Chương 56: Thích thân hình thì cũng được

Hồi trước, khi thích Châu Triệt Ngôn, cô ấy vì thế mà đã cố gắng rất nhiều nhưng cuối cùng kết quả không được như ý lại cũng chẳng thể trách người ta không đồng ý. Có lẽ ban đầu cô ấy vẫn sẽ còn để ý nhưng đến giờ, sự để ý đó đã sớm tiêu tan. Dù sao thì giấc mộng mới của cô ấy chính là…


Sau này để Tạ Nhiên đưa cô ấy lẻn vào trong trường, làm quen với những nam sinh viên đại học cao 1m85 kia.
Nghĩ tới cái kế hoạch tuyệt vời này là cô ấy lại không nhịn được mà bắt đầu cưới.
Nghe thấy tiếng cười kỳ dị kia, Đào Ấu Tâm xoa xoa tay mình: “Thất Thất, cậu đừng cười nữa, nghe sợ quá.”


“Người chị em à, để tớ nói cho cậu nghe, tớ đã nghĩ ra cả kế hoạch dưỡng lão trong tương lai rồi đấy.”
“Cái gì cơ?”
“Đến Học viện Thể dục làm dì quản lý ký túc xá.”
“Đúng là một cái…” Ảo tưởng vĩ đại.


Sau khi xác định nhân số, mọi người thống nhất đi mua vé.
Khúc Thất Thất gửi tới một đường link trang phục Halloween, nói là vì để hòa nhập với bầu không khí chủ đề Halloween tốt hơn.


Đào Ấu Tâm liếc mắt một cái liền nhìn trúng bộ trang phục hồn ma trong cửa hàng, bộ trang phục hồn ma màu trắng che kín toàn thân, chỉ để lộ ra đôi mắt cùng với cái miệng, đến lúc đó không biết là NPC dọa cô hay là cô dọa NPC nữa.


Nghe thấy ý tưởng của cô, Khúc Thất Thất gửi một cái ảnh cap màn hình thông cái: “Chính thức thông báo, mọi người có thể mặc trang phục hóa trang nhưng không được khoa trương quá, phải nhìn rõ mặt.”
Như này là để tránh việc có người ngụy trang thành NPC tạo ra những trải nghiệm không tốt cho du khách.


available on google playdownload on app store


Hai người chỉ có thể từ bỏ kế hoạch chiếm spotlight.
“Nếu không thể làm trò con bò thì chính ta đi làm đại diện nhan sắc.” Khúc Thất Thất nhớ tới một người: “Thư Dư bảo sao thế?”
Vừa nãy Đào Ấu Tâm đã hỏi thử: “Thư Dư nói cậu ấy mặc quần áo bình thường.”


Khúc Thất Thất: “Thế để tớ chọn hai bộ.”
Hai người tìm tòi góp nhặt một vài chiếc váy với áo choàng, thông qua sàng lọc tuyển chọn cùng với bỏ phiếu, cuối cùng quyết định: “Thiên sứ cùng với ma nữ.”


Thiên sứ thì mặc váy trắng, trên đầu đội vòng sáng của thiên sứ còn ma nữ thì mặc váy ngắn màu đen, đầu đeo sừng ác ma.
Dựa theo phong cách trước đây của Đào Ấu Tâm thì chắc chắn cô sẽ chọn màu trắng nhưng năm nay cô đã dũng cảm thay đổi: “Tớ muốn làm ma nữ.”


Khúc Thất Thất sảng khoái nói: “Vậy thì tớ làm thiên sứ.”
Sau khi quyết định xong, hai cô nàng lại cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, bắt đầu tìm trang phục cho mấy chàng trai. Sau khi thương lượng, đắn so suy tính, cuối cùng hai ngươi chụp ảnh lại rồi gửi vào trong nhóm cho bọn họ chọn.


Tạ Nhiên tỏ vẻ: “Cái thứ xấu xí thế này ai mặc người đó chính là đồ ngốc.”


Khúc Thất Thất: “Mặt cười.jpg”


[Tạ Nhiên thu hồi một tin nhắn đồng thời dập đầu với Khúc Thất Thất một cái.]
Hứa Gia Thời với Châu Triệt Ngôn không lên tiếng nhưng Đường Quân lại cảm thấy rất hứng thú: “Tớ có thể mặc trang phục Cương Thi không?”
Khúc Thất Thất: “Như vậy thì giống âm phủ rồi.”


Trong nhóm nói chuyện khí thế ngất trời còn Đào Ấu Tâm lại tấn công thẳng đến nhà họ Hứa bắt Hứa Gia Thời chọn một bộ ngay và luôn.
Hứa Gia Thời bị cô quấy rầy một lúc, cuối cùng đành phải cam chịu: “Em mặc gì?”


Đào Ấu Tâm vội vàng mở ảnh của cô ma nữ có phong cách tăm tối  ra, đưa tới trước mặt anh: “Cái này.”
“Ồ.” Hứa Gia Thời nhìn một cái rồi dứt khoát nói ngắn gọn: “Được.”
Vào ngày Lễ Giáng Sinh, mọi người hẹn nhau tập hợp trước cửa lớp, đúng năm giờ chiều đi vào công viên.


Hôm nay có rất nhiều người trang điểm hóa trang Halloween, Đào Ấu Tâm cùng với Khúc Thất Thất cũng không ngoại lệ.
Dưới khóe mắt Khúc Thất Thất các hạt kim sa, má Đào Ấu Tâm thì vẽ hai vệt máu, vòng sáng của thiên sứ cùng với sừng ác ma trên đầu hai cô nàng sáng lên.


Hai người chạm mặt nhau, không nhịn được ôm nhau thật chặt rồi để cho Hứa Gia Thời chụp ảnh giúp.


Một lát sau, Đào Ấu Tâm nhận được điện thoại của Châu Triệt Ngôn gọi tới, cô nhìn các bảng hiệu xung quanh, báo lại cho người trong điện thoại: “Bọn tôi đang ở dưới cái cây đại thụ đối diện cổng, bên cạnh có một người bày quầy bán hàng rong…”


Trời dần trở tối, Khúc Thất Thất mặc bộ trang phục màu trắng cộng thêm vòng sáng của thiên sứ đội trên đầu trông vô cùng bắt mắt: “Mọi người cứ tìm vòng sáng của thiên sứ với sừng ác ma là được, nổi bật lắm.”


Cúp điện thoại, Đào Ấu Tâm lại chụp thêm hai tấm ảnh xung quanh nơi cô đang đứng rồi gửi vào trong nhóm, chưa tới một phút đồng hồ, Giang Thư Dư đã tìm được.
Hôm nay cô ấy mặc một bộ đồ bình thường, đầu đội cái mũ tai gấu màu nâu trông vô cùng đáng yêu.


“A, hôm nay trông Thư Dư của chúng ta đáng yêu quá trời quá đất luôn.” Đào Ấu Tâm ôm chặt cánh tay cô ấy cọ cọ, chợt cảm thấy vô cùng ấm áp.
Lại đợi thêm vài phút vẫn không thấy ai tới, Đào Ấu Tâm nhìn xung quanh: “Tớ muốn đi vệ sinh.”


Người xung quanh rất đông, Hứa Gia Thời bước ra: “Anh đi với em.”
Hai người vừa mới đi thì Châu Triệt Ngôn cùng với Đường Quân tìm được gần đến nơi, bọn họ nhìn thấy vòng thiên sứ đang phát sáng, cô gái mặc bộ trang phục màu trắng phối với áo choàng lông nhung vô cùng nổi bật trong đám người.


Chiếc váy trắng tinh thuần khiết này lại khiến cho Châu Triệt Ngôn nhớ tới cô nàng thiên nga nhỏ trong cuộc thi múa mùa hè năm đó, vừa kiêu ngạo lại vừa xinh đẹp.


Khi đến gần hơn một chút, Châu Triệt Ngôn còn nhìn thấy Giang Thư Dư đang đứng bên cạnh làm cậu ấy càng chắc chắn về thân phận của đối phương. Cậu ấy bước nhanh chân về phía trước cất tiếng gọi: “Đào Ấu Tâm.”
Thiên sứ chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt Châu Triệt Ngôn tỏ ra kinh ngạc.


Đường Quân cũng bất ngờ nói: “Tại sao lại là cậu?”
“Này này, nói chuyện cẩn thận chút đi, cái gì mà ‘Tại sao lại là cậu’, nhìn thấy tôi cậu thất vọng lắm hả?” Khúc Thất Thất giơ móng vuốt lên định hù dọa cậu ấy.


Đường Quân vội vàng cười làm lành: “Đương nhiên không phải rồi.”
Chắc chắn là cậu ấy không thất vọng nhưng vị bên cạnh thì chưa chắc.


Bầu không khí ngượng ngùng cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh đã bị Tạ Nhiên khoan thai đến muộn phá vỡ: “Tức ch.ết tớ rồi, cái ông tài xế mù đường kia đi nhầm đường tận hai lần, đã thế lại còn đúng vào giờ cao điểm tắc xe nữa chứ.”


Khúc Thất Thất cười to đầy giễu cợt: “Ai bảo cậu chơi game, đáng đời.”
Thật ra hồi chiều lúc đi cô ấy đã cố ý qua nhà Tạ Nhiên gõ cửa gọi nhưng cái tên này mải chơi game, bảo cô ấy đi trước, kết quả là thành người đến cuối cùng.
“Hứa Gia Thời với Đào Ấu Tâm đâu?”


“Đi vệ sinh rồi… À, về rồi kia.” Khúc Thất Thất chỉ tay ra đằng trước, hai bóng người quen thuộc từ xa lại gần.


Cô gái mặc chiếc váy Gothic màu đen, đằng sau khoác một chiếc áo choàng ngắn, cách trang điểm đậm khiến cô hoàn toàn khác so với bình thường. Thế nhưng đôi mắt sáng ngời kia vẫn trong veo như vậy, vẫn là cô gái mọi người quen.
Hôm nay Hứa Gia Thời cũng cố ý hóa trang, mặc một bộ trang phục thời Trung cổ.


Áo sơ mi màu trắng kiểu Âu, trên cổ áo đính viên kim cương đỏ như máu làm anh trông cực kỳ giống với vương tử ma cà rồng kiêu ngạo trong truyện cổ phương Tây.
Đến gần, bọn họ mới phát hiện hai mắt Hứa Gia Thời màu đỏ.
Tạ Nhiên quan sát anh: “Mắt cậu thế này trông đẹp lắm.”


Hứa Gia Thời nhìn người bên cạnh một cái. Vừa rồi Đào Ấu Tâm nhìn thấy ma cà rồng đeo lens, thế là cô lấy ra một cặp lens đã chuẩn bị tốt từ trước, nhất định bắt anh phải đeo lên cho bằng được.
Đào Ấu Tâm còn đang khoe khoang mắt chọn lens quá đỉnh cùng với sự chuẩn bị cẩn thận của mình.


Khúc Thất Thất lại phát hiện Châu Triệt Ngôn bên cạnh đang không rời mắt chăm chú nhìn cô gái mặc bộ trang phục ma nữ. Ánh mắt đó… Vô cùng giống với ánh mắt của Hứa Gia Thời khi nhìn Đào Ấu Tâm.


Khó trách người trước đây chẳng bao giờ chịu chủ động bắt chuyện với ai như Châu Triệt Ngôn lại đề nghị đi chung với Đào Ấu Tấm.
Cô ấy thực sự không biết mình nên cảm thấy may mắn cho bản thân hay cảm thấy thương tiếc cho Châu Triệt Ngôn nữa.


Với tư cách là một người ngoài nhìn vào, cô ấy lại phát hiện ra hai người thích thầm chị em của mình, đúng là một vở hài kịch mà.
Vẻ mặt Châu Triệt Ngôn rất tệ.


Lại một lần nữa cậu ấy nhận nhầm Khúc Thất Thất thành Đào Ấu Tâm. Nếu lúc trước không vì cái sự ngu ngốc của bản thân thì có lẽ… Cục diện hiện giờ đã khác.
“Năm rưỡi rồi, chúng ta mau vào trong thôi.” Giang Thư Dư nhắc nhở mọi người.


Đám người chen chúc, cuồn cuộn đi soát vé để vào trong Hoan Lạc Cốc.
Vì tới Halloween nên toàn hộ Hoan Lạc Cốc đã thay đổi cách trang trí để cho phù hợp với ngày lễ, lại còn tạm thời mở thêm nhiều nhà ma với các chủ đề để mọi người tham gia phiêu lưu.


“Bên này có bản đồ nè.” Mấy người tiến đến trước bản đồ quan sát, bên cạnh các địa điểm đã được đánh dấu còn bổ sung thêm hình vẽ thu nhỏ các chủ đề.


Khúc Thất Thất đề nghị: “Nhiều như vậy, cũng không biết cái nào chơi vui, hay là cứ đi đi, gặp cái nào chơi cái đó.”
Có một vài chủ đề chỉ đọc tên thôi đã thấy đáng sợ rồi, Đào Ấu Tâm nhanh chóng tuyên bố: “Nghe kinh khủng quá, tớ không vào đâu.”


“Không được, hôm nay tớ và cậu được khóa chặt lại với nhau rồi.” Khúc Thất Thất cưỡng ép kéo cánh tay cô, lôi cô đi về phía trước, mà Hứa Gia Thới vốn đi bên cạnh Đào Ấu Tâm giờ lại bị buộc phải tách ra.


Hai bên đường có NPC tương tác với nhau, sau khi đi qua khúc cua thứ nhất đến giao lộ, đột nhiên đắng trước xuất hiện một nhóm du khách rất đông tách cả nhóm bảy người ra.
Đợi đến khi Đào Ấu Tâm kịp phản ứng lại thì chỉ thấy còn lại mỗi Châu Triệt Ngôn.


“Bọn họ đâu mất rồi?” Cô nhìn xung quanh, muốn tìm nhóm bạn mình, Châu Triệt Ngôn nhắc nhở: “Chỗ này nhiều người, chúng ta đi tìm chỗ nào rộng rãi trước đã.”
Đào Ấu Tâm gật gật đầu đi theo cậu ấy rồi chụp ảnh xung quanh gửi vào trong nhóm.


Hiện giờ đang có nhiều người nên mạng hơi chậm khiến bọn họ liên lạc với nhau rất tốn sức.
Lúc đang nhắn tin thì đột nhiên vai bị vỗ hai cái, Đào Ấu Tâm vô thức quay đầu lại thì thấy một chiếc mặt nạ quỷ đang dán sát vào mình.
“A…”


Cô đột nhiên thét chói tai một tiếng, theo phản xạ bắt lấy tay người bên cạnh.
Châu Triệt Ngôn kinh ngạc cúi đầu.
Đây là lần đầu tiên cậu ấy biết rằng tay của cô lại mềm mại như vậy.


Cậu ấy cứng đờ đứng đó, không biết nên làm gì, sợ mình hơi nhúc nhích một cái là cô sẽ buông tay ra.
Thấy Đào Ấu Tâm sợ tới mức hít thở sâu, cậu ấy chậm rãi nâng bàn tay kia lên.
“Đào Ấu Tâm.” Hứa Gia Thời đột nhiên tìm đến.


Thế là cậu ấy lập tức thấy cô gái không chút do dự buông tay ra, chạy về phía thiếu niên kia.


“Anh Gia Thời.” Thậm chí cô còn quên cả xưng hô đã thống nhất từ trước, gọi lại cái tên trước đây, ôm chặt lấy cánh tay Hứa Gia Thời tủi thân mách: “NPC ở đây đột nhiên xuất hiện dọa em, sợ ch.ết đi được.”
Bàn tay đang khẽ nâng lên của Châu Triệt Ngôn lại buông xuống.


Lúc cô bị dọa sợ đã vô thức nắm lấy tay cậu ấy nhưng khi tỉnh táo lại, cô lập tức chạy qua ôm Hứa Gia Thời.
Hứa Gia Thời giơ tay ra bảo vệ cô gái trước người, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, ám chỉ nói: “Ai bảo em chạy lung tung với người khác.”


Cô gái ngây thơ giải thích: “Em không chạy lung tung, em bị người ta chen mà.”
Hứa Gia Thời chăm chú nhìn chàng trai phía trước có chiều cao không chênh lệch mình là bao.
Vừa rồi trong đám người, rõ ràng Châu Triệt Ngôn đã nhìn thấy anh nhưng lại đưa Đào Ấu Tâm đi về hướng ngược lại.


Khi anh tìm tới cũng đúng lúc bắt gặp động tác giơ tay lên của Châu Triệt Ngôn.
Đúng là trăm phương nghìn kế tự tạo cơ hội cho mình mà.
Thế nhưng có lẽ cậu ấy không biết, Đào Ấu Tâm ỷ lại vào anh đã không chỉ dừng lại ở sự tin tưởng về mặt tinh thần.


Hừa Gia Thời cụp mắt lại, ghé vào tai cô gái chỉ dẫn từng bước: “Dắt anh đi.”
“Ồ.” Đào Ấu Tâm nghe theo.
Bàn tay nhỏ của cô gái không thể nắm hết được tay anh, Hứa Gia Thời đột nhiên xoay bàn tay lại, ngón tay anh xen vào kẽ hở giữa các ngón tay cô, hai người đan mười ngón tay vào nhau.


“Dắt như thế này.”






Truyện liên quan