Chương 37: Phong Dịch tỉnh lại thỉ Giang Kiều biến mất

Edit: Tiểu Phiến


Không biết thời gian trôi qua bao lâu, hai người bọn họ đều nặng nề chìm vào giấc ngủ. Ý thức Giang Kiều cực kỳ mơ hồ, cô nằm trên giường, khi trở mình, ánh mắt vô tình liếc về phía chiếc điện thoại. Màn hình điện thoại trên mặt đất lóe sáng. Giang Kiều híp mắt, điện thoại bị rơi trong lúc cô cởi váy, có phải hacker đã có tin tức gì rồi không? Cô cố gắng tỉnh táo lại, nhẹ nhàng rời giường.


Đột nhiên cổ tay cô lại bị nắm chặt, thân thể giật lại theo bản năng, là Phong Dịch bắt được tay cô.


Giang Kiều quay đầu nhìn anh, Phong Dịch vẫn nhắm chặt mắt, đêm qua anh đã không ngủ cả một đêm, vừa rồi chẳng qua chỉ là vô thức nắm lấy tay cô. Cô cúi đầu nhìn anh, hơi thở ngày càng gần sát lại, Phong Dịch vẫn đang ngủ. Cô khẽ thở phào một


Giang Kiều đè tay lên tay anh, nhẹ nhàng kéo tay anh ra. Cô xuống giường mặc lại bộ váy bị ném trên đất, sau đó cầm điện thoại lên. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy căng thẳng, là tin nhắn hacker gửi tới. Giang Kiều vừa mở tin nhắn ra thì lập tức giật


‘Người dùng tên giả Cố Thận để nhập viện ở bệnh viện Minh Lập và điều trị đôi mắt bị thương là Thẩm Ngôn Phóng.’


available on google playdownload on app store


Trong đầu cô chợt hiện lên khuôn mặt Lâm Yên khi nhìn thấy Thẩm Ngôn Phóng, và cả dòng chữ trên tường bệnh viện nữa. Bây giờ thì cô hiểu được hàm ý của dòng chữ đó rồi. Chữ S đó không phải chỉ Tô Dịch, mà là Thẩm Ngôn Phóng. Mạch suy nghĩ của cô dần trở nên rõ ràng, ‘bạch nguyệt quang’ của Thẩm Ngôn Phóng, cừu oán của Lâm Yên với nhà họ Giang, sau khi Thẩm Ngôn Phóng biết được sự thật, cũng chỉ có thể hận chính bản thân.


Còn việc tại sao Thẩm Ngôn Phóng lại phải giết cô, có lẽ sau này nhất định sẽ xảy ra một số việc khác. Giang Kiều nhanh chóng hủy đi tin nhắn kia, cô đặt điện thoại xuống, xoay người nhìn anh. Phong Dịch vẫn chưa thức dậy, cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm, trong căn phòng đều là mùi hương quen thuộc của anh.


Kiếp trước, Giang Kiều chưa từng phạm sai lầm khi làm nhiệm vụ, nhưng vì người đàn ông này mà một thân cảnh giác trời sinh của đặc công đã vơi đi phân nửa. Đây là một việc nguy hiểm, lần đầu tiên năng lực phán đoán của cô phạm sai lầm. Cô quan tâm đến anh, muốn trợ giúp anh, cũng không nhịn được lo lắng cho anh. Giang Kiều đã biết loại cảm giác này có mùi vị như thế nào rồi. Nhưng cô cũng biết, cảm tình của cô đối với anh sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch, cô nhất định phải đi. Giang Kiều lê lết một thân đau mỏi đi đến trước cửa.


Kiếp trước những đau đớn này đã trở thành thói quen của cô, huống hồ thời gian cũng không còn sớm, cô phải nhanh chóng đi thôi.
Giang Kiều dừng lại trước cửa phòng một lúc, nhưng chỉ có một lúc thôi, rất ngắn, chỉ khoảng mấy giây.


Cô nhìn người trên giường, lẳng lặng thu tầm mắt lại, kiên quyết đóng cửa.
Giang Kiều về nhà sắp xếp hành lý, cô gỡ sim ra khỏi điện thoại, trong khi lái xe đi thì thuận tay ném ra giữa sông.
Cô chỉ mong Phong Dịch đừng tới tìm cô thôi.


Tiếng sét vang lên, mưa rơi xuống ngày càng lớn, nước mưa đập vào mặt đất làm cả Mặc thành trở nên ẩm ướt.


Trong tiếng mưa rơi, Phong Dịch khẽ mở mắt. Trời còn chưa sáng, cả phòng tối đen như mực, anh vô thức tìm kiếm người phụ nữ bên cạnh. Thân thể anh chợt cứng đờ, bên cạnh anh không có ai cả. Anh híp mắt, bật đèn lên, quét mắt nhìn quanh phòng. Không thấy váy của cô, điện thoại cũng bị mang đi rồi. Lông mày anh chợt cau lại, anh mặc một chiếc áo sơ mi lên, chạy về phía nhà Giang Kiều.


Anh đưa tay bấm mật mã cửa nhà cô, mật mã không đổi, cửa cũng mở ra.
Phong Dịch bước nhanh vào, trong nhà không có gì thay đổi, nhưng anh lại chú ý tới chiếc va li vẫn đặt trong phòng đã biến mất rồi. Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời là màn đêm đen kịt, mưa vẫn rơi xuống, không ngừng nghỉ.


Tại sao cô lại phải đi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phong Dịch có thể nhận ra được người khác có nói dối hay không, anh hiểu rõ, tình cảm của cô, nhất định không thể là ngụy trang. Vậy thì tại sao Giang Kiều lại phải rời khỏi anh?


Bên ngoài mưa rơi xối xả, tư duy Phong Dịch cực kỳ rõ ràng. Đột nhiên, đầu anh chợt nặng trĩu, đau đớn bất ngờ khiến hai tay anh không tự chủ được run rẩy.


Phong Dịch biết, trong thời gian quan trọng như vậy, anh tuyệt đối không thể hôn mê, chỉ cần anh cố gắng giữ tỉnh táo, Tô Dịch sẽ không xuất hiện. Khi mở mắt ra lần nữa, ánh mắt Phong Dịch đã rõ ràng hơn, anh dần bình tĩnh lại.


Phong Dịch lạnh nhạt bấm một số điện thoại, giọng nói trầm thấp vang lên trong đêm khuya thanh vắng trở nên lạnh lẽo âm trầm.
“Cử người ra sân bay, phong tỏa toàn bộ đường đi chủ yếu trong thành phố.”
“Đến từng chỗ Giang Kiều có thể đi, ngăn cô ấy lại.”


Trình Khởi đang lái xe băng băng đi trên đường chợt cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay thành phố giống như đông đúc hơn mọi ngày. Lúc trước ở lối đi bộ thường không có nhiều người như vậy, bây giờ, một hàng dài xe đậu ở đây, rất kỳ lạ. Trình Khởi chợt cảm thấy căng thẳng, cậu giương mắt nhìn lên. Con đường phía trước đã xếp ra một thanh chắn, ngăn xe cộ đi qua, ở đó đều là cảnh sát, sắc mặt bọn họ cực kỳ nghiêm túc. Mỗi khi có một chiếc xe tiến đến trước mặt, cảnh sát đều sẽ bắt bọn họ dừng lại, kéo cửa xe xuống, hỏi thăm bọn họ vài câu và kiểm tr.a giấy tờ. Sau khi xác định không có việc gì thì cảnh sát mới cho xe đi qua, kiểm tr.a lại cực kỳ nghiêm ngặt.


Trình Khởi nhướng mày, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao ở đây lại có nhiều cảnh sát như vậy?


Cậu làm như lơ đãng liếc nhìn xung quanh, không chỉ có con đường này mà mỗi đầu nhánh phố đều có cảnh sát, ngắm nghía từ đằng xa đã có thể thấy không khí khẩn trương trong đó. Ánh mắt cậu lạnh lẽo thêm vài phần, rồi lặng lẽ thu hồi tầm mắt.


Phía trước Trình Khởi có một vài chiếc xe, sau khi cảnh sát kiểm tr.a mấy người đó thì đến lượt cậu. Qua mấy phút đồng hồ, một cảnh sát đã bước tới ý bảo Trình Khởi kéo cửa kính xuống. Trình Khởi dừng xe, kính cửa chậm rãi hạ xuống.


Cảnh sát liếc mắt một cái, nói, “Mời anh trình chứng minh nhân dân và bằng lái.” Trình Khởi lấy chứng minh thư ra đưa cho cảnh sát.


Cảnh sát cầm lấy chứng minh thư, cúi đầu xem xét. Hắn xem chứng minh thư, lại ngẩng đầu nhìn mặt Trình Khởi, ánh mắt cực kỳ cẩn thận. Nhìn mặt Trình Khởi một lát, cảnh sát trả lại chứng minh thư cho cậu. Cảnh sát nhìn bên trong xe, xác định đằng trước đằng sau đều không có người mới hỏi, “Bây giờ anh chuẩn bị đi tới đâu?”


“Tôi mới tan làm, chuẩn bị về nhà.” Trình Khởi trả lời, nhưng cảnh sát lại vẫn nhìn cậu chằm chằm.
Trình Khởi cười cười, “Nhà tôi ở phía trước, đi thêm một đoạn nữa là đến.”
Cảnh sát lại nói, “Tôi muốn kiểm tr.a cốp sau của anh.”


“Được.” Trình Khởi xuống xe, đi ra phía sau mở cốp, cảnh sát ở phía sau cậu cũng nhìn sang.
Cốp sau trống rỗng, chỉ để một vài đồ đạc, nhìn một cái đã thấy rõ, sắc mặt cảnh sát nhẹ nhõm hẳn.
Sau đó, cảnh sát nhìn về một phía giơ tay lên, ý bảo nâng thanh chắn lên.


“Anh có thể đi rồi. ” Cảnh sát nói.
Trình Khởi lại lên xe, cậu nhìn kính chiếu hậu, phía sau cũng đen thùi lùi, thanh chắn vẫn còn đang cải tiến.
Cậu lái xe đi một đoạn đường, xung quanh yên tĩnh lại, lúc này cậu mới quay đầu xe chạy đi hướng khác.


Đến nơi, Trình Khởi mở cửa, trong phòng là một người đàn ông, giọng của cậu hơi mất kiên nhẫn, “Kỷ tiên sinh, tất cả đường đi đều bị phong tỏa cả rồi, bây giờ cảnh sát di chuyển khắp nơi, phòng thủ cực kỳ nghiêm ngặt.”


Người trong phòng là Kỷ Nham, hắn bắt đầu thấy lo lắng, vội cầm điện thoại, gọi đến một số.
Khi điện thoại được tiếp, hắn lạnh nhạt nói, “Bây giờ cảnh sát đã tăng cường phòng thủ, các cậu nhớ cẩn thận.”


“Mấy thứ hàng hóa có thể đẩy các cậu vào tù đấy, tốt nhất đừng để cảnh sát phát hiện ra.”
Tiếng nói bên đầu kia điện thoại vang lên, “Vâng, chúng tôi sẽ cẩn thận.”


Kỷ Nham cau mày, cho đến khi cúp máy, chân mày hắn vẫn nhíu chặt lại. Hắn quay sang nhìn Trình Khởi, nói, “Có tr.a ra được là vì sao không?”
Phong tỏa trên quy mô lớn như vậy, nhất định phải có chuyện hệ trọng xảy ra.


Trình Khởi lắc đầu, “Tôi không tr.a ra được nguyên nhân cụ thể, cấp trên nói không được truyền ra bên ngoài, nhưng bọn họ cũng lơ mơ tiết lộ, hình như là do Phong Dịch nhúng tay.”
Kỷ Nham ngẩn ra, “Phong Dịch? Anh ta làm việc này à?”


Hắn biết Phong Dịch nổi tiếng thủ đoạn nham hiểm trong thương giới, nhưng chuyện như này, anh ta lại chưa từng làm.
Kỷ Nham vội hỏi, “Có tr.a được tại sao Phong Dịch lại làm việc này không?”
“Những chuyện đó thì tôi không biết.” Trình Khởi nói.


Kỷ Nham trầm tư, Phong Dịch làm như vậy, không lẽ là do đã tr.a ra việc gì? Anh lại chợt nhớ tới người phụ nữ từng ở bên cạnh Phong Dịch, Giang Kiều. Quan hệ của 2 người rất thân mật, Phong Dịch tính tình đạm mạc, nhưng lại đối xử với cô rất ôn hòa, chuyện tình của họ bây giờ đã là công khai rồi.


“Người phụ nữ bên cạnh Phong Dịch đâu? Cô ta đâu rồi?” Kỷ Nham hỏi.
“Chúng ta không định vị được vị trí của Giang Kiều.” Trình Khởi trả lời.
Sắc mặt Kỷ Nham trầm xuống rõ rệt, nói như vậy thì Giang Kiều hẳn đã mất tích rồi.


Tính tình của Kỷ Nham rất dễ nghi kỵ, việc này làm hắn không khỏi nhớ tới việc xảy ra trước kia, khi thủ hạ của hắn bắt người đã gặp phải Giang Kiều. Cô đến đồn cảnh sát báo án, cũng may mà hắn có thám tử ở đó nên mới đè được việc này xuống. Mà chuyện này mới chấm dứt không lâu thì Giang Kiều biến mất, không lẽ cô đang điều tr.a việc này? Mọi việc diễn ra quá trôi chảy khiến hắn không khỏi suy nghĩ nhiều thêm mấy phần.


Sắc mặt Kỷ Nham lại càng thâm trầm hơn, như vậy, Phong Dịch phong tỏa cả thành phố chính là để tìm Giang Kiều.
Kỷ Nham nhìn Trình Khởi, nói, “Anh phân phó một nhóm người đi tìm Giang Kiều đi, nhất định phải tìm cho ra cô ta.”
Mặc kệ Giang Kiều có mục đích gì, hắn chắc chắn phải ngăn cản cô.


“Vâng.” Trình Khởi trả lời một tiếng, sau đó cậu liền đi ra ngoài, cửa đóng lại, trong phòng liền khôi phục vẻ an tĩnh vốn có.
….
Sau khi Giang Kiều ra khỏi nhà liền lái xe thẳng đến sân bay Mặc thành.


Lúc này trời mới hửng sáng nhưng người đứng chờ chuyến bay của mình vẫn đông đúc như bình thường.
Nhưng không may là bởi vì Mặc thành đổ mưa lớn nên tất cả các chuyến bay đều bị hoãn giờ bay.


Giang Kiều ngồi ở một góc sân bay nhìn ra màn mưa trắng xóa bên ngoài, nước mưa rơi xuống mặt đất không ngừng nghỉ, hơi nước lan tràn trong không khí. Khuôn mặt cô vẫn bình tĩnh như trước nhưng bàn tay đã nắm chặt đến nỗi đầu ngón tay trắng bệch. Không biết là do quyết định quá vội vã hay màn mưa làm cô cảm thấy hoảng hốt, nhưng từ nãy đến giờ trong đầu cô đều là hình bóng Phong Dịch. Tất cả mọi chuyện đều là cô làm lên, Phong Dịch bất đắc dĩ bị kéo vào trong cuộc, bây giờ cô làm như vậy đều tốt cho cả hai người. Trong lòng Giang Kiều sớm đã loạn cào cào, cô muốn làm cho mình tỉnh táo lại, nhưng lại không làm được chuyện gì. Trong tiết trời nóng bức của mùa hè, trán Giang Kiều lại thấm một tầng mồ hôi lạnh.


Giang Kiều nhìn thời gian trên điện thoại, cửa kiểm tr.a an ninh đã mở rồi, cô hơi thu liễm tâm trạng, bước tới cửa kiểm tra.
Hàng có hơi dài, Giang Kiều đứng ở gần cuối hàng, chậm rãi tiến lên phía trước.


Mặc dù cô có phân tâm, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra được có điều gì đó không đúng, bảo an dường như nhận được mệnh lệnh gì đó, cẩn thận kiểm tr.a từng người đi qua.
Bọn họ vừa xem hộ chiếu trên tay, vừa để cho những vị khách khác đi qua.


Giang Kiều hơi căng thẳng, cô cúi đầu, bảo an cũng vừa lúc nhìn qua. Trong lòng cô có suy đoán, nhưng cũng không ngẩng đầu, cho đến khi đội ngũ phía trên đều đi qua hết, cô cũng chỉ lẳng lặng nhìn về phía sau.
Mỗi cửa kiểm tr.a đều tăng thêm người, cô không nghĩ đây chỉ là trùng hợp.


Giang Kiều vẫn chưa mua vé, cô lập tức ra khỏi sân bay.
Cô ngồi trong xe, mưa rơi xuống cọ rửa kính cửa sổ, xa xa gần gần đều là một màn hơi nước mơ hồ.
Giang Kiều nắm chặt vô lăng, cô nghe tiếng cần gạt nước chuyển động, một tiếng rồi một tiếng.


Giây kế tiếp, cô lập tức di chuyển. Chiếc xe nhanh chóng lái ra khỏi sân bay Mặc thành, cô không thể đi máy bay, vậy thì chỉ có thể lái xe đi thôi. Mưa to làm cho Giang Kiều không thấy rõ đường, mặc dù cô đang rất gấp, thế nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thả chậm tốc độ xe. Lông mày cau chặt của Giang Kiều mãi không thả lỏng, chiếc xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước.


Một lát sau, cô dừng xe lại, xe cộ đã bị chặn lại bằng một thanh chắn cách đó không xa, trước thanh chắn lại có một nhóm cảnh sát đang kiểm tr.a từng xe đi qua.


Cảnh sát đứng ở đầu đường kiểm tr.a chứng minh thư của từng người. Đôi mắt cô ánh lên vẻ căng thẳng, cô lập tức đánh lái, chạy vào một con đường nhỏ, tránh sự kiểm tr.a của cảnh sát. Dọc theo đường đi, Giang Kiều phát hiện tất cả con đường chủ yếu của Mặc thành đều đã bị phong tỏa rồi, chỉ có kiểm tr.a mới có thể đi tiếp. Nếu như Giang Kiều gặp cảnh sát, Phong Dịch sẽ tìm được cô, bởi vậy cô liền quyết định lái xe trở lại sân bay. Cô muốn đến chợ đêm để tìm Thập Cửu, hắn ta trà trộn trong chợ đêm đã lâu, ắt phải quen thuộc đường xá, có thể sẽ giúp được cô.


Mưa ngày càng lớn, Giang Kiều bước xuống xe, bật một cây dù đen lên, việc bật dù chỉ tốn vài giây, nhưng trong nháy mắt đã làm quần áo cô dính nước mưa. Giang Kiều không để ý mà đi dọc theo cầu thang xuống tầng hầm. Bên ngoài dù đổ mưa to, nhưng cũng không ảnh hưởng đến nơi đây một chút nào.


Trận đấu quyền anh ở chợ đêm vẫn tiến hành, nhưng Thập Cửu không ở trên lôi đài.
Cô chỉ liếc mắt một cái liền lập tức đi đến phòng nghỉ của hắn, đi qua hành lang dài, Giang Kiều gõ cửa một phòng nghỉ.
“Vào đi.” Là giọng của Thập Cửu.


Giang Kiều đẩy cửa đi vào, có lẽ Thập Cửu mới vừa thi đấu, hắn nghe được có người tiến vào liền quay đầu nhìn cô. Hắn nhìn thấy khuôn mặt Giang Kiều thì giật mình.
Thập Cửu buông đồ trên tay xuống, “Là cô à?”


Giang Kiều không vòng vo, lập tức vào thẳng vấn đề, “Anh có quen thuộc với chợ đêm không?”
Thập Cửu hơi do dự chốc lát nhưng vẫn trả lời, “Tôi đã ở đây nhiều năm.” Ngụ ý chính là hắn cực kỳ quen thuộc với nơi này.
“Làm hộ chiếu giả ở đâu?” Giang Kiều nói.


Cô không nói với hắn mục đích thật sự, chỉ là cô biết, ở những chỗ chợ đêm này, nhất định sẽ có chỗ làm hộ chiếu giả.
Thập Cửu gật đầu, “Tôi có quen một người, có thể giúp cô làm một cái hộ chiếu và thẻ căn cước giả.”
Giang Kiều nói, “Cảm ơn.”


Dừng lại một chút, hắn nhíu mày nhìn Giang Kiều, hỏi, “Cô gặp phiền phức à?”
Thập Cửu không nghĩ nhiều, hắn cũng không thể đoán được suy nghĩ thực sự của Giang Kiều.


Giang Kiều không trả lời, chỉ mím môi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa to không ngừng rơi, nước mưa lạnh lẽo hòa vào bầu trời đêm, bất kể cái gì cũng không giống thật. Có lẽ do trời mưa, cũng có thể do nguyên nhân khác, cô chợt cảm thấy đêm nay cực kỳ dài. Ngắm màn mưa trước mắt, Giang Kiều lại nghĩ đến Phong Dịch.


Đêm hôm nay trời mưa lớn, việc này có ảnh hưởng tới anh không? Liệu Tô Dịch có xuất hiện không?






Truyện liên quan