Chương 4
Từ đó , trong thành phố B nổi lên lời đồn nhị tiểu thư nhà họ Hàn hẹn hò với thiếu gia Tư Khấu Ngọc, khiến cho ai cũng ngạc nhiên rồi lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, hai người đều xuất thân từ nhà giàu có, một người có biệt danh "Xà mĩ nhân", một người là thiếu gia nổi tiếng phong lưu, hẹn hò dường như cũng là chuyện bình thường. Chỉ là không biết, trong hai người họ, ai mạnh hơn ai mà thôi.
Ném tờ báo xuống mặt bàn, Hàn Thủy xoa mi tâm, phân phó trợ lý, "Đem đống này ra ngoài đi, về sau không cần đem những thứ như thế này đến nữa."
Cái này cũng coi như là cô vì miếng cơm của mấy tay phóng viên góp một viên gạch vậy nhưng lạ là thái độ của Cam Chi Ngư và mấy trưởng bối trong Hàn thị lại ngầm thừa nhận việc này, thậm chí có vài người còn trong tối ngoài sáng bảo cô phải giữ chặt Tư Khấu Ngọc.
Ngẫm nghĩ một chút lại thấy thật buồn cười, cô lúc nào đã trầm luân đến mức phải đi bám áo đàn ông thế này? Chẳng lẽ mấy lão già kia sợ rằng cái cây to Tư Khấu Ngọc này cô trèo không nổi?
Mà Cam Thiến San lúc này lại đang nhàn hạ thoải mái tình yêu của cô ta.
Số mệnh sao lại không công bằng như thế?
Người trợ lý đáp một tiếng, yên lặng thu thập đồ đạc rồi đi ra ngoài.
Một lúc sau người trợ lý lại đi vào, trên tay cầm một bó hoa hồng to, kiều diễm ướt át, bên trong kẹp một tấm thẻ bằng gỗ mộc mạc, từ xa có thể nhìn thấy trên mặt thẻ được viết mấy chữ đẹp như rồng bay phượng múa.
"Vứt đi." Hàn Thủy hung hăng hắt xì mấy cái, mặt mũi nhăn nhó, hoa hồng gì mà xịt nhiều nước hoa thế, muốn cô sặc ch.ết sao?
"Tiểu thư, không nhìn qua chữ trên thẻ sao?" Trợ lý có chút do dự hỏi.
"Không cần." Hàn Thủy cúi đầu lật xem văn kiện, không muốn lãng phí thời gian vào những việc vô vị như vậy, về phần trên tấm thẻ đó viết cái gì, cô không cần nhìn cũng biết là mấy câu tình cảm sến súa..., cô không muốn xem, cũng không có hứng thú xem.
Không thể không nói, thủ đoạn theo đuổi phụ nữ của Tư Khấu Ngọc rất cao, muốn lãng mạn có lãng mạn, muốn sủng có sủng, muốn đẹp đẽ quý giá có đẹp đẽ quý giá, người phụ nữ được anh ta theo đuổi đều có cảm giác mình chính là một nàng công chúa cao quý. Anh ta biết rất rõ tâm lý phụ nữ, hiểu được thế nào là yêu thương phụ nữ đúng cách, hơn nữa rất biết bày ra sức quyến rũ của mình đúng lúc, phụ nữ bình thường rất khó cự tuyệt một người đàn ông như vậy, huống hộ bề ngoài anh ta lại đẹp trai như vậy. Đáng tiếc, cô là Hàn Thủy, là một người lạnh lùng, làm tất cả chỉ vì bản thân mình, cho nên cô sẽ không bao giờ động tâm với anh ta, từ chuyện của bố mẹ mà cô đã rút ra được một đạo lý, tình yêu cũng giống như bày binh bố trận, kẻ nào động tâm trước thì ch.ết trước.
Trợ lý đã đem bó hoa ra ngoài xử lý, trong văn phòng khôi phục lại sự im lặng vốn có.
Hàn Thủy ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, đưa tay ra vuốt ve quyển lịch đặt trên bàn, trên đó trống trơn không hề có một ghi chú nào, không phải là trí nhớ cảu cô quá tốt mà là cô luôn biết mình phải ghi nhớ những gì.
Mấy ngày nữa là lễ đính hôn của Dụ Hàm Phàm.
Ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, trong lòng ngoài khổ sở còn có một cảm giác không nói ra được, chính là cảm giác trống rỗng, loại cảm giác này đã từng xuất hiện lúc mẹ cô qua đời, và bây giờ nó lại xuất hiện lần nữa, loại cảm giác trống rỗng này làm cho người ta thật khó chịu, nó giống như một cái động đen tối sâu không thấy đáy, dường như nó có thể cắn nuốt tất cả.
Hàn Thủy cắn môi, nhìn chằm chằm vào quyển lịch bàn, trong mắt không có tiêu cự.
Cho đến khi có người nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, cô mới cả kinh thiếu chút nhảy dựng lên, kéo cô từ thế giới ảo tưởng ra.
Tư Khấu Ngọc đứng ở bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn chặn hết ánh sáng mặt trời chiếu từ ngoài vào cửa sổ, trên mặt cô còn lưu lại vẻ lo lắng, mà Tư Khấu Ngọc đứng ở chỗ ngược sáng, trừ một đôi mắt phát sáng rạng rỡ, nét mặt hoàn toàn mơ hồ, khiến người khác không nhìn ra tâm tình của anh bây giờ.
"Sao anh lại tới đây?" Hàn Thủy nháy mắt mấy cái, rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng của mình, trong lòng lại thầm oán trách trợ lý thế mà không thông báo trước cho cô mà lại để anh ta tùy tiện tiến vào, dù là lấy lòng cũng không cần đến mức thế chứ? Ở đây ai là cấp trên hả? Xem ra lần này phải giáo huấn lại trợ lý thật tốt mới được.
"Đã đến buổi trưa nên tôi đến đón em đi ăn cùng, như thế nào, hôm nay em không nhận được hoa sao?" Tư Khấu Ngọc vừa hỏi vừa quan sát xung quanh. Phòng làm việc của cô được trang trí rất đơn giản, không hề có một đồ trang trí nữ tính nào, càng không có mấy bó hoa được anh gửi tới mấy ngày qua.
Hàn Thủy quay lưng đi, nhanh chóng sửa sang lại tài liệu trên bàn làm việc, "Nhận được, chỉ là tôi cảm thấy mùi quá nồng nên đã bảo trợ lý đem đi chỗ khác rồi."
"Thật sao? Sao em không nói cho tôi em sợ mùi hoa nồng?" Tư Khấu Ngọc không giống thường ngày có chừng mực mà dừng lại, hoặc là không muốn hiểu.
Bàn tay đang sắp xếp tài liệu dừng lại một chút, trong lòng cô có chút phiền não, nghĩ thầm anh chẳng qua chỉ là bạn trai giả vờ của tôi thôi, có cần nghiêm túc như vậy không? Nhưng xuất phát từ lễ phép, âm thanh của cô vẫn rất bình tĩnh, "Quên mất."
"Hả? Quên mất?" Âm thanh Tư Khấu Ngọc không chút để ý mang theo đùa cợt.
Điều này làm cho tính khí của Hàn Thủy lại bộc phát, người này dựa vào cái gì mà dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với cô, dựa vào cái gì?
"Tiên sinh Tư Khấu, tôi nghĩ anh quản hơi nhiều rồi đó." Âm thanh của cô trở nên lạnh như băng, "Anh đi ăn trưa một mình đi, tôi đau đầu không muốn đi."
"Thật sao? Tại sao lại đau đầu?" Tư Khấu Ngọc vẫn truy vấn không buông.
Hàn Thủy nhịn xuống xúc động muốn ném tập văn kiện xuống bàn, ẩn nhẫn hỏa khí, "Đau đầu là đau đầu, ở đâu ra nhiều chuyện vậy?"
Chiếc ghế cô đang ngồi bỗng bị quay lại, Tư Khấu Ngọc đặt hai tay lên tay vịn ghế, thân hình cao lớn cúi xuống khiến Hàn Thủy không thể không tận lực dựa người về phía sau. Cô cau mày, khuôn mặt trắng nõn lộ vẻ không vui.
Ngón tay Tư Khấu Ngọc giơ lên muốn vén mấy sợi tóc đang tán loạn trên mặt cô lại bị Hàn Thủy quay đầu tránh né, ngón tay Tư Khấu Ngọc liền cứng ngắc dừng ở giữa không trung.
"Em đang rất không ngoan đấy." Giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như trước, dáng vẻ vẫn rất tao nhã nhưng trong lơ đãng, toàn thân lại phát ra uy áp khiến cho Hàn Thủy cảm giác không được tự nhiên.
Cô trừng anh, cười nhạo, "Tôi ngoan hay không hình như cũng không liên quan gì đến anh, đừng quên quan hệ của chúng ta bây giờ."
Cô lại lần nữa nhấn mạnh quan hệ hợp tác giữa hai bọn họ chính là muốn cho người đàn ông này hiểu được, ở trước mặt công chúng, bọn họ là một đôi trai gái đang yêu đương ân ái, nhưng khi ra khỏi ánh mắt người ngoài, anh ta không có quyền can thiệp vào chuyện của cô.
Tư Khấu Ngọc cười cười, "Tôi đương nhiên rõ quan hệ của chúng ta."
Hàn Thủy kéo kéo khóe miệng, mặt không chút thay đổi, "Biết là tốt rồi, một khi đã như vậy thì cuộc hẹn hôm nay lền hủy bỏ đi, giờ anh có thể buông ra được chưa?"
Tư Khấu Ngọc cũng không buông ra theo lời cô mà nhìn vào mắt cô thật sâu, đôi mắt này trong suốt xinh đẹp là thế, nhìn vào mắt cô thậm chí còn có thể thấy được bóng dáng phản chiếu của anh, nhìn như thế nào cũng là một mĩ nhân khuynh quốc khuynh thành, vậy tại sao lòng của cô lại cứng hệt sắt đá? Chẳng lẽ chỉ khi đối mặt với người đàn ông kia thì cô mới mềm lòng thôi sao? Vừa rồi rõ ràng khi anh tiến vào, động tác tuy rằng không mạnh nhưng cũng không đến mức không hề phát ra tiếng động, thế mà người phụ nữ trời sinh luôn cảnh giác như mèo này lại sững sờ mất hồn, không cảm giác được có người vào phòng.
Trong một khắc kia, anh thấy được ở trong mắt Hàn Thủy là trống rỗng và ưu thương, tất cả đều dành cho người đàn ông kia, một người đàn ông sắp trở thành chồng của người khác, mà mặc kệ Tư Khấu Ngọc anh làm gì cô cũng không để ý tới.
Tuy rằng anh cũng chưa bao giờ hy vọng rằng phụ nữ sẽ thật tâm với anh mà không phải vì tiền nhưng khi gặp được cô, anh lại phát hiện mình không thể nhẫn nhịn được khi cô không để ý tới mình. Có lẽ đây chính là lòng hư vinh của đàn ông đi.
Có đôi lúc anh thật muốn lột da cô ra để xem bên trong lòng cô có cái gì mà lại cứng như vậy. Nghĩ như vậy đầu của anh lại càng cúi thấp xuống, cho dù là diễn trò, anh vẫn cảm giác được bản thân bị cô mãnh liệt hấp dẫn, dù trong lòng cô có người khác thì sao? Anh lại càng khát vọng có được cô hơn, đây có tính là bệnh chung của đàn ông không?
Hàn Thủy muốn điên rồi, quả nhiên là đàn ông không đáng tin. Dù đã ký hiệp ước hay đã thề son sắt là sẽ tôn trọng cô vậy mà nhìn tình hình bây giờ lại muốn hôn cô, anh ta xem cô là cái gì? Con mồi hay sủng vật?
"Tránh ra, đừng để tôi tát anh." Cô lấy tay che đi miệng nhỏ nhắn của mình, ánh mắt tràn ngập đề phòng.
Tư Khấu Ngọc giật mình hồi phục lại tinh thần, nhìn cô cẩn thận đề phòng mình như vậy, hành động lại có chút trẻ con khiến anh vừa buồn cười lại vừa khó chịu, Tư Khấu Ngọc anh còn chưa đem lại niềm vui cho giai nhân thì đã bị nghi ngờ?
"Em nghĩ rằng tôi muốn hôn em sao?" Anh lại khôi phục lại bộ dáng bất cần đời, dường như phản ứng của cô khiến anh thấy buồn cười.
Hàn Thủy buông tay xuống, giọng nói lạnh như băng, "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Hàn Thủy, tin hay không, sẽ có một ngày em cầu mong được ở bên tôi không rời?" Ngữ khí chắc chắn mà cuồng ngạo.
Hàn Thủy hừ lạnh một tiếng, "Tư Khấu Ngọc, không biết loại tự tin, à không, là tự phụ và tự đại này của anh lấy từ đâu ra vậy?"
"Chẳng phải chỉ cần em thử là biết sao?" Mắt anh đầy thâm ý, trên mặt là nụ cười lưu manh vô cùng đáng giận.
Hàn Thủy còn muốn phản kích lại bị một khuôn mặt phóng đại trước mắt làm cho hoảng sợ. Trên môi có thứ gì ẩm ướt chạm vào, không đợi cô cảm giác được là cái gì đã biến mất.
"Anh......" Cô thở hổn hển, mặt lập tức đỏ lên, người này thật không biết xấu hổ, cư nhiên hôn trộm mình.
Tư Khấu Ngọc buông cô ra, đứng thẳng thân hình, một nửa khuôn mặt được ánh mặt trời chiếu sáng, một nửa chìm trong bóng tối, biểu tình cười như không cười.
"Đây chỉ là một trừng phạt nho nhỏ dành cho em mà thôi."
Người đàn ông này thật có năng lực điên đảo thị phi*, mắt Hàn Thủy đã muốn phun ra lửa rồi.
*Ý nói anh có bản lãnh nói đen thành trắng, trắng thành đen ạ
"Đừng nhìn tôi như vậy, em cũng có thể coi đây là tôi tốt bụng nhắc nhở em, nhớ, vĩnh viễn không nên bày ra bộ dáng băng thanh ngọc khiết, trinh tiết liệt nữ trước mặt đàn ông, như vậy chỉ càng kích thích dục vọng chiếm hữu và đùa bỡn của đàn ông mà thôi."
Hàn Thủy yên lặng, người đàn ông này không chỉ da mặt dày, công phu miệng lưỡi cũng rất lợi hại, cô thật không phải đối thủ của anh.
"Thế nào? Sợ rồi?" Ánh mắt anh nhìn cô như nhìn một cô gái nhỏ ngây thơ.
Tính háo thắng của Hàn Thủy lại nổi lên, "Hừ, sao tôi phải sợ anh? Tuy anh là một người xuất sắc nhưng ta không hi vọng sẽ lại phát sinh chuyện như thế này." Cô muốn cảnh cáo anh không được chiếm tiện nghi của cô nữa.
Tư Khấu Ngọc cười cười, "Được rồi, nhưng nếu là ở trước mặt công chúng thì tôi vẫn sẽ làm theo hiệp ước, tuy rằng tôi đối với cô gái nhỏ chưa dứt sữa cũng không cảm thấy hứng thú nhưng tất cả cũng chỉ vì lợi ích đôi bên mà cố gắng thôi." Nói xong, giống như vô tình mà cố ý đánh giá, tuy thân thể cô không phải đặc biệt đầy đặn nhưng lại có một bộ ngực no tròn vểnh cao.
"Anh...." Hàn Thủy tức giận, theo bản năng co rụt người lại, cố gắng không ưỡn ngực ra, lại nhìn thấy trên mặt anh dào dạt ý cười.
Tại một khắc này, cô thật sự hoài nghi, lựa chọn hợp tác với một người đàn ông như vậy, có phải giống như vừa leo ra khỏi hố lửa lại rơi vào ổ sói hay không? (chuẩn =)))
Cuối cùng Hàn Thủy vẫn đồng ý đi ăn cùng Tư Khấu Ngọc, đã diễn thì phải diễn cho chót, dù sao cô cũng muốn ăn mà, cô tự an ủi chính mình như thế cũng tuyệt đối không thừa nhận rằng sự thật cô không thể từ chối người đàn ông này được.
Một đôi trai gái ngoại hình xuất sắc, lại là nhân vật chính trong mấy scandal gần đây, cùng nhau xuất hiện tại nơi công cộng, đảm bảo là 200% mọi người đều quay đầu nhìn.
"Là anh cố tình chọn đại sảnh phải không?" Cô ưu nhã ngồi xuống, rõ ràng cảm giác ánh mắt từ bốn phía đều đổ dồn về phía này, loại cảm giác này khiến cô cảm thấy rất chán ghét, hơn nữa đảm bảo ngày mai tin tức tình cảm của bọn họ sẽ được lên trang nhất.
Tuy rằng đây là một phần trong kế hoạch nhưng mà người đàn ông này cũng quá phách lối đi, nếu thật sự có một ngày bọn họ mỗi người một ngả, anh thân là một người đàn ông còn dễ nói, mà cô, mang danh từng là bạn gái của một công tử phong lưu thì thử hỏi có người nào muốn lấy cô? (chị yên tâm là k có chuyện đó đâu :v)
Cho tới bây giờ Hàn Thủy mới nhận ra được điểm này, thì ra chính mình vẫn luôn suy nghĩ quá đơn giản. (giờ mới nhận ra bị lừa hả chị ==)
"Hiệu quả như vậy rất tốt còn gì, chẳng lẽ em lại sợ?" Tư Khấu Ngọc nhấp một ngụm rượu, cười gian giống hệt một con mèo ăn trộm được cá.
Hàn Thủy không nói gì trừng anh, kế hoạch này là cô nghĩ ra, người cũng là cô chủ động tìm, muốn nói hối hận cũng không thể. Quên đi, Dụ Hàm Phàm cũng sắp đính hôn rồi, danh dự của cô cũng không còn quan trọng nữa.
"Đừng nói với tôi bây giờ em mới nghĩ đến danh dự của mình chứ?" Anh giống như nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Hàn Thủy lại cảm thán không chỉ phụ nữ mới có giác quan thứ sáu nhạy bén mà giác quan thứ sáu của đàn ông còn cường đại và đáng sợ hơn. (e k có giác quan thứ 6 nè ;_;)
"Đây mới chỉ bắt đầu mà thôi. Nếu em hối hận thì rút lui vẫn còn kịp." Âm thanh của anh trầm thấp, biểu tình dịu dàng, trong ánh mắt lại nhanh chóng thoáng qua một tia quỷ dị.
"Không cần kích tôi, trong từ điển của tôi không bao giờ có hai chữ "hối hận"." Cô cười tủm tỉm, chỉ có Tư Khấu Ngọc ngồi đối diện mới nhìn thấy trong mắt cô là khiếu khích và quật cường.
"Hi vọng như thế." Ánh mắt của anh lưu luyến nhìn hai má trắng nõn, đôi môi đỏ au của cô rồi thản nhiên cười cười, đây là lần cuối cùng anh cho cô cơ hội để rút lui, nếu cô đã cự tuyệt thì nên thừa nhận tất cả hậu quả, cùng với anh.....
"E hèm." Thời điểm không muốn trả lời, Hàn Thủy luôn nhún vai rồi cắt đứt chủ đề này.
Lúc này phục vụ đã đưa bữa trưa của hai người lên, của Tư Khấu Ngọc là cơm bò bít tết, mà của Hàn Thủy vẫn là cơm trộn và canh gà như trước. (hic edit đoạn này đúng lúc đói, thèm quá T.T)
"Tôi phát hiện mỗi lần đi ăn cùng tôi em đều gọi hai món này, chỉ là tò mò mà thôi, thì ra là em thích ăn cơm đến vậy?"
Anh ta ám chỉ cô là một thùng cơm? Hàn Thủy ngoài cười nhưng trong không cười, "Tôi phát hiện mỗi lần anh đều gọi thịt bò, mà lần nào cũng là một món bò khác nhau, như thế nào, kiếp trước anh có thù oán gì với bò sao?" ( Saki:e mún ăn cơm thịt bò T.T ; TKN: biến ngay*giữ đĩa bít tết* ; Saki:huhu a bắt nạt e, e méc chị HT *ọt ọt* đói a T^T)
"Miệng lưỡi lợi hại." Tâm trạng rất tốt nên Tư Khấu Ngọc chỉ cười cười, anh ưu nhã cắt một khối thịt bò đưa vào trong miệng (Saki:*chảy nc miếng* đói T.T), tư thế của anh rất đẹp mắt, thậm chí cả hành động nhai nuốt thịt bò đều tỏ ra là người có giáo dưỡng, mà khẩu khí cưng chiều sủng nịch vừa rồi cũng rất tự nhiên, khiến lòng người cảm thấy sảng khoái.
Trước đây đối với Dụ Hàm Phàm, Hàn Thủy luôn luôn rất hiếu thắng, bất cứ chuyện gì cũng phải thắng, dù tranh cãi bằng miệng cũng không bao giờ để cho người khác chiếm được tiện nghi của mình, bình thường làm việc cũng khó tránh khỏi có chút kiêu căng ương ngạnh, mà tính tình Dụ Hàm Phàm lại luôn hiền hòa đối với cô, anh chỉ sờ sờ mái tóc của cô mà thở dài bất đắc dĩ nói những câu như "Quỷ ranh", "miệng lưỡi lợi hại" ....
Sở dĩ cô thích món cơm trộn này cũng là vì lần đầu tiên đi chơi cùng Dụ Hàm Phàm, anh đã gọi cho cô món này.
Thay vì nói cô thích món này, không bằng nói rằng cô rất thích cái cảm giác này, được nuông chiều, được nhường nhịn, được yêu thương.
Bất tri bất giác, ánh mắt Hàn Thủy nhìn Tư Khấu Ngọc trở nên ngây ngô, mà Tư Khấu Ngọc, người bị cô nhìn, nói đúng hơn là bị coi thành một người khác mà ngắm nghía, sắc mặt đã đen như đít nồi.
Dao trong tay Tư Khấu Ngọc bỗng nặng nề cắt một phát xuống đĩa rồi quẹt một đường dài, phát ra tiếng kêu rợn người, thành công kéo được hồn Hàn Thủy về với Trái Đất (hơi ớn n rất hiệu quả :v).
"Thật ngượng ngùng, tôi bị lỡ tay." Tư Khấu Ngọc nói dối mà mắt cũng không thèm chớp.
Hàn Thủy nhíu chặt chân mày nhưng lại không biết nói gì, mình đã ngẩn người trước mặt anh ta không phải một, hai lần, phải chăng người đàn ông này đã phát hiện ra manh mối gì rồi?
Trong lúc nhất thời hai người im lặng không biết nói gì.
Cho đến lúc món tráng miệng được đưa lên, Tư Khấu Ngọc lấy cớ đi toilet, lúc đi ra lại dẫn theo một cô diễn viên xinh đẹp, vừa đi vừa trò chuyện, cử chỉ vô cùng thân thiết, việc này lại hấp dẫn bao ánh mắt của khách hàng và phục vụ trong đại sảnh.
Đồ lăng nhăng, đúng là chó không đổi được thói quen ăn cứt* (mô phật đây là nguyên văn của tác giả ta k chém j hết ==), Hàn Thủy thầm mắng.
*狗改不了吃屎: Cẩu cải bất liễu cật thỉ: chó không đổi được thói quen ăn phân, tương tự như câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời” hay “Đánh ch.ết cái nết không chừa” của Việt Nam mình ấy, hic chị mắng anh ghê thế =="
Vào giờ khắc này Hàn Thủy có thể hoàn toàn khẳng định là người đàn ông này cố ý, anh ta cố ý khiến cho cô phải khó xử, cố ý ở trước nơi công cộng liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác trước mặt cô, trời biết ngày mai báo chí lại viết lung tung cái gì.
Người đàn ông này thật đáng giận, chẳng qua mình chỉ thất thần có mấy lần trước mặt anh ta mà thôi, anh ta lại dám dùng thủ đoạn ngây thơ lại vô cùng hiệu quả này khiêu khích cô. (Saki: đơn giản mà hiệu quả :v ; HT: *vớ lấy con dao trên bàn* ; Saki: *zọt lẹ*)
Anh ta biết rõ, đối với kế hoạch hợp tác này cô rất để ý vậy mà còn cố ý làm ra chuyện này trước mặt cô, quả thực không để cô vào mắt!
Hàn Thủy nhìn bọn họ chằm chằm, tròng mắt thiếu chút nữa phun lửa.
Cô hiện tại không biết nên hối hận khi chính mình tìm được một người đàn ông khó kiểm soát như vậy, hay nên thấy may mắn vì người đàn ông này đồng thời có thù tất báo, nếu bây giờ mà là thời cổ đại thì tốt biết mấy nhưng đáng tiếc không phải. (đoạn này ta chém ==")
Người đàn ông ch.ết tiệt, dám dùng chiêu này để trả thù cô.
Tay cầm thìa của Hàn Thủy giờ phút này đã trắng bệch, lúc này cô không thể xúc động, chỉ có thể ra sức giả bộ một người mù, dịu dàng ngồi tại chỗ, dịu dàng nhìn bọn họ tình chàng ý thiếp, thân mật chuyện to chuyện nhỏ, liên tục cười cười, cho đến khi hai người đã nói đủ, cô diễn viên kia mới cùng người trợ lý hớn hở rời đi.
Lại nói cái cô diễn viên đó dáng người cũng không tệ, trước sau có lồi có lõm, da thịt trắng như tuyết, toàn thân đều tỏa ra hương vị mê người, ngay cả Hàn Thủy cũng cố ý nhìn lướt qua bộ ngực của cô ta, sau đó lại nhìn bộ ngực hơi nhấp nhô của mình, trầm mặc.
Tư Khấu Ngọc giống như lưu luyến không rời nhìn người đẹp rời đi, cho đến khi không còn thấy bóng dáng mới chậm rãi quay lại chỗ ngồi, cả người giống như quả bóng được bơm đầy khí, tinh thần sáng láng.
"Tư Khấu Ngọc! Anh thật quá đáng, chẳng lẽ anh muốn đơn phương chấm dứt khế ước sao?" Hàn Thủy cực kỳ tức giận, cố gắng đè thấp âm thanh, mặt có chút hung tợn.
Tư Khấu Ngọc khiêu mi, "Em thì được phép nghĩ đến người đàn ông khác còn tôi lại không được nói chuyện với người phụ nữ khác sao?"
"Anh ấy không phải là người đàn ông của tôi, tôi chỉ coi anh ấy là bạn thôi." Người đàn ông này thật quá nhỏ mọn, không chịu nhường nhịn phụ nữ gì cả.
"Hả? Bạn bè? Vậy thì tôi đây cũng là tán gẫu cùng bạn bè, không được sao? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn* à?" Anh chính là chờ câu nói này, Tư Khấu Ngọc cười thầm, cô gái này đích thực cần phải dạy dỗ lại, luôn gò bó ép buộc anh trong khi cô thì lại thoải mái nghĩ đến gã đàn ông khác, anh thân là một người đàn ông bình thường làm sao sẽ thoải mái đây?
*只许州官放火,不许百姓点灯 (只許州官放火,不准百姓點燈) - (Chỉ hứa châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng): liên quan đến một điển cố thời Bắc Tống, tức là chỉ cho quan viên phóng hỏa, nhưng không cho phép dân thường đốt đèn, thể hiện phần nào tính bất bình đẳng trong câu chuyện về “đặc quyền đốt lửa” của thời phong kiến.
"Vô sỉ!" Hàn Thủy tức giận nhưng cũng đã thua, người đàn ông này có phải là địch thủ trời sinh để chống lại cô hay không? Mặc kệ thế nào cô cũng không thắng được anh, mà anh lại ép cô đến gắt gao, căn bản không có một chút phong độ thân sĩ nhường nhịn phụ nữ nào.
"Như nhau thôi." Lời nói của Tư Khấu Ngọc thề không khiến người khác tức ói máu không dừng.
Cuối cùng Hàn Thủy chỉ còn nước tức giận thở hổn hển.