Chương 5

Trước mắt, vây quanh khoảng năm mươi hán tử có đủ bộ dạng, hỗn tạp vô cùng. Ở giữa, nổi bật là nam tử có gương mặt tuấn mỹ; khoảng 23, 24 tuổi; thân hình thon dài; quanh thân tản mát ra khí chất trong trẻo lạnh lùng; áo trắng phiêu diêu như thần tiên che chở cho tiểu cô nương sau lưng. Tiểu cô nương khoảng 14 tuổi; gương mặt thanh tú; đôi mắt to, đen trắng rõ ràng, long lanh vô cùng.


Ta biết, nam tử kia chính là đỉnh đỉnh đại danh nam phụ thần y, Đông Phương Tĩnh. Tiểu cô nương bên cạnh là Tạ Lan Nhu, vật hy sinh tiểu sư muội của nam phụ.
Ngay lúc ta định bảo bọn người Sương Nhi đánh xe vòng qua thì Lan Nhu tiểu cô nương lại rất không hợp thời lên tiếng:" Các vị xin dừng bước!"


Đang nói, có một thanh đao bủa tới. Đông Phương Tĩnh lưu loát kéo Tạ Lan Nhu sang một bên. Sau đó hắn dùng quạt xếp hất văng thanh đao kia đi. Quạt xếp " roạt" một tiếng mở ra cũng mang theo ám khí phóng đến người mấy tên định nhào tới.
OMG! Đánh nhau thời cổ đại đó nha. Xem thật đã nghiền a!


Ách... Thật xin lỗi! Ta lơ đễnh quá. Trở lại chuyện chính.
Tạ Lan Nhu còn chưa từ bỏ tiếp tục hướng bọn ta cầu viện trợ:" Xin các vị giúp đỡ huynh muội chúng ta! Sư huynh ta là Thần y Dược Cốc trên đường đi cứu người gặp thổ phỉ. Mong các vị giúp đỡ, chúng ta sẽ báo đáp ân tình của các vị."


Ôi! Thần y hứa sẽ báo đáp ân tình đó nha! Tức là tính mạng ngươi sẽ được bảo đảm không giới hạn rồi... Nếu ngươi còn sống qua hôm nay!


Có điều cái ánh mắt tiểu bạch thỏ cộng thêm giọng nói tha thiết kia. Ta nói á, có tim gan phèo phổi thì ai mà chẳng mềm lòng chứ? Quay sang team bên mình. Haizz... Một đám ánh mắt trông mong nhìn ta chờ ra lệnh.
Hết cách. Ta nghe giọng mình lạnh tanh vang lên:" Sang đó giúp hai người họ!"


available on google playdownload on app store


Rất nhanh bọn thị vệ bên ta nhập cuộc. Điều kì lạ là trong team thổ phỉ bên kia có một số tên võ công rất tốt nha. Một đám nhìn giống như sát thủ hơn là cướp cạn đó. Hơn nữa con số kia cũng khoảng hai mươi mấy người. Còn lại hai mươi mấy người thì có vẻ bình thường một chút. Rất rõ ràng là team mình ở thế hạ phong a.


Ta hướng về tên râu rậm có vẻ là thổ phỉ chính tông gần xe ngựa ta hỏi:" Nè, các người không nghe sư muội hắn nói hắn là Thần y Dược Cốc sao?" Vừa nói ta vừa chỉ chỉ Đông Phương Tĩnh." Các người chặn đường cướp của vậy lỡ người hắn muốn cứu ch.ết luôn rồi sao?"


Tên đó khinh khỉnh nhìn ta, nói:" Thần y cái rắm! Người hắn định cứu là lão vu bà Hoàng Hậu trong cung đó. Ả ta là đố phụ độc ác. Không biết đã hại bao nhiêu cuộc đời của cô nương nơi cung cấm rồi đấy"


Ánh mắt ta trầm xuống. Rất nhanh ta chuyển sang biểu tình khâm phục nhìn hắn:" Wow! các ngươi tin tức rất linh thông nha!"


Đổi lại, một loạt các loại ánh mắt đổ dồn về ta. Ánh mắt trách cứ tức giận của bọn thị vệ; ánh mắt khinh bỉ của một số tên có vẻ là thổ phỉ chân chính; ánh mắt sắc bén của mấy tên "thổ phỉ" khác; ánh mắt thâm thúy nghi hoặc của nam phụ tiên sinh.
Ta rất là vô tội nhún vai.


Ô Long Sơn này không bình thường chút nào!
Chợt có luồng sát khí bắn tới. Sương Nhi bên cạnh hô to:" Quận chúa!"
Ánh sáng lạnh lẽo từ thanh đao chói lòa chiếu vào mắt. Lưỡi đao sắc bén bổ xuống từ trên đầu






Truyện liên quan