Chương 79
"...Cửu Sinh Hoa?" - Tôi sững sốt.
Tả Y Y dùng hai ngón tay ôn nhu vuốt ve vành tai bên phải của tôi: "Thì sao?".
Nhìn người dưới thân, suy nghĩ cùng với thân thể của tôi đột nhiên đồng loạt đình chỉ, há miệng thở dốc, sững sờ hỏi lại: "Cửu trong số đếm, Sinh trong sinh mệnh, Hoa trong đóa hoa?".
Không nhận thấy được đáy lòng của tôi có bao nhiêu cơn chấn động, Tả Y Y chỉ bất đắc dĩ mà cười cười, sau đó kéo tôi nằm xuống bên cạnh. Tay phải chống đầu, tay trái ôm hờ thắt lưng của tôi, bây giờ mới chậm rãi hỏi: "Cậu lại đang nghĩ cái gì đấy?". Vài sợi tóc xoăn "tọt" vào trong vạt áo trắng đang hững hờ để ngỏ, khe hở ở giữa lộ ra xương quai xanh mê người cùng nửa trên..."hai khỏa bánh bao" mềm mại, trên đấy vẫn còn ẩn hiện những vết tích nhàn nhạt mà tôi đã lưu lại...trong lúc hứng tình tối qua...
Ép buộc chính mình đem tầm mắt dời đi nơi khác, bèn nghiêng mặt đi, nhẹ giọng nói: "Quyển nhật ký nọ - cũng nhắc tới bài hát này". Mới vừa nói xong, liền âm thầm lo lắng rằng Tả Y Y sẽ vì vậy mà "nổi xung thiên" rồi trách cứ tôi đối với quyển nhật ký đã quá chuyên tâm mê mải.
Nhưng mà, nàng không có đổ quạu, chỉ ôn nhu cười nói: "Nhắc tới như thế nào?".
"Lâm Tấu...cũng chính là người viết nên ca khúc này" - Tôi nằm ngửa trên giường, mắt đăm đăm nhìn trần nhà: "Bên trong viết Cửu Sinh Hoa là do nàng ta sáng tác". Nói xong, bèn chuyển đầu sang quan sát biểu tình của Tả Y Y, nàng như cũ - vẫn thư thả nằm cạnh tôi, làm ra cái bộ dáng cực kỳ chăm chú lắng nghe, cũng không giống như kiểu sẽ phát biểu suy nghĩ gì đó.
Như vậy thật không giống Tả Y Y chút nào, tôi nhíu mày, hỏi: "Cậu không trách mắng tớ sao?". Vì cái gì đột ngột khác lạ như thế, mỗi khi tôi nhắc đến quyển nhật ký thì y như rằng sẽ bị nàng giáo huấn một trận, muốn tôi ngừng cái việc tin tưởng một cách ngây thơ vào câu chuyện trong đấy.
Tả Y Y không trả lời, nàng chỉ nhích lại gần, đem đầu gối lên tay phải của tôi, nói: "Kỳ thật, tớ vẫn cảm thấy...viết nên bài hát này - phải là một nữ nhân mới đúng".
Trong phòng khách, TV vẫn như cũ phát ra thanh âm, giai điệu nhẹ nhàng phối hợp với giọng nam trầm thấp kia khiến tôi cảm thấy có chút kỳ quặc, không được phù hợp cho lắm, bèn tò mò hỏi người bên cạnh: "Vì sao?".
"Giai điệu lẫn ca từ đều rất dịu dàng, chỉ có lòng phụ nữ mới có thể nhẹ nhàng sâu lắng đến vậy". Tả Y Y nói xong, nhẹ nhàng nháy mắt một cái, hơi thở ấm áp bồng bềnh ở cổ tôi, có chút tê dại...
"Ưm" - Tôi mím môi, đồng ý nói: "Tớ cũng cảm thấy vậy".
Làn điệu thong thả nhẹ hẫng như không vẫn bồng bềnh giương cao, nghe thật êm tai, nếu theo những gì nhật ký viết - thì giai điệu này đích thực phù hợp với khẩu vị của đại chúng. Nhưng mà, giai điệu tinh tế đó lại phối hợp cùng giọng nam trầm thấp như vậy, tôi lại cảm giác thật giống như cái cách một người đàn ông cố dùng chân mình để ướm cho vừa đôi giày gót nhọn tinh xảo vậy, tạo cho người ta cảm thấy thật không thích hợp. Đúng rồi, nhật ký còn đề cập đến một ca khúc nữa - cũng do Lâm Tấu viết, tên...hình như là..."Má Trái Thái Dương, Má Phải Ánh Trăng". Không biết bài hát đó nghe như thế nào nhỉ?
"Y Y..." - Tôi nhìn trần nhà, nhịn không được bèn hỏi: "Ca khúc này - có thể là Lâm Tấu sáng tác thật sao?".
Đợi hoài không nghe tiếng đáp lại, tôi nghi hoặc quay đầu sang, phát hiện người nọ không biết tự khi nào đã khép lại hai mắt, môi mở hờ thở ra từng hơi đều đặn, an ổn - nàng cứ như vậy, gối lên cánh tay tôi mà ngủ. Bất đắc dĩ kéo kéo khóe miệng, nghe đến TV kia đã phát gần xong ca khúc "Cửu Sinh Hoa". Lo lắng những đoạn quảng cáo đáng ghét nọ sẽ khiến người trong lòng ngực tôi bị đánh thức mất thôi, liền vội vã cùng lặng lẽ chuồn ra khỏi giường, bước nhanh đến phòng khách - tắt TV.
Ngay lúc tôi vừa cầm cái điều khiển từ xa, quảng cáo bột giặt trên màn ảnh đột nhiên chuyển thành chương trình phỏng vấn ngôi sao. Là một sao nam trẻ tuổi mà tôi không biết là ai, hắn có gương mặt tuấn nhã, nụ cười ăn hình, góc trái bên dưới màn ảnh còn hiển thị dòng chữ: "Ca sĩ kiêm nhạc sĩ thế hệ mới". Đối với loại phỏng vấn này - từ trước đến nay tôi đều không hứng thú, đang định tắt TV đi, thì vấn đề phóng viên đề cập đến lại kéo lực chú ý của tôi trở về: "Đinh Ngữ, "Cửu Sinh Hoa" của anh được rất nhiều người đánh giá cao, xin hỏi bài hát này được lấy cảm hứng từ đâu?".
Chỉ thấy người nọ khóe miệng hơi giương lên, tiếng nói trầm thấp liền chậm rãi truyền đến: "Từ bạn gái cũ của tôi, bài hát này được viết khi chúng tôi đã chia tay được hai tháng. Hiện tại, tôi muốn dùng nó như một món quà từ biệt - dành cho cô ấy".
Hiển nhiên, ba chữ bạn-gái-cũ kia như kích thích sự hiếu kỳ của những người chung quanh, giống như một hòn đá phát khởi ra tầng tầng đợt sóng, vô số vấn đề không-can-hệ-đến-tác-phẩm-âm-nhạc liền được ném về chàng "ca sĩ kiêm nhạc sĩ thế hệ mới" này. "Xin hỏi, bạn gái cũ của anh có phải cũng là người hoạt động trong ngành giải trí không?", "Hai người bởi vì sao mà lại chia tay?", "Xin hỏi, anh hiện tại đã có bạn gái mới chưa?", "Hai người liệu còn cơ hội tái hợp hay không?"... Đối với một đống hổ lốn những vấn đề vô nghĩa này, người nọ vẫn như trước cười thản nhiên, hắn không biểu lộ ra chút tâm tình phiền chán nào cả, ngược lại còn có vẻ thích thú, từng câu hỏi đều được trả lời một cách chừng mực khéo léo - không nghi ngờ gì nữa, tin tức này ắt có thể oanh tạc trên trang bìa của các tờ báo trong nhiều ngày tiếp theo.
Hắn là Đinh Ngữ sao...Tôi nhíu mi cười cười, sau đó quyết định tắt TV.
Ngày 11 tháng 4 năm 2011, trời âm u
Hôm nay, Hoa Tiện Lạc đến cửa hàng vẫn sớm như thường lệ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chỉ thấy tiểu Ninh - đã lâu không gặp - đang đứng bên cạnh giàn trồng hoa. Cô bé vẫn như trước, không thiết hụt sứt mẻ gì cả, chỉ là trông rất gầy, sắc mặt tiều tụy không ít. Tôi vẫn tưởng rằng cô bé đã nghỉ việc - bà chủ bị quỷ ám, người thường dĩ nhiên không dám kề cận, nhưng tiểu Ninh lại không có như vậy. Trong lòng không khỏi cảm thán: đây quả là một nhân viên không tồi, ngay cả loại tình huống như vậy mà vẫn không rời khỏi nơi này - thật không biết là do mị lực của Hoa Tiện Lạc quá lớn, hay là do tiểu Ninh đích thị là một người không sợ ch.ết. Còn chưa có đem cảm thán nói ra, đã cùng Hoa Tiện Lạc bước vào cửa, đột nhiên cảm thấy hai mắt tói sầm. Bất quá cũng chỉ là tối sầm mà thôi, chờ một chút cho khá lên vậy, chỉ cảm thấy đầu óc vựng vựng hồ hồ, giống như triệu chứng trước khi bị cảm hay phát sốt vậy... Tôi gắng lấy lại bình tĩnh, tận lực không để cho Hoa Tiện Lạc chú ý, chỉ lặng lẽ suy nghĩ xem rốt cục mình đã xảy ra chuyện gì. Nhớ tới ngày hôm qua đầu cũng vô cùng đau đớn, vì thế càng thêm hoài nghi: có phải mình sắp tan biến hay không? Hoặc là,có thể người đã ch.ết vẫn có thể cảm mạo hoặc phát sốt? Có nên hỏi xin Hoa Tiện Lạc chút trà giải cảm hay thuốc uống gì không, hoặc là một cái nhiệt kế chẳng hạn?
Nhìn thấy Hoa Tiện Lạc đang dở tay bó lại đóa Tulip, tiểu Ninh tức khắc tiến lại nói: "Chị Hoa, trong nhà của chị...". Nói một nửa lại ấp úng, sắc mặt âm trầm, liền nhìn ra được điều rối rắm thật sự trong lòng cô bé này.
Hoa Tiện Lạc ôn nhu cười nói: "Yên tâm, chị vẫn ổn", lập tức nhăn lại mi, có vẻ lo lắng hỏi: "Tiểu Ninh, em không được khỏe à?". Đứng ở bên cạnh nàng - tuy rằng đầu óc hơi choáng váng, nhưng tôi cũng không nhịn được cười mà kéo kéo khóe miệng, tiểu Ninh này rõ ràng là bị tôi làm cho phát hoảng, sợ mất hồn mất vía, làm sao có thể "khỏe" được...
"Thứ đó còn bám lấy chị không?" - Không để ý đến Hoa Tiện Lạc có để ý hay không - hai mắt trừng trừng, hỏi dồn: "Chị...chị thật sự vẫn ổn chứ ạ?".
Lại một lần nữa, Hoa Tiện Lạc bất đắc dĩ cười, an ủi: "Yên tâm, chị thật sự không có việc gì đáng lo cả". Đương nhiên không có việc gì, nàng đã cùng với A Phiêu ta đây trực tiếp trở thành bằng hữu - hoặc ít nhất cũng không phải là người xa lạ? Nhịn không được chút đùa bỡn trong lòng, dẫu cả người vẫn cảm thấy thập phần không dễ chịu.
Hiển nhiên rất dễ nhận thấy, tiểu Ninh không có tin tưởng vào lời của Hoa Tiện Lạc cho lắm, cô nhóc vẫn như trước - điệu bộ rối rắm nhìn chằm chằm cô chủ của mình, tựa như đang tự hỏi gì đó, đột nhiên lại ghé sát mặt vào nói nhỏ: "Lần trước, bạn của em công lực vẫn còn chưa đủ, hiện tại em vừa tìm một cái...".
"Chào ngày mới" không đợi tiểu Ninh nói xong, ở cửa đột nhiên xuất hiện một thanh niên mặc công phục đạm bụi, đầu đội mũ lưỡi trai. "Xin hỏi, có phải ở đây đã đặt một dàn loa cùng với máy hát nhạc?". Tôi nhìn lướt qua người thanh niên này, hướng ra phía ngoài - lập tức trông thấy một chiếc xe màu chở hàng màu trắng, thân xe dùng nước sơn mà quét ra nhãn hiệu công ty khuân vác.
Có chút ngạc nhiên, Hoa Tiện Lạc gật đầu: "Các anh đến giao hàng?".
"Cô là...Hoa tiểu thư đúng không? Hàng cô đặt hiện đang ở trên xe". Thanh niên mang mũ lưỡi trai nói xong, liền nhanh chóng xoay người sang xe nói với đồng bạn: "Là chỗ này, mau mang đồ vào đi".