Chương 1-2
Ngồi trên máy bay xuất phát từ Luân Đôn, Hàn Thủy ôm một đống văn kiện, mệt mỏi tựa vào ghế, trong lòng thầm nghĩ, lần này khó có được Cam Chi Ngư chủ động kêu cô về, không biết là có chuyện gì?
Dù cha con có quan hệ huyết thống, so ra cũng không bằng tiền tài và địa vị, Hàn Thủy không chút do dự tin tưởng, nếu không phải cô được chỉ định là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hàn, có lẽ Cam Chi Ngư đã sớm quên ông ta còn có một đứa con gái là cô.
Nghĩ đến còn lâu máy bay mới hạ cánh, cô lại thức suốt hai đêm, Hàn Thủy rất nhanh ngủ thiếp đi.
Những cơn ác mộng quen thuộc lại mò tới, cảnh tượng khắp nơi đều là màu trắng của nhà họ Hàn năm ấy, hai bàn tay tái nhợt của mẹ xoa tóc cô, cúi đầu thở dài, ánh mắt lạnh nhạt của người cha, ánh mắt tràn ngập ghen ghét và ác ý của mẹ con Cam Thiến San, chúng tựa như những cây bèo rậm rạp nhưng mềm dẻo dai dẳng quấn lấy cô, làm cho cô hít thở không thông, không thoát ra được.
"Mẹ....." Cô cảm thấy có chất lỏng ướt át âm ấm chảy ra từ khóe mắt, có thứ gì đó mềm nhẹ xẹt qua mặt mình, xúc cảm giống như đôi tay yêu thương của mẹ, khiến cho tâm cô bình yên trở lại.
Giấc ngủ này, nửa đoạn trước ngủ rất mệt nhưng đoạn sau lại rất an ổn.
Hàn Thủy chậm rãi mở mắt ra, vươn tay duỗi người, lại cảm giác được có người đang nhìn cô chăm chú.
Hơi nghiêng đầu, chỉ thấy chỗ ngồi bên cạnh vốn là của một phu nhân giờ lại biến thành một người đàn ông, mà người đàn ông kia cũng không lảng tránh ánh mắt dò xét của cô, thấy cô quay đầu ngược lại có vẻ hưng trí, ngang nhiên, ánh mắt trắng trợn lộ ra thưởng thức của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.
Hàn Thủy đã quen với những loại ánh mắt ái mộ như vậy nên cũng không để trong lòng, chỉ nhíu mày quay đầu đi, tựa hồ nếu nhìn người đàn ông này nhiều hơn nữa sẽ làm hỏng tâm trạng tốt khi vừa tỉnh ngủ của cô.
"Tiểu thư, có thể cho tôi biết tên cô được không?" Người đàn ông đối với thái độ ngạo mạn, vô lễ của cô cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại càng thêm hứng trí bừng bừng.
"Không được." Qua hồi lâu, Hàn Thủy mới tựa như vô cùng nhẫn nại trả lời, cô cúi đầu lật xem các loại văn kiện, rời nhà ba năm nhưng cô chưa từng buông tha cho việc tham dự vào các quyết định sách lược cao cấp của nhà họ Hàn, so với bất kì kẻ nào cô đều phải cố gắng, đều phải ẩn nhẫn, chỉ hy vọng chính mình mau mau trưởng thành, mau mau cường đại lên.
Vậy tất cả là muốn cho người cha kia xem, để cho mẹ cô trên thiên đường an tâm nghỉ ngơi hay là suy nghĩ cho chính bản thân mình? Cô cũng không rõ, cô chỉ biết rằng, nếu như cô vứt bỏ những thứ này, cô sẽ điên mất, cuộc sống của cô sẽ không còn bất kì ý nghĩa gì nữa.
Hàn thị cho cô sinh mệnh, cô sẽ đưa Hàn thị lên đỉnh cao mà không để cho người khác cướp đi, cho dù người đó có là cha cô đi chăng nữa.
Mà người đàn ông bên cạnh bị cự tuyệt nhưng vẫn không buông tha, anh ta cúi đầu cười, âm thanh lại vô cùng từ tính, dễ nghe, "Có ai đã từng nói với cô rằng cô rất đẹp chưa?"
Bàn tay Hàn Thủy đang lật văn kiện dừng lại một chút, quay đầu nhìn người đàn ông vô lễ cuồng vọng, cố gắng kiềm chế tức giận, "Tiên sinh, đã có ai nói với anh rằng anh rất đáng ghét chưa?"
Nếu có ai hỏi Hàn Thủy ghét nhất cái gì, cô có thể không do dự trả lời, một là Cam Thiến San, hai là những người nịnh nọt vẻ đẹp của cô.
Tuy rằng Cam Thiến San không có khuôn mặt xinh đẹp như Hàn Thủy nhưng lại thắng ở vẻ thanh tú văn nhã. Lòng dạ ? Người khác bao giờ cũng chỉ nhìn mặt ngoài, mà dù Hàn Thủy cô có cố gắng thế nào đi nữa thì vẫn luôn bị chụp cho cái mũ "Bình hoa", thậm chí còn có cả biệt hiệu "Xà mĩ nhân".
Cô cố gắng như thế vậy mà vẫn luôn thua Cam Thiến San một chút, vậy bảo cô làm sao thích mấy lời nịnh hót này ?
Ở phương diện này, cô vẫn thấy may mắn mình lớn lên giống mẹ, nhưng đáng tiếc, vẻ ngoài quá xuất sắc đôi khi cũng không phải là tốt.
Người đàn ông cười ha ha, giống như bị Hàn Thủy châm chọc cũng là một việc rất vui vẻ, Hàn Thủy liếc trắng mắt, mới phát hiện người đàn ông này xác thực rất kiêu ngạo.
Anh ta có dáng người tiêu chuẩn, cho dù ngồi vẫn có thể nhìn ra hai chân thẳng tắp thon dài, một thân làn da lúa mì, dáng vẻ khỏe khoắn, đầy sức sống, lông mày rậm, cặp mắt hữu thần sáng ngời, mũi cao thẳng, đôi môi không dày không mỏng, tóc hơi xoăn tự nhiên.
Nhìn bề ngoài mà nói, diện mạo người đàn ông này có thể được coi là đoan chính, tuy nhiên trên người anh ta lại có một loại phong thái không kiềm chế được, nhìn qua thì thanh thản, lại tản ra hơi thở tôn quý khiến người khác không thể không chú ý, chờ đến lúc Hàn Thủy ý thức được điểm đó, cô phát hiện mình đã nhìn anh ta rất lâu.
Người đàn ông nhìn bộ dáng sững sỡ, trầm tư có phần đáng yêu của cô, khóe miệng hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, "Sao, dáng dấp tôi không tệ đúng không?" Miệng có chút ngả ngớn.
Hàn Thủy như tỉnh lại từ trong mộng, giật giật khóe miệng, quyết định không để ý tới lời nói của anh ta, cô quay đầu ngồi đoan chính lại, bắt đầu nghiêm túc đọc các loại văn kiện, trực giác mách bảo, người này không giống với vẻ bề ngoài dễ dàng thân cận của anh ta, anh ta mang đến cảm giác giống như một con báo đang ẩn nhẫn chờ con mồi sa bẫy, cô không phải không chọc nổi, mà là không muốn chọc vào.
Người đàn ông thấy cô tỏ ra một bộ dáng người lạ chớ gần, cũng thấy không thú vị, cuối cùng im lặng một hồi.
Hàn Thủy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, những năm gần đây cô luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, cho dù ở nước ngoài, cũng không dám kết giao bạn bè lung tung hay làm ra chuyện gì quá giới hạn, tất cả đều dựa theo tiêu chí của người thừa kế nhà họ Hàn mà làm, chỉ sợ gây ra chuyện gì xấu, khiến cho đám tay chân của ba cô hay mẹ con Cam Thiến San bắt được nhược điểm.
Hàn Thủy yên tâm quá sớm, người đàn ông bên cạnh thấy cô không để ý tới mình, bắt đầu không an phận đi đùa giỡn với mấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp, một hồi muốn cà phê, một lúc lại muốn nước trái cây, không ngừng nói chuyện cười đùa cùng cô tiếp viên hàng không kia, mà cô tiếp viên hàng không kia thấy bộ dáng anh ta đẹp trai, lại diện tây trang giày da, cũng nửa ngượng ngùng, nửa quyến rũ tiếp nhận sự tán tỉnh của anh ta. Bọn họ nói chuyện vui vẻ lại khiến Hàn Thủy khó chịu, cô ấn ấn mi tâm, dứt khoát khép tập văn kiện lại, tính toán muốn tránh xa những con người ồn ào này.
"Xin nhường đường một chút." Cô nhẫn nại nói chuyện với người đàn ông.
Người đàn ông cũng không nhìn cô, tự động thu hai chân vào bên trong một chút, chừa ra một lối nhỏ cho Hàn Thủy đi qua.
Hàn Thủy cẩn thận đi qua nhưng không ngờ đột nhiên bị cái gì ngáng chân, thân thể mất cân bằng, khiến cô ngã về phía sau.
"A!" Hàn Thủy hét chói tai, mẫn cảm cảm giác được có một đôi tay đang đặt ở trên mông mình, Hàn Thủy không nghĩ đến anh ta lại dám làm vậy, bởi vì hàm xúc đùa giỡn của hai bàn tay này rất rõ ràng, thậm chí cô còn cảm nhận được nó đang bóp mông cô.
Dù Hàn Thủy luôn tỏ ra như một người lão luyện giỏi giang nhưng thủy chung vẫn chỉ là một cô gái mới trưởng thành, gặp tình huống này cũng không tránh được bị làm cho thất kinh, cô giãy giụa thân thể, muốn vứt bỏ cái tay ghê tởm kia, lại không ngờ đôi tay kia rất kịp thời thu về, khiến cô mất thăng bằng rơi vào lồng ngực người đàn ông sau lưng, mà ngang hông lại có thêm một bàn tay vững vàng ôm lấy.
Hàn Thủy vừa thẹn vừa giận muốn đứng lên nhưng không ngờ lại bị bàn tay quanh hông ôm chặt gắt gao.
"Có co dãn, tôi thích". Người đàn ông dường như thỏa mãn thở dài.
Hàn Thủy nghe vậy thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ bị đùa giỡn trắng trợn như thế. Người đàn ông này thật đáng giận.
"Xem đi, tôi đã cứu em hai lần, em tính trả ơn tôi thế nào đây?" Anh cúi đầu thì thầm bên tai cô, âm thanh đầy từ tính, như ẩn như lộ ra tiếng cười sung sướng, hơi thở ấm áp trêu chọc Hàn Thủy khiến hai bên tai cô đều đỏ lên, mà cô tiếp viên hàng không xinh đẹp kia đã sớm ngây người, cho đến lúc có hành khách gọi, cô ta mới không cam lòng trừng mắt nhìn Hàn Thủy, tức giận bỏ đi.
"Buông ra." Hàn Thủy nghiến răng nghiến lợi dùng sức kéo tay người đàn ông ra nhưng làm thế nào cũng không thành công.
"Tiểu mỹ nhân, em dám nói không phải em làm thế để gây sự chú ý của tôi sao?" Giọng điệu cuồng ngạo khiến Hàn Thủy tức nghiến răng kèn kẹt.
"Tiên sinh, anh đừng tự cho rằng mình đúng. Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn thu hút sự chú ý của anh? Tại các người nói chuyện quá ồn ào nên tôi muốn đi ra chỗ yên tĩnh một chút." Nếu không phải bản thân đang ngồi trong lòng người đàn ông này, cô nhất định sẽ cho anh ta một cái tát thật mạnh.
Anh ta cười nhẹ, đầu dựa vào rất gần, ngay ở bên gáy của cô, giống như đang hít lấy mùi hương trên người cô, "Đã lâu không được gặp một mĩ nhân xinh đẹp, tính tình lại nóng nảy như vậy, em khiến tôi cảm thấy thật hứng thú."
Quả nhiên là một cao thủ tình trường, chẳng qua đụng phải cô là sai lầm của anh ta.
"Còn không buông tay?" Sau khi bình tĩnh lại, giọng nói của Hàn Thủy nghe không ra vui giận, chỉ có người quen thuộc với cô mới bết đây là điềm báo Hàn Thủy đã hoàn toàn tức giận.
"Không buông." Anh ta vẫn không biết khó mà tiếp tục đùa giỡn.
Động tĩnh chỗ này đã bắt đầu khiến những hành khách khác chú ý, mặt Hàn Thủy đỏ lên, thật sự là mất mặt.
"Thật không bỏ ra sao?" Âm thanh của cô ngày càng nhẹ nhàng.
"Trừ khi em nói cho tôi tên của em." Người đàn ông dường như rất hưởng thụ cảm giác được ôm ôn hương nhuyễn ngọc.
Hàn Thủy nheo đôi mắt hoa đào xinh đẹp lại, dùng sức dẫm giày cao gót xuống, thành công nghe được tiếng kêu rên đau đớn của người đàn ông.
Anh thật không thể tưởng tượng được bề ngoài cô gái này thì xinh đẹp nũng nịu nhưng khi ra tay lại ác như vậy, mu bàn chân bị đau làm anh phải buông lỏng cánh tay khiến Hàn Thủy thuận lợi thoát thân, quay về chỗ của mình.
"Cô gái, em định mưu sát chồng sao?" Thế nhưng anh ta vẫn còn nhàn hạ thoải mái nói giỡn được.
"Tiên sinh, tôi thật sự bội phục trình độ mặt dày của anh." Hàn Thủy lạnh nhạt thưởng thức khuôn mặt vặn vẹo vì đau của anh ta, tuy rằng người đàn ông này nhìn qua giống như một công tử phóng đãng nhưng không thể phủ nhận, trình độ và sức chịu đựng đúng là hạng nhất.
"Cám ơn đã khen, chỉ với người đẹp thì mặt tôi mới dày." Mặt còn làm ra vẻ đắc ý.
Hàn Thủy hừ lạnh một tiếng, thật sự là cô không có kinh nghiệm giao tiếp cùng loại đàn ông này, cũng không rỗi hơi đi quan tâm, chỉ đơn giản quay đầu sửa sang lại văn kiện, nhưng có một người như vậy bên cạnh khiến cô thật khó lòng tập trung.
Ánh mắt người đàn ông không dấu vết xẹt qua tiêu đề bên ngoài tập văn kiện, tròng mắt sắc bén như chim ưng chợt lóe lên rồi biến mất, lập tức khóe miệng lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Thì ra là vậy.
"Em có biết em là người phụ nữ đầu tiên dám từ chối tôi không?" Anh sờ sờ cằm, trên mặt vẫn là nụ cười vô lại, trong đầu đã hiện ra đủ loại phương pháp làm thế nào lôi được cô gái này lên giường cùng anh dục tiên dục tử, cùng nhau hoan lạc.
Mặc kệ người đàn ông có vẻ ngoài đứng đắn cỡ nào, ánh mắt chính trực cỡ nào, đối diện với người phụ nữ họ yêu mến hoặc là báu vật làm cho người khác không thể kháng cự như cô gái này, trong đầu sẽ luôn có sợi dây kết nối những hình ảnh mà trẻ con không nên thấy.
Cái gọi là mặt người dạ thú, cởi quần áo ra vẫn là cầm thú, bản chất là giống nhau thôi.
Còn Hàn Thủy, tuy mới mười chín tuổi, mặc dù thành tích học tập cao, trên thương trường cũng có năng lực, không phải bạn bè cùng lứa có thể sánh cùng. Nhưng thân là một cô gái còn non nớt, cô thật sự quá đơn thuần, ít nhất cô tuyệt đối không phải đối thủ của loại cao thủ tình trường này.
"Hừ." Hàn Thủy khinh thường hừ một tiếng, sắp xếp lại toàn bộ tư liệu thật tốt, sau đó đeo miếng bịt mắt, yên lặng dựa vào ghế giả vờ ngủ.
"Tôi quên không nói, bộ dáng em vừa khóc trong lúc ngủ cũng rất đẹp, em có biết không?" Giọng nói của người đàn ông lại vang lên bên tai cô lần nữa.
Hàn Thủy cả kinh, đẩy miếng bịt mắt lên trên trán, hai mắt không thể tin được nhìn khóe miệng đang cong lên và biểu tình xấu xa của người đàn ông, cô nhớ mang máng trong lúc ngủ mơ mình có khóc, mà lúc đó hai bên má hình như có cái gì đó rất ấm áp chạm vào, giống như tay của mẹ cô.
Chẳng lẽ là anh ta...
"Ai lại có thể khiến cho tiểu mỹ nhân như em khóc vậy? Thật là đáng ch.ết." Trong lời nói lộ ra ý đùa giỡn, biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc đúng đắn, chỉ có tia bỡn cợt nơi đáy mắt tiết lộ bản tính gian xảo của anh.
Hàn Thủy không nói lời nào nhìn anh, bởi vì tức giận và khó chịu khiến cho ngực cô kịch liệt phập phồng, ở trong mắt người đàn ông, thật sự là một cảnh đẹp mê người.
"Anh không nói, không ai bảo anh câm đâu." Hàn Thủy oán hận cắm tai nghe vào, mở âm lượng tối đa, lại oán hận đeo bịt mắt vào, che lại hai mắt của mình, tính nhắm mắt làm ngơ.
Người đàn ông cũng không tức giận, quay về chỗ ngồi của mình, sờ sờ cằm, nở nụ cười thú vị, xem ra chặng đường đi này cũng sẽ không còn buồn tẻ nữa.
Thời điểm xuống máy bay, người đàn ông vẫn yên lặng đi theo sau Hàn Thủy, thẳng đến khi Hàn Thủy không nhịn được nữa xoay người lại.
"Tiên sinh, anh còn muốn đi theo tôi tới bao giờ?" Cô thật sự chưa bao giờ thấy ai mặt dày, vô sỉ như anh ta.
Người đàn ông nhìn bốn phía, sau đó thực vô tội nhún vai nói với Hàn Thủy, "Tiểu thư xinh đẹp, em đang nói chuyện với tôi sao?"
Giờ phút này Hàn Thủy thật sự hối hận tại sao mình lại xoay người nói chuyện với anh ta, cô hẳn nên nhẫn nhịn, coi anh ta như một cái bóng không phải tốt sao? Mặt khác, cô cũng cảm thấy rất kì quái, cô luôn là người bình tĩnh, lạnh nhạt, tại sao khi đối diện với người đàn ông này lại luôn mất khống chế cảm xúc?
Người đàn ông này, tuyệt đối là một yêu tinh yêu nghiệt.
Khẽ cắn môi, Hàn Thủy trừng mắt liếc anh ta một cái, không nói gì bước nhanh về phía trước.
"Này, này, dù sao cũng chỉ là đùa giỡn một chút thôi, tốt xấu gì cũng nên cho tôi biết tên em chứ, lần sau có rảnh lại đùa, à không, là có rảnh thì hẹn hò." Tiếng bước chân không nhanh không chậm theo ở phía sau, âm thanh ồn ào giống hệt ruồi bọ.
Ở sân bay đã có rất nhiều người tò mò nhìn qua, thật là mất mặt. Hàn Thủy rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thậm chí còn nói tục, "Câm miệng, anh thật giống ruồi bọ!”
"Tôi là ruồi bọ, vậy chẳng phải tiểu thư xinh đẹp em là thịt thối sao?" Anh ta cũng không tức giận, vẫn cười tươi như trước, xung quanh có người tai thính nghe được lời bọn họ nói, đều nở nụ cười, ngẫu nhiên tưởng họ là một đôi tình nhân đang trêu đùa.( hic 2 ac so sánh thật.... =.=)
Mặt Hàn Thủy không chút thay đổi, kỳ thực trong lòng đã tức giận tới cực điểm, cố gắng nặn ra hai chữ "Vô sỉ." Cô hung hăng nện giày cao gót xuống đất bước đi.
"Tôi nói này, em không nên đi nhanh như vậy, giày cao gót mà gãy thì sao?" Anh ta vẫn như hình với bóng, vừa đi vừa nói không ngừng.
Hàn Thủy càng đi nhanh hơn, muốn bỏ rơi người đàn ông này nhưng lại thật bi kịch khi nghe thấy âm thanh của cái gì đó bị gãy, tiếp theo cả người cô mất cân bằng thiếu chút ngã sấp xuống, cô cúi đầu nhìn, cảm thấy muốn khóc..... gót giày thật sự bị gãy.
Cô sai lầm rồi, người này không phải yêu tinh, anh ta căn bản chính là miệng quạ đen.
"Không nghe trai đẹp nói thì chỉ chịu thiệt thôi." Giọng nói bỡn cợt lại vang lên từ phía sau.(a tự luyến quá ==)
Không cần quay đầu cô cũng biết được vẻ mặt anh ta bây giờ rất đáng đánh đòn. Cô không lên tiếng, trong đầu đang suy nghĩ biện pháp giải quyết, lại nghe được có người đang kêu tên mình.
"Hàn Thủy, Hàn Thủy!"
Vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đang đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen, đang vẫy vẫy tay với cô.
Là Dụ Hàm Phàm.
Biểu tình trên mặt Hàn Thủy bỗng trở nên dịu dàng, cô hướng anh ta vẫy tay, sau đó chỉ chỉ vào chân mình.
Dụ Hàm Phàm liền đi tới, tuy đã nhiều năm không gặp, anh vẫn tao nhã như trước, trên người đã có hơi thở thành thục, đàn ông hơn, giờ phút này anh đi tới, trên miệng nở nụ cười thân thiết giống như gió mùa xuân, lập tức an ủi tâm tình đang nóng nảy của Hàn Thủy.
"Chậc chậc, bạn trai cũ sao?" Người đàn ông đứng bên cạnh vẫn chưa rời đi.
Tâm Hàn Thủy động một cái, từ sau khi mẹ cô qua đời, Dụ Hàm Phàm là người bạn duy nhất của cô, anh đã ở bên cô, cùng cô trưởng thành, yên lặng chờ đợi, thanh mai trúc mã có được tính là bạn trai cũ không?
"Mắc mớ gì đến anh?" Môi Hàn Thủy giật giật.
Anh ta khẽ cười, "Em có tin không, anh ta sẽ không thuộc về em đâu."
Hàn Thủy bỗng quay đầu lại, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Hãy chờ xem." Anh cũng không để ý cô lườm mình, chỉ chỉ hướng Dụ Hàm Phàm.
Trên chiếc xe hơi màu đen lại có một cô gái đi xuống, tuy dáng người chỉ trung bình nhưng lại tinh tế mềm mại, dù trên người chỉ mặc một bộ đồ công sở màu đen nhưng vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được hương vị của một thiếu nữ mới trưởng thành.
Ánh mắt Hàn Thủy híp lại, đây là một trong những người cô ghét nhất, Cam Thiến San.
Tại sao cô ta lại đi cùng với Dụ Hàm Phàm?
Dụ Hàm Phàm đứng tại chỗ chờ Cam Thiến San, sau đó hai người sóng vai đi tới, tuy rằng không có nắm tay, cũng không làm ra hành động thân mật nhưng có thể cảm giác được họ rất quen thuộc với nhau, liếc mắt cũng có thể nhận ra quan hệ của hai người không bình thường.
Hai mắt Hàn Thủy đau xót, trong lòng lại càng nghi hoặc, khi nào thì hai người này ở cùng nhau?
Chẳng lẽ ngay cả Dụ Hàm Phàm cũng bị mẹ con Cam Thiến San lôi kéo rồi sao? Cô chỉ đi ba năm mà tất cả đã thay đổi nhanh vậy sao?(Saki: chị à 1 năm cx đủ thay đổi r *pat pat* k sao chị vẫn còn anh Ngọc; Hàn Thủy*lườm*; Saki*im bặt*)
"Sao lại không cẩn thận như thế?" Cam Thiến San đem tới một đôi giày cao gót, miệng cười dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng, giống như hai người thật sự là chị em thân thiết.
Ba năm không gặp, công phu diễn kịch của Cam Thiến San ngày càng giỏi.
"Mau thay đi, bác trai đang chờ chúng ta về ăn cơm đấy." Dụ Hàm Phàm cũng mỉm cười yên chiều như đối với một cô em gái.
Tâm Hàn Thủy lập tức trầm xuống, tựa như trong lòng có cái gì bị đánh vỡ, trở nên trống rỗng.
Phẫn nộ, thất vọng, cảm giác bị vứt bỏ năm ấy tựa hồ như quay lại, bao phủ lên cô, làm cho cô không thở nổi.
Mặt cô lạnh xuống, nhìn thấy Dụ Hàm Phàm vô tri vô giác cười với Cam Thiến San, đáy mắt chợt lóe lên tia trào phúng và ác ý, vung tay muốn ném giày cao gót rớt xuống đất.
Nhưng cô còn chưa kịp hành động thì tay đã bị một bàn tay ấm áp cầm lấy.
"Thật có lỗi, chưa giới thiệu, tôi là Tư Khấu Ngọc, là bạn trai của cô ấy." Bàn tay anh bao trùm tay nhỏ bé của Hàn Thủy, tay kia ôm hông cô, để cô dựa vào người anh.
Hàn Thủy theo bản năng uốn éo vặn vẹo thân thể, cũng tại một giây kế tiếp đột nhiên bất động, thuận theo tựa trên người Tư Khấu Ngọc, thời điểm ngẩng đầu lên, cô đã khôi phục lại vẻ mặt nhàn nhạt mọi khi, "Nhất thời quên không giới thiệu, đây là bạn trai của tôi, hai vị này là Dụ Hàm Phàm, Cam Thiến San."
Tư Khấu Ngọc nghe cô tự nói tên mình ra, trong lòng hiểu rõ khẽ cười, cô gái này phản ứng nhanh thật.
Đây là lần đầu tiên Hàn Thủy nói dối Dụ Hàm Phàm nhưng cô tuyệt không hối hận. So với việc mất mặt trước Cam Thiến San, cô càng nguyện ý nói dối người bạn thân mình tín nhiệm nhất, có lẽ như vậy là không tốt nhưng cô lại chính là người như vậy.
Người ngoài đều đồn đãi, Hàn Thủy là người lòng dạ sắt đá, chưa bao giờ quan tâm tới chuyện tình cảm. Dĩ vãng cô không đồng ý với lời nói này, hiện tại xem ra cô đích xác là loại người này.
Vật đổi sao dời, bọn họ đều đã trưởng thành, cũng ngày càng không nhìn thấu nhau, vậy nên cảm thấy bi ai hay may mắn khi bọn họ đã quá thành thục?
Từ chối lời mời cùng nhau trở về của Dụ Hàm Phàm, cô chui vào trong xe người đàn ông tên Tư Khấu Ngọc, xuyên qua cửa kính nhìn bóng dáng Dụ Hàm Phàm cùng Cam Thiến San rời đi, trong mắt Hàn Thủy là một mảnh hờ hững.
"Đây là lần thứ ba tôi giúp em, tiểu thư Hàn Thủy tính trả công tôi thế nào đây?" Tư Khấu ngọc quay đầu nháy mắt với cô, cảm giác có điểm phong tình vạn chủng, thật không biết anh ta làm vậy bằng cách nào.
" Cảm ơn." Hàn Thủy không có thành ý trả lời.
"Chậc chậc, thật không thành khẩn chút nào." Tư Khấu Ngọc tiếp tục trêu đùa.
"Tôi không có tâm tình." Hàn Thủy nhắm mắt lại tựa về phía sau, cô không nhận đôi giày kia của Cam Thiến San, hiện tại trên chân cô là đôi giày Tư Khấu Ngọc đưa, có lẽ là của người tình anh ta, có lẽ là của bạn anh ta.
Cô không muốn đoán, đối với cô mà nói, cuộc gặp gỡ này chỉ như bèo nước gặp nhau thôi. Chỉ một lần này, về sau cũng khó có khả năng gặp lại. (Saki: k gặp lại thì sao e có truyện để edit OvO; HT: nói j đấy? ; Saki: dạ có j đâu*mặt ngây thơ vô(số) tội*)
"Lấy ánh mắt đàn ông của tôi nhìn, trừ lên giường thì phỏng chừng chuyện gì bọn họ cũng làm rồi." Tư Khấu Ngọc lấy giọng điệu chắc chắn của một công tử phong lưu nói.
Sắc mặt Hàn Thủy đen đi một nửa, cô giật giật môi nhưng lại không biết nói gì.
Ở nước ngoài vài năm, cho dù cô chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy heo chạy, hơn nữa đã gặp qua không ít, tuy trong lòng không muốn thừa nhận nhưng đối với lời nói của Tư Khấu Ngọc cũng không phản bác được.
Hành động thân mật của họ lại hiện lên trong đầu cô, trong lòng có loại đau xót làm cô khó chịu nhắm mắt lại. Dụ Hàm Phàm giống như một bình ngọc cổ cực kỳ yêu thích, xem trọng và trân quý trong lòng cô, mà giờ đột nhiên bị con chuột nhúng chàm.
"Em như vậy còn cần đi cầu xin tình yêu của người khác sao?" Tư Khấu Ngọc thản nhiên mở miệng, cũng không biết là lầm bầm một mình hay là cố ý nói cho cô nghe.
Hàn Thủy nhắm mắt lại giả bộ không nghe thấy, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng nhiều năm qua cô cùng Dụ Hàm Phàm ở chung một chỗ, anh dịu dàng, anh nhẫn nại, tính tình dễ chịu, tươi cười như gió xuân.
Cô tưởng rằng anh là thiên sứ ông trời phái tới bảo hộ cô, cho là bọn họ sẽ ở bên nhau cả đời. Nhưng là cô đã quên, thời gian chính là khảo nghiệm tàn khốc nhất, ngăn cách bọn họ, đưa anh vào lồng ngực một người phụ nữ khác.
Nếu lúc trước mình không lựa chọn đi nước ngoài ba năm, vậy kết cục hôm nay có khác không? Nhưng có thể sao? Cô có thể buông tha Hàn thị sao?
Có lẽ, ba năm trước đây, thời điểm cô quyết định xuất ngoại, chính trong tiềm thức cô đã đưa ra lựa chọn cho hai người bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Tư Khấu Ngọc mở tàu chậm* vì phục vụ một cô gái xinh đẹp. Anh lái xe vào đến nội thành, nhìn sang kính chiếu hậu, thấy cô gái ngồi ghế sau đã ngủ say, mái tóc dày mượt như hải tảo, cằm hơi nhọn, da thịt trắng nõn gần như trong suốt, ngũ quan diễm lệ, thân thể nảy nở vừa mới trưởng thành, xen giữa vẻ đẹp non nớt của thiếu nữ là khí chất thành thục của một người phụ nữ trưởng thành.
*Ý chỉ hoạt động ȶìиɦ ɖu͙ƈ trong thời dài (ta k rõ trong cv đoạn này nên xin phép để nguyên, nghĩa của nó cx là ss Tử Đinh Hương tìm dùm ta T.T)
Không phải anh chưa từng gặp qua mĩ nữ, mới bắt đầu thì chỉ là nhàm chán trêu đùa, về sau lại thấy thật thú vị, cho đến khi biết được thân phận của cô lại càng làm anh sinh ra hứng thú nồng đậm.
Nhà họ Hàn nổi tiếng, không chỉ vì có những mối quan hệ rắc rối phức tạp, còn có một vị nhị tiểu thư nổi danh với biệt hiệu "Xà mỹ nhân", huống chi, vị nhị tiểu thư này lại xinh đẹp như vậy, anh có thể không cảm thấy hứng thú sao?
Hàn Thủy, anh theo thói quen sờ sờ cằm, nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy được cô gái ngủ mơ đang nhíu chặt lông mày, hiển nhiên là ngủ không hề an ổn.
Trong nháy mắt, anh đột nhiên rất muốn biết, cô gái này rốt cuộc đã trải qua cái gì? Cô có giống như trong lời đồn hay không?