Quyển 5 - Chương 27
Những dòng năng lượng huyền bí . Stefan đã từng nói về chúng, và với sự ảnh hưởng của thế giới linh hồn vẫn còn trên mình, cô có thể nhìn thấy chúng mà không cần cố gắng . Lúc này, cô vẫn nằm nghiêng về một phía, tập trung tất cả sức lực còn lại vào đôi mắt, nhìn thẳng xuống đất.
Và điều đó làm tâm trí cô u ám trong sự kinh hãi.
Theo như cô thấy, những dòng năng lượng từ các phía đang hội tụ tại đó. Những dòng năng lượng đặc quánh rực sáng với những ánh lân tinh lạnh lẽo, những dòng nhỏ hơn một chút phát ra những tia sáng ảm đạm của những cây nấm hỏng trong hầm chứa, và những dòng nhỏ nhất nhìn hoàn toàn giống như những khe hở thẳng thớm của lớp ngoài bề mặt thế giới. Những đường kẻ đó cũng giống như tĩnh mạch, động mạch và những dây thần kinh nằm dưới da của một con thú bị lột lông.
Không ngạc nhiên khi có vẻ chúng đang sống. Cô đang nằm trên giao điểm ồ ạt hội tụ của của các dòng năng lượng huyền bí. Và nếu như ở nghĩa trang còn có nhiều hơn nơi này – cô không thể tưởng tượng trông nó sẽ thế nào.
Nếu Damon ,bằng cách nào đó đã tìm ra cách để khai thác được sức mạnh ấy… không ngạc nhiên khi hắn ta trông có vẻ khác lạ, ngạo mạn, không thể đánh bại. Kể từ khi hắn buông tha cô và uống máu Matt, cô đã cố không lúc lắc đầu, cố gắng không để bị bắt thóp. Nhưng cuối cùng cô dừng lại,cố suy tính cách sử dụng sức mạnh này. Hẳn phải có cách nào đó ..
Sự u ám không thể giũ sạch khỏi tầm nhìn của cô. Cuối cùng Elena nhận ra không phải vì cô vừa bị ngất, mà vì trời đang tối dần – hoàng hôn đã ập đến trên khu đất, bóng đêm thật sự đang tiến gần.
Cô cố gắng ngồi dậy một lần nữa, và lần này cô đã thành công. Gần như ngay lặp tức một bàn tay giang ra với cô, cô nắm lấy nó một cách thụ động, để nó kéo cô cho tới khi cô đứng dậy.
Cô phải đối mặt dù đó có là ai, là Damon hay bất cứ thứ gì đang sử dụng khuôn mặt hoặc thân thể của anh ấy. Mặc dù trời gần như đã tối, hắn vẫn đeo chiếc kính râm che kín mắt. Cô không thể đoán được gì với phần còn lại lộ ra trên gương mặt hắn.
“Bây giờ” – cái vật đeo kính râm nói – “Ngươi sẽ đi với ta”.
Trời gần như đã tối mịt, và họ đã ở trên khu đất vốn là một con quái vật.
Nơi này làm người ta muốn phát bệnh.Cô cảm thấy sợ khu đất này trong khi cô chưa từng sợ một người hay một sinh vật nào . Âm thanh của cái ác vang lên luẩn quẩn quanh đây, và cô không thể khép chặt tai mình để không nghe thấy nó.
Cô phải tiếp tục nghĩ, và giữ cho ý nghĩ sáng suốt – cô đã nghĩ vậy.
Cô vô cùng sợ hãi cho Matt; sợ rằng Damon đã lấy quá nhiều máu hoặc đã nô đùa quá mức với đồ chơi của hắn, làm hỏng nó.
Cô rất sợ Damon này. Cô đã lo lắng về sự ảnh hưởng mà nơi này có thể tác động trên Damon thật. Gỗ xung quanh họ vốn không có tác động gì tới ma cà rồng, ngoại trừ việc làm đau chúng. Có lẽ nào – Damon đang bị đau ? Nếu anh ấy có thể hiểu bất kì điều nào trong số những thứ đang xảy ra, liệu anh ấy có thể phân biệt được nỗi đau ấy với nỗi đau và sự căm giận anh dành cho Stefan ?
Cô không biết. Cô chỉ biết đã thấy cái ánh nhìn kinh khủng trong mắt anh ấy khi Stefan nói với anh hãy rời khỏi nhà trọ. Và cô biết có những sinh vật trong rừng – lũ malach, có thể chi phối trí óc con người.
Cô sợ hãi, sợ hãi sâu sắc rằng ngay lúc này malach đang điều khiển Damon , làm vấy bẩn thêm mặt tối của anh ấy và đẩy anh ấy đến với những điều khủng khiếp, những điều mà anh chưa từng làm kể cả lúc anh tệ nhất.
Nhưng sao cô có thể chắc chắn được điều đó? Làm thế nào để cô biết có hoặc không cái gì đang đứng sau lũ malach, đang điều khiển chúng? Linh tính cô mách bảo cô rằng chuyện này có vấn đề, rằng Damon có thể hoàn toàn không nhận thức được cơ thể của mình đang làm gì, nhưng đó có thể chỉ là ảo tưởng.
Chắc chắn tất cả những gì cô cảm nhận được xung quanh cô là những sinh vật nhỏ bé,độc ác, xấu xa. Cô có thể cảm nhận chúng vây quanh khu đất, những con côn trùng kì lạ giống như con từng tấn công Matt. Chúng đang bị kích thích trong niềm thích thú, đang vẩy những xúc tu xung quanh , tạo nên những tiếng động giống như tiếng kêu ù ù của máy bay trực thăng.
Có phải hiện tại chúng đang chi phối Damon ? Rõ ràng là anh ấy chưa bao giờ làm tổn thương bất kỳ một người nào mà cô biết bằng cái cách anh làm hôm nay. Cô phải đưa cả ba người cùng thoát khỏi nơi này. Nơi này thật bệnh hoạn, độc ác .Một lần nữa, cô cảm thấy một đợt sóng muốn ỷ lại vào Stefan – người có lẽ biết phải làm gì trong tình huống này.
Cô quay lại, thật chậm rãi ,để nhìn vào Damon.
“Tôi có thể gọi ai đó tới giúp Matt được không? Tôi sợ bỏ cậu ấy lại đây sẽ không an toàn; tôi sợ chúng sẽ bắt được cậu ấy.”
Việc đó cũng chỉ để cho hắn hiểu cô đã biết ‘chúng’ trốn trong những lùm cỏ,trong những cây đỗ quyên và trong những bụi cây nhựa ruồi xung quanh.
Damon do dự, hắn có vẻ như cũng cân nhắc đến điều đó. Rồi hắn lắc đầu.
“Chúng ta không muốn cho chúng quá nhiều đầu mối dẫn đến nơi ngươi ở,” – hắn hào hứng nói – “Đó sẽ là một trải nghiệm thú vị , xem các malach tóm hắn – và cách chúng tóm hắn.”
“Đó không phải một trải nghiệm thú vị.” – Elena nói với giọng dứt khoát. – “Matt là bạn của tôi”.
“Dù sao thì bây giờ chúng ta sẽ bỏ hắn lại . Ta không tin ngươi – cả khi ngươi nhắn tin cho Meredith hay Bonnie bằng điện thoại của ta.”
Elena không nói gì . Thật ra mà nói, hắn đã đúng khi không tin tưởng cô, khi mà cô và Meredith và Bonnie đã tự lập một mật mã phức tạp bằng những cụm từ tưởng chừng như vô hại ngay khi họ biết Damon dõi theo Elena .Đó là chuyện trước kia trong đời cô – theo nghĩa đen – nhưng cô vẫn còn nhớ chúng.
Lặng thinh, cô chỉ đơn giản đi theo Damon đến chỗ chiếc Ferrari.
Cô phải chịu trách nhiệm về Matt.
“Lần này,ngươi không tranh cãi nhiều , ta tò mò tự hỏi ngươi đang âm mưu điều gì .”
“Tôi đang suy tính làm sao chúng ta có thể xoay sở với chuyện này. Trừ phi anh nói với tôi ‘chúng’ là gì,” – cô nói ra, cảm thấy dũng cảm hơn cô nghĩ.
“Tốt thôi, hiện tại ‘chúng’ là cái gì tùy thuộc vào ngươi.” Damon tùy tiện tặng cho Matt một cú đá vào sườn. Hắn đi tới lui trong bãi đất tưởng chừng như nhỏ hơn bao giờ hết – trong một vòng tròn không bao gồm cô.
Cô tiến vài bước về phía hắn – và trượt ngã. Cô không hiểu nổi tại sao điều đó lại xảy ra. Có thể con vật khổng lồ kia đang thở. Hay có thể đó chỉ do những chiếc lá thông trơn trượt dưới đế giày của cô.
Nhưng trong khoảnh khắc khi cô đang hướng về phía Matt ,chân của cô dường như đã biến mất phía bên dưới thân và cô trượt trên mặt đất trống trơn không có gì để bám lấy.
Và rồi, thật êm ái và nhẹ nhàng, cô đã ở trong vòng tay của Damon. Cùng lễ nghi của người Virginia đã tồn tại qua hàng thế kỉ ,cô tự giác nói : “Cám ơn ”.
“Rất vui lòng.”
“Đúng ” – cô nghĩ – “Ý nghĩa của tất cả chuyện này là vậy,là sự ‘vui lòng’ của hắn ta, và đó là tất cả vấn đề.”
Đó là khi cô nhận thấy họ đang hướng tới chiếc Jaguar của cô.
“Ôi, không, chúng ta không thể,”- cô nói.
“Ồ, có chứ, chúng ta sẽ – nếu anh muốn,” – hắn nói – “Trừ khi em muốn nhìn thấy anh bạn Matt của mình trải qua điều đó một lần nữa.Lần này trái tim hắn có lẽ sẽ đầu hàng.”
“Damon.” – cô tự đẩy mình thoát khỏi vòng tay của hắn, và đứng dậy bằng chính đôi chân của mình.- “Tôi không hiểu. Thế này chằng giống anh chút nào. Lấy những gì anh muốn và đi đi.”
Hắn chỉ tiếp tục nhìn cô – “ Anh đang làm điều ấy đây thôi.”
“Anh không cần phải …” – vì mạng sống , cô không thể nén nổi sự run sợ toát ra từ giọng nói của mình – “..đưa tôi tới chỗ nào đặc biệt để lấy máu của tôi.Matt sẽ không biết. Cậu ấy bất tỉnh rồi.”
Khu rừng thưa im lặng hồi lâu. Sự im lặng tuyệt đối. Những loài chim ăn đêm và những chú dế cũng ngừng tạo những bản nhạc của mình. Bất ngờ Elena cảm thấy như mình như đang cưỡi trên nỗi sợ và nó đang rơi xuống, bỏ lại dạ dày và các cơ quan khác ở trên đỉnh. Sau đó Damon cất tiếng.
“Anh cần em. Duy nhất em thôi.”
Elena gắng hết sức có thể để giữ cho đầu óc tỉnh táo mặc dù sương mù có vẻ như đã lan tỏa khắp nơi.
“Anh biết điều đó là không thể.”
“Anh biết điều đó có thể với Stefan. Khi em ở với nó, em chẳng nghĩ gì ngoài nó.Em không nhìn thầy, không nghe thấy, không cảm nhận bất cứ điều gì ngoài nó.”
Elena nổi da gà toàn thân. Cô nói thận trọng như thể có gì đó tắc nghẽn trong cổ họng, : “Damon,có phải anh đã làm gì với Stefan?”
“Tại sao anh lại muốn làm chuyện như thế ?”
Elena trầm giọng – “Cả tôi và anh đều biết tại sao mà.”
“Ý em là….” Damon bắt đầu nói một cách tùy tiện, nhưng giọng anh kịch liệt hơn khi anh siết vai cô – “..em có thể không thấy gì ngoài anh, không nghe bất cứ thứ gì ngoài anh, không nghĩ về điều gì khác ngoài anh?”
Vẫn im lặng, vẫn cố kiểm soát cơn kinh hãi, Elena nói – “Bỏ kính ra đi, Damon.”
Damon liếc lên trên và xung quanh như thể trấn an chính mình rằng không còn tia nắng nào của mặt trời có thể xuyên qua thế giới màu xanh ảm đạm đang bao phủ họ. Sau đó với một tay, anh cởi bỏ chiếc kính râm.
Elena thấy mình đang nhìn vào đôi mắt có màu thẳm đen như màu hoa diên vĩ – lại cũng không khác mấy màu tím đậm. Cô…bật một nút công tắc trong não, để có thể tập trung mọi giác quan nắm bắt khuôn mặt của Damon, biểu cảm của anh, sức mạnh đang tuần hoàn trong anh .
Đôi mắt của anh vẫn đen thẫm ,sâu thẳm như một hang động khó dò. Không có sắc đỏ. Hoặc anh ấy vốn thế,hoặc là cô đã lầm.
“Mình tin những gì mình thấy lúc trước” – Elena tự nhủ – “bằng chính đôi mắt của mình.”
“Damon. Tôi sẽ làm mọi thứ, mọi thứ anh muốn. Nhưng anh phải nói với tôi. Anh có làm gì với Stefan không ?”
“Stefan vẫn rất mạnh nhờ máu của em khi nó bỏ em đi..” – anh nhắc nhở cô,và trước khi cô có thể phủ định – “..và, để trả lời cho câu hỏi một cách chính xác, anh không biết nó ở đâu. Từ lúc đó em đã có lời hứa của anh. Nhưng anh nói thêm : điều đó là đúng – điều mà em đã nghĩ đến lúc trước ấy,” – anh thêm vào khi Elena cố bước ra xa để thoát khỏi sự kìm kẹp của anh trên vai cô.
“ Anh là người duy nhất, Elena. Người duy nhất mà em không thể chinh phục. Người duy nhất em không thể thao túng. Hấp dẫn chứ ,phải không ?”
Bỗng nhiên, bất chấp nỗi sợ hãi của mình, cô giận dữ nói : “Vậy tại sao lại làm tổn thương Matt? Cậu ấy chỉ là bạn tôi. Cậu ấy thì liên quan gì chứ ?”
“Chỉ là bạn.” – Và Damon bắt đầu cười theo cái cách mà anh ta đã cười trước đó – kỳ quái.
“Tốt thôi, tôi biết cậu ấy không liên quan gì với chuyện Stefan bỏ đi” – Elena cáu kỉnh.
Damon quay qua cô, nhưng lúc đó khoảnh rừng thưa lờ mờ đến nỗi cô không thể đọc được vẻ mặt của anh.
“Ai đã nói thế ? Nhưng điều đó không có nghĩa anh sẽ không lợi dụng cơ hội đó.” Anh nhấc Matt lên một cách dễ dàng và giơ lên một cái gì đó lấp lánh ánh bạc từ tay kia.
Chìa khóa của cô . Từ túi quần bò của cô. Nó đã bị lấy mất, không nghi ngờ gì đó là lúc cô vẫn nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Cô không thể nói lên điều gì từ giọng của anh ấy, ngoại trừ việc nó toát ra vẻ cay đắng và tàn nhẫn – cái giọng bình thường nếu người anh đang nói chuyện là Stefan.
“Với máu của em trong người nó, anh không thể giết nổi em trai mình cho dù anh đã thử..”, “..vào lần cuối anh thấy nó,” – anh nói thêm.
“Anh đã thử ?”
“Thật ra mà nói thì, không. Em đã có lời hứa của anh rồi mà.”
“Và anh không biết anh ấy ở đâu?”
“Không.” – Anh nhấc Matt lên.
“Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?”
“Đưa anh ta đi cùng chúng ta. Hắn sẽ là con tin để em có hành vi tốt hơn.”
“Ôi, không” – Elena nói lớn, rảo bước. – “Đây là chuyện giữa tôi và anh. Anh làm tổn thương Matt thế là đủ rồi.” Cô chớp mắt và một lần nữa gần như hét lên khi thấy Damon đang ở quá gần mình, với tốc độ quá nhanh.
“Tôi sẽ làm mọi việc anh muốn. Bất cứ điều gì anh muốn. Nhưng không phải ở ngoài này và có Matt bên cạnh.”
“Thôi nào, Elena” – cô suy nghĩ – “Ngón nghề quyến rũ đàn ông của mày đâu rồi khi mày cần đến nó ? Mày đã từng quyến rũ được bất kì chàng trai nào cơ mà ;bây giờ chỉ vì anh ta là vampire mà mày không làm được à ?”
“Hãy đưa em đi đâu đó…” – cô ỏn ẻn nói, vòng cánh tay mình qua cánh tay còn rảnh cùa anh – “..nhưng hãy là chiếc Ferrari. Em không muốn đi bằng xe của mình .Đưa em đi bằng chiếc Ferrari.”
Damon bước nhanh trở lại chiếc Ferrari, mở khóa, và nhìn vào bên trong. Rồi anh nhìn Matt.
Rõ ràng là cậu bé quá cao và to lớn không vừa với thân xe… ít nhất, không phải với tứ chi gắn liền với cậu ta.
“Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó,” – Elena nói. – “Cứ đặt cậu ấy vào trong chiếc Jaguar cùng bộ chìa khóa và cậu ấy sẽ an toàn – cứ nhốt cậu ấy lại.” – Elena gắng sức cầu nguyện cho những gì cô đã nói là đúng.
Trong giây lát Damon không nói gì, sau đó anh ngước lên cùng một nụ cười tuyệt đẹp đến độ khiến cô choáng váng .
“Được rồi,” – anh nói. Anh vứt Matt xuống đất lần nữa.- “Nếu em cố bỏ chạy khi anh di chuyển những chiếc xe, anh sẽ cán qua hắn ta.”
“Damon, Damon, chẳng lẽ anh không hiểu? Con người không làm vậy với bạn của họ” – Elena thầm nghĩ khi mang lái chiếc Ferrari đi ,đưa chiếc Jaguar vào, để anh có thể bỏ Matt vô đó.
“Được rồi,” cô lí nhí nói. Cô thấy sợ phải nhìn vào Damon. -“Bây giờ – anh muốn gì?”
Damon có khuynh hướng thích những vòng eo uốn lượn theo một vòng cung duyên dáng,chiếc Ferrari là một ví dụ điển hình. Cô tự hỏi điều gì có thể xảy ra một khi cô ở trong đó. Nếu anh ấy giống những kẻ sàm sỡ bình thường khác – nếu không vì nghĩ cho Matt – nếu cô không sợ khu rừng này hơn là sợ anh ta….
Cô ngập ngừng và sau đó bước vào trong xe của Damon.
Vào trong, cô kéo áo lót ra ngoài quần jean để giấu diếm sự thật là cô không cài dây an toàn.Cô nghi ngờ Damon chưa bao giờ cài dây an toàn hoặc khóa cửa xe hoặc bất cứ điều gì tương tự. Thận trọng không phải là bản tính của anh. Và bây giờ cô cầu nguyện rằng sẽ không có vấn đề gì trong tư tưởng của anh ấy.
“Nghiêm túc đi, Damon, chúng ta sắp đi đâu?” Cô nói khi anh đã vào trong xe Ferrari.
“Đầu tiên, một ly trước khi lên đường chứ?” – Damon gợi ý, giọng anh toát ra vẻ hài hước giả tạo .
Elena đã đoán được điều đó. Cô ngồi một cách thụ động khi những ngón tay hơi run của Damon chạm vào cằm cô,xoay nghiêng nó. Cô nhắm mắt vào cảm thấy như có hai chiếc răng nanh sắc như răng nanh loài rắn xuyên qua da mình. Cô tiếp tục nhắm mắt khi mà kẻ tấn công đưa miệng mình vết cắn vào và bắt đầu uống máu một cách miệt mài. “Một ly trước khi lên đường” của Damon giống như những gì mà cô đã đoán , đủ để đưa cả hai rơi vào sự nguy hiểm. Nhưng đó là mãi sau khi cô thực sự bắt đầu cảm thấy không thể chịu nổi một phút nào nữa và đẩy vai anh..
Anh giữ thêm vài giây đau đớn đó chỉ để thể hiện ai mới là chủ nhân ở đây. Sau đó anh thả cô ra, ɭϊếʍƈ môi mình một cách say sưa, đôi mắt anh nhìn cô sáng lập lòe xuyên qua cả chiếc kính Ray-Bans.
“Tuyệt diệu,” – anh nói – “Thật khó tin. Tại sao em —”
“Ờ, cứ bảo tôi là chai rượu mạch nha lâu năm đi” – cô nghĩ thầm – “Đó đúng là cách để lấy lòng tôi đấy.”
“Chúng ta có thể đi được chưa?” cô hỏi vẻ mỉa mai. Và sau đó, đột nhiên nhớ ra thói quen lái xe của Damon,cô cố tình nói thêm – “Hãy cẩn thận, con đường này rất khúc khuỷu và nhiều đoạn rẽ.”
Nó có hiệu quả đúng như cô hy vọng. Damon nhấn ga và họ vọt ra khỏi bãi đất với tốc độ cao. Sau đó họ đột ngột quay lại khu rừng cổ với một tốc độ còn nhanh hơn bất kì lần nào Elena từng lái qua đấy ,nhanh hơn bất kì ai dám đi với cô với vai trò hành khách trước đây.
Nhưng chúng vẫn là những con đường khi xưa của cô. Từ thuở nhỏ cô vẫn chơi ở đây.Chỉ có một vài gia đình sống trong phạm vi khu rừng cổ, nhưng đường lái xe của họ là ở bên phải con đường – bên cô – và cô đã sẵn sàng cho nó. Anh ấy sẽ đột ngột bẻ lái qua trái ngay trước khúc quanh thứ hai trước khi rẽ vào con đường đến nhà Dunstans – và trong giây phút bẻ lái đó, cô có thể nhảy ra.
Những con đường qua khu rừng cổ không có vỉa hè, tất nhiên, nhưng chỗ này có những cây đỗ quyên cao lớn và những bụi cây khác. Tất cả những gì cô cần làm là cầu nguyện. Cầu nguyện rằng cô sẽ không làm gẫy cổ mình bởi sự va chạm. Cầu rằng cô sẽ không làm gãy vai hay chân trước khi lê mình qua vài thước rừng để về nhà. Cầu cho gia đình Dunstans sẽ ở nhà khi cô gõ cửa và cầu rằng họ sẽ nghe khi cô nói với họ đừng cho tên vampire phía sau cô vào nhà.
Cô nhìn đoạn đường vòng. Cô không biết tại sao Damon không đọc suy nghĩ của cô, nhưng hình như anh ấy không thể. Anh không nói gì và chỉ có sự đề phòng của anh ấy ngăn cản cô cố gắng thoát ra thật nhanh.
Cô sẽ bị đau, cô đã biết điều đó.Nhưng phần tồi tệ nhất của sự đau đớn là nỗi sợ, và cô không hề sợ.
Khi anh đi vòng qua khúc quanh, cô kéo tay cầm và đẩy cửa mở bằng tất cả sức lực có thể với đôi tay trong khi cô đá mạnh nhất có thể với chân mình. Cánh cửa bật ra, nhanh chóng bị ảnh hưởng bởi lực ly tâm, cả chân Elena. Cả Elena.
Cú đá của cô đưa một nửa người cô ra khỏi xe, Damon chộp lấy cô nhưng chỉ tóm được vài sợi tóc.Trong chốc lát cô nghĩ anh đã giữ được cô bên trong mà không cần phải ôm lấy cô. Cô lăn mãi trong không khí, như chiếc bè nổi, chỉ còn hai feet nữa là chạm mặt đất, cố chộp những chiếc lá của bụi cây dương xỉ, nhánh cây, bất cứ thứ gì cô có thể dùng để làm chậm lại tốc độ của mình. Và ở đây, nơi mà phép màu và vật lý gặp nhau cô đã làm được, đã chậm lại trong khi hơi lơ lửng bởi sức mạnh của Damon, mặc dù nó đưa cô đi xa khỏi nhà Dunstans hơn cô mong muốn.
Sau đó, cô chạm mặt đất, và cố hết sức vặn mình trong không khí để nhận sự va chạm bằng mông hoặc phía sau vai, nhưng có gì đó không ổn và gót chân trái của cô chạm đất đầu tiên – Chúa ơi! – và mọi thứ như xoắn vào nhau, cô xoay hoàn toàn một vòng, và đập đầu gối vào bê tông – Chúa ơi, chúa ơi! – nó bật cô trở lại vào không khí và đưa cô chạm đất bằng vai phải thật mạnh, như thể nó đã cố tình nhắm vào vai cô.
Cô đã hoàn toàn bị hạ gục bởi cú va chạm đầu tiên , buộc phải hút không khí trong lần va chạm thứ hai và thứ ba.
Dù cho bị văng, bay trong vũ trụ, vẫn có một dấu hiệu mà cô không thể bỏ lỡ – một cây gỗ vân sam khác lạ mọc tren đường mà cô chú ý khoảng 10 feet phía sau khi sắp nhảy ra khỏi xe. Những giọt nước mắt không thể kiềm chế được lăn dài trên má cô khi cô kéo những tua dây leo vướng vào mắt cá chân – và đó cũng là một điều tốt. Một vài giọt nước mắt làm mờ đi tầm nhìn của cô, làm cô thấy sợ hãi – khi cô chịu hai cú va chạm đau đớn cuối – cô có thể đã bất tỉnh.Nhưng cô đã ra ngoài con đường, mắt cô đã được lau sạch, cô có thể nhìn thấy cây gỗ vân sam và cả hoàng hôn ngay phía trước, và cô đã tỉnh táo một cách triệt để. Và điều đó có nghĩa là nếu cô tiến về hoàng hôn một góc 45 độ về phía bên phải, cô có thể đã bỏ lỡ đường về nhà Dunstan, nhà, chuồng, cánh đồng ngô đều ở đó .chỉ cho cô có lẽ chì cách tầm 25 bước qua rừng.
Cô vẫn không ngừng lăn khi cố kéo những bụi cây đã cản trở cô và làm chân cô khó chịu ,cũng như khi cô kéo những cuống lá mắc vào tóc mình. Suy tính quay trở về nhà Dunstans xuất hiện ngay trong đầu cô, ngay khi cô quay lại và nhìn thấy đường cỏ dập nát, cô có thể thông qua những cây xanh và vết máu vương lại trên trên đường để quay về.
Đầu tiên cô nhìn lớp da tay mình với trong sự hoang mang; chúng không thể bỏ qua một con đường mòn đẫm máu như vậy được. Chúng sẽ không . Một đầu gối đã bị trầy da – thực sự bị tróc da ,xuyên qua quần jean của cô , và một vấn đề đã xảy ra với cẳng chân cô , ít chảy máu nhưng khiến cô đau đớn như bị tia sáng trắng chiếu vào mắt mặc cho cô cố gắng để di chuyển. Hai cánh tay với nhiều vết xước.
Không có thời gian để tìm hiểu hoặc hình dung cô có thể làm gì cho cái vai của mình. “Ascreeeeeeech” – có tiếng phanh xe trước vang lên. Chúa ơi, anh ta chậm quá. Không,mình phải nhanh lên, mặc xác sự đau đớn và sợ hãi. Cử động đi!
Cô ra lệnh cho chân mình lết đi trong rừng. Chân phải của cô đã nghe theo nhưng khi chân trái cô chạm đất ,pháo hoa nổ như nổ sau mắt cô. Cô đang trong trạng thái kích động thiếu tỉnh táo; cô nhìn thấy cây gậy ngay khi cô ngã xuống. Cô lăn một hoặc hai vòng, làm vết thương đỏ nhạt lộ rõ biến mất trong đầu , rồi cô có thể tóm lấy nó. Nó như được thiết kế đặc biệt cho một chiếc nạng, thấp dưới nách và cụt một đầu nhưng sắc ở đầu kia. Cô kẹp nó dưới cánh tay trái của mình và bằng cách nào đó ,thu thập từng chút lí trí từ vũng lầy : cô đẩy chân phải của lên và dựa vào cái nạng sao cho chỉ chạm nhẹ bàn chân trái xuống đất.
Cô quay lại con dốc và cố leo lên lần nữa – nhưng ở đó, cô đã nhìn thấy nó : những gì cuối cùng còn sót lại của ánh hoàng hôn và con đường phía sau . “Hướng 45 độ bên phải ánh sáng” – cô nghĩ.
Cám ơn chúa, cánh tay phải của cô không bị thương gì nhiều, với nó cô có thể tự chống đỡ vai trái trên cái nạng.Vẫn không một chút do dự, không cho Damon thêm một giây để đi theo , cô lao mình vào trong rừng theo hướng đã chọn.
Tiến vào khu rừng cổ.