Chương 1: Mới đến
Tháng Chạp trời rét đậm.
Tuyết trắng như lông ngỗng rơi đã mấy ngày. Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ thành phố Nam Châu bị bao bọc bởi màu xám bạc, từng lớp băng rũ dưới mái hiên, lung lay sắp đổ.
Bên trong văn phòng của trường tiểu học phụ thuộc 105, Trương Đức Hoài ôm chiếc lò sưởi tay bằng sắt ở phía trước, mắt thỉnh thoảng chú ý vào chiếc đồng hồ để bàn, đợi đến 10 giờ, hắn cầm chiếc chuông đồng trên bàn làm việc và cái gậy sắt nhỏ lên, đứng ở mái hiên “Leng keng leng keng” gõ liền mấy cái.
Nghe thấy chuông tan học, Phó Nhiễm khụt khịt, kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nộp bài thi mới làm xong một nửa lên bục giảng.
Mực in ấn bài thi, đen tuyền một đoàn. Phó Nhiễm cúi đầu ngửi ngửi, là mùi mực kém chất lượng.
Cao Tuyết Mai ngồi cùng bàn xích lại gần, lấy khuỷu tay chọc chọc cô bé: “Làm bài như thế nào?”
“Còn một nửa chưa làm xong, không biết có đỗ hay không nữa.”
Cao Tuyết Mai vừa nghe, yên lòng, trên khuôn mặt đen tuyền lộ ra tươi cười: “Sợ gì. Tớ cũng không làm hết, cùng lắm thì hai ba năm nữa đủ tuổi, hai bọn mình lên mỏ sàng đá!”
Nơi hai đứa nhóc học là trường tiểu học phụ thuộc 105. 105 không đơn giản chỉ là một cái nhà xưởng, nó là một chuỗi sản xuất hóa chất, khai thác quặng Uranium ngầm, sàng lọc, cùng với tinh chế và tinh luyện.
Chỉ riêng tinh luyện một khối Uranium, đã có xưởng một và xưởng hai – hai nhà máy hóa chất tới phụ trách, xưởng ba và xưởng bốn còn lại phụ trách khai thác đơn giản và giai đoạn trước khi tinh luyện Uranium.
Việc đi sàng đá trong miệng Cao Tuyết Mai là bước đầu tiên sau khi khai thác Uranium, tiến hành sàng lọc.
Mẹ của Phó Nhiễm hiện đang là thợ sàng đá của xưởng ba. Tuyển chọn thợ sàng đá không có yêu cầu gì cả, chỉ cần đủ mười sáu tuổi, không có học thức cũng có thể đi làm.
Không đến tình huống vạn bất đắc dĩ, Phó Nhiễm không bao giờ muốn đi làm ở quặng đá. Chưa nhắc tới việc bẩn và mệt, chỉ tiêu lương thực trong xưởng cũng là thấp nhất. Mẹ cô làm ở quặng đá đã mười mấy năm, chỉ tiêu lương thực một tháng cũng chỉ có hai mươi bảy cân, tiền lương cũng chỉ có 16 khối rưỡi.
Phó Nhiễm bất đắc dĩ thở dài, nghiêng người khoác chiếc cặp xách màu xanh quân đội đã cũ, đi tìm Nhan Đông Thanh.
Nhan Đông Thanh đã nộp bài thi từ sớm, đứng ở dưới mái hiên chờ cô nhóc.
Lúc này Nhan Đông Thanh chỉ mới mười ba tuổi, mảnh khảnh như giá đỗ mới nảy mầm, vóc dáng cậu vẫn chưa nảy nở, thậm chí lùn hơn Phó Nhiễm nửa cái đầu, mặc một chiếc áo Tôn Trung Sơn màu xanh biển không mới không cũ, trông không có lực sát thương nào.
Nhưng kể cả như thế, tiềm thức Phó Nhiễm vẫn sợ cậu, đã là một nỗi sợ sâu đến trong xương.
Không vì cái gì khác, đơn giản vì cậu là hoàng đế Đại Ngụy.
Phó Nhiễm đi tới, đợi lúc không có ai, mới nhỏ giọng mà cung kính hỏi: “Hoàng Thượng, ngài làm bài như thế nào?”
Chế độ thi cử nơi này vô cùng khác với Đại Ngụy, bất kể nam nữ, đều phải học tiểu học trước, sau đấy lại thi vào trung học.
Sau khi học xong trung học, sẽ có những lựa chọn riêng biệt. Nghe nói đại đa số người sẽ lựa chọn thi trung chuyên, một số ít được đề cử học tiếp cấp 3, còn lại một đống người hoặc không học được nữa hoặc không muốn học thì trực tiếp đợi đến khi nhà xưởng tuyển công nhân vào đầu xuân.
“Tạm được, chắc là có thể thi đỗ.” Nhan Đông Thanh không đặt nặng việc thi cử trong lòng, cậu nhìn Phó Nhiễm: “Còn ngươi? Có chắc chắn thi đỗ không?”
Phó Nhiễm chột dạ cúi đầu, thanh âm nhỏ dần: “Hoàng Thượng, rất nhiều đề mục thần thiếp đều không làm được, đặc biệt là công thức phép nhân, thần thiếp không nhớ được...”
Nhan Đông Thanh khóe miệng khẽ run, quay đầu tùy ý nói: “Trẫm trước kia nghe nghe đồn Phó thái Phó nhị cô nương, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông.”
Đúng là lời đồn hại ch.ết người.
Phó Nhiễm cảm giác sâu sắc oan uổng, cứng rắn nói: “Cha thần thiếp thường nói, nữ tử không tài mới là đức.”
Nhan Đông Thanh dường như bị nghẹn họng, một hồi lâu mới nhắc nhở cô: “Trẫm mặc kệ có đức hay không, chớ quên mục đích nàng tới nơi này.”
Trên thực tế, đến bây giờ Phó Nhiễm cũng không hiểu rõ tại sao mình đến nơi này.
Nguyên nhân nghe nói là quốc sư Đại Ngụy tâm huyết dâng trào, cùng đồ đệ của hắn hợp lực, vì Đại Ngụy suy đoán một lần vận mệnh quốc gia, cuối cùng đưa ra hai cái kết luận.
Trong đó một cái kết luận là đế vương tuổi trẻ mới vừa đăng cơ phải đi một nơi rất xa rèn luyện một chút, Đạo gia tu tiên người ta gọi là “Lịch kiếp”.
Một kết luận khác là nhị cô nương nhà Phó Thái Hàn Lâm Viện, tài đức vẹn toàn, tính tình ôn lương, quả thật là người được chọn hoàn hảo nhất cho vị trí Đế Hậu.
Cứ như vậy, Phó Nhiễm vốn dĩ đã có hôn ước, bị một đạo thánh chỉ gậy đánh uyên ương, choáng váng trở thành Hoàng Hậu Đại Ngụy, lại choáng váng đi theo Hoàng Đế tới nơi này.
Phó Nhiễm còn nhớ như in thời điểm bọn họ mới tới hai năm trước. Cũng là mùa đông. Gió lạnh vù vù thổi, toàn bộ thành phố Nam Châu bị chôn vùi trong gió cát, nơi nơi xám xịt một mảnh.
Nhà trệt thấp bé, đường phố nhỏ hẹp, khẩu hiệu xanh lá trên nền gạch đỏ tươi, người đi đường xanh xao vàng vọt, so với hình dung thái bình thịnh thế của quốc sư hoàn toàn khác nhau.
Nguyên lời của quốc sư: Thời đại lớn, nhà cao trăm tầng, xa hoa truỵ lạc, ngựa xe như nước, ăn khẳng cơ cơ*, uống nước có ga hiện đại, còn có mặc váy siêu ngắn.
(*) Khẳng cơ cơ: KFC
Phó Nhiễm không biết khẳng cơ cơ là thứ gì, nhưng từ trong ánh mắt của quốc sư, cô có thể chắc chắn, tuyệt đối không phải là viên rau trấu cô đang ăn bây giờ.
Trước kia Phó Nhiễm chưa từng nghe qua viên rau trấu nữa là đã từng ăn, mãi đến khi đến nơi này, cô mới biết được viên rau trấu được nấu bằng trấu cám của lúa mì và rau dại, khuấy chung vào nhau hấp thành viên tròn như đầu trẻ con, là thứ mà gia đình địa chủ cho heo ăn.
“Chị, ngẩn ngơ cái gì đấy?! Không ăn nữa thì cho em ăn!”
Phó Thanh duỗi tay, muốn lấy viên rau trấu còn thừa một nửa của Phó Nhiễm.
“Không cho.” Phó Nhiễm vội quay người tránh bàn tay bẩn của Phó Thanh, ba ngụm nuốt viên rau trấu vào trong bụng, cổ họng khó chịu, thiếu chút nữa ch.ết nghẹn.
“Nhìn trông mày cứ lấm la lấm lét!” Từ Lan Anh tức giận lấy đầu đũa gõ lên mu bàn tay Phó Nhiễm: “Tao thấy mày ăn cũng đủ rồi, chút cháo loãng cũng đừng uống, để lại cho cha mày!”
Phó Nhiễm méo miệng, cô vẫn còn đói, làm sao nhường đồ ăn của mình cho người khác được.
Phó Yến ngồi bên cạnh cô không nói tiếng nào, uống hết chén cháo bột ngô trong tay, sau đó nhẹ giọng nói: “Cha, trong nồi vẫn còn thừa chút, để con múc cho cha một chén.”
“Được, được.” Phó Hướng Tiền vui mừng lên tiếng trả lời, lại quay đầu nhìn Phó Nhiễm: “Con gái ngốc, đang còn nóng uống mau đi, đừng cho cha, chị con đi múc rồi.”
Nói, ông lại không nhịn được nói với Từ Lan Anh một câu: “Mình thật là, con gái chúng ta đã đủ ngốc, mình lại dọa nó, dọa hỏng rồi làm sao chữa được.”
Phó Hướng Tiền là một người đàn ông trung thực. Khác với Từ Lan Anh chỉ thương con trai, ông thương cả ba đứa con, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nếu như bắt buộc phải nói, ông càng thích con gái hơn.
Con gái vừa hiểu chuyện lại vừa tri kỷ. Đứa con gái thứ hai tốt lắm, chỉ tội đầu óc không linh hoạt, cả ngày ngốc ngếch không biết suy nghĩ cái gì.
Đứa đáng ghét nhất thật ra là thằng con út. Tinh ranh nghịch ngợm gây không ít chuyện, nói chung đều là con cái, mỗi lần ông muốn xử lý nó, vợ ông lại muốn cùng ông đánh nhau.
Phó Nhiễm không khách khí uống hết chén bột ngô của mình, mang chén đũa để trên bệ bếp bên ngoài.
Cơm nước xong xuôi, Phó Hướng Tiền dịch sang lò sắt bên cạnh rút ra tẩu thuốc, Từ Lan Anh ngồi trên giường đất, thừa dịp trời vẫn sáng sủa, may vá lại mấy cái quần áo rách của con.
Vừa vá vừa thở dài. Tết sắp đến, tích trữ phiếu vải hơn nửa năm mới được một thước năm, chỉ đủ làm một thân áo khoác, còn có phiếu bông, chị Liêu ở công đoàn nói, năm nay không thu hoạch được bông, không phát phiếu bông!
Không phát thì làm sao bây giờ? Trời rét đậm, chẳng lẽ mặc áo khoác phong phanh?!
Phó Thanh ăn cơm xong liền chạy không thấy bóng. Phó Yến mặc chiếc váy rách hông, đứng ở trước lò bếp cọ nồi rửa chén, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng chưa đến 50 m2 của công nhân.
Gái lớn giỏi giang, nhìn đứa con gái thứ hai lại không vừa mắt. Từ Lan Anh nhìn Phó Nhiễm đang thò tay ra cửa sổ vo viên tuyết, giận sôi máu, tiện tay lấy cái chổi ném sang, trúng ngay mông Phó Nhiễm.
Phó Nhiễm ai u một tiếng, chắp tay sau đít xoa xoa mông, không nói gì nhìn trời.
Nếu đây là Đại Ngụy, dám đánh Hoàng Hậu nương nương, chắc chắn sẽ bị tiểu Thuận Tử kéo ra ngoài chém.
“Con nhãi ch.ết tiệt kia, không biết giúp đỡ chị mày làm việc à!”
Phó Yến đang cọ nồi ở cửa cười nói: “Tiểu Nhiễm chân tay vụng về không làm được gì. Mẹ, đừng bắt nó làm không lại phiền con, cho Tiểu Nhiễm đi chơi đi.”
Nhìn là biết thừa. Không chỉ biểu hiện mặt tốt của mình, còn nhân tiện nói cô chân tay vụng về.
So với Phó Thanh bướng bỉnh, Phó Nhiễm thật ra càng ghét tỷ tỷ đầy tâm cơ của thân thể này.
Phó Nhiễm cũng bực chính mình vô dụng. Không có cách nào, cô không thể làm việc nặng, nói chung thì cũng không có tiểu thư nhà quý tộc kiêm Hoàng Hậu nương nương nào mà làm việc nặng lớn lên cả.
Trước kia có câu nói “bách vô nhất dụng thị thư sinh*”, mà cô rõ ràng chính là “bách vô nhất dụng thị nương nương”.
(*) Bách vô nhất dụng thị thư sinh [百无一用是书生]: trăm sự không sự nào là làm được, ý chỉ bất tài vô dụng.
“Mẹ, con giúp mẹ may quần áo nhé.”
Phó Nhiễm lấy kim chỉ từ trong giỏ, cô cũng chỉ có điểm này là ưu thế. Bàn về việc may vá, không ai có thể so cô giỏi hơn.
Đáng tiếc là mẹ cô không tin, không có lòng tốt nói: “Mày biết làm thật không đấy? Vá hỏng rồi cẩn thận tao đập ch.ết!”
Phó Nhiễm xe chỉ luồn kim trông cũng ra dáng, thân thể chưa nảy nở, thanh âm còn mang vài phần mềm mại, không nhẹ không nặng tranh luận: “Mẹ cái này cũng sợ con làm hỏng, cái kia cũng sợ con làm hỏng, thế thì khi nào con mới có thể giúp mẹ được?”
Từ Lan Anh nghĩ lại cũng đúng, con gái ngốc từ nhỏ đã ngốc, vốn dĩ muốn vứt nó đi, nhưng cuối cùng vẫn là miếng thịt rớt từ trên người mình, cũng luyến tiếc. Hơn nữa bà nội thương đứa nhỏ này, nói rằng từ bỏ con cái sẽ bị thiên lôi đánh, vẫn nuôi nó ở quê, mãi đến khi đi học, mới đem nó nhận vào trong thành phố.
Phó Nhiễm không dám thể hiện quá mức, cố ý làm cho đường may vá xiêu xiêu vẹo vẹo, kém hơn so với Từ Lan Anh, nhưng cũng miễn cưỡng có thể nhìn.
“Mẹ, mẹ nhìn xem con vá được không?”
Từ Lan Anh cầm lấy quần áo, hướng về phía sáng nhìn qua, có chút kinh ngạc, lại nhìn Phó Nhiễm, giống như đang nhìn một đứa ngốc trở nên thông minh, kéo nhẹ khuôn mặt Phó Nhiễm, vui mừng nói: “Con gái ngốc, không tồi, trở thành người giỏi giang rồi!”
Phó Nhiễm tránh khỏi tay Từ Lan Anh, xoa xoa khuôn mặt đau của mình, bò xuống giường đất, nói với mẹ mình: “Mẹ, con ra ngoài chơi một lát.”
Từ Lan Anh lúc này dễ nói chuyện hơn: “Đừng chơi lâu quá, về sớm một chút nhóm lửa cho chị con nấu cơm đấy.”
Phó Nhiễm dạ một tiếng, sung sướng chạy thẳng đến nhà của Nhan Đông Thanh.
Nhà Phó Nhiễm và nhà Nhan Đông Thanh ở cùng trong Gia Chúc Viện. Trong Gia Chúc Viện tổng cộng có bốn hộ gia đình, nhà Nhan Đông Thanh ở sân trước, Phó Nhiễm vừa chạy qua tiền sảnh, liền thấy cậu đang xách chai nước tương trở về từ bên ngoài.
Phó Nhiễm vội vàng chào hỏi: “Hoàng Thượng, ngài đi mua nước tương ư.”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- -----
Tác giả có lời muốn nói: Mở truyện mới, các chị em đã đọc truyện của Sơn tr.a cũng biết, hố nhà Sơn tr.a không bao giờ sai, không sợ hố văn, yên tâm nhảy nha O (∩_∩)O~
Chú thích: Nữ chính không có kinh nghiệm cung đấu, không có quá nhiều đoạn đấm đá nhau, chủ yếu vẫn là về đôi Đế Hậu này lén lút trộm học kỹ thuật thời Mao gia gia ~