Chương 41: Có chút muốn yêu sớm cùng với em
Ngày 13 tháng 4, trời mưa.
Có chút muốn yêu sớm cùng em.
[Nhật ký quan sát thanh mai].
Bầu không khí ngưng đọng trong vài giây, bấy giờ Hứa Gia Thời mới nghe rõ lời dọa dẫm từ cô nàng.
Anh lặp lại với vẻ không chắc chắn: “Đánh gãy chân anh ư?”
“Ừ…” Khoảnh khắc buột miệng thốt ra, Đào Ấu Tâm lập tức hối hận nhưng dù gì cũng buông lời độc ác rồi, vì để mình trông có tự tin hơn, cô phải kiên trì khẳng định đến cùng: “Ừ!”
Tầm mắt Hứa Gia Thời hạ xuống, chuyển sang nhìn chân mình: “Em định đánh gãy chân anh bằng cách nào?”
Đào Ấu Tâm cũng nhìn theo anh, đôi chân được bao bọc trong ống quần rộng rãi và thẳng thớm, vừa cân đối vừa thon dài, không những đẹp xuất sắc mà còn thu hút ánh nhìn, hệt như người mẫu trên TV vậy.
Tự dưng cô nói lắp: “Không… Không phải em, là chú dì cơ.”
“Nhỡ ba mẹ anh không nỡ ra tay thì làm sao đây?” Hứa Gia Thời bỗng cất bước về phía cô, đôi chân dài khiến người ta nhìn không rời mắt kề sát đầu gối cô, hai người đụng nhau.
Cái đụng ấy rất nhẹ, còn Đào Ấu Tâm sợ đến nỗi vội lùi bước, thoáng chốc, cả con tim và hô hấp đều bị xao động.
Khoảng cách lại nới rộng ra, Hứa Gia Thời gập ngón tay gõ lên chân, nhướng mày nhìn cô: “Em ra tay à?”
Ngón tay của thiếu niên thon dài, sạch sẽ như bạch ngọc, gõ lên mặt vải quần đen, không hiểu sao lại có phần ngả ngớn.
Hoàn toàn trái ngược với điệu bộ lạnh lùng thường ngày của anh.
Đào Ấu Tâm ngỡ ngàng mất vài giây, cẩn thận suy ngẫm ý trên mặt chữ trong lời anh nói, trong đầu kéo dây báo động: “Thế là anh thật sự có ý nghĩ này hả?”
Hứa Gia Thời nhìn cô nàng trước mắt chăm chú, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ sáng ngời, nói thật với cô: “Hơi hơi.”
Đào Ấu hít sâu một hơi.
Quả nhiên là có!
Suy đoán của cô và Khúc Thất Thất không sai, Hứa Gia Thời đối xử với Trình Tử Nghi khác với mọi người.
Thấy cô nàng trước mặt phồng má, đáng yêu hệt như loài cá nóc, Hứa Gia Thời cầm lòng nổi bèn đưa tay véo một cái.
[Nam Cung Vũ Hiên thề sẽ giải cứu cô gái mình yêu: Chỉ cần được ở bên Tuyết Nhi, tôi bằng lòng buông bỏ hết thảy.]
Tiếng đọc điện tử vừa bị chặn tự động lại truyền vào tai, Đào Ấu Tâm trở tay đẩy người ra: “Đừng chạm vào em.”
Cốt truyện cẩu huyết vẫn tiếp tục, Đào Ấu Tâm rút tai nghe bluetooth ra, tức sôi máu nạt anh rằng: “Em không nói chuyện với người muốn yêu sớm.”
Nhưng anh chẳng sợ chút nào, trái lại còn cúi người, nhìn vẻ mặt cô chăm chú: “Em nóng tính thế?”
Là ghen ư.
Hay cô phát cáu?
Trước đây, Hứa Gia Thời chưa bao giờ nói như vậy với cô, giờ anh đã có cô gái mình thích, thế là bắt đầu chê ỏng chê eo đứa em gái là cô đây.
Đào Ấu Tâm cảm thấy mình đã gặp phải mối nguy lớn nhất kể từ khi sinh ra cho đến nay.
“Ơ, hai người đứng ở hành lang nhà vệ sinh nói chuyện gì thế?” Khúc Thất Thất vẩy bàn tay ướt sũng đi ra khỏi nhà vệ sinh, không ngờ có hai người “tiếp đón” mình.
Chiếc đồng hồ báo thức của Đào Ấu Tâm đang rối tung lên, nghe thấy tiếng Khúc Thất Thất như nhìn thấy vị cứu tinh, vội kéo cô ấy chạy đi.
Hai người dừng lại ở đầu hành lang vắng vẻ, biểu cảm của Đào Ấu Tâm như giáp mặt với kẻ địch mạnh: “Xong rồi Thất Thất ơi, anh ấy thích chị Trình Tử Nghi thật kìa.”
Mí mắt Khúc Thất Thất giật giật: “Không thể nào...”
Đào Ấu Tâm cau mày, giọng nói nghiêm túc: “Là thật đó, chính miệng anh ấy thừa nhận.”
Khúc Thất Thất vẫn không tin: “Cậu có chắc không bị ảo giác không?”
Đào Ấu tỏ vẻ nghiêm túc: “Khúc Thất Thất!”
Khúc Thất Thất giơ tay đầu hàng: “Được rồi, tớ tạm thời tin cậu trong một phút.”
Đào Ấu Tâm kể lại mọi chuyện vừa xảy ra một cách sống động như thật, Khúc Thất Thất càng nghe càng cảm thấy vô lý.
Nhận nước?
Lúc ấy hai chị em Trình Tử Nghi và Trình Tử Gia phát nước cho từng đồng đội, tiện tay nhận lấy là phép lịch sự, hơn nữa khi nghe Tạ Nhiên châm chọc, Hứa Gia Thời vẫn luôn không mở chai nước kia ra.
Trò chuyện riêng trong hơn ba phút?
Nếu bọn họ thật sự có chuyện đó, thì cũng không đến mức đứng ở nơi rộng rãi sáng sủa để cho người khác bắt gặp.
Về phần Hứa Gia Thời bảo Trình Tử Nghi đến gần, có lẽ cũng thuộc khoảng cách xã giao bình thường thôi, chỉ là Đào Ấu Tâm so sánh Trình Tử Nghi với những bạn nữ muốn xin cách liên lạc, tất nhiên sẽ thấy có vẻ đặc biệt.
Nhưng nếu nói Hứa Gia Thời đối xử với Trình Tử Nghi khác mọi người...
Người chị em à, sợ là cậu còn không biết mình được đối xử đặc biệt hàng ngày nữa là, còn nhiều hơn tất cả mọi người cộng lại đấy!
Vậy nên mới nói “quan tâm ắt loạn”, một điều rất hiển nhiên, bây giờ trong lòng Đào Ấu Tâm đang rối bời, nên cô không thể đưa ra phán đoán một cách lý trí được.
Giữa việc giúp cô khuyên giải và khiến cô hiểu lầm, Khúc Thất Thất quyết đoán chọn vế sau.
“Vậy cậu định làm thế nào?”
“Làm thế nào là làm gì?”
“Cướp Hứa Gia Thời về từ chỗ chị Trình Tử Nghi.” Khúc Thất Thất xắn ống tay áo lên, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Đào Ấu Tâm cúi đầu, trông cô ỉu xìu như trái cà bị dính sương, giọng nói cũng rầu rĩ: “Anh ấy có người trong lòng, tớ thân là bạn bè cho dù không ủng hộ thì cũng không có lý do gì để ngăn cản.”
Khúc Thất Thất bĩu môi: “Vừa rồi cậu còn nói không được yêu sớm hả?”
Nghe thế, Đào Ấu Tâm liền buồn bã, mặt mày ủ dột, không có chuyện chú với dì sẽ đánh gãy chân anh, vậy nên lời dọa dẫm của cô không có tác dụng với Hứa Gia Thời: “Tuy rằng tớ không muốn nhưng tớ cũng không thể can thiệp vào lựa chọn của anh ấy.”
Khúc Thất Thất vỗ vai cô an ủi, lắc đầu lia lịa: “Em gái ơi, cậu có đạo đức quá.”
Vừa khen xong, cô nàng đã từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo tràn đầy sự chân thành: “Thất Thất, cậu nghĩ xem bây giờ anh ấy chỉ mới thinh thích chị Trình Tử Nghi thôi, nếu chúng ta giải quyết nhanh chóng, liệu còn có cơ hội ngăn cản anh ấy không?”
Xem ra cũng không phải hoàn toàn vô vọng.
Khúc Thất Thất giơ ngón tay cái với cô, dẫn dắt từng bước: “Tại sao cậu lại ngăn cản cậu ấy thích người khác?”
Tại sao lại ngăn cản?
Lý do này cô tạm thời không nghĩ ra, nghẹn một hồi lâu mới thốt ra một câu: “Bởi vì... Bởi vì yêu sớm không tốt!”
“Bốp.” Khúc Thất Thất vỗ trán mình một cái.
“Bíp bíp…”
Điện thoại của Đào Ấu Tâm để trong túi rung lên, cô lấy ra xem, là tin nhắn Hứa Gia Thời gửi tới: Chạy đi đâu rồi? Vẫn chưa về à.
Đào Ấu Tâm quyết định, về quan sát tình hình trước rồi mới lên kế hoạch.
Hai cô nàng nắm tay nhau về phòng VIP, bữa liên hoan này đã sắp kết thúc.
Đào Ấu Tâm đeo cặp đi theo bên cạnh Hứa Gia Thời, chợt nghe Hứa Gia Thời gọi: “Trình Tử Nghi.”
Anh cụp mắt nhìn chằm chằm cái ghế bên cạnh, nhắc nhở: “Túi của chị.”
“Suýt nữa quên mất, cảm ơn cậu.” Trình Tử Nghi cầm túi xách lên, đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt ngào.
Đào Ấu Tâm nổi đoá trong lòng.
Sao anh có thể chú ý Trình Tử Nghi đến thế, ngay cả túi xách của người ta cũng không buông tha?
Sớm biết vậy cô cũng đặt cặp xuống ghế, xem Hứa Gia Thời nhắc ai trước.
Trước mặt nhiều người thế này nên không tiện phát cáu, cô nhịn không nổi định gửi tin nhắn cà khịa với Khúc Thất Thất, đưa tay sờ thử, túi áo trống trơn.
“Điện thoại của em đâu?” Cô nhìn chung quanh tìm kiếm, cho đến khi Hứa Gia Thời đưa chiếc điện thoại bọc ốp màu hồng nhạt quen thuộc tới.
Cô ngạc nhiên nói: “Ơ, sao lại ở chỗ anh.”
Hứa Gia Thời liếc cô một cái: “Lúc em đi không lấy.”
“... Được rồi.” Là cô sơ suất.
“Tứ đại thiên vương” Triệu Tiền Tôn Lý đi đến trạm xe buýt bên cạnh, những người còn lại đứng ở ven đường đón xe, Trình Tử Gia gọi trước một chiếc, mở cửa xe cho chị lên trước.
Trước khi đi Trình Tử Nghi bỗng quay đầu lại, chỉ tên gọi họ nhắc: “Hứa Gia Thời, chuyện tôi nói với cậu, cậu suy nghĩ kỹ nhé.”
Dứt lời, Trình Tử Nghi cúi người ngồi vào xe.
Còn Đào Ấu Tâm như bị giẫm phải cái đuôi nhỏ, lập tức trở nên cảnh giác.
Nghĩ gì cơ? Chẳng lẽ Trình Tử Nghi tỏ tình, để Hứa Gia Thời suy nghĩ đồng ý với người ta ư?
Thôi xong, kế hoạch của cô chưa kịp thực hiện đã thất bại.
Đào Ấu Tâm ngẩng đầu nhìn trộm thiếu niên bên cạnh, thấy vẻ bình tĩnh không gợn sóng của anh, cô định thử thăm dò đối phương trên đường về nhà.
Hai người ngồi ở ghế sau xe taxi, Đào Ấu Tâm lặng lẽ gõ bản thảo trong lòng, nhìn chằm chằm khe hở rộng rãi ở giữa, cố ý xê dịch vào bên trong: “Anh Gia Thời, gần đây em nghe được vài tin đồn.”
Dựa theo thói quen của Đào Ấu Tâm, đối phương không cần trả lời, cô sẽ tự nói tiếp.
Nhưng hôm nay thì không.
Trong xe im lặng một thoáng, Hứa Gia Thời liếc mắt, đáp lại cô một tiếng: “Ừm?”
“Cái bạn đứng nhất khối ở lớp số 2 bên cạnh bị trượt hạng vì yêu sớm.”
Cho nên yêu sớm không tốt, anh đừng bao giờ suy nghĩ đến chuyện đó.
“Còn có một nam sinh cấp ba yêu đương với đàn chị lớp trên, kết quả là rớt tốt nghiệp cấp ba.”
Hai người chênh nhau một lớp, có sự khác biệt, tỷ lệ chia tay rất lớn, nên anh tuyệt đối đừng suy nghĩ.
Đây không phải là tin đồn bình thường, mà là tin vịt cô tự chế lúc ra trận.
Hứa Gia Thời liếc mắt nhìn qua, mắt cô gái nhìn thẳng phía trước, hai tay để trên đầu gối, sống lưng vốn lười biếng lại dựa thẳng tắp, rõ ràng đang mất tự nhiên.
Bởi vì cô không rành nói dối.
Hứa Gia Thời không nhìn nữa, chỉ bình tĩnh “Ờ” một tiếng.
Tư thế ngồi ngay ngắn của Đào Ấu Tâm sụp đổ trong nháy mắt.
Ờ? Có thế thôi à?
Ngẫm nghĩ lại thì từ nhỏ Hứa Gia Thời đã siêu bình tĩnh, những chuyện bình thường sẽ không tạo sóng gió trong lòng anh.
Mắt Đào Ấu Tâm đảo tròn, bèn hỏi thăm dò: “Anh Gia Thời, chuyện của anh đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Hứa Gia Thời đón nhận ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia: “Làm sao, em rất quan tâm à?”
“Tất nhiên rồi.” Cô bịa chuyện dối lòng: “Trong lòng em lúc nào cũng đặt chuyện của anh lên hàng đầu cả.”
Hứa Gia Thời nhướng mày: “Em thề đi.”
Đào Ấu Tâm vuốt ngực: “Em xin thề.”
Hứa Gia Thời đặc biệt nhấn mạnh: “Giơ tay thề.”
Cô nàng chột dạ bỏ tay khỏi ngực, giấu sau lưng, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Anh Gia Thời, chúng ta đâu còn nhỏ nữa, sao còn làm hành động ấu trĩ thế chứ.”
Thiếu niên lặng lẽ cong môi, đưa tay tiếp xúc với cơn gió lùa vào từ cửa xe.
Không nhận được đáp án, Đào Ấu Tâm nằm trên giường trằn trọc đến tờ mờ sáng, sau đó cô bỏ điện thoại xuống, ngủ một mạch đến chín giờ sáng hôm sau.
Ba Đào và mẹ Đào còn chưa về, chỉ nói đại khái hình hình cho cô biết.
Trịnh Gia Khang lựa chọn sống cùng ông bà ngoại, chú không đồng ý, trong mắt ông ta, đi theo ông bà cụ đồng nghĩa với việc đi theo mẹ. Ông ta chỉ có một đứa con trai như thế này nên không nỡ buông tay, cuối cùng vẫn đến nước kiện tụng ra tòa.
Đào Ấu Tâm cảm thấy buồn vì chuyện này, song cũng bất lực, chỉ có thể an ủi Trịnh Gia Khang vài câu qua điện thoại.
Hai ngày cuối tuần, Đào Ấu Tâm chạy qua chạy lại giữa nhà mình và nhà họ Hứa, làm bài tập hoặc là thư giãn chơi game với Hứa Gia Thời, cuộc sống nhàn nhã khiến cô cảm thấy tự do thoải mái, mãi cho đến trưa hôm chủ nhật.
Dì giúp việc chuẩn bị xong cơm trưa cho cả nhà, mẹ Hứa gọi Đào Ấu Tâm tới ăn cơm, lúc cầm đũa lên chuẩn bị gắp đồ ăn, vẫn chưa thấy bóng dáng Hứa Gia Thời đâu cả.
“Anh Gia Thời đâu ạ?”
“Kệ nó đi, hình như hội học sinh yêu cầu bản thảo gì đó, nó nói viết xong rồi ăn sau.”
Mẹ Hứa chỉ thuận miệng đáp lại, Đào Ấu Tâm lại nhạy bén nhíu mày.
Hứa Gia Thời cũng đâu phải thành viên của hội học sinh, sao phải giúp hội học sinh làm việc? Chẳng lẽ anh vì giúp Trình Tử Nghi mà đã đến nước bỏ ăn bỏ ngủ.
Đào Ấu cắn đũa, lòng buồn não nề, cô ăn không vô.
Trong phòng sách, Hứa Gia Thời vừa hoàn thành một bản thảo phỏng vấn rồi gửi đến hòm thư của Trình Tử Nghi.
Đối phương trả lời rất nhanh: Ba giờ chiều, gặp tại cổng trường.
Nhà trường bảo hội học sinh quay một đoạn video quảng bá, cần học sinh xuất hiện trước ống kính, người đầu tiên Trình Tử Nghi tìm chính là Hứa Gia Thời, đáng tiếc anh không đồng ý.
Trình Tử Nghi không cam lòng từ bỏ, tìm anh lúc đi giữa đường hai lần vẫn không thành công, cho đến tối hôm đội bóng rổ liên hoan.
Sau khi Đào Ấu Tâm và Khúc Thất Thất rời đi không bao lâu, Hứa Gia Thời cũng đứng dậy đi vệ sinh. Trong lòng Trình Tử Nghi biết đây là cơ hội cuối cùng của mình nên đuổi theo luôn.
Hứa Gia Thời biết rõ mục đích của cô ấy, cũng không có ý định dừng lại.
“Cậu thích Đào Ấu Tâm phải không?” Cô ấy buột miệng thốt ra một câu, thành công khiến Hứa Gia Thời dừng bước.
“Sau khi quay xong video quảng bá sẽ chiếu trong trường, cũng có thể được đưa lên Phòng giáo dục thành phố, hầu hết các cô gái đều ngưỡng mộ những nam sinh ưu tú…” Thú thật, đến cả Trình Tử Nghi cũng cảm thấy loại lý do này nghe có vẻ vô lý.
Cô ấy từng dùng những từ mang tính chính thức như “danh dự của tập thể nhà trường” và “danh dự cá nhân” để mời Hứa Gia Thời, kết quả bị từ chối hết lần này đến lần khác.
Hứa Gia Thời không lên tiếng.
Trình Tử Nghi cũng không bất ngờ, chỉ cảm thấy đáng tiếc, xem ra không thể thuyết phục Hứa Gia Thời bằng con đường này.
Lúc cô ấy hoàn toàn từ bỏ ý định, đột nhiên Hứa Gia Thời lên tiếng nói năm chữ: “Tôi suy nghĩ cái đã.”
Vẻ mặt Trình Tử Nghi lúc đó phải nói là vô cùng phức tạp.
Thật không thể tin nổi, Hứa Gia Thời không bị lây chuyển bởi vinh quang, thế mà lại bị thuyết phục bởi một lý do yêu đương mù quáng?
Tuy rằng quá trình trắc trở nhưng cũng may đã đạt được mục đích, có vẻ Trình Tử Nghi Sinh sợ anh đổi ý nên quyết định thời gian quay video vào chiều chủ nhật.
Chuyện đã quyết định, Hứa Gia Thời đồng ý rất nhanh gọn.
Lúc xuống lầu ăn cơm, Hứa Gia Thời nói buổi chiều phải ra ngoài một chuyến.
Mẹ Hứa chẳng quan tâm đến mấy chuyện của anh, Đào Ấu Tâm lại dỏng tai lên, cất giọng nói ngọt ngào: “Anh Gia Thời, buổi chiều anh ra ngoài làm gì vậy?”
“Có chút việc.” Tạm thời anh không định để Đào Ấu Tâm biết chuyện quay video quảng bá.
“Chuyện gì thế? Có thể dẫn em đi cùng không?” Tư thế lúc cô ngước nhìn, đôi mắt đầy sao sáng lấp lánh khiến người ta không nỡ từ chối.
Hứa Gia Thời mấp máy môi, do dự một lát, anh quay mặt sang một bên nói: “Không tiện cho lắm.”
“!” Cô muốn làm ầm làm ĩ.
Đào Ấu Tâm bắt đầu theo đuôi, phát hiện Hứa Gia Thời cố tình quay về phòng thay đồ.
Áo len mỏng màu trắng phối với quần dài màu xanh da trời, tông màu nhạt nhẹ nhàng đã làm tan chảy khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh người anh, nhìn từ xa, trông chàng thiếu niên toát lên vẻ sạch sẽ và trong trẻo.
Đào Ấu Tâm nhìn chăm chú một phút, suýt chút nữa cô quên mình đang âm thầm theo dõi.
“Người” làm đẹp vì người mình thích, Hứa Gia Thời ăn mặc đẹp đẽ như thế, ngoài đi hẹn hò với con gái thì còn lý do gì khác?
Nhân lúc trước khi Hứa Gia Thời ra ngoài, Đào Ấu Tâm chạy nhanh như chớp về phòng ngủ, gọi ngay cho Khúc Thất Thất.
“Thất Thất Thất Thất Thất Thất Thất, giang hồ cấp cứu!”
“Hình như Hứa Gia Thời định đi hẹn hò với Trình Tử Nghi!”