Chương 40
Viêm Phi Ngang cùng Tô Ngọ đi xem phim xong anh liền đưa cậu đến Cục 9.
Bởi cậu bỗng nhiên nghĩ tới việc cổ trùng trong đầu Tiêu Triển có lẽ có thể làm chứng cứ cho việc Tiêu Triển bị người khống chế.
Phòng làm việc của Cục 9 mấy ngày nay đều thắp đèn sáng chói tận tới khuya, họ bận việc đã lâu như vậy, lần này cuối cùng cũng bắt được người có thể có liên quan tới đám người kia, lão đại Cố Tinh Hà vô cùng hưng phấn, đưa một đám đàn em tới, định thẩm vấn suốt đêm.
Tô Ngọ tò mò cùng Viêm Phi Ngang đi vào tòa nhà Cục 9, những văn phòng khác trong tòa nhà, buổi tối chỉ có người trực ban, tương đối rảnh rỗi, chỉ có Cục 9 bên này hết người đi lại có người tới.
Cố Tinh Hà thẩm vấn kẻ có ý đồ muốn mang Tiêu Nguyên Gia đi, kết quả đối phương chỉ nói rằng mình nhận tiền làm việc, không biết gì cả. Cố Tinh Hà buồn bực thở dài một cái, thấy hai người bước vào liền chào hỏi.
Viêm Phi Ngang nói suy nghĩ của Tô Ngọ cho Cố Tinh Hà nghe, Cố Tinh Hà lại nghĩ tới một chuyện khác, hắn chống cằm trầm tư một lát, hỏi: “Cổ trùng này có thể bảo lưu lại được không?”
“Ồ?” Tô Ngọ hơi ngạc nhiên nhanh chóng đáp lại: “Có thể, có thể bảo lưu lại nhưng tình huống của Tiêu đại ca rất phức tạp, nếu chỉ đơn thuần lấy cổ trùng ra, hành vi của anh ấy sẽ không khống chế được nữa.” Tiếp đó, cậu nói tình huống của Tiêu Triển thật cụ thể cho hắn nghe.
Cố Tinh Hà nghe xong trợn mắt há mồm, không nhịn được mà phun ra một câu mắng chửi, “Đám người này đúng là quá ác độc, cũng quá vô pháp vô thiên rồi!”
Tô Ngọ gật đầu liên tục, dùng kinh nghiệm từng trải của cậu, căn bản không nghĩ ra tại sao lại có thể có người nghĩ ra cách ác độc như vậy để hủy diệt gia đình nhà người ta…
Nhờ cổ trùng này, coi như có thể chứng minh được Tiêu Triển đúng là bị người ta khống chế hành vi mới có thể giết người nhưng bây giờ hắn vẫn bị con rối nguyền rủa quấn thân, Cục 9 cũng không dám thả hắn ra ngoài một cách dễ dàng.
Cố Tinh Hà chống cằm, sắp xếp người tiếp tục điều tr.a tiếp, tốt nhất có thể trực tiếp tìm ra người thi thuật con rối nguyền rủa là ai, như vậy có thể hoàn toàn chứng minh Tiêu Triển vô tội. Nhà họ Tiêu trong nước bây giờ cũng coi như là cây lớn rễ sâu, nhân viên dưới trướng nhiều vô số, dựa vào xí nghiệp nhỏ của nhà họ Tiêu mà sống cũng không ít, tiếng lành của nhà họ Tiêu cũng đồn xa, đương nhiên không thể để cho con tàu lớn họ Tiêu này dễ dàng chìm nghỉm như vậy.
Viêm Phi Ngang biết Tô Ngọ quan tâm tới chuyện của nhà họ Tiêu, cũng không lập tức về nhà ngay mà đưa cậu tới phòng làm việc của mình.
Phòng làm việc của anh trang trí rất giản đơn, không giản đơn cũng không được, bởi vật bên trong thực ra có rất nhiều thứ. Trên mấy mặt tường là giá chất tư liệu chằng chịt, còn chất đống một vài thứ đồ kì quái, Tô Ngọ đều chưa từng thấy những thứ như vậy, trên bàn làm việc chỉ có một chậu cây xanh biếc, có lẽ là đồ có sẵn văn phòng phát.
Phó tổng Lưu bị người của Mạnh Thực khống chế ở sân bay, cùng với người trước đó có ý đồ mang Tiêu Nguyên Gia đi, đều đang ngồi trong phòng thẩm vấn chờ bị tr.a hỏi, họ muốn biết càng nhiều tình huống, còn phải móc ra rất nhiều thứ từ miệng phó tổng Lưu liên quan cực sâu với nhà họ Tiêu này.
Có điều Viêm Phi Ngang không muốn Tô Ngọ phải cảm nhận bầu không khí trong phòng thẩm vấn, nên để cậu ngồi chơi trong phòng làm việc của mình, lại sợ cậu cảm thấy tẻ nhạt, còn bật máy tính lên cho cậu, để cậu ngồi xem phim hoạt hình.
Mấy chuyện hỏi cung này cũng không phải việc của Mạnh Thực, thấy Tiểu Tô Ngọ tới, anh ta tha thiết mong chờ nhìn lão đại vừa đi liền bước vào phòng ngay lập tức.
“Xem gì vậy, Tiểu Tô Ngọ.” Mạnh Thực cười híp mắt nhìn cậu bé đang ngồi trước bàn máy tính, lập tức có chút ghét bỏ cái bàn làm việc đã sắp chất đầy tư liệu của lão đại, phong cách của người đàn ông độc thân, đúng là một chút thú vị cũng không có!
“Phim này rất hay, mọi người đều rất đáng yêu.” Tô Ngọ nói với anh ta một cái tên, là một bộ phim hoạt hình rất buồn cười, hơn nữa bầu không khí trong phim cũng rất vui vẻ, đám động vật nhỏ ngây thơ, lời thoại khôi hài, ngôn ngữ hình thể phong phú, thực sự làm cho cậu nhập tâm, tựa như được về lại trên núi vậy.
Mạnh Thực lại cảm thấy lão đại thực sự đúng là không biết theo đuổi người khác, lúc theo đuổi, không phải là nên để đối tượng xem một vài bộ phim yêu đương ngọt ngào làm cho người ta vừa xem liền muốn yêu hay sao? Ai lại xem hoạt hình dành cho trẻ con! Có điều phun tào thì phun tào, thấy cậu nhóc xem vui vẻ, anh ta không nhắc lại chủ đề này nữa.
“Tiểu Tô Ngọ, em có muốn đi làm ở Cục 9 bọn anh không?” Mạnh Thực cười híp mắt hỏi.
“Ồ? Em tới đây đi làm ấy hả? Cùng với Phi Ngang ư?” Tô Ngọ hứng thú, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh ta.
Mạnh Thực nhất thời cảm thấy tim sắp tan chảy, gật đầu liên tục cười nói: “Đúng vậy, như vậy sau này em có thể cùng lão đại đi làm, cùng tan làm, còn có cả lương nữa!” Nếu như mỗi ngày trong phòng làm việc đều có nhóc đáng yêu như vậy, cảm giác mỗi ngày đi làm cũng sẽ không còn là chuyện khó khăn như vậy nữa rồi!
“Lương là gì?”
“Lương chính là tiền đó! Có thể mua được rất nhiều thứ ăn ngon!” Mạnh Thực nhớ cậu nhóc này chính là một tên mê ăn vặt, chỉ cần nhìn bộ dáng cậu khi ăn liền cảm thấy cuộc đời này thật là tốt đẹp!
Tô Ngọ vừa nghe thấy mình còn có thể tự kiếm được tiền! Nhất thời cảm thấy càng thêm động lòng, tuy rằng xưa nay cậu không hề cảm thấy tiêu tiền Phi Ngang đưa, ăn đồ anh đưa có vấn đề gì, nhưng nếu như cậu cũng có thể kiếm được tiền… nghe đã thấy thật tốt rồi! Cậu còn có thể dùng tiền kiếm được, mua quà tặng cho Phi Ngang.
Ngay lúc Tô Ngọ động lòng không ngừng, Mạnh Thực thì ra sức đầu độc, Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà cầm tư liệu từ phòng thẩm vấn trở lại, hơn nữa hai người còn nghe được đối thoại của họ.
Viêm Phi Ngang đương nhiên là không tán thành Tô Ngọ đi làm, anh không muốn Tô Ngọ tiếp xúc quá nhiều với thế giới tàn khốc này, ngược lại Cố Tinh Hà lại cười nói: “Đây cũng là ý kiến hay, cậu nhóc này thoạt nhìn bản lĩnh rất lớn, đến Cục 9 làm việc, chúng ta cũng có người đỡ đần.”
Viêm Phi Ngang không đồng ý, nói: “Tô Ngọ sẽ đi học, không có thời gian tới Cục 9.”
Cố Tinh Hà đưa mắt nhìn Tô Ngọ, vóc người cậu bé nho nhỏ, còn đang đi học cũng là bình thường, nhưng hắn không hề từ bỏ ý định này, hơn nữa càng nghĩ càng thấy thật có lý, vì vậy tính toán, đáp lại: “Vậy đi, để cậu ấy làm cố vấn cho Cục 9 chúng ta, không cần ngày nào cũng tới làm, mỗi cuối tuần cùng cậu tới một chuyến cũng được… ê nhóc, cậu cảm thấy thế nào?” Hắn không nhìn mặt lạnh của Viêm Phi Ngang mà nhìn về phía Tô Ngọ.
Tô Ngọ vốn đã động lòng kinh khủng, giờ nghe hắn hỏi mình như vậy, vội vàng hỏi lại: “Vậy có thể lấy lương không?”
Cố Tinh Hà bị cậu chọc cười, vừa cười vừa gật đầu đáp: “Đương nhiên là có tiền rồi, hơn nữa còn rất nhiều đó! Đúng rồi, Phi Ngang không nói cho cậu à? Cục 9 có duyệt cấp cho cậu một căn nhà, cậu xem cậu vẫn còn nhỏ như vậy, chưa gì đã có nhà ở thuộc về mình ở ngay thủ đô rồi nhé, không biết là sẽ làm bao nhiêu người ghen tị ch.ết mất.”
“Nhà ở?” Tô Ngọ trợn mắt, nhìn về phía Viêm Phi Ngang.
Lúc này Viêm Phi Ngang đi tới cạnh cậu, xoa xoa đầu cậu, “Chuyện này về rồi sẽ nói với em sau.”
“Ồ.” Tô Ngọ gật đầu, Cố Tinh Hà bên kia vẫn đang chờ cậu trả lời, Tô Ngọ rất động lòng nhưng vẫn muốn trưng cầu ý kiến của Viêm Phi Ngang, cậu ngồi trên ghế trước máy tính, tha thiết mong chờ ngước đầu lên nhìn Viêm Phi Ngang.
Viêm Phi Ngang thấy cậu thực sự rất muốn đồng ý, liền nói: “Muốn tới thì cứ tới đi, khi nào ở trường không có tiết, có thể tới đây một chuyến.” Chỉ làm cố vấn, cũng không có nguy hiểm gì, cũng không cần cậu làm nhiệm vụ, chỉ có điều, sau này Cục 9 lôi kéo những người luôn xem thường những người bình thường là họ đây, cậu nhóc có thể trở thành chỗ dựa cho họ, coi như là trở thành thần bảo hộ cho họ, làm kinh sợ đa số những người kia.
Viêm Phi Ngang ít nhiều có chút theo chủ nghĩa đàn ông, nhưng chỉ ở trên phương diện gia đình mà thôi, nói cách khác anh hy vọng bạn đời của mình luôn được mình chăm sóc, khi ở chung với nhau trong một gia đình, hai người thế nào cũng phải có một người đưa ra quyết định, nhưng ở những phương diện khác, thì lại không cần chủ nghĩa đàn ông của anh xen vào, ví dụ như chuyện công tác của bạn đời, năng lực càng thêm xuất chúng hơn mình, anh có thể sẽ có chút mất mát, nhưng sẽ lại càng cảm thấy tự hào hơn. Tô Ngọ tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng một ngày nào đó cậu sẽ trở thành một người đàn ông, một người đàn ông càng xuất chúng hơn cả mình, Viêm Phi Ngang cho rằng đây là sự thật rõ rành rành, vì vậy bây giờ anh đã bắt đầu điều chỉnh lại tâm tình của mình, tránh cho khi một kia đến, chênh lệch trong lòng anh quá lớn, làm cho hai người khó có thể ở chung với nhau.
Được Viêm Phi Ngang đồng ý, Tô Ngọ lập tức vui vẻ gật đầu với Cố Tinh Hà, “Vậy em làm cố vấn ở đây.”
Cố Tinh Hà vỗ tay cái độp, cười híp mắt nói: “Khế ước đạt thành! Chờ tôi đi đánh báo cáo!”
Cố Tinh Hà vừa đi, Viêm Phi Ngang liền nói kết quả hỏi cung cho Tô Ngọ, “Phó tổng Lưu thừa nhận con rối nguyền rủa trên người Tiêu Triển là do ông ta mời người tạo ra, ông ta và vợ chồng nhà họ Tiêu quan hệ thân cận, vợ chồng nhà họ Tiêu không mê tín, thế nên ông ta nghe được ngày sinh tháng đẻ của Tiêu Triển, mục đích là để lợi dụng Tiêu Triển, từng chút một chuyển tài sản nhà họ Tiêu bằng con đường chính quy thành của mình dưới danh nghĩa bản thân.”
“Lỗ hổng của mấy lời này cũng nhiều quá rồi!” Mạnh Thực hoàn toàn không tin, phó tổng Lưu chỉ là một người bình thường, người bình thường có thể mời tới cao nhân mạnh như vậy sao? Bỏ qua chuyện này không để ý tới vậy, chỉ mới chuyện khống chế Tiêu Triển giết người, giải thích đã không ổn! Nếu như chỉ cần tiền, căn bản không cần hắn phải đi giết người!
Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà đương nhiên cũng không tin lời ông ta, có điều họ đã sắp xếp người đi lục soát trụ sở của phó tổng Lưu, không cần biết thế nào, trước hết phải rửa sạch tội danh trên người Tiêu Triển đã, những chuyện khác thì chỉ có thể chậm rãi điều tra.
Sáng ngày hôm sau, Tô Ngọ đang ngồi trong sân, tưới nước cho linh thực của cậu, lại nhận được điện thoại Viêm Phi Ngang gọi cho mình.
“Phó tổng Lưu kia còn giấu không ít thứ trong nhà, ngoài khống chế con rối nguyền rủa Tiêu Triển ra còn có chứng cứ có thể rửa sạch tội danh cho Tiêu Triển, đó là chuyện ông ta còn cố tình mời luật sư tới chuyên để biện hộ, luật sư biện hộ kia cho rằng lúc đó camera còn chưa kịp thu được hình ảnh Tiêu Triển trực tiếp giết người, mà con dao Tiêu Triển vẫn luôn cầm trên tay kia, không tương xứng với vết thương trên người ch.ết, mà con dao bị nói là “trùng khớp” kia, thì vẫn còn đang ở trong nhà, những điều này đủ để chứng minh Tiêu Triển vô tội.” Còn có vài lời Viêm Phi Ngang chưa nói, đám người kia đột nhiên biến mất sạch khỏi thủ đô, là do thấy chuyện đã bại lộ, liền đẩy phó tổng Lưu ra gánh tội thay.
Viêm Phi Ngang và Cố Tinh Hà vẫn tr.a ra được một vài manh mối, những manh mối này nằm trên hai con dao kia, họ còn cố ý mời chuyên gia tới làm kiểm tra, trên hai con dao kia, đều để lại vết tích của sức mạnh không bình thường, họ đều cho rằng, con dao trong tay Tiêu Triển kia mới là hung khí thực sự, chỉ có điều vết dao bị người dùng sức mạnh đặc thù xử lý qua, đã hoàn toàn thay đổi, đương nhiên không tương xứng với vết thương trên cơ thể người ch.ết.
Mà đám người kia rút khỏi, cũng không phải không còn lại chút tung tích, tình huống của lông tạp kia đúng là không tốt chút nào, người Cục 9 bằng vài thủ đoạn, vẫn tr.a ra được một vài manh mối khi gã rút khỏi, có điều bây giờ cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế, không hành động, tránh đánh rắn động cỏ. Mặt khác, thông qua chuyện của nhà họ Tiêu lần này, họ dần thăm dò được mục đích của đối phương, trên đời này bất luận tổ chức nào muốn hoạt động được, đều cần tài chính và tài nguyên, có lẽ tài chính trong tay những kẻ kia căn bản là không đủ nên mới muốn khống chế toàn bộ nhà họ Tiêu để có thể kiếm càng nhiều tài chính hơn giúp chúng hoạt động, chuyện này đối với Cục 9 mà nói, chính là một điểm đột phá.
“Nói như vậy, tội danh trên người Tiêu đại ca đã có thể được rửa sạch rồi sao?” Tô Ngọ nghe được nửa ngày chỉ rút ra được một câu này.
“Đúng vậy.”
Tô Ngọ được câu trả lời khẳng định, vô cùng vui vẻ, “Tốt quá rồi, như vậy Nguyên Gia đại ca chắc chắn cũng sẽ rất vui vẻ.” Tô Ngọ và Tiêu Nguyên Gia có liên hệ với nhau, bởi cậu là một mỹ thiếu niên, mà Tiêu Nguyên Gia thì thích nhất là mỹ thiếu niên, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tán gẫu với mỹ thiếu niên.
“Bây giờ con rối nguyền rủa này đã tìm được, bọn anh đã mời người tới giải trừ con rối này, có điều cổ trùng kia vẫn còn phải nhờ em lấy ra, bây giờ em đang làm gì? Anh về đón em đi?” Cục 9 có quan hệ chặt chẽ với một vài thiên sư, có điều rất nhiều thiên sư chỉ đoán mệnh, xem phong thủy, bắt quỷ rất lợi hại nhưng lại không có sở trường đối phó với người, hay nên nói là họ không muốn trực tiếp ra tay với người khác thì đúng hơn.
“Em đang trồng cây, anh về đón em đi à? Vậy để em đi thay quần áo.” Tâm tình Tô Ngọ rất tốt, cười híp mắt, bỏ lại vật trong tay, chạy vào nhà tắm rửa mặt thay quần áo.
Lúc cậu rửa mặt, thấy mèo đen nhỏ ngồi xổm bên cạnh, tâm tình có vẻ thật không tốt, cậu tò mò hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
“Không có gì.” Mèo đen nhỏ phờ phạc đáp lại một câu, gần đây nó có cùng Tô Ngọ tu luyện một vài công pháp, tu luyện còn rất chăm chỉ, có điều hôm nay hoàn toàn không có tâm tình tu luyện.
“Ồ.” Tô Ngọ vuốt lông nó, hỏi, “Có phải là ngươi nhớ anh hai không?”
Mèo đen nhỏ vốn đang được cậu vuốt lông rất thoải mái, nghe vậy khựng lại một chút, vô tình đáp: “Không có, ai thèm nhớ anh ta chứ.” Trong nhà có rất nhiều người giúp việc, cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn cho nó, hừ!
Tô Ngọ nói: “Anh hai gần đây hình như rất bận, hôm qua ta còn làm anh ấy bị lỡ việc, có lẽ gần đây anh ấy không có thời gian về nhà.”
“Đã bảo là không thèm để ý tới anh ta rồi mà.” Mèo đen nhỏ mất hứng đứng dậy, có vẻ không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với cậu, trực tiếp nhảy xuống đất, nhẹ nhàng đi mất.
Tô Ngọ vẫn cảm thấy nó đang nói dối, anh hai rất tốt mà, mèo đen nhỏ thích anh ấy là rất bình thường. Cậu thở dài, rửa sạch tay và mặt, đi vào trong phòng thay quần áo sạch.
Viêm Phi Ngang về đến nhà, Tô Ngọ đã ăn mặc chỉnh tề đứng chờ anh ở cửa nhà, trên vai còn đeo túi chéo, có điều bên trong đựng đầy thứ.
“Sao lại chờ ở bên ngoài?” Viêm Phi Ngang hỏi sau khi cậu đã ngồi lên xe, tiện tay cầm túi chéo vai của cậu, lật xem đồ bên trong, một chai sữa, còn có chút hoa quả, còn có bánh ngọt được trang trí rất tinh xảo đẹp đẽ, cứ như chuẩn bị cho bạn nhỏ ở vườn trẻ đi tham quan vậy, Viêm Phi Ngang thở dài một cách khó giải thích.
“Mấy thứ này đều là mẹ chuẩn bị cho em, em sợ anh đi gấp, nên liền ra ngoài chờ anh.” Tô Ngọ cầm một trái dâu tây đã rửa sạch sẽ từ trong túi ra cắn một cái, ngọt ngọt lại chua chua, ăn rất ngon. Những trái dâu tây này đều đã rửa sạch sẽ, rồi được đựng trong hộp, cậu muốn ăn lúc nào cũng có thể mở hộp ra là ăn được, chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Viêm Phi Ngang không biết nên nói gì nữa, anh vốn cảm thấy người trong nhà quá chiều Tô Ngọ, cho cậu ăn nhiều quá, nhưng mà gần đây hình như anh cũng gần như…
Không cần biết đang ở đâu, mỗi lần thấy có người đang ăn đồ ngọt, đồ ăn vặt, đều cảm thấy thật không tệ, liền muốn mua một chút cho Tô Ngọ ăn… Tô Ngọ là yêu tinh, sẽ không bị sâu răng hay đau bụng, nhưng bây giờ cậu đang cao lên, phải ăn thức ăn giàu dinh dưỡng mới càng thích hợp, đương nhiên đây cũng có thể chỉ là nhận thức dựa theo cơ thể con người của anh mà thôi.
Xe đến Cục 9, Tô Ngọ không ăn nữa, cẩn thận cất đồ ăn còn lại vào trong túi đeo, cùng Viêm Phi Ngang đi vào Cục 9.
Muốn lấy cổ trùng trong đầu Tiêu Triển ra, đối với Tô Ngọ vẫn là tương đối dễ dàng, có điều tất cả mọi người đều nghe đồn tà vật này vừa hung tàn lại quỷ dị, cảm thấy rất hứng thú, vội vàng tỏ ý muốn vây xem.
Tô Ngọ chưa bao giờ biết từ chối người khác lúc này lại từ chối, cậu lắc đầu nói: “Cổ trùng này rất đáng sợ, nếu như không cẩn thận, nó có thể sẽ chui vào trong người mọi người, đừng lại gần thì hơn.”
Mọi người vừa nghe vậy, nhất thời cũng không có ai dám ở lại, dù có hiếu kì thì cũng không thể quan trọng bằng mạng sống!
Sau khi mọi người đi rồi, Viêm Phi Ngang hỏi cậu: “Em sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Tô Ngọ lắc đầu, có chút tự hào đáp: “Cổ trùng bây giờ đã hoàn toàn nghe theo sự chỉ đạo của em, nó không làm em bị thương được!” Cổ trùng mặc dù là tà vật nhưng cũng là một loại năng lượng, đương nhiên sẽ càng thích linh lực của cậu, chứ không chỉ đơn thuần là máu, linh lực của Tô Ngọ bây giờ đang trong trạng thái ngưng tụ, cổ trùng muốn nuốt càng nhiều linh lực, đương nhiên nhất định sẽ phải thần phục cậu.
Viêm Phi Ngang chắc chắn Tô Ngọ có thể giải quyết một mình rồi, liền sắp xếp một phòng trong Cục 9, bảo người đưa Tiêu Triển tới.
Tô Ngọ và Tiêu Triển ở trong phòng không lâu, hai người đã cùng ra khỏi phòng, trên mặt đều là vẻ vui mừng, có vẻ chuyện lấy cổ trùng ra rất thành công.
Cố Tinh Hà thấy Tô Ngọ cầm một cái lọ sứ nhỏ trong tay, đó là cái lọ Tô Ngọ hỏi mượn hắn trước khi vào phòng để thả cổ trùng vào, Cố Tinh Hà nhất thời không tìm được lọ chứa tốt hơn, đành phải đưa cái gạt tàn thuốc lá có tạo hình kì quái trên bàn mình kia cho cậu.
Hắn nhìn cái gạt tàn kia, lại gần hỏi: “Cổ trùng ở trong này à?” Hắn rướn cổ đưa mắt nhìn vào trong một chút, nhưng có thể nào cũng không nhìn thấy được.
“Vâng, có điều anh không nhìn thấy nó được đâu, em phải dùng linh lực mới có thể khiến nó không chạy ra được.” Tô Ngọ cũng không dám buông tay, cũng không dám để mọi người xuất hiện trước mặt cổ trùng, dù sao cổ trùng trời sinh chính là tà vật kí sinh trong cơ thể con người.
Trái lại thiên sư giúp Tiêu Triển giải quyết con rối nguyền rủa kia liếc mắt nhìn một cái, gõ gõ cằm một cái, nói: “Tuy rằng ta làm thiên sư nhiều năm như vậy rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy cổ trùng, hóa ra là dài như vậy, thoạt nhìn cũng không buồn nôn.”
Con cổ trùng này vốn đã có một chút năng lượng trong người, hơn nữa còn khá mạnh mẽ, thế nên tác dụng của nó là khống chế công tắc của con rối nguyền rủa, chứ không phải là trực tiếp dùng để điều khiển Tiêu Triển, có lẽ là sợ nó càng lúc càng lớn mạnh, cuối cùng người thi thuật cũng không có cách nào khống chế nữa, trái lại còn mang theo Tiêu Triển hoàn toàn thoát khỏi khống chế, chuyện này thực ra cũng không phải là hoàn toàn không được…
Bây giờ cổ trùng này trái lại thành vật không ai tiếp nhận, dù sao cũng là tà vật, Cục 9 lại không ai khống chế nổi, Tô Ngọ đành phải tự mình tiếp nhận, cậu nghĩ một lát rồi nói: “Vậy em trực tiếp nuôi nó thành con to luôn đi, sau đó để nó tu luyện với em, không cho nó tiếp tục làm chuyện xấu nữa…”
Mọi người: “…”
Cố Tinh Hà bỗng nhiên liếc mắt đồng tình nhìn Viêm Phi Ngang một cái – hắn dù sau cũng là người biết quan hệ thực sự của nhóc này với Viêm Phi Ngang, mà hắn nói thế nào cũng là thủ trưởng của Viêm Phi Ngang – nếu vợ hắn ngày nào cũng ở nhà nuôi sâu, hắn chắc chắn sẽ hỏng mất! – đương nhiên điều kiện đầu tiên là hắn phải có vợ cái đã.
Viêm Phi Ngang lại không có phản ứng gì quá lớn, hay phải nói, từ đầu anh đã cân nhắc rằng Tô Ngọ có thể sẽ đưa ra giải pháp này.
Chuyện của Tiêu Triển đã giải quyết xong hoàn toàn, hắn cũng đã được rửa sạch hoàn toàn tội danh trên người, có thể danh chính ngôn thuận trở lại Tiêu gia. Chỉ có điều, Tiêu Triển cũng không cảm thấy vui vẻ bao nhiêu, ba mẹ hắn bị tai bay vạ gió, từ đây mãi mãi cách trở âm dương, mà thủ phạm thực sự hại ch.ết ba mẹ hắn, vẫn cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, hắn sao có thể vui nổi.
“Tiêu đại ca, em bảo Nguyên Gia đại ca tới đón anh về.” Tô Ngọ mở to mắt nhìn anh.
Tiêu Triển không ngờ cậu nhóc lại bị cảm xúc của mình ảnh hưởng, cười với cậu, nói: “Em và Nguyên Gia thực ra cũng hợp nhau đấy, có điều nó có lẽ sẽ không tới đón anh đâu.”
“Tại sao, không phải anh ấy rất quan tâm tới anh hay sao?” Tô Ngọ nghiêng đầu, cậu cảm thấy bầu không khí giữa hai anh em nhà này luôn thật kì quái.
“Bởi vì nó ghét anh.” Tiêu Triển hít sâu một hơi, sau đó cười với cậu.
“Hả? Không thể nào, rõ ràng anh ấy rất lo cho anh mà.”
“Nó lo cho anh, là bởi anh là con của ba mẹ, nó ghét anh, cũng bởi anh là con của ba mẹ.” Tiêu Triển cười nói.
Tô Ngọ mờ mịt đầy mặt, nghe mà không hiểu.
Viêm Phi Ngang chiều nay còn phải đi làm, Tô Ngọ không muốn xa anh, vì vậy liền ở lại cùng anh.
Lúc họ ăn trưa, Tô Ngọ hỏi nghi hoặc của mình trong lúc nói chuyện với Tiêu Triển, muốn được Viêm Phi Ngang giải đáp.
Nhà ăn của Cục 9 không tệ, Viêm Phi Ngang múc canh sườn cho Tô Ngọ, nghe thấy cậu nói liên miên một tràng, chờ cậu nói xong, mới lên tiếng: “Có lẽ trong lòng Tiêu Nguyên Gia rất hâm mộ Tiêu Triển, nhưng cũng ghen tị bởi cậu ấy mới là con ruột của ba mẹ, thế nên tình cảm mới phức tạp như vậy.”
“Phải vậy không?” Tô Ngọ vẫn không hiểu, “Vậy anh ấy không phải cũng đã trở thành con trai của ba mẹ Tiêu rồi sao? Tại sao vẫn luôn hâm mộ chứ?” Giống như cậu vậy, cậu bây giờ cũng gọi ba mẹ Phi Ngang là ba mẹ, mỗi ngày đều rất vui vẻ, bởi cậu cũng có ba mẹ, ba sẽ cùng cậu chơi đùa, còn mẹ sẽ chuẩn bị cho cậu rất nhiều món ngon, thật là tốt! Cậu không hề ghen tị với Phi Ngang một chút nào!
Có lúc Tô Ngọ thật giống như quyển sách mười vạn câu hỏi vì sao, các câu hỏi liên tục không ngừng thò ra, Viêm Phi Ngang lại vẫn rất kiên trì, vừa giục cậu ăn cơm vừa giải thích cho cậu nghe, “Lòng ghen tị của con người có thể rất đơn giản, cũng có thể rất phức tạp, nghe đâu năm đó Tiêu Nguyên Gia ở cô nhi viện, bị bệnh chừng mấy ngày, nhiều đêm sốt mơ màng luôn gọi mẹ, mẹ Tiêu Triển lúc đó đúng lúc đang làm từ thiện ở cô nhi viện kia, cảm thấy cậu ấy quá đáng thương nên mới tự mình chăm sóc cho cậu ấy cả một buổi chiều, lúc Tiêu Nguyên Gia tỉnh lại đã nằm trong lòng bà… Sau đó nhà họ Tiêu nhận nuôi cậu ấy, theo lời giải thích của Tiêu Triển, Tiêu Nguyên Gia không hề muốn xa rời ba mẹ nuôi của mình một chút nào, vô cùng nghe lời trước mặt ba mẹ nuôi, cho nên anh nghĩ cậu ấy sẽ ghen tị với Tiêu Triển, không phải là bởi Tiêu Triển làm mọi việc đều hoàn mỹ, bề ngoài và học lực đều tốt, mà có lẽ chỉ đơn thuần bởi trong người Tiêu Triển chảy dòng máu của ba mẹ Tiêu, mà Tiêu Triển trời sinh đã có được, có lẽ cũng chưa từng chú ý tới, còn Tiêu Nguyên Gia dù có nỗ lực thế nào, đời này cũng không chiếm được, chỉ là cậu ấy quá yêu ba mẹ nuôi của mình thôi.” Yêu sẽ hy vọng trên người mình cũng chảy dòng máu của họ, đồng thời lại vừa yêu vừa hận Tiêu Triển được di truyền dòng máu đó.
Tô Ngọ nghe xong nước mắt lưng tròng, nói: “Nguyên Gia đại ca thật đáng thương.” Cậu cuối cùng cũng đã rõ ràng hơn một chút, rằng tại sao giữa hai anh em kia lại phức tạp như vậy, bởi mỗi người đều có tình yêu thương và lòng đố kị, có lẽ mỗi người đều không giống nhau, thế nên mới sinh ra tình cảm phức tạp như vậy.
“Đừng khóc.” Viêm Phi Ngang dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho cậu, “Những chuyện này đều chỉ là suy đoán của anh thôi, sự thật cũng chưa chắc đã là như vậy.”
Tô Ngọ gật đầu, ngoan ngoãn để anh lau khô nước mắt, cậu vẫn cảm thấy Nguyên Gia đại ca thật là đáng thương, cũng giống cậu, đều là cô nhi, Tô Ngọ có thể hiểu được tâm tình và tình cảm của cậu ta, thế nên sau này cậu thật muốn làm bạn với Nguyên Gia đại ca.