Quyển 5 - Chương 32
“Ít nhất hãy để bọn ta đường hoàng tự bước khỏi cái bẫy của ngươi – hay ta nên nói,ngươi tự làm điều đó ?” – Damon truyền suy nghĩ tới Shinichi. Với Elena anh nói : “Đúng,chúng ta đang tìm tên đó.Nhưng em bị ngã.Anh muốn – anh thực muốn yêu cầu em – rằng em hãy ở lại đây và dưỡng thương trong khi anh đi tìm cậu ta.”
“Anh nghĩ là anh biết Matt ở đâu?” – đó là toàn bộ câu hỏi trực chờ trong cô.Đó là tất cả những gì cô cần nghe.
“Ừ”
“Chúng ta đi ngay bây giờ được không?”
“Em không để anh đi một mình được à?”
“Không” – Elena đơn giản đáp lại – “Em phải tìm cậu ấy.Em sẽ không ngủ nếu anh ra ngoài một mình.Làm ơn mà,chúng ta đi bây giờ được không?”
Damon thở dài – “Được rồi.Ở đây có..” – (thực ra là sẽ có ) – “..ít quần áo vừa với em trong tủ.Quần bò và những thứ khác.Anh sẽ đi lấy.” – anh tiếp lời – “Cho tời chừng nào anh thực sự,thực sự vẫn không thể thuyết phục em nằm xuống và nghỉ ngơi trong khi anh đi tìm cậu ta.”
“Em làm được” – Elena thề thốt – “Và nếu anh đi mà không có em,em sẽ nhảy khỏi cửa sổ và đi theo anh.”
Cô ấy đang nghiêm túc.Anh quay đi , đem đến cho cô một mớ quần áo như đã nói rồi anh quay lưng lại phía cô trong khi cô chui vào một phiên bản na ná của chiếc quần jean và áo phông Pendleton mà cô đã mặc nhưng nguyên vẹn và không có dấu máu khô.Sau đó họ rời ngôi nhà,Elena luồn tay vuốt vuốt tóc và cứ mỗi bước đi,cô ngoái đầu nhìn lại.
“Em đang làm gì đấy?” – Damon lên tiếng hỏi ngay khi anh vừa quyết định sẽ bế cô.
“Em đang đợi ngôi nhà biến mất” .Khi anh trao cho cô cái nhìn tỏ ý “em đang nói gì thế” , cô tiếp lời – “Quần bò hiệu Armani vừa đúng cỡ của em ?Áo trong hiệu La Perla cũng thế ? những cái áo phông Pendleton quá 2 cỡ , đúng như cái em đã mặc ? Hoặc nơi đó là một cái kho , hoặc nó chứa ma thuật.Em cá phần ma thuật.”
Damon nhấc bổng cô lên như một cách khiến cô im lặng và tiến về phía cửa dành cho khách của chiếc Ferrari.Anh tự hỏi giờ họ đã về thế giới thực chưa hay vẫn ở trong một trong những quả cầu của Shinichi.
“Nó biến mất chưa?” – anh hỏi .
“Yup.”
“Thật đáng tiếc” – anh thầm nghĩ.Anh muốn giữ nó lại.
Anh có thể thử mặc cả với Shinichi chuyện đó,nhưng có những thứ khác quan trọng hơn cần nghĩ đến.Anh khẽ ôm Elena ,nghĩ về những thứ quan trọng hơn rất,rất nhiều.
Ngồi trong xe,anh xác định 3 chuyện nhỏ.Thứ nhất,tiếng ‘click’ mà não bộ anh tự động ghi nhận phát ra từ ghế ngồi cho khách rõ ràng có nghĩa Elena đã khóa đai an toàn đúng cách.Thứ hai,mọi cửa xe đều khóa và trong sự kiểm soát của anh.Và thứ ba,anh lái xe khá chậm rãi.Anh không nghĩ có ai trong tình trạng như Elena còn muốn nhảy khỏi xe lần nữa trong tương lai gần,nhưng anh cũng không muốn mạo hiểm.
Anh không biết bùa phép sẽ này hoạt động đến lúc nào.Elena chắc chắn sẽ thoát khỏi tình trạng mất trí nhớ.Anh thấy đó đơn giản là lôgic bởi anh đã nhớ lại trước cô ấy nhiều thứ.Cô ấy sẽ nhớ lại sớm thôi..nhưng nhớ cái gì mới được? Rằng anh đã bắt cô lên chiếc Ferrari trái với ý cô(thật tệ nhưng có thể tha thứ được – anh không biết cô sẽ lao khỏi xe mà) ? Rằng anh đã trêu chọc Mike hay Mitch hay gì đó và cô ấy ở bãi đất trống. Tự bản thân anh có một hình dung mơ hồ về chuyện đó – hay đấy chỉ là một giấc mơ khác?
Anh ước anh biết được sự thật.Tới khi nào anh mới nhớ lại tất cả ? Nếu được thế ,anh sẽ ở vị trí mạnh hơn khi cần thỏa thuận.
Và kể cả nếu Mac vẫn ở chỗ khu đất trống, khó có khả năng cậu ta đang bị lạnh cóng,kể cả trong một cơn bão tuyết giữa hè .Đêm nay thật lạnh nhưng điều tồi tệ nhất một cậu nhóc có thể tưởng tượng ra là sự hành hạ của bệnh thấp khớp khi cậu ta tầm 80 tuổi.
Điểm mấu chốt là họ không được tìm thấy cậu ta.Cậu nhóc hẳn có vài sự thật không hay ho lắm để kể.
Damon nhận thấy Elena đang lặp lại những hành động đó.Cô ôm cổ,nhíu mày,thở sâu.
“Em say xe à ?”
“Không,em…” Dưới ánh trăng,anh có thể thấy gò má cô dần ửng hồng,có thể cảm nhận hơi ấm của cô phả trên mặt anh.Mặt cô đỏ hồng. “Do…” – cô nói – “..cảm giác…đầy ắp đó. Hiện nó thế đấy.”
Một vampire phải làm gì đây?
Nói ‘anh xin lỗi — anh vỗ tay hoan hô mừng đêm trăng áp đỉnh ấy mà’ ?
Nói ‘anh xin lỗi — sáng mai em sẽ ghét anh mất’ ?
Nói ‘bỏ qua chuyện sáng mai , sao chiếc ghế dựa này không sát vào thêm 2 inch’ ?
Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ đến bãi đất trống và nhận ra có chuyện gì đó đã thực sự xảy ra với Mutt – Gnat – thằng nhóc đó? Trong hai mươi giây cuối cùng của cuộc đời,Damon sẽ hối tiếc về điều đó .Elena sẽ gọi cả cả tiểu đoàn thiên thần xuống ập lên đầu anh.Damon tin thế,mặc cho mọi người không tin cô có thể làm vậy.
Anh nhận thấy mình đang nói thật dịu dàng, hơn bất cứ lúc nào , kể cả lúc anh nói với Page hay Damaris – “Em sẽ tin anh chứ?”
“Sao cơ?”
“Em sẽ tin anh trong 15 phút hay 20 phút sau đó chứ ..sau khi chúng ta đến nơi anh nghĩ tên nhóc đó đang ở ?…Nếu cậu ta…anh cá nếu em nhớ lại tất cả ,em sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt anh nữa—và em không còn phải kiếm cậu ta.Còn nếu tên nhóc cùng chiếc xe không ở đó thì hẳn hôm nay là ngày may mắn của anh và Mutt đã giành được phần thưởng đáng giá trong cuộc đời cậu ta—và chúng ta tiếp tục tìm kiếm.”
Elena nhìn anh chăm chú – “Damon,anh có biết Matt ở đâu không?”
“Không”.Ừm,nói thế cũng gần đúng.Cô ấy là món đồ trang sức lấp lánh,là màu hồng nhỏ bé đẹp xinh nhưng trên hết,cô ấy sáng suốt…Damon tạm đình chỉ dòng suy nghĩ miên man của anh về trí thông minh của Elena.Giờ phút này mà anh còn nghĩ đọc thơ sao?Anh sắp mất trí à ? Hình như anh đã từng nghĩ về chuyện đó rồi ,đúng không ta ? Tự hỏi mình có điên không chẳng phải chính là bằng chứng mình không điên sao? Người mất trí thực sự không bao giờ nghi ngờ sự tỉnh táo của chính họ phải không ? Có chắc không ? Hay họ có ?Nhưng chắc chắn những điều anh đang tự nói với bản thân này không có chiều hướng tốt.
Merda.*
“Vậy được.Em sẽ tin anh.”
Damon thở hắt ra một hơi dưỡng khí dù anh chẳng cần đến nó và lái xe thẳng tiến khu đất trống.
Đây là một canh bạc cực kích thích trong cuộc đời anh.Mặt khác,nói về chuyện cuộc đời anh –Elena sẽ tìm được cách này hay cách khác để xử tử anh nếu anh thực sự đã giết Mark – anh chắc chắn điều đó.Nhưng nếu không phải…thiên đường vẫn ở lại bên anh.Một thiên đường với Elena rạo rực,Elena sẵn lòng,Elena rộng mở…anh nuốt nước bọt.Anh nhận ra mình đang làm một chuyện gần với cầu nguyện nhất trong suốt nửa thiên niên kỉ.
Khi họ quẹo lái để rẽ vào con đường hẹp,anh để bản thân trong trạng thái siêu-cảnh-giác.Tiếng ‘vu vu’ của động cơ , không khí buổi đêm ..mọi thứ đều đem đến thông tin cho một vampire.Anh đã đề phòng có một cái bẫy bày sẵn cho bọn họ ,nhưng lối mòn vắng tanh.Ngay khi anh nhấn ga tiến vào bãi đất trống,anh cảm thấy được ban phước , khu đất trống hơ trống hoác, không có bóng dáng của bất kì chiếc xe nào hay của một tên nhóc có tên bắt đầu bằng vần ‘M’.
Anh tựa vào ghế để thư giãn.
Elena đang nhìn anh.
“Anh đã nghĩ có thể cậu ấy ở đây?”
“Ừ.” – Và đây là lúc cho câu hỏi thật sự.Nếu anh không hỏi cô ấy câu này,mọi thứ sẽ trở nên giả tạo và mù mờ – “Em có nhớ nơi này không?”
Cô nhìn quanh – “Không.Em nên thế à?”
Damon mỉm cười.
Nhưng anh vẫn đỗ xe cách nơi đó tầm 300 yard ,tại một bãi đất trống khác,đề phòng trường hợp cô ấy đột nhiên nhớ ra.
“Có malach ở những khoảnh đất khác” – anh đơn giản giải thích – “Chỗ này đảm bảo không có quái vật” . “Oh,mình là kẻ nói dối” – anh khoan khoái nghĩ – “Vậy là mình vẫn còn cái khả năng ấy.”
Anh đã…bối rối hơn bao giờ hết kể từ khi Elena quay trở lại từ thế giới bên kia. Có lẽ kể từ đêm đó, khi anh cởi áo cho cô , anh đã thực sự bối rối theo nghĩa đen –ừm, vẫn không có từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng anh lúc đó , khi cô mới trở về từ cõi ch.ết và đứng trước mặt anh .Lúc ấy,tại khoảnh đất đó,giữa màn đêm, làn da cô tỏa sáng, cô hoàn toàn khỏa thân mà không hề xấu hổ hay có bất kì ý niệm nào về sự xấu hổ. Và trong lúc mát-xa cho cơ thể cô – nơi có những mạch máu ẩn dưới lớp da như đuôi của ngôi sao chổi xanh dương phản chiếu trên bầu trời , Damon đã cảm thấy một điều anh chưa từng cảm thấy trong suốt 500 năm qua.
Anh thấy ham muốn.
Ham muốn giống con người.Vampire không cảm nhận theo cách đó.Ham muốn chỉ là sự kiềm nén trước nhu cầu về máu ,luôn luôn là máu…
Nhưng anh đang cảm thấy nó.
Anh cũng biết tại sao .Sức mạnh của Elena.Máu của Elena.Cô ấy đã đem về cùng mình một thứ đặc biệt hơn cả đôi cánh.Và trong khi đôi cánh đã tan biến,năng lực mới này có vẻ tồn tại vĩnh viễn.
Anh nhận ra đã rất lâu rồi kể từ lần cuối anh cảm thấy điều này,do đó có thể anh đã hoàn toàn nhầm lẫn.Nhưng anh không thực sự nghĩ vậy.Anh nghĩ rằng năng lực này của Elena có thể khiến hầu hết hóa thạch của những tên vampire nhổm dậy và biến thành những thanh niên hừng hực dục vọng một lần nữa.
Anh nghiêng người xa hết cỡ mà không gian chật hẹp trong chiếc Ferrari cho phép.
“Elena,có chuyện anh cần nói với em.”
“Về Matt à ?” – cô ném cho anh một cái nhìn thẳng thắn và thông tuệ.
“Nat? Không,không.Về em cơ.Anh biết em đã ngạc nhiên vì Stefan để em lại trong sự quan tâm chăm sóc của một kẻ như anh.”
Trong chiếc Ferrari chẳng có mấy không gian riêng tư ,bởi vậy anh có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô ấy.
“Ừ , em đã nghĩ thế.” – cô đơn giản đáp.
“Ưm,chuyện đó có chút—-”
“Có chuyện cần phải làm với năng lực của em, khi mà nó có thể đem lại ‘jigsie’** đến cả những vampire già đời.Từ bây giờ ,vì chuyện đó,em cần một sự bảo vệ mạnh mẽ. – Stefan đã nói thế.”
Damon không biết ‘jigsie’ là cái quái gì,nhưng anh đã chuẩn bị để phủ lên từ đó một tầng nghĩa sao cho khi truyền đạt đến một quí cô , nó sẽ mang vẻ tinh tế chút xíu.
“Anh nghĩ” – anh dè chừng – “rằng trên tất cả,Stefan muốn em nhận được sự bảo vệ khỏi tất cả những thế lực tà ác trên toàn thế giới, và hơn hết là bảo vệ em không bị bắt buộc làm cái .. cái..ưm..’jigsie’ nếu em không muốn.”
“Và giờ anh ấy bỏ em lại như một tên ngốc,ích kỷ với mớ ảo tưởng ngu ngốc rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều muốn ‘jigsie” với em.”
“Anh đồng ý .” – Damon đáp , cẩn thận với lời nói dối về ý nguyện mới nhất của Stefan lúc khởi hành. – “Và anh đã thề sẽ bảo vệ bằng tất cả khả năng của anh .Thực sự là anh sẽ cố gắng hết sức ,Elena à , để không kẻ nào có thể lảng vảng quanh em.”
“Ừ.” – Elena nói – “nhưng rồi có những thứ giống thế này..” –cô làm một động tác ám chỉ Shinichi và mớ rắc rối mà hắn đem lại – “..đến đây và không ai biết cách đối phó với chúng.”
“Đúng vậy.” – Damon đáp.Anh buộc bản thân không được dao động và nhắc mình nhớ về mục đích thực sự khiến anh ở đây.Anh ở đây để…ờ,anh không thuộc phe của ‘thánh’ Stefan.Và vấn đề là , rất đơn giản để…
Cô ấy đang ở đây,mái tóc bay trong gió…nàng thiếu nữ vô tư, mái tóc tung bay…mặt trời trên cao kia chẳng là gì so với màu vàng ròng của…Damon lắc lắc đầu.Từ bao giờ anh bắt đầu ngâm mấy bài dân ca nước Anh vậy ? Anh bị cái quái gì vậy ?
Anh lên tiếng hỏi cho có – “Hiện em thấy sao?” và vừa nói xong,cô lại đưa tay sờ sờ cổ họng.
Cô nhăn nhó – “Không tệ lắm.”
Và chuyện đó khiến họ nhìn nhau.Rồi Elena mỉm cười và anh buộc phải cười đáp lại , ban đầu chỉ hơi nhếch môi ,sau rồi hoàn toàn trở thành một nụ cười.
Cô ấy….ch.ết tiệt,cô ấy là tất cả. Dí dỏm,hấp dẫn,dũng cảm,thông minh…và xinh đẹp.Anh biết đôi mắt anh đang nói lên tất cả những điều đó và biết cô không quay mặt đi.
“Chúng ta nên—đi dạo một chút.” – anh lên tiếng và như thế ,chuông reo vang ,kèn trumpet chơi liên hồi ,hoa giấy tung bay ,chim bồ câu tung cánh.
Để đáp lại ,cô nói – “Được.”
Chú thích :
**jigsie : giống như ‘malach’ , đây là 1 từ sáng tạo cho riêng The vampire diaries.Ma cà rống – theo lí giải của tác giả ở những tập trước, không quan trọng khái niệm “sex” . Sex xảy ra khi con người xxx con người . Còn đối với vampire , ‘jigsie’ cũng như là sex, xảy ra khi 2 vampire trưởng thành chọn nhau làm bạn đời và cùng chia sẻ máu của con mồi hay máu của chính mình với nhau. ‘Jigsie’ cũng xảy ra giữa 1 vampire và 1 con người khi họ trao đổi máu với nhau . Nói chung , ‘jigsie’ có nghĩa ‘khoái cảm bất tận’ , mang đầy tính dục vọng và có ý nghĩa quan trọng với vampire.
Họ chọn một lối nhỏ trong khoảnh rừng thưa dễ dàng quan sát được với đôi mắt vamprie nhìn được trong đêm của Damon.Damon không muốn cô đi bộ quá nhiều.Anh biết cô vẫn còn đau và không muốn cho anh biết để khi không anh lại bế cô .Có thứ gì đó bên trong anh lên tiếng : “Được rồi, hãy chờ đến khi cô ấy nói mệt và giúp cô ấy ngồi xuống.”
Nhưng một thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của anh đã chảy ra từ đôi bàn chân đương bước đi không lưỡng lự của cô ấy.Bởi vậy anh bế bổng cô lên ,anh nói xin lỗi bằng một tá ngôn ngữ khác nhau , hoàn toàn giả ngốc cho đến khi đặt được cô ngồi lên một thân cây bằng phẳng thoải mái và đắp một tấm chăn mỏng lên đầu gối cô.
Anh tiếp tục – “Cứ nói anh biết nếu có thứ gì–bất cứ thứ gì –em muốn.”
Anh lơ đãng gởi lại cô một vài hình ảnh rời rạc từ tâm trí anh để trả lời những hình ảnh cô vừa gửi cho anh bao gồm: một cốc nước, anh đang ngồi bên cô , và một thứ anh đã thấy trong tâm trí cô trước đó mà rõ ràng cô tỏ ra rất thích thú : một con voi con.
“Anh rất xin lỗi,nhưng anh không nghĩ anh biến được thành voi.” – anh nói .Khi anh di chuyển đầu gối mình để khiến nơi cô ngồi được thoải mái hơn , anh bắt được một ý nghĩ lướt qua tình cờ trong cô : rằng anh không khác với Stefan như anh tưởng.
Không cái tên nào khác có thể khiến anh làm cái việc sau đó.Không có từ ngữ hay định nghĩa nào có ảnh hưởng đến anh như vậy.Một giây tiếp theo , tấm chăn mỏng đã rớt xuống , chỗ ngồi biến mất và anh đang giữ Elena trong tay , thân thể cô cong lên ,cần cổ trần trụi hoàn toàn phơi bày trước mặt anh.
“Điểm khác biệt…” – anh nói với cô – “giữa anh và thằng em trai anh là nó vẫn hi vọng có thể chui qua một cánh cửa để tới thiên đường bằng cách nào đó.Anh không phải tên ngốc đi rên rỉ về số phận mình như vậy.Anh biết mình sẽ đến đâu.Và anh không…” –anh cười , tất cả răng nanh hé lộ –“…quan tâm điều đó.”
Mắt cô mở to –anh vừa làm cô giật mình ,sự giật mình khiến cô phản ứng lại theo bản năng.Suy nghĩ của cô thật dễ dàng đọc ra , chúng hiện rõ trước mắt anh.
“Anh biết—và anh cũng thích vậy.Anh muốn thứ anh muốn.Anh không tốt đẹp như Stefan.Và anh không biết– ”
Anh đã bị quyến rũ – “Còn gì em không biết nữa,em yêu ?”
Cô chỉ lắc đầu,mắt nhắm nghiền.
Để phá vỡ sự im lặng , anh thì thầm vào tai cô : “Vậy…thế này thì sao :
Hãy nói anh mặt dày
Và nói anh thật xấu
Nói đi – người kiêu ngạo ơi
–anh là kẻ hết thuốc cứu
Nhưng hỡi Enrinyes,hãy trừng phạt
Vì tôi hôn Elena.” ***
Đôi mắt cô khẽ mở. “Ôi,không! Làm ơn,Damon” – cô thì thầm – “Làm ơn!Không phải bây giờ!” .Và cô nuốt nước miếng vẻ khổ sở – “Lúc nãy anh vừa hỏi em có muốn uống gì không rồi đột ngột chẳng cho em uống gì .Em không ngại trở thành thức uống của anh nếu anh thích nhưng trước hêt, em thực khát – có lẽ cũng khát ngang với anh vậy?”
Cô khẽ vỗ ‘tap,tap,tap’ lên cổ mình lần nữa.
Damon mềm lòng.
Anh buông tay , tựa vào thân cây gần đó,hua tay trong không khí và một chai thủy tinh tinh xảo xuất hiện.Anh vặn nút chai chất lỏng vẻ thành thạo , ngửi mùi hương của nó –a ,tuyệt hảo – nhâm nhi nó trên đầu lưỡi.Đây là hàng thật giá thật.Rượu Ma Thuật Đen (Black Magic), được làm từ thứ nho Ma Thuật Đen trồng ở đất Clarion.Đây là thứ rượu vang duy nhất mà mọi vampire đều muốn uống ,có một vài câu chuyện truyền miệng kể về cách chúng đã giúp vampire đứng vững trên đôi chân mình như thế nào khi cơn khát không được làm dịu bớt.
Elena đang uống phần của cô , đôi mắt xanh mở to của cô đối chọi với màu tím đậm của rượu khi anh kể cô nghe một vài câu chuyện về nó.Anh thích quan sát cô mỗi khi cô thế này – tìm tòi mọi thứ với tất cả giác quan rộng mở.Anh nhắm mắt ,hoài niệm một vài giây phút trong quá khứ.Rồi anh lại mở mắt để nhìn Elena – người bây giờ trông giống một đứa trẻ bị khát đang háo hức uống nước.
“Cốc thứ hai…?” – anh bỗng phát hiện cốc thứ nhất nằm lăn lóc dưới chân cô – “Elena,em lấy cốc nữa đâu ra vậy?”
“Em chỉ làm giống anh thôi , em hua hua tay.Cái này không nặng lắm thì phải? Nó có vị như nước nho ấy và em đang khát ch.ết đi được.”
Cô ấy thực ngây thơ thế sao ? Đúng vậy , rượu Ma Thuật Đen không hăng hay có vị giống chất cồn.Nó rất tinh khiết,được làm ra để phục vụ cái miệng khó tính của vampire.Damon biết loại nho đó được trồng trên đất hoàng thổ lấy từ lòng sông băng.Đương nhiên, chỉ những vampire sống lâu mới thực hiện nổi quá trình đó ,bởi để gom góp đủ đất hoàng thổ phải tốn hàng thế kỷ.Rồi khi đất đã sẵn sàng,nho phải được trồng và trong quá trình đó, từ khi thu hoạch cho đến khi ép ,tuyệt đối không thể ánh nắng chiếu vào.Chính điều đó đã tạo cho rượu thứ hương vị tinh tế,đen tối ,mượt như nhung.Và giờ…
Elena có một vệt “nước nho” dính trên mép.Damon thực muốn hôn lên đó.
“Ừm,một ngày nào đó em sẽ gây ấn tượng với mọi người khi kể với họ em đã uống hai cốc rượu Ma Thuật Đen dưới một phút.” – anh nói.
Nhưng cô đang vỗ ‘tap,tap,tap’ lên cổ mình lần nữa.
“Elena,em có muốn bị rút bớt chút máu không?”
“Có chứ !” – cô reo lên với tông giọng của một người cuối cùng đã được hỏi đúng câu hỏi.
Cô ấy say.
Cô đung đưa hai tay ra đằng sau , chống chúng xuống mặt chỗ ngồi để khiến nó thuận theo từng cử động của cơ thể mình. Thân cây đã biến thành chiếc sô-pha bọc da đen ,thân cây phía sau trở thành lưng ghế .Ngay lúc này ,chiếc cổ mảnh mai của Elena đang dựa vào lưng ghế đó ,cổ họng cô phơi bày trong không khí. Damon khẽ rên rỉ trong lúc quay mặt đi.Anh muốn đưa Elena tới chỗ có người.Anh lo lắng sức khỏe của cô , hơi quan tâm chút xíu đến sức khỏe của…Mutt ,nhưng giờ…anh không thể có mọi thứ anh muốn.Anh không thể hút máu cô ấy khi cô ấy đang say.
Elena làm ra vài âm thanh khác lạ có vẻ chính là tên anh : “D’m’n?” – cô lẩm nhẩm.Mắt cô ngập những nước.
Damon đã vì Elena mà làm tất cả những việc một y tá sẽ làm cho bệnh nhân .Nhưng có vẻ cô ấy không nên nốc trọn hai cốc rượu Ma Thuật Đen trước mặt anh thế này.
“En..hó..chịu” – Elena thốt ra ,thêm vô đó một tiếng nấc cụt rõ to.Cô nắm cổ tay Damon.
“Ừ,đây không phải loại rượu vang cứ uống tham mà được đâu.Khoan đã,ngồi thẳng nào và để anh thử…” .Có lẽ bởi anh đã nói mà không hề suy nghĩ , không hề có ý thô lỗ ,không hề có ý điều khiển cô cách này cách khác nên mọi việc diễn ra rất ổn .Elena nghe lời anh và anh đặt ngón tay lên hai bên thái dương cô , nhè nhẹ day.Trong vài giây , mọi thứ chuyển biến , Elena thở đều và chậm rãi. Cô vẫn chịu ảnh hưởng của rượu nhưng không còn say nữa.
Đến lúc rồi.Anh cần nói cô nghe sự thật.
Nhưng trước tiên,cô phải thật tỉnh táo.
Chú thích:
***Nguyên văn đoạn thơ :
“Say I’m bold
And say I’m bad
Say –you vanities
-I’m vainer
But you Erinyes,just add
I kisses Elena.”
Erinyes: nữ thần báo thù trong thần thoại Hi Lạp.
“Hiện ra, cà phê đậm đặc 3 lần” – anh nói , hua tay trong không khí.Nó xuất hiện ngay trong tích tắc,đen nhánh và thơm phức như thể linh hồn anh. “Shinichi nói bản thân cà phê đặc là một sự giải thoát cho nhân loại.”
“Bất kể Shinichi là ai , em đồng ý với anh ta ,hay cô ta nhỉ.Một cốc cà phê đậm đặc gấp 3,mau hiện ra nào.” – Elena ra lệnh cho luồng ma thuật đã tạo nên khu rừng , quả cầu tuyết và bầu trời này.Nhưng không có gì xảy ra.
“Có lẽ bây giờ nó chỉ phản ứng với giọng của anh.” – Damon nói, thoáng nở nụ cười trấn an với cô ,rồi anh vẫy tay,làm đầy cốc của cô với cà phê.
Nhưng Elena lại đang cau mày làm anh ngạc nhiên.
“Anh nói ‘Shinichi’. Ai vậy?”
Damon không muốn gì hơn là Elena không dính dáng tới tụi kitsune,nhưng nếu anh đã dự định kể cho cô tất cả những gì cô sẽ biết…
“Hắn là một kitsune-một con cáo tinh” – anh đáp –“Và là người đã đưa anh địa chỉ trang web khiến Stefan bỏ đi.”
Biểu hiện trên mặt Elena hoàn toàn đông cứng.
‘Thực ra” – Damon tiếp lời – “Anh nghĩ tốt hơn anh nên đưa em về nhà trước khi tiến hành bước tiếp theo.”
Elena ngước đôi mắt nặng trĩu nhìn trời nhưng vẫn để anh bế cô và đem cô về chỗ chiếc xe.
Bởi anh vừa nghĩ ra nơi tốt nhất để kể cô nghe tất cả .
Thật tốt vì bây giờ họ không vội tới chỗ nào đó nằm ngoài Khu Rừng Cổ.Họ không tìm thấy con đường nào lại không dẫn đến những ngõ cụt ,những khu đất trống nhỏ hay những mảng cây rừng.Elena có vẻ không ngạc nhiên khi họ du hành qua một lối hẹp và kết thúc tại ngôi nhà nhỏ nhưng hoàn hảo và nổi bật lúc nãy.Khi họ bước vào nhà ,anh không nói một lời ,chỉ quan sát bố cục mới của ngôi nhà.
Lần này họ có một phòng ngủ với một chiếc giường lộng lẫy cỡ lớn .Họ cũng có một căn bếp và một khoảng không thoáng đãng.Nhưng bất kì phòng nào trong số những phòng này đều có thể biến thành loại phòng bạn muốn chỉ đơn giản bằng cách tưởng tượng ra nó trước khi mở cửa.Hơn thế,có một chùm chìa khóa bị bỏ lại, Damon đoán là Shinichi .Có lẽ hắn thực sự sợ hãi và đã khiến những cánh cửa trở nên hữu ích hơn.Có vẻ chỉ cần tr.a chìa khóa vào ổ, nghĩ về nơi muốn đến và tích tắc sau bạn đã ở đó – thậm chí nơi muốn đến là bên ngoài khoảng không gian do Shinichi tạo ra chăng nữa.Nói cách khác , họ có thể kết nối với thế giới thực ,nhưng Damon không hoàn toàn chắc chắn về điều đó.Nơi đến sẽ là thế giới thực hay một cái bẫy chơi khăm khác của Shinichi ?
Hiện tại,trước mắt họ là một cầu thang xoắn ốc dài ngoằng dẫn đến phần ban công ngoài trời cùng những tấm rèm giăng mắc xung quanh ,trông chúng hệt như cảnh tượng ở căn gác mái của khu nhà trọ. “Thậm chí còn có một phòng giống hệt phòng Stefan” – Damon nhận ra khi bế Elena bước lên những bậc thang.
“Chúng ta sẽ lên tít trên đó à?” – Elena có vẻ bối rối.
“Tít trên đó.”
“Và chúng ta đang làm gì ở đây?” – Elena hỏi khi anh đặt cô ngồi xuống một chiếc ghế, bên dưới là một chiếc ghế đẩu nhỏ ,phủ vải mỏng để kê chân.
Damon ngồi xuống một cái ghế dựa , anh hơi đung đưa ghế,hai tay chụm lại đặt phía trên một bên đầu gối, mặt anh hơi nghiêng về phía bầu trời đầy mây.
Anh đung đưa một lần nữa ,ngừng lại và quay sang cô.
“Chúng ta đã ở đây” – anh lên tiếng với tông giọng ít mỉa mai tự giễu nhất của mình , điều đó có nghĩa anh đang rất nghiêm túc – “..vì vậy anh sẽ nói em nghe sự thật, toàn bộ sự thật ,và không gì ngoài sự thật.”