Chương 60: “Hai người ở khách sạn! Tắm rửa!”

Ngày 2 tháng 1, trời rất nhiều mây.
Rất muốn, rất muốn, rất muốn.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Cuối cùng Hứa Gia Thời cũng ngoi lên và trả lời lại bằng một dấu chấm tròn.
Tạ Nhiên: “Cậu ấy nhắn vậy là có ý gì?”
Khúc Thất Thất: “Một dấu chấm tròn nghĩa là cạn lời.”


Tạ Nhiên không tin người anh em của mình vô tình như vậy, thế là bắt đầu spam điên cuồng trong nhóm chat: “Người anh em à, cậu nói một câu đi chứ.”
Không có ai trả lời, cậu ấy bèn ấn mời cả nhóm nhận cuộc gọi video. Giang Thư Dư vừa mới làm xong một bài thi, cầm điện thoại lên rồi tiện tay nhận cuộc gọi.


Sau đó, Khúc Thất Thất lười biếng gia nhập: “Mặt dày đến độ gọi video trong nhóm rồi.”


“Chỉ có hai cậu à?” Tạ Nhiên nhìn thử thì phát hiện quần chúng đều đang hóng hớt: “Không phải, tôi đang đấu tranh giành đãi ngộ với mọi người mà, hai người có thể đồng lòng đối ngoại cùng tôi được không?”


Khúc Thất Thất hừ hừ hai tiếng: “Chị em tốt của tôi đã hứa sẽ đích thân mang quà du lịch về cho tôi.”
Có quà rồi, cô ấy thèm khát một bữa cơm làm gì?
Tạ Nhiên không cam tâm nhận thua, chỉ đích danh Giang Thư Dư mà thét lên: “Đệ tử, cậu còn nhớ tín ngưỡng của sư môn chúng ta không?”


Thật ra sư môn chỉ có hai người họ.
Còn tín ngưỡng là thầy trò đoàn kết, có phúc thì “hưởng một mình”.
Bên kia màn hình, Giang Thư Dư đẩy mắt kính một cái: “Tâm Tâm mua cho tôi một vòng tay hoa linh lan, cậu muốn đeo không?”
Tạ Nhiên: “?”


available on google playdownload on app store


Các người đều có, còn tôi là thằng hề hay sao?
Cậu ấy hít sâu một hơi rồi tuyên bố trước mặt mọi người: “Hôm nay Tạ Nhiên tôi đây công bố đoạn tuyệt quan hệ anh em với Hứa Gia Thời bên trong nhóm.”


Lúc này Đào Ấu Tâm mới tham gia đoạn chat video nên mới nghe được nửa câu sau, bởi vì không nghe rõ từ đầu đến cuối nên đành phải giải thích thay Hứa Gia Thời: “Anh ấy đang tắm.”
Tạ Nhiên kinh ngạc: “Cậu biết cậu ấy đang tắm cơ à? Hai người đang làm gì thế?”


Đào Ấu Tâm không nghe ra ẩn ý trong lời cậu ấy nên mới trả lời thành thật: “Bọn tôi vừa về khách sạn.”
Tạ Nhiên tăng thêm âm lượng: “Hai người cùng ở khách sạn? Tắm rửa nữa?”


Đào Ấu Tâm phản ứng chậm, cuối cùng Khúc Thất Thất không nhìn nổi nữa nên mới giải thích thay chị em của mình: “Được rồi, được rồi, đùa thôi mà.”


Sau khi Giang Thư Dư giải thích, cuối cùng cùng Đào Ấu Tâm cũng vỡ lẽ, vội vàng giải thích vì hôm nay đi dạo quá mệt, Hứa Gia Thời về khách sạn thì nói muốn đi tắm ngay.


Dù cho cách nhau qua mạng, Tạ Nhiên cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng nghiêm túc của cô trước màn hình thế nào. Thế là cậu ấy không đùa nữa mà đổi chủ đề: “Các cậu có nghe tin gì chưa? Hai hôm trước, bạn nào đó đi ngang qua Trường trung học thực nghiệm số 1 thì thấy bên đó đã treo băng rôm chúc mừng rồi.”


“Tôi gửi ảnh cho mọi người xem đây.” Giang Thư Dư gửi một bức ảnh vào trong nhóm chat.
Một tấm băng rôn được treo trước cổng Trường trung học thực nghiệm số 1, trên đó có viết: Chúc mừng Hứa Gia Thời, học sinh trường chúng ta đã giành được huy chương vàng cuộc thi Olympic Vật lý quốc tế (IPhO).


Huy chương vàng của Hứa Gia Thời là một minh chứng sống sờ sờ tại Trường trung học thực nghiệm số 1.
Khúc Thất Thất quả là một câu thành sấm, biểu ngữ đó thật sự đã được treo lên trong kỳ nghỉ hè.


Khối lượng học tập của lớp 12 khá nặng, thời gian nghỉ hè giảm còn một nửa, tháng tám đã bắt đầu quay lại trường học. Trong ngày khai giảng, giáo viên các lớp treo túi đựng điện thoại ở văn phòng: “Bắt đầu từ học kỳ này không được phép sử dụng điện thoại ở trường học. Một là để ở nhà không mang đến lớp, hai là cất trong tủ sách của mình. Tôi biết các em định giấu trong người nhưng nếu tôi hoặc bất kỳ giáo viên nào khác phát hiện các em bấm điện thoại trong lớp học thì sẽ tịch thu, bảo phụ huynh các em đích thân đến nhận lại điện thoại.”


Đa phần các học sinh đều sợ trước sự nghiêm khắc của giáo viên nên đã nộp điện thoại lên. Có điều vẫn còn một vài bạn can đảm lén giấu điện thoại, kết quả bị giáo viên tiếng Anh bắt được trong giờ tự học.


Đó là một cậu bạn khá nổi tiếng trong lớp vì sự hài hước của mình, cậu ấy và giáo viên chơi trò “kéo co điện thoại” cả buổi, không nỡ giao ra, cầu xin giáo viên tha cho cậu ấy một lần, đừng mời phụ huynh đến.
Hành động hài hước đó đã kéo theo một tràng cười rộn rã trong lớp.


Tháng chín, khi các bạn đang bàn về việc “sẽ có thêm học sinh mới nhập học”, Đào Ấu Tâm bỗng nhớ ra một chuyện: “Châu Triệt Ngôn, cậu sắp tham gia vòng loại của cuộc thi Olympic Toán đúng không?”
Châu Triệt Ngôn gật đầu: “Cậu có thể chúc tôi may mắn được không?”


Cô lườm cậu ấy, bật cười, giơ tay cổ vũ cậu ấy: “Tất nhiên rồi, chúc cậu thi đấu thành công.”
Một số người có năng lực khiến người ta cảm thấy hạnh phúc và thỏa mãn.
Họ không muốn tùy tiện phá vỡ điều đó, tình nguyện lẳng lặng bảo vệ như thế.


Vòng loại dễ hơn tưởng tượng, Châu Triệt Ngôn còn mang một phần quà nhỏ quay về.
Nhưng khi cậu ấy quay về trường học thì thấy Đào Ấu Tâm không còn đến lớp nữa.
Đào Ấu Tâm tham gia đoàn múa ba-lê để luyện tập.


Cô quyết tâm trở thành diễn viên múa chuyên nghiệp, vì vậy bắt đầu tăng cường luyện tập, lấy tư cách là một nghệ sĩ văn thể mỹ đăng ký vào Trường trung học thực nghiệm số 1.


Năm nay Đào Ấu Tâm không thể quay về tham dự sinh nhật của Tạ Nhiên, chỉ có thể chúc mừng qua mạng, bảo Hứa Gia Thời tặng một phần quà cho cậu ấy.
Vào dịp Quốc khánh, Đào Ấu Tâm quay về nhà, một đống người vây quanh hỏi han cô đủ điều, lo lắng cô ở nước ngoài không quen.
“Tâm Tâm gầy rồi này.”


“Mẹ ơi, con chỉ trông gầy đi thôi nhưng thật ra con tăng thêm nữa ký đấy.”
Cô cố tình nhắc đến cân nặng để dẹp tan nỗi lo lắng của ba mẹ.


“Lúc trước khi Gia Thời tham dự lớp ôn thi Vật lý, mẹ còn cười nhạo dì Hoan Hoan đã lo lắng thái quá, bây giờ đến lượt bà ấy cười lại mẹ.” Con gái chưa bao giờ rời xa họ và sống một mình, đến tận mười ngày nửa tháng chưa gặp mặt một lần, những ngày này sẽ còn kéo dài đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, thậm chí…


Đứng càng cao thì bay càng xa.
Đào Ấu Tâm chỉ có tổng cộng năm ngày nghỉ, Phó Dao Cầm chỉ mời ba người nhà họ Hứa đến dùng cơm với gia đình mình.
Sau khi nhận điện thoại, Hứa Gia Thời nhanh chóng đến nơi.


Mới một tháng không gặp, hai người hoàn toàn không thấy xa lạ hay ngại ngùng gì cả. Đào Ấu Tâm lấy thẻ trò chơi từ sau lưng ra như đang ảo thuật, lắc lắc chiếc thẻ trước mặt anh: “Anh Gia Thời, lâu rồi em không chơi game.”


Sau đó mẹ Hứa chạy lại chỗ Phó Dao Cầm, nói về việc sắp xếp ở trường học của bọn nhỏ, ba Hứa và ba Đào tự mình vào bếp, đảm nhận bữa cơm tối nay.
“Bây giờ, Tâm Tâm dành cả nửa ngày để tập múa, vậy con bé có theo kịp những môn văn hóa trên lớp không?”


“Tôi cũng đang lo vấn đề này, tôi và ba con bé đã bàn bạc tìm thuê phòng ở gần vũ đoàn, sau đó mới mời thêm gia sư dạy kèm tại nhà, vừa giúp con bé tránh không theo kịp chương trình trên lớp vừa đỡ chạy tới chạy lui.”
“Ý kiến này khá hay đấy.”


Cho đến chạng vạng tối, bầu không khí vui vẻ hòa thuận này đã bị phá vỡ bởi một cuộc điện thoại.
Bà ngoại Hứa đột ngột ngất xỉu trong vườn hoa, may thay điều dưỡng kịp thời lái xe đưa bà cụ đến bệnh viện gần đó, ông ngoại Hứa đã gọi cho họ khi ở trên xe.


Mọi người thoáng nghiêm mặt, Đào Ấu Tâm lặng lẽ hỏi nhỏ bên tai Phó Dao Cầm: “Mẹ ơi, con cùng đi xem với mọi người được không ạ?”
Phó Dao Cầm lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa rõ tình hình thế nào, mọi người cũng đang vội, con đi theo không giúp được gì đâu, cứ chờ kết quả đi thôi.”


Mọi chuyện đã trở nên tồi tệ khi bà cụ xảy ra chuyện, bà sợ nếu con gái đi theo, phải nhờ người ta chăm sóc, phiền hà vô cùng.


Bữa tối chỉ mới được một nửa, cả nhà họ Hứa đã vội vàng rời đi. Mặc dù việc này không liên quan gì đến nhà họ Đào nhưng dù đối diện với một bàn thức ăn thơm lừng, cả ba người vẫn không thể nuốt trôi.


Cứ cách nửa tiếng, Đào Ấu Tâm sẽ gửi một tin nhắn sang đó, cho đến tận hai giờ sau, cô mới nhận được thư hồi đáp.
+10: Bà ngoại đã vào phòng bệnh, cần theo dõi thêm hai mươi tư tiếng nữa.
+10: Em đừng lo.


Vừa đọc nửa câu sau, lòng cô ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Vào lúc người thân đang nằm hấp hối trong phòng bệnh, rõ ràng người cần được an ủi nhất phải là anh, vậy mà anh lại bảo cô đừng lo lắng.
Cô chậm rãi gõ một hàng chữ: Em muốn đến đó gặp anh.
Hứa Gia Thời trả lời: Không cần đâu.


Mẹ bảo cô đừng đi đó để tránh gây phiền phức, Hứa Gia Thời cũng bảo không cần. Lúc này cô có nên tiếp tục làm cô nàng ngoan ngoãn, nghe lời nữa không?


Cô ngồi bên cạnh cửa sổ trong phòng ngủ, tiện tay mở hộp âm nhạc hình cô gái múa ba-lê trên bàn. Cô không nhớ rốt cuộc mình nhận món quà này khi nào, chỉ nhớ nó là do Hứa Gia Thời tặng cho cô.


Giai điệu thánh thót, êm tai vang lên, từ từ ngấm vào lòng cô. Cuối cùng cô chọn nghe theo tiếng lòng của mình, bấm gọi một dãy số đã quá đỗi quen thuộc: “Hứa Gia Thời, hãy để em ở bên cạnh anh đi.”
Cô biết địa chỉ bệnh viện tốt nhất gần đây, anh không cản cô được.


Khi cô tiện tay khoác một chiếc áo rồi xuất hiện trước cửa phòng bệnh, Hứa Gia Thời không cảm thấy bất ngờ, anh chỉ ngước lên nhìn cô: “Sao em không nghe lời anh?”
Đào Ấu Tâm bước đến trước mặt anh, bĩu môi rồi đáp: “Em đã trưởng thành rồi.”


Hứa Gia Thời vẫn ngẩng đầu: “Trưởng thành thì không nghe lời nữa ư?”
Cô khẽ mím môi, ngồi vào ghế trống bên cạnh: “Người trưởng thành sẽ có khả năng phán đoán và chính kiến của riêng mình, ví dụ như lúc này em phải đến đây.”


Chàng trai chậm rãi dời mắt sang nơi khác, nhìn thẳng về trước rồi thở dài: “Anh thật sự hết cách với em.”
Quá khứ là thế, tương lai cũng thế.
Họ canh giữ từ tận tối đến khi bình minh.
Khi tia nắng đầu tiên ló dạng, cô gái nghiêng đầu tựa vào vai chàng trai, vẻ mặt khi ngủ bình yên đến lạ thường.


May mắn thay, bà ngoại Hứa đã thoát khỏi cơn nguy kịch khi có người nhà bầu bạn.
Sau lễ Quốc khánh, Đào Ấu Tâm tập trung tham gia luyện tập với vũ đoàn, Phó Dao Cầm thuê nhà ở gần đó để tiện chăm sóc con gái.
Cứ thế, thời gian Đào Ấu Tâm về nhà càng ngày càng ít dần.


Tháng mười một, người trước giờ không liên lạc gì với Đào Ấu Tâm như Đường Quân bỗng nhắn cho cô một tin…
Châu Triệt Ngôn giành được giải tư trong trận chung kết cuộc thi Olympic Toán học, đánh mất cơ hội tham dự vào đội tuyển ôn thi của quốc gia.


Đường Quân nói bạn bè của Châu Triệt Ngôn quá ít, cậu ấy lại không thích nói chuyện với người khác nên mong cô hãy an ủi cậu ấy.
Do Đào Ấu Tâm không đến trường nên không biết rõ gần đây Châu Triệt Ngôn thế nào, cô chỉ cảm thán: “Tình bạn của cậu và Châu Triệt Ngôn tốt thật.”


“Đúng vậy, bởi vì cậu ấy từng cứu mạng tôi.”


Đó là một quãng thời gian đầy máu chó. Cậu ấy và Châu Triệt Ngôn là bạn cùng lớp thời cấp hai, ban đầu hai người không chưa quen nhau lắm, cho đến một ngày bóng đèn trên trần phòng học rơi xuống, người trước giờ không hề có cảm giác tồn tại như Châu Triệt Ngôn đã cứu cậu ấy.


Từ đó về sau, Đường Quân mới dần kết bạn và thân thiết với cậu ấy hơn.
Trong thời gian ngắn học múa, cậu ấy là người bắt cặp với Châu Triệt Ngôn. Thế nhưng trời sinh cậu ấy không thích hợp với khiêu vũ nên khi lên cấp ba, cậu ấy đã dừng lại hành vi lố bịch này.


Còn việc cậu ấy tốn hết công sức ghép đôi cho Châu Triệt Ngôn và Đào Ấu Tâm là vì lần đầu tiên cậu ấy thấy Châu Triệt Ngôn quan tâm một người đến vậy.
Châu Triệt Ngôn chưa tỏ rõ thái độ của mình đối với cô, vì vậy cậu ấy không dám tự tiện vạch trần quá mức.


Đã rất lâu rồi, cậu ấy không xen vào chuyện cảm giữa hai người. Nếu không vì Châu Triệt Ngôn gặp cú sốc lớn trong trận chung kết lần này, cứ luôn hầm hầm, ai an ủi cũng vô dụng nên chỉ đành nhờ Đào Ấu Tâm thử xem sao.


“Được thôi, để tôi thử xem.” Sau khi nghe thuật lại mọi chuyện, cô đồng ý với lời cầu xin của cậu ấy.
Cô nhắn cho Châu Triệt Ngôn mấy tin, đối phương vẫn chưa trả lời.
Hôm sau, cô tiếp tục chào hỏi nhưng người ta vẫn im hơi lặng tiếng.
Ngày thứ ba cũng thế.


Châu Triệt Ngôn ngồi trong căn phòng tối tăm, mù mịt, nhìn chằm chằm vào màn hình phát sáng.
“Hello, gần đây cậu khỏe không.”
“Châu Triệt Ngôn, *mỉm cười*, cậu thấy tin nhắn thì trả lời nhé!”
“Bạn Châu à, bạn nghỉ dùng internet luôn rồi à?”
Ba ngày.


Chỉ cần ngày mai Đào Ấu Tâm vẫn nhắn tin cho cậu ấy, cậu ấy sẽ nhân cơ hội bày tỏ lòng mình.
Đáng tiếc, khung chat hôm qua vẫn không có gì thay đổi.
Châu Triệt Ngôn nhớ khi Hứa Gia Thời không trả lời Đào Ấu Tâm, cô nghĩ hết cách bám theo anh, gửi không chỉ có hai ba tin nhắn, không chỉ ngày một ngày hai.


Sức nặng của cậu ấy trong lòng Đào Ấu Tâm chỉ bằng tin nhắn trong vòng ba ngày.
Mùa đông tháng mười hai đã đến, mọi người phát hiện học sinh xuất sắc, Hứa Gia Thời đã đổi chiếc khăn quàng cổ mới màu… Cầu vồng.


Rất nhiều người bắt đầu chạy theo xu hướng, thậm chí có người còn đăng bài lên trang trường xin link mua hàng, viết tiêu đều là: Cầu vồng may mắn, sẽ được thần tiên gia hộ trong kỳ thi.


Đào Ấu Tâm đang gọi video cho Hứa Gia Thời nghe vậy bèn cười khoác cả mồm: “Thất Thất đã chụp ảnh sân trường gửi cho em, ha ha ha.”
Hứa Gia Thời vừa mới vào nhà, tiện tay cởi chiếc khăn quàng bảy sắc cầu vòng trên cổ xuống: “Em còn không biết xấu hổ mà nói nữa.”


“Vậy thì sao chứ?” Cô gái ngồi trước màn hình, gương mặt xinh đẹp ngập tràn niềm kiêu ngạo: “Đó là do tự tay mẹ em đan đấy, có giỏi thì anh từ chối thử xem.” 


Phó Dao Cầm tạm dừng công việc lại, định sẽ ở cùng với con gái để vượt qua quãng thời gian nửa năm quan trọng này. Ngày nào bà cũng rảnh rỗi ở nhà, không làm gì cả, bỗng nhớ ra sở thích của mình thuở thiếu thời nên đã mua hơn mười hai cuộn len để dệt khăn quàng cổ.


Bà vừa xem TV vừa đan len, từ từ số lượng khăn quàng cổ trong nhà tăng lên. Ban đầu là một, đến ba, đến tận mười cái. Từ chồng, con gái đến ba mẹ chồng và cháu trai, đến cả mẹ Hứa và Hứa Gia Thời cũng có phần.
Chỉ có mỗi ba Hứa không được hưởng của hời này.


Khi hai người mẹ gọi video cho nhau thì đã bàn bạc chọn màu bảy sắc cầu vồng cho Hứa Gia Thời, sợ con trai không chịu lấy, họ mới bảo Đào Ấu Tâm mang qua.
Hai buff dồn dập áp đảo, thế nên Hứa Gia Thời không cách nào từ chối.


Anh thật sự đeo “khăn quàng cổ may mắn” này tham gia kỳ thi hàng tháng, trong khuôn viên trường còn xuất hiện lời đồn “đeo khăn quàng cổ màu cầu vồng giúp bạn thi tốt hơn”, thế là một trào lưu kỳ dị đã bắt đầu.


Hứa Gia Thời ở phòng thí nghiệm Trường trung học thực nghiệm số 1, anh cũng là “ngôi sao hạng A” tại ngôi trường này.


“Kỳ lạ thật, hay bây giờ em sẽ bảo mẹ em mở cửa hàng, kiếm thật nhiều tiền từ việc bán khăn quàng cổ cầu vồng.” Mặc dù đang ở vũ đoàn nhưng cô vẫn luôn hóng hớt những tin đồn trong trường.
Hứa Gia Thời trong điện thoại: “...”


Một tràng cười vang lên, Đào Ấu Tâm ngừng lại, giọng điệu nghiêm túc hẳn lên: “Hứa Gia Thời, sắp đến sinh nhật của anh rồi.”


Sinh nhật của Hứa Gia Thời ngày 1 tháng 10, dễ nhớ y hệt tên anh. Thế nhưng năm nay không giống những năm khác, tuổi mười tám tượng trưng cho cột mốc trưởng thành, một trong những bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời.
Anh khẽ ừ, từ tốn hỏi: “Em muốn về không?”
Đáp án chỉ chỉ có một.


Nhưng bây giờ cô không còn đần độn gật đầu phụ họa như quá khứ nữa.
Điện thoáng thoáng yên lặng vài giây, sau đó giọng nói líu lo của cô gái vang lên: “Anh muốn em quay về không?”






Truyện liên quan