Chương 2: Gặp cướp trên đường đi
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Tiểu Tiểu khó được một hôm bò dậy sớm, sau khi rửa mặt xong liền đi tới chỗ phỏng vấn. Tối hôm qua nhận được một cuộc điện thoại phỏng vấn, hẹn cô mười giờ sáng tới phỏng vấn, Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút rồi cầm máy chụp ảnh lên muốn gọi cho Mạc Hề, để cho cô ấy không cần tới, phỏng vấn xong cô sẽ đưa qua, không biết hôm nay phỏng vấn có nhiều người hay không đây. Sau khi ra khỏi cửa Tiểu Tiểu bắt đầu gọi điện thoại, chín giờ, Mạc Hề chắc cũng tỉnh rồi.
"Này, Mạc hề, cậu đã tỉnh hay chưa?"
"Đã tỉnh từ sớm, cậu như vậy không giống như bình thường, hôm nay làm sao? Tại sao cậu lại dậy sớm thế?"
"Ặc, mình có một buổi phỏng vấn, bây giờ mình phải đi rồi, nói cho cậu biết một tiếng, mình cầm máy ảnh rồi, hôm nay cậu không có việc gì chứ? đi ra ngoài dạo phố đi, phỏng vấn xong mình sẽ mang luôn máy ảnh qua cho cậu."
"Ừ, được rồi, gặp ở chỗ cũ, khi nào cậu phỏng vấn xong?"
"Chắc khoảng chừng mười giờ rưỡi, lâu rồi không đi dạo phố, đến lúc đó phải đi dạo một chút."
"Được, bye trước, mình đi ăn bữa sáng, chúc cậu thuận lợi."
"Được, bye!"
********** Ta là đường phân cách phỏng vấn xong ***********
Từ cao ốc phỏng vấn đi ra, Tô Tiểu Tiểu liền đi tới tiệm nước giải khát, nơi họ thường tụ tập, nơi đấy cũng không xa, xuyên qua hẻm nhỏ trước mắt sẽ đến, Tô Tiểu Tiểu cất bước đi tới hẻm nhỏ.
"Cướp, cướp." Sau khi Tô Tiểu Tiểu nghe thấy theo bản năng nhìn về phía tiếng kêu truyền tới. Một người đàn ông nhỏ gầy cầm một chiếc túi của nữ đang xông tới chỗ mình.
Lần đầu tiên Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy cướp bóc ở khoảng cách gần như vậy, trực tiếp bị dọa sợ hết hồn. Còn đang ngây ngốc suy ghĩ có nên giúp người làm niềm vui giúp người phụ nữ kia một phen hay không hay là suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình làm như không nhìn thấy. Lúc đang lui từng bước nhường đường cho kẻ trộm lại bị người đàn ông này một phát bắt được tay trái, đang chuẩn bị đuổi theo người đàn ông giật túi này thì bị người phụ nữ mất túi đẩy, người đàn ông ra sức chạy về phía trước, tốc độ có thể so với Lưu Tường* . . . .
*Vận động viên điền kinh của Trung Quốc.
"A" lần này không cần Tô Tiểu Tiểu suy tính có nên hăng hái làm việc nghĩa hoặc là làm như không thấy hay không nữa, Tô Tiểu Tiểu trực tiếp đuổi theo phía sau người phụ nữ mặc áo bông, bị đụng ngã, hai người ngã tới cùng một chỗ. Trơ mắt nhìn người đàn ông giật túi chạy về phía trước.
"Ai ôi." Cứ sủng sốt như vậy một lúc, Tô Tiểu Tiểu lại bị người phụ nữ trung niên cô chặn đẩy tới một bên, sau khi người phụ nữ này đẩy Tô Tiểu Tiểu qua một bên liền lưu loát bò dậy, tiếp tục đuổi theo ăn trộm, mắt thấy tên ăn trộm này sắp chạy ra khỏi ngõ hẻm, Tô Tiểu Tiểu cũng bò dậy chạy đuổi theo ăn trộm, vừa chạy vừa kêu giúp: "Bắt ăn trộm!!! Cướp!! Có người giật túi!!"
Người đàn ông giật túi sau khi nghe tiếng gào thét càng lúc càng lớn, càng hoảng hốt, phát huy tinh thần vận động viên, chạy về phía trước.
Trên đời quả nhiên còn nhiều người tốt, ở giữa đường nhìn thấy một người đàn ông chạy như bay rõ ràng không giống với người bình thường, lại nghe được "cướp, giật túi" lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, có người đi đường lấy ngay điện thoại di động ra báo cảnh sát. Lúc này, trong đám người có hai người đàn ông lao ra đuổi theo ngăn cản tên trộm giật túi, một trái một phải bắt được hai tay của tên trộm, ấn tên trộm ngã xuống đất.
Tên trộm giật túi sau khi bị quần chúng chế phục, Người phụ nữ trung niên bị cướp cũng không phụ sự mong đợi của mọi người cũng đuổi tới, giữa đường bà dừng lại thở gấp liền bị giật túi xách, tức giận đập lên người tên ăn trộm.
Mọi người đứng bên cạnh vây quanh xem, ồn ào thảo luận thói đời bạc bẽo, ăn trộm ngông cuồng vân vân, đang chờ cảnh sát tới đây. Chỉ thấy người phụ nữ này phát tiết tức giận đủ rồi, lại làm ra động tác khiến cho quần chúng vây quanh cũng sững sờ.
Người phụ nữ trung niên ưu nhã vuốt tóc, sau đó đeo túi trên vai sải bước đi, trong lúc phần lớn lực chú ý của quần chúng đều ở trên người của tên ăn trộm, người phụ nữ cứ như vậy quay đầu đi thẳng. Từ đầu đến cuối cùng không cảm ơn hai người đàn ông đã giúp bà bắt tên trộm...
Ai, hai người dũng cảm kia vì bắt ăn trộm vẫn còn đang ấn tên trộm ở tại chỗ đấy, nhìn tình hình này, hai người lập tức nhìn nhau, hết chỗ nói!
Nhưng bọn họ còn có trách nghiêm giữ tên trộm ở tại chỗ. Sau đó không lâu xe cảnh sát tới, ba người cũng rời đi theo xe cảnh sát, quần chúng vây xem ngay lập tức liền giải tán.
Tô Tiểu Tiểu nhìn một màn này, thật không biết nên có suy nghĩ gì, câu cảm ơn có khó khăn như vậy sao? Này thật là thói đời, người phụ nữ trung niên thật là không có nhân cách cũng không có giáo dưỡng, chịu ân huệ của người khác lại không nói tiếng cảm ơn nào, xảy ra chuyện như vậy, sau này còn có người nào sẽ giúp người làm niềm vui nữa sao?
Một màn này bị không ít người nhìn thấy, đám người đã giải tán nhưng trải qua chuyện này, không biết lạnh tâm bao nhiêu người.
Tô Tiểu Tiểu cũng không dừng lại, kiểm tr.a máy ảnh ở trong túi xách, ừ, không có làm rơi. Đang chuẩn bị đi tới nơi ước hẹn cùng Mạc Hề nhưng cô mới đi được mấy bước liền phát hiện không được bình thường, mới vừa rồi quá hỗn loạn cho nên không phát hiện ra giày không đúng, bây giờ đi bị cảm thấy trọng tâm không ổn định, cúi đầu nhìn giày, gót giày rơi.
Tô Tiểu Tiểu vội vàng trở lại hẻm nhỏ nơi nàng vừa bị đẩy, cẩn thận tìm lại một chút, nhìn xem có gót giày hay không, nói không chừng có thể sửa được.
A, Cái gì vậy?
Tô Tiểu Tiểu tìm được gót giày của nàng, đang chuẩn bị nhặt lên, cúi đầu liếc thấy bên cạnh đống đồ bỏ đi có một mảnh xanh biếc, đứng ở xa nên cũng khôn nhìn rõ rốt cuộc là cái gì.
Tô Tiểu Tiểu tò mò đi tới nhặt nó lên, a, hình như là ngọc trụy*, nhìn rất đẹp. Ngọc trụy nho nhỏ, chừng hai cm, là một hình hồ lô, nhìn chất ngọc cũng không bị lỗi, chính là cái dây đỏ đã bẩn biến thành màu đen.
*mặt dây chuyền bằng ngọc
Thời gian không còn sớm, sắp tới trễ, Tiểu Tiểu bỏ ngọc hồ lô nhặt được vào trong túi xách, vội vàng đi tiệm nước giải khát tìm Mạc Hề, sau đó đi dạo phố một chút rồi đi mua một đôi giày, đi giày như vậy thật không thoải mái.
*********** ta là đường phân cách thời gian ***********
"Tiểu Tiểu, bên này!!" Mạc Hề vẫy tay gọi Tiểu Tiểu tới đây.
"Cậu làm sao vậy, đi bộ khập khiễng? Chân bị sao hả?" Mạc Hề vừa thấy Tiểu Tiểu đã thấy cô đi bộ có gì đó không đúng, quan tâm hỏi một tiếng.
"Ai, đừng nói nữa, thật là xui xẻo, đi đường còn có thể gặp cướp, nhưng mà, cũng may không phải mình bị giật..." Tô Tiểu Tiểu không chịu nổi thổn thức kể lại chuyện đi trên đường gặp cướp cho Mạc Hề, còn thở dài nói: "Ai, cậu nói, người bây giờ tại sao lại vô sỉ như vậy, người khác giúp bà ấy ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói quay đầu rời đi, thật đúng là tự cho mình là người nổi tiếng sợ bị người ta quấn lấy, người như thế, đáng bị giật!"
"Đúng vậy, nhưng mà cuối cùng mình tin trên đời vẫn có nhiều người tốt."
"Ừ, người tốt thì có, nhưng cũng bởi vì có những người không biết cảm ơn người khác như này tồn tại cho nên người tốt mới càng ngày càng ít đi, làm cho ăn trộm, cướp bóc ngông cuồng như thế!"
"Ừ, nếu như mình là người giúp, gặp phải loại đối xử như vậy, lần sau gặp phải chuyện tương tự, đoán chừng mình cũng chỉ làm "người xem"." Mạc Hề cũng thở dài nói.
"Đúng rồi, đi mua đôi giày cùng mình đi, cứ như này đi dạo phố thật bất tiện."
"Ừ, đi thôi."
"Mình nói này, ngày hôm qua mình xem tin tức cắn người kia, haha, mình cảm giác giống như Resident Evil, mình gặp được mình phải đập đầu của hắn bla bla bla..." Tô Tiểu Tiểu nói giỡn nói, hoàn toàn không nghĩ tới ngày này có lẽ sẽ biến thành sự thật.
"Thôi đi, cẩn thận bị tố cáo cố ý tổn thương hoặc là cố ý giết người..." khóe miệng Mạc Hề nảy lên hai cái.
"Ừ, tại sao cậu không có trí tưởng tượng như vậy..."
Tô Tiểu Tiểu cùng Mạc Hề cứ như vậy một đường hi hi ha ha đi dạo phố, khối ngọc hồ lô nho nhỏ kia liền bị Tô Tiểu Tiểu quên lãng nằm trong túi.