Chương 37: Trận mưa đầu tiên
Một tuần lễ huấn luyện rất nhanh kết thúc, giống như trong tưởng tượng, huấn luyện vừa mệt mỏi vừa cực khổ, Tô Tiểu Tiểu cơ bản giống như một bao cát, chịu bị đánh, nếu không phải buổi tối trở về còn ngâm nước suối trị liệu máu ứ đọng cả ngày trên cơ thể, đoán chừng Tô Tiểu Tiểu cũng giống như Trương Nghị cùng Triệu Binh, bị đánh thành đầu heo.
Trong quá trình huấn luyện, điều khiến Tô Tiểu Tiểu cảm thấy kinh ngạc nhất đó là Tề Hoan, đừng xem Tề Hoan có dáng vẻ của một cô gái yếu ớt, cho đến khi huấn luyện viên chỉ đạo của cô ta cùng cô ta đối chiến, huấn luyện viên mới biết cô bé này lợi hại, quyền pháp xinh đẹp mạnh mẽ, nếu không phải đối thủ của cô ta là một vị chiến sĩ có thần kinh bách chiến thì có lẽ huấn luyện viên đã thua rồi. So với Tô Tiểu Tiểu, người ta là nhận thua có thể diện mà Tô Tiểu Tiểu thì bị đánh đến nỗi nằm úp sấp không đứng dậy nổi… (@
)~
Toàn khu huấn luyện khiến ngưởi ta chú ý nhất không phải thiên tài Mạc Ngôn thì còn ai, anh giống như một khối bọt biển điên cuồng hấp thu các loại tri thức. Còn chưa bắt đầu huấn luyện thì anh đã nhớ được 7,8 phần chiêu thức mà huấn luyện viên biểu diễn rồi. Càng về sau, trong lúc đối chiến cùng huấn luyện viên, anh đã đánh được huấn luyện viên té ngã, Tô Tiểu Tiểu thấy thế, trong lòng cô cảm thấy hả giận. Thật là thù bị đánh hôm nay của cô đã được báo rồi.
Đừng xem thời gian huấn luyện lần này không dài nhưng nếu tham gia chiến đấu, không giỏi cũng vinh dự (?).
Cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng đã từ việc nghiên cứu kinh nghiệm mà người khác sử dụng dị năng để vận dụng vào dị năng của mình khiến cô sử dụng dị năng hệ lôi càng ngày càng thuận lợi. Tô Tiểu Tiểu còn dây dưa huấn luyện viên khiến huấn luyện viên dạy cô cầm nã thủ*, học cũng có da có thịt, không nói đến chuyện có thể đánh người khác, tối thiểu sẽ không để cho người khác bắt được chỉ trong một hai chiêu, giúp cô có thể tranh thủ thêm thời gian.
Chuyện lần trước cũng đã khiến cô lưu lại ám ảnh rồi.
Bên trong sở nghiên cứu.
“Lão Lý! Mau tới nhìn nè, nhìn tế bào này!” Vương giáo sư đứng trước kính hiển vi, ông ta hưng phấn giống như tìm được một vùng đất mới vậy, liều mạng hô to gọi nhỏ trong phòng thí nghiệm.
“Ầm!” Giáo sư Lý vốn đang tập trung tinh thần nghiên cứu một hạng mục thí nghiệm khác, ông bị thanh âm này hù dọa, thế là ông bị giật mình khiến một tinh thể được kẹp cẩn thận trong cái nhíp rơi xuống đất. Lần thí nghiệm này phải làm lại từ đầu, khiến ông căm tức không dứt.
“Tốt nhất ông nên có một sự phát hiện còn nặng ký hơn so với sự kiện Colombo phát hiện ra châu Mỹ, bằng không, ông nhất định phải ch.ết! Thí nghiệm số T468, lần này ông phải làm!” Bởi vì thí nghiệm đang tiến hành đến bước cuối cùng mà lại bị cắt đứt khiến thí nghiệm thất bại trong gang tấc, giáo sư Lý cắn răng nghiến lợi nói. Sau đó, ông ta thả những vật thí nghiệm xuống một bên, chạy qua chỗ giáo sư Vương để tìm hiểu rốt cuộc ông ta đã phát hiện ra cái gì mà lại ngạc nhiên thế.
“Đây là….”
“Nhìn thấy không? Virus T đang bị cắn nuốt, đang giảm bớt từ từ….”
“Thật sự! Lần này không giống lần trước, nếu lần trước là sau khi cắn nuốt virus T lại bị virus T phân giải từ bên trong, thì lần này thật sự là đã phân giải được nó. Lão Vương, cái vật thí nghiệm này từ đâu mà có vậy?”
“Trong tủy não của dị năng giả, tôi chỉ lấy một chút từ 3 cỗ thi thể này .” Ông ta đưa ra ngón út, hình dung nó to bằng nửa móng tay.
“Thực sự chỉ là người sở hữu dị năng mới có sao? Tôi đã sớm nói rằng chúng ta hãy bắt một vài dị năng giả không có bối cảnh đến đây, ông cứ không tin, ông xem, lần này tôi đã nói trúng rồi đó, bộ phận mấu chốt của thuốc ngừa phải lấy từ dị năng giả!”
“Haizzz!” Giáo sư Vương thở dài, ông quay đầu nhìn kháng thể đang cố gắng tiêu diệt virus T kia, tựa hồ trên gương mặt hiện lên vẻ đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Hôm nay là ngày nghỉ của Tô Tiểu Tiểu, những ngày qua trừ huấn luyện thì chính là tiến hành diễn tập thực chiến đánh zombie, rất bận rộn, khó được có thời điểm thanh nhàn như này.
Nhìn thấy bầu trời quang đãng, Tô Tiểu Tiểu quyết định lấy chăn, đệm,…đem ra phơi, tấy mùi.
Nhưng mà khi Tô Tiểu Tiểu xoay người vào phòng ngủ, cô xuyên qua cửa sổ lại thấy bầu trời phương xa âm u, dáng vẻ giống như là sắp mưa vậy. Tại sao có thể như thế? Mới vừa rồi còn tốt mà, tại sao chỉ trong nháy mắt lại giống như sắp có mưa lớn vậy? Cô lại chạy đến ban công một lần nữa, bên kia ban công là bầu trời trong xanh, xanh thẳm một mảnh. (Nhà có phòng ngủ cùng ban công một hướng Nam, một hướng Bắc)
Tô Tiểu Tiểu xoay người trở lại phòng ngủ, nhìn thấy một mảnh đen kịt ở phía Nam, còn có khuynh hướng lan tràn đến.
Xem ra là trời muốn mưa rồi, thật là đáng tiếc, hiếm có thời điểm phơi chăn tốt thế mà.
Trong căn cứ có rất nhiều người chú ý đến thời tiết phía Nam, xuyên qua cửa sổ, mọi người đang truyền đạt sự vui sướng của mình cho nhau.
Về phần tại sao nói trời sắp mưa mà mọi người lại cao hứng?
Thật sự là bởi vì quá nóng, từ khi tận thế tới nay, tựa hồ khí trời cũng thay đổi, chưa có một cơn mưa nào.
Mọi người trôi dạt khắp nơi, sau khi hệ thống cung cấp nước dừng hoạt động. Đừng nói là giải quyết vấn đề vệ sinh, ngay cả nước uống cũng khó tìm. Sông thì có nước, không sai thế nhưng trong sông không chỉ có thi thể của người, còn có thi thể zombie, nguồn nước như thế, ai còn dám uống nữa.
Người có gan lớn ỷ vào việc bản thân không có miệng vết thương, dùng khăn lông thấm nước lau người. Về phần đi uống nước sông, cho dù là nấu nước sôi để nguội, mọi người cũng vạn vạn không dám thử.
Người nào dám cam đoan sau khi uống nước đó thì sẽ không có vấn đề gì?
Lại nói, lúc đầu bởi vì thiếu hụt thức ăn, có rất nhiều người đã nảy ra ý nghĩ gieo trồng hạt giống, nhưng trong căn cứ phân phối nước vạn không thể dùng để tưới, cho nên mọi người đem chủ ý vào nước sông bên ngoài căn cứ, nhưng giống như nói qua ở trên, không biết là vấn đề từ đất đai hay nguồn nước, gieo hạt giống mấy ngày sau lại ch.ết héo, nếu sống thì phát triển theo hướng rất là quỷ dị,. Có thể ăn được hay không thì không biết, bởi vậy đã đưa chúng đến viện nghiên cứu để nghiên cứu, bây giờ còn chưa nghiên cứu ra được kết quả cụ thể gì.
Cho nên nói, trận mưa này không phải là điều mà mọi người mong đợi thì là gì?
Nếu trời mưa xuống thật, chính là trận mưa đầu tiên của tận thế.
Mọi người hô bạn gọi bè, lấy những vật dụng có thể chứa nước đặt trên đường, nóc nhà. Mong đợi có thể có một trận mưa lớn, rửa sạch cái xúi quẩy của tận thế đi, mong đợi vào một ngày mai tốt hơn cho loài người.
Tô Tiểu Tiểu nằm lẳng lặng trên bệ cửa sổ nhìn mọi người đang bận rộn, cô cũng không gia nhập vào trong đó, tất nhiên cô không cần làm như vậy. Trong không gian có nguồn nước uống không bao giờ hết, điều đó khiến cô chưa cảm nhận được sự khó khăn thiếu thốn của một cuộc sống không có nước, những ngày qua dễ chịu vô cùng. Suối nước trong veo trong suốt, ngọt và mát lạnh vô cùng.
Không biết tốt hơn bao nhiêu lần so với nước mưa. Dĩ nhiên, mỗi khi cô uống nước suối cũng tận lực quên đi một sự thật là bản thân đã nhảy vào trong đó lúc trước. (tác giả: cũng thật may cô ấy không biết một sự thật là Lộ Lộ còn ngâm mình trong nước trước cô ấy)
Mây đen theo cơn gió nhẹ nhàng tới đây, hạt mưa lớn chừng hạt đậu cuồn cuộn đổ thẳng xuống.
Mọi người vốn đang hưng phấn cũng không có vui mừng bao lâu, lại ảo não về nhà. Cũng không đem những vật dụng lấy ra lúc nãy trở về.
Tô Tiểu Tiểu đang buồn bực, nghi hoặc, trùng hợp thấy một cô bé mặc áo sơ mi trắng, một thân áo trắng bị nước mưa nhuộm thành màu nâu đất.
Hiazzz, ngay cả nước mưa cũng không sạch sẽ sao? Như thế này thì còn khiến người ta sống thế nào chứ?
Không nghĩ đến trận mưa này lại không thể mang đến hi vọng cho mọi người.
*Cầm nã thủ là phép đánh bằng mười ngón tay. Khác với chỉ công khi đánh phải giương thẳng ngón tay ra, trong phép đánh cầm nã thủ, ngón tay phải khum lại.