của cánh tay anh vòng quanh người cô.Ôi,Stefan…
Đôi hang mi của Bonnie chấp chới và hơi thở trở nên gấp gáp như một người đang ngủ gặp phải ác mộng.Elena kiên quyết không rời mắt khỏi ngọn lửa,nhưng khi Bonnie lên tiếng phá tan sự im lặng,cô cảm tháy lạnh hết xương sống.
Mới đầu chỉ là tiếng rên rỉ của một người đang đau đớn.Rồi,Bonnie hất đầu qua lại,hơi thở đứt quãng,từ ngữ bắt đầy tuôn ra.
“Một mình…” Bonnie nói,rồi dừng lại.Móng tay của Elena bấm sâu vào lòng bàn tay. “Một mình …trong bóng tối.” Bonnie cất tiếng,nghe xa xăm và thống khổ.
Lại một quãng im lặng,rồi Bonnie bắt đầu liến thoắng.
“Ở đây lạnh và tối quá.Mình chỉ có một mình.Có cái gì đó sau lưng mình…cứng va góc cạnh.Đá.Lúc nãy đau quá,giờ thì hết rồi.Người mình tê cứng vì lạnh.Ôi,lạnh quá…” Bonnie vặn vẹo người như thể đang cố thoát khỏi cái gì đó,rồi bật cười,một tiếng cười đáng sợ nghe gần giống như đang nấc lên. “ Thật…tức cười.Mình chẳng bao giờ nghĩ là có lúc mình lài thèm nhìn thấy mặt trời như thế này.Nhưng ở đây chỉ có bóng tối.Lạnh nữa.Nước dâng đến cổ rồi,lạnh như băng.Chuyện này cũng nự cười.Nước ở khắp nơi – nhưng mình lại sắp ch.ết vì khát.Khát quá..đau đớn quá..”
Elena có cảm giác tim mình thắt lại.Bonnie đang ở trong ý nghĩ của Stefan,và có trời mới biết cô ấy có thể khám phá ra điều gì ? Stefan,hãy nói cho bọn em biết anh đang ở đâu đi,cô tuyệt vọng nghĩ.Hãy nhìn chung quanh,và nói cho em biết anh thấy gì đi.
“Khát quá..Mình cần…Sự sống?” Giọng Bonnie đầy nghi hoặc,như thể không chắc phải diễn giải một ý niệm như thế nào. “Mình quá yếu ớt…Anh ta nói mình luôn luôn là một kẻ yếu ớt.Aanh ta quá mạnh…một tên sát nhân.Nhưng mình cũng vậy thôi.Mình đã giết Katherine;có lẽ mình đáng phải ch.ết.Sao không buông xuôi đi chứ?..”
“Đừng!” Elena buột miệng kêu lên trước khi kịp ngăn mình lại.Vào giây phút đó,cô quên hết mọi thứ ngoài trừ nỗi đau của Stefan. “Stefan ơi…”
“Elena!” Meredith nạt một tiếng,nhưng đầu Bonnie đã gục xuống,mạch từ ngữ bị cắt ngang .Hoảng hốt,Elena nhận ra mình vừa làm gì.
“Bonnie,cậu có sao không?Cậu tìm lại anh ấy được không?Mình không cố ý …”
Bonnie ngẩng lên,đôi mắt mở to,nhưng cô không nhìn Elena cũng chẳng nhìn ngọn lửa mà nhìn chằm chằm về phía trước bằng ánh mắt vô hồn.Khi Bonnie cất tiếng,giọng cô méo mó và trí tim Elena như ngừng đập.Đó không phải giọng Bonnie,Elena nhận ra là một giọng nói khác.Có một lần cô đã từng nghe nó thoát ra từ miệng Bonnie ,trong nghĩa địa.
“Elena,” giọng đó nói, “Đừng đến chỗ cây cầu.Thần ch.ết đầy,Elena.Thần ch.ết đang đợi ở đó.” Rồi Bonnie gục xuống.
Elena túm lấy vai bạn mà lay . “Bonnie!” Cô nói như thét. “Bonnie!”
“Cái gì…ôi,đừng mà.Buông ra…” giọng Bonnie yếu ớt và run rẩy,nhưng đó chính là giọng của Bonnie.Vẫn cúi người về phía trước,Bonnie chống tay lên trán.
“Bonnie,cậu không sao chứ?”
“Ừ,mình nghĩ thế..nhưng lạ quá..” giọng Bonnie đanh lại,ngẩng lên,chớp mắt. “Vụ đó là sao hả Elena,vụ kẻ sát nhân ấy?”
“Cậu nhớ à?”
“Mình nhớ hết.Mình không miêu tả được thôi.Cảm giác rất tồi tệ.Nhưng như thế nghĩa là sao?”
“Chả sao cả,” Elena đáp “Anh ấy đang bị ảo giác,thế thôi.”
Meredith xen ngang, “Anh ấy?Vậy là cậu nghĩ Bonnie đã dò được tung tích của Stefan sao?”
Elena gật đầu.Mắt cô bỏng rát khi quay đi chỗ khác. “Phải .Mình nghĩ đó chính là Stefan.Chắc chắc thế.Và mình nghĩ thậm chí Bonnie còn nói cho bọn mình biết anh ấy đang ở đâu nữa kìa.Phía dưới cầu Wickery,trong dòng nước.”
[list=][/list]