Chương 60
Trong phòng khách rộng lớn có hai người con gái nhìn nhau với ánh mắt vô cùng lạnh lùng, khiến người ngoài nhìn vào cảm thấy ngột ngạt đến mức khó thở. Hồng Bích hơi nghiêng đầu nhìn nó.
"Tao muốn làm gì mày cũng được, thật không?"
nó liền gật đầu với thái độ kiên định vô cùng. Thấy cái gật đầu không chút do dự của nó trong lòng Hồng Bích không khỏi thắc mắc.
"Tại sao mày lại quan tâm Hoàng Minh đến thế?"
câu hỏi này hơi làm nó giật mình, chính bản thân nó cũng không biết câu trả lời. Nhưng nó vẫn giữ được bình tỉnh trước ánh mắt muốn hiểu thấu tâm tư người khác của Hồng Bích, nó liếc nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm.
"Chị nhiều chuyện quá làm gì? Mau vào chủ dề chính đi"
Hồng Bích đứng thẳng người, dàng vẻ xinh đẹp và sang trọng vô cùng, khiến người khác mê say. Nhưng trong sâu đôi mắt của cô ta đầy tà ác, nếu ai vô tình trông thấy đều phải run sợ. Nhìn mái tóc đen dài của nó đang đã thích chơi đùa cùng gió thì trong đầu cô ta bất chợt sinh ra một ý định.
"Nếu muốn Hoàng Minh không bị đuổi học thì từ giờ mày phải ngoan ngoãn nghe lời tao, nếu không hậu quả tự mày chịu nha"
Hồng Bích dùng tay vỗ vỗ vào má nó và nói. Nó giật mạnh tay cô ta ra, ôi trời, đúng là ông trời quá bất công mà, giọng cô ta ngọt ngào đến thế nhưng những lời nói ra thì chẳng xứng.
"Đừng vòng do nữa, muốn làm gì thì làm nhanh đi"
không hiểu sao hôm nay nó lại kiên định vô cùng. Hồng Bích nhếch môi cười nhẹ một cái.
"Người đâu, mang kéo ra"
nó thoáng ngạc nhiên, kéo? Rốt cuộc cô ta định làm gì nó đây.
từ bên trong nhà một người giúp việc bước ra và đưa cho Hồng Bích một cây kéo nhỏ với thái độ tôn trọng. Hồng Bích vui vẻ cầm lấy cây kéo từ người giúp việc và nói
"Dì ra bảo tài xế chuẩn bị xe cho tôi đi"
người giúp việc ấy nhẹ gật đầu, rồi quay lưng đi.
Hồng Bích cầm cây kéo nhìn nó, môi hơi cong lên.
nó vội hỏi
"Chị định làm gì thế?"
Hồng Bích cười đểu.
"Cây kéo để làm gì, bộ mày không biết hay sao còn hỏi. Tao muốn lấy mái tóc xinh đẹp mày"
nó giật mình mở to đôi mắt nhìn Hồng Bích, cô ta bị biến thái hay sao vậy, sao lại muốn lấy tóc nó chứ?
trong lúc nó suy nghĩ thì Hồng Bích lại lên tiếng hỏi.
"Không phải mày muốn cứu Hoàng Minh sao?"
tay nó bất giác nắm chặt dây túi đang đeo trên mình để giữ bình tỉnh lại, nó gật đầu.
"ĐƯỢC! Chị cứ lấy đi..."
Hồng Bích không chờ đợi gì nữa mà tiến gần nó, dùng tay nắm gọn mái tóc nó rồi cắt đi. Cô ta chẳng hề nhẹ tay với nó chút nào cả, cứ cắt mạnh tóc nó cố ý khiến nó đau. Nhưng một tiếng nó cũng không kêu lên, chỉ cắn chặt đôi môi mình thôi, lúc này trong lòng nó tự hỏi, tại sao nó lại vì Hoàng Minh mà chịu đứng yên ở đây để ma nữ ác độc như Hồng Bích cắt mái tóc xinh đẹp của mình thế chứ?
"Rầm" tiếng cây kéo rớt xuống sàn nhà thật lớn đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. Mái tóc đáng thương bị cắt một cách tàn nhẫn không chút thương tiếc đang rơi lả tả trên mặt đắt, thật khiến nó đau lòng quá.
nhìn đầu tóc nó hiện giờ, chỗ dài chỗ ngắn thật giống cây chổi bị hư vậy Hồng Bích cười vui sướng.
"Để xem sau này với vẻ xấu xí thế này mày còn mê hoặc Hải Nam đuợc nữa không?"
hai bàn tay bất giác nắm chặt lại thành quả đấm, đúng là tức ch.ết được à, nó mê hoặc Hải Nam lúc nào vậy chứ? Dù trong lòng rất tức giận nhưng nó ép bản thân mình phải giữ bình tỉnh. Hai tay nó từ từ buông bỏng ra và hỏi
"Như thế này chị đã vừa lòng rồi chứ? Đi giải quyết chuyện của Hoàng Minh được chưa?"
Hồng Bích vẫn cười vui sướng và nhẹ lắc đầu.
"Chị em mình đến trường thôi nào Ngọc Lâm thân yêu"
nó vội quay lưng đi ra ngoài, nó thật là không muốn nhìn bộ mặt giả tạo của Hồng Bích thêm giây phút nào nữa hết.
Đã đến truớc cổng trường học, trong xe Hồng Bích lên tiếng nói
"Chuyện hôm nay tuyệt đối không được để Hải Nam biết"
nó nhẹ gật đầu.
"Ừ tôi hứa"
Hồng Bích lấy từ balô ra một viên thuốc đưa cho nó.
"Uống đi"
nó nhìn viên thuốc ấy rất giống mấy viên thuốc hôm bữa đã được tìm thấy trong balô Hoàng Minh, mặc dù biết rõ đó là thuốc gì nhưng nó cầm lấy uống không chút do dự. Rồi cả hai bước xuống xe và đi vào trường.
đi theo Hồng Bích lên phòng hợp của nhà trường mà trong người nó từ từ nóng lên, khó chịu không tả được, chắc là thuốc đã có tác dụng rồi. Bước lên lầu thang cả người nó phải tựa vào sát tường mới đi nổi, trên trán nó giờ đã đầy mô hồ, trông nó thật khổ sở quá. Khi đến nơi thì đã thấy nửa lớp nó đang đứng trước cửa phòng rồi, mắt nó đã mờ dần không còn thấy rõ nữa. Vừa nhìn thấy nó thì tụi Ngọc Khánh liền hoảng hốt. Phương My lo lắng chạy tới gần nó và hỏi.
"Lâm Lâm, sao mày thành ra như thế này"
nó cười như điên dại.
"Tao không sao?"
Ngọc Khánh và Thái Sơn quay lại nhìn nhau với ánh mắt không hiểu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với cô bạn của họ thế này.
Hồng Bích bước tới ôm vai nó và nói khẽ.
"Vào cứu Hoàng Minh thôi em gái yêu"
nghe câu đó mọi người liền mở to đôi mắt nhìn, trong lỏng họ không tránh khỏi thắc mắc, cứu Hoàng Minh là ý gì? Có lẽ trong tất cả mọi người ở đó chỉ một mình Mỹ Sang nhìn ra được nó đã uống thuốc lắc, vì từ nhỏ cô ta đã nhìn thấy bao nhiều người chơi thứ thuốc ma quỷ này rồi mà.
Hồng Bích gõ cửa và mở cửa bước vào nói
"Dạ em xin lỗi thầy cô nhưng em đã tìm ra người chơi thuốc cấm thật sự rồi ạ"
Hoàng Minh đang đứng bỏ hai tay vào túi quần thản nhiên đợi tình phạt của nhà trường nhưng anh liền ngạc nhiên khi Hồng Bích nói thế và nhìn thấy nó bước vào.
cánh cửa phòng không có cách nào dóng lại được nữa, bởi vì tụi Ngọc Khánh đã chen vào kín cả rồi.
cô giáo Hà vội lên tiếng hỏi.
"Là ai thế Bích, em mau nói rõ đi"
Hoàng Minh hình như đã đoán ra âm mưu của Hồng Bích nên vội chạy tới cầm cánh tay nó và nói
"Ngọc Lâm, cô đang làm quái quỷ ở đây vậy, chuyện của tôi không cần cô lo. MAU RỜI KHỎI ĐÂY ĐI"
dù anh đang lớn tiếng quát nó và dù tác dụng của thuốc đang khiến cho nó rất khó chịu nhưng nó vẫn nhận ra anh đang bất chấp tất cả bảo vệ nó, trong lòng nó bỗng thấy ấm áp lắm.
Hồng Bích giả vờ ho nhẹ một cái, ý nhắc nhớ nó đã đến lúc nên lên tiếng rồi.
nó nhẹ nhàng giật tay Hoàng Minh ra và cố bước lên phía trước vài bước.
"Là em...mấy viên thuốc ấy không phải của lớp trưởng Hoàng Minh đâu...mà là của em ạ"
những lời nó vừa thốt lên khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên vô cùng.
"Ngọc Lâm đang làm gì thế này"
tụi Ngọc Khánh quay lại nhìn nhau, họ không thể nào tin tai mình được nữa.
thầy giáo Bùi lúc này tức giận đập bàn.
"Giờ là tình hình gì thế, sao hết Hoàng Minh đến Ngọc Lâm, hai học sinh giỏi nhất lớp"
cô giáo Hà cũng lên tiếng hỏi
"Hồng Bích, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào hả?"
Hồng Bích giả vờ rung rung nước mắt.
"Dạ...lúc nãy em vô tình thấy Ngọc Lâm uống thuốc, em có lòng tốt đến hỏi uống thuốc gì thì Ngọc Lâm nói thuốc cảm thôi. Nhưng em thấy dấu hiệu của Ngọc Lâm rất giống đang chơi thuốc cấm...vậy nên em mới kéo Ngọc Lâm đến đây để các thầy cô làm rõ ạ"
Hoàng Minh nhìn Hồng Bích với ánh mắt khinh thường, hừ, cô ta mà cũng có lòng tốt nữa sao? Đúng là nói dối không chớp mắt mà, rồi anh bước lên phía trước vài bước và vội nói
"Chuyện này không liên quan đến Ngọc Lâm, mấy viên thuốc đó được tìm thấy trong balô của em thì tất nhiên mấy thuốc đó là của em rồi"
Phương My thoáng nhiên, anh và nó vì bảo vệ nhau mà đồng ý chịu hậu quả bị đuổi học ư? Tại sao cô không thể nào giống nó có thể đứng ra bảo vệ anh, người cô yêu thương.
lúc này tác dụng của thuốc đã khiến cho nó mất điểm thoát bản thân mình rồi, cứ muốn cởi hết đồ trên người ra. Nhìn thấy nó như thế thì Ngọc Khánh và Quỳnh Trang hoảng hốt chạy vào giữ hai tay nó lại.
"Lâm Lâm, bạn làm sao thế này"
"Buông tôi ra... nóng quá...nóng quá..."
nó như người say rượu không biết mình đang làm gì? Thứ nó giờ có thể biết là cảm giác nóng như lửa đốt, cảm giác khó chịu như có ngàn con kiến đang bò khắp người nó.
nhìn nó như vậy các thầy cô đều tức giận, họ to nhỏ với nhau một hồi thì đã ra quyết định cuối cùng.
"Hoàng Ngọc Lâm, chúng tôi chính thức đuổi học em và kỷ lục em thật nặng"
nghe xong tất cả đều hoảng hốt, chỉ riêng Hồng Bích vui sướng, cuối cùng cô ta đã đạt được mực dích của mình rồi. Sau đó các thầy cô và Hồng Bích đều bỏ ra ngoài, chỉ còn lại tụi nó. Hoàng Minh quay lại nhìn, thấy nó cười như điên dại.
"NGỌC LÂM, cô tỉnh tào lại cho tôi ngay"
anh bỗng lao đến cầm nắm đôi vai nó thật chặt và tức giận quát lên. Nhưng nó lại nửa mê nửa tỉnh mà ngã vào người ấm áp của anh...