Chương 72

editor: coki


Sau khi căn cứ bắt đầu xây dựng lại Đường Yên nhận được yêu cầu xin giúp đỡ của giáo sư Phí phụ trách khí tượng, ông muốn căn cứ phái người đến trung tâm khí tượng ở huyện Ninh Viễn để thu thập một số dụng cụ khí tượng mới nhất ở nơi này. Những thứ này rất có ích trong việc dự đoán sư thay đổi của thời tiết sau này, gần đây khí hậu dần dần trở nên kì lạ làm cho người ta không thể không đề cao cảnh giác được.


Khi đến huyện Ninh Viễn, mọi người còn chưa kịp thở thì đã tận mắt nhìn thấy đán tang thi đang cắn xé một người sống ở ngay trước mắt, trong khoảnh khắc cơ thể người đó bị xe ra thì đàn tang thi gào lên đói khát, máu tươi nhuộm đỏ cả đất khiến những người có sức thừa nhận hơi yếu quay mặt đi, ói ra mật xanh mật vàng.


Sắc mắt Hạ Bác hơi thay đổi, khi anh ta nhìn thấy khuôn mặt Đường Yên vẫn không đổi sắc thì trong mắt hiện lên kinh ngạc, hỏi: "Cô không cảm thấy buồn nồn sao?" Bên tai anh ta vẫn còn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của người nọ, mặc dù đã rèn luyện kinh nghiệm ở tận thế lâu như vậy nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì Hạ Bác vẫn run rẩy như trước vì anh ta không có cách nào thừa nhận cảnh tượng máu tanh này được.


Đường Yên không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Bác sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm cảnh tượng đáng sợ phía trước, Việt Kỳ đứng ở bên cạnh Đường Yên, cho dù vẻ mặt Đường Yên không thay đổi nhưng anh vẫn nhạy bén nhận ra giờ phút này tâm tình Đường Yên trở nên rất tệ. Ánh mắt Việt Kỳ lạnh lẽo quét liếc Hạ Bác một cái, người này không có việc gì sao mà cứ hỏi chuyện này làm gì!


Sau khi nhìn thấy Việt Kỳ trừng Hạ Bác thì chẳng biết tại sao tâm tình của Đường Yên đột nhiên trở nên tốt hơn. Cho dù đang ở tận thế thì cô không phải chỉ có một mình, cảm giác được người khác đặt ở trong lòng cảm thật sự rất tốt. Huyện Ninh Viễn cách căn cứ Thanh Long khoảng hai ngày đường, ở nơi này có một số dụng cụ khí tượng, đó cũn chính là mục tiêu của bọn họ lần này, thời tiết càng ngày càng kì lạ làm cho người ta không thể không lo lắng tới chuyện tháng sáu tuyết rơi.


available on google playdownload on app store


Nơi này không phải Thanh Hải nên thực lực của tang thi, thú biến dị không quá mạnh mẽ nên bọn họ cũng không vội vã ra tay. 
Lúc bọn họ vừa tới huyện Ninh Viễn thì đã nhìn thấy người nọ rơi vào đàn tang thi nên hoàn toàn không kịp ra tay giúp đỡ.


Miêu Trạch cau mày nhìn người đang bị đàn tang thi cắn xé, nói: "Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Người này đang yên đang lành nhưng vì sao lại tự chạy vào đàn tang thi?"


Khi Miêu Trạch nói ra lời này thì mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Từ góc nhìn của bọn họ thì người nọ giống như là bị bệnh thần kinh, tự chạy vào trong đàn tang thi... Không đợi đám người Đường Yên lên tiếng thì phía trước lại có động tĩnh. Bởi vì có người nọ hy sinh vì nghĩa nên tang thi ở xung quanh đều bị dẫn qua đó, tiếp theo ở một căn phòng nhỏ gần đó có mấy bóng dáng nhẹ nhàng đi ra, ba nam hai nữ, năm người đó đều liều mạng chạy tới một chiếc xe ô tô nhỏ.


"Gào gào..."


Rất nhanh đàn tang thi đã ngửi thấy được mùi máu thịt nên lập tức phát ra tiếng gào thét, cầm đầu đàn tang thi này là một con Ba Hành Giả, trong đó còn có ba con Thiểm Thực Giả còn những con tang thi khác đều là tang thi bình thường, tuy nhiên càng theo thời gian thì tốc độ của tang thi bình thường cũng nhanh hơn, không còn cứng ngắc, khó di chuyển như lúc đầu nữa.


Sau khi người đàn ông dẫn đầu nhìn thấy đàn tang thi tới gần thì sắc mặt trở nên dữ tợn, sau đó lập tức đẩy người phụ nữ đang ngồi ở phía sau ra ngoài rồi quát lên: "Lý Lượng, con mẹ nó nhanh lên cho mình, đàn tang thi đó sắp đuổi tới nơi rồi."


"Xe này không có dầu nên rất khó khởi động." Một thanh niên gầy ốm trong xe bày ra gương mặt thảm thiết nói.


"Niếp Đang, cậu là đồ trứng thối, chẳng lẽ cậu đang muốn đẩy Tiếu Tiếu ra ngoài sao? Tiếu Tiếu, cậu không sao chứ?" Lưu Quần ở bên cạnh vội vàng đỡ Ngô Tiếu Tiếu bị Niếp Đang đẩy ra ngoài dậy sau đó nổi giận đùng đùng rống lên với Niếp Đang. Lúc trước khi bọn họ dẩy Dịch Tiết ra ngoài để dụ tang thi thì cô không dám nói gì nhưng bây giờ dựa theo tình hình này thì chắc hẳn Niếp Đang lại muốn hy sinh cô và Tiếu Tiếu. Trước kia tại sao cô lại không phát hiện Niếp Đang ác độc như vậy?


"Tiểu Quần, mình chỉ hơi nóng nảy thôi mà. Mình chỉ nhất thời lỡ tay chứ không phải cố ý." Niếp Đang ôm chầm lấy Lưu Quần, nhỏ giọng an ủi nhưng sau đó lại nháy mắt với Hoắc Tuấn đứng gần cửa xe ý bảo Hoắc Tuấn ra tay với Ngô Tiếu Tiếu, đàn tang thi đã sắp tới đây rồi mà hắn thì lại không muốn ch.ết ở chỗ này. Lúc trước nếu không phải do Ngô Tiếu Tiếu đề nghị đến huyện Ninh Viễn ngắm cảnh đêm chó má gì đó thì làm sao bọn họ lại chạy tới chỗ chim không thèm bay qua này?


Lưu Quần lại là bạn gái của hắn nên tất nhiên là hắn không muốn đẩy cô ra ngoài nhưng Ngô Tiếu Tiếu thì lại không thân cũng chẳng quen với hắn vì vậy hắn chẳng có gì phải bận tâm cả. Hoắc Tuấn và Niếp Đang lớn lên bên nhau từ nhỏ nên hiển nhiên là Hoắc Tuấn hiểu được chút tâm tư này của Niếp Đang, mặc dù có chút luyến tiếc Ngô Tiếu Tiếu giai nhân thanh tú nhưng đứng trước cánh cửa sinh tử thì không suy nghĩ được nhiều như vậy nữa, hắn bảo Lý Lượng khởi động xe, còn mình thì ngăn giữa Ngô Tiếu Tiếu và Lưu Quần, chờ sau khi Lý Lượng khởi động xe xong thì sẽ đẩy Ngô Tiếu Tiếu ra ngăn cản đàn tang thi đang chen chúc tới còn bọn hắn thì thừa dịp đó chạy trốn.


"Mình không sao." Ngô Tiếu Tiếu lắc đầu, cô giống như cảm nhận được suy nghĩ xấu xa của Niếp Đang và Hoắc Tuấn nên muốn đưa tay nắm chặt lấy tay Lưu Quần nhưng lại bị Hoắc Tuấn ngăn cản khiến Ngô Tiếu Tiếu quýnh lên, ánh mắt cũng trở nên đỏ hồng. Vừa rồi hình ảnh Dịch Tiết bị bọn Niếp Đang trói lại ném ra bên ngoài vẫn còn rành rành trước mắt, tiếng thét thê thảm chói tai của Dịch Tiết vẫn còn vang vọng ở bên tai cô, cô không muốn ch.ết.


Ngô Tiếu Tiếu mím chặt môi, muốn gạt Hoắc Tuấn ra để xích sát lại gần Lưu Quần. Lưu Quần và bọn Niếp Đang là bạn từ nhỏ, cùng lớn lên ở đại viện quân khu, nghe nói bối cảnh không nhỏ. Lúc tận thế tiến đến thì bọn họ đang du lịch ở bên ngoài, vì có bối cảnh nên bọn họ đã thuê hai mươi mấy quân nhân ở một căn cứ để bảo vệ mình nhưng không ngờ tang thi lại tiến hóa nhanh như vậy khiến những người đó đều bị lây bệnh độc tang thi. Bọn họ phải trốn đông trốn tây, cố gắng chịu đựng qua hai tháng này chờ người nhà tới đón bọn họ trở về nhưng không ngờ tới hôm nay tất cả đồ ăn đều đã hết mà vẫn chưa có người tới đón bọn họ nên mới có vừa chuyện vừa rồi.


"Lý Lượng, vẫn chưa được sao?" Lưu Quần hỏi.


Hoắc Tuấn thấy Lưu Quần xoay người thì ánh mắt trở nên lạnh lùng, gật đầu với Niếp Đang sau đó vươn tay muốn đẩy Ngô Tiếu Tiếu ra ngoài. So với bối cảnh của Lưu Quần thì một phú nhị đại (đời thứ hai của nhà giàu) như Ngô Tiếu Tiếu hiển nhiên không đáng để Niếp Đang và Hoắc Tuấn để vào mắt. Chỉ cần dẫn Lưu Quần trở về căn cứ thì sẽ không cần lo lắng chuyện gì nữa, ai mà không biết Lưu Quần có một người ba nắm quyền. Ở tận thế cho dù có nhiều tiền đến mấy thì cũng không có dùng, hoàn toàn không bằng quân nhân có thực quyền.


"Được rồi, lên xe đi." Lý Lượng đạp ga thật mạnh, rốt cục cũng khởi động lên sau đó  hắn ngẩng đầu bảo bọn Niếp Đang lên xe, lúc này đàn tang thi cũng đã đuổi đến nơi


"Tiểu Quần, đi thôi!" Niếp Đang kéo qua Lưu Quần qua rồi đẩy Lưu Quần vào trong xe còn Hoắc Tuấn đang đứng ở bên cửa ghế lái phụ thì đưa tay đẩy thật mạnh Ngô Tiếu Tiếu về phía đàn tang thi sau đó đóng cửa xe, động tác cực kì liền mạch lưu loát.


Đến lúc Lưu Quần lấy lại tinh thần thì Ngô Tiếu Tiếu đã ngã ngồi dưới đất, phía sau là đàn tang thi đang chạy như bay đến. Hai mắt Lưu Quần mở to, tức giận trừng mắt với Hoắc Tuấn, cô quát lên: "Hoắc Tuấn, cậu đang làm cái gì vậy? Lý Lượng, mau dừng xe lại, Tiếu Tiếu vẫn chưa lên xe."


Niếp Đang ôm cổ Lưu Quần, trầm giọng nói: "Tiểu Quần, mình biết cậu lo lắng cho Tiếu Tiếu nhưng cậu cũng biết đặc điểm của loại xe này rồi đấy, nếu không có ai giữ chân đàn tang thi thì chúng ta đừng mong trốn thoát."


"... Nhưng… cũng không thể hy sinh Tiếu Tiếu được!" Lưu Quần kinh ngạc, nghẹn ngào đau khổ nói. Cô không thể phản bác lời của Niếp Đang được, cô còn trẻ, cô không muốn ch.ết nhưng Tiếu Tiếu lại là bạn thân nhiều năm của cô nhưng cô lại trơ mắt nhìn Hoắc Tuấn đẩy cô ấy ra mà không thể làm gì được.


"Vậy thì hy sinh ai?" Cổ họng Hoắc Tuấn khàn khàn, nước mắt cũng chảy ra. Bọn họ đều vừa mới bước vào cánh cửa trường đại học, nếu không phải do Ngô Tiếu Tiếu đề nghị ra ngoài chơi thì bọn họ sẽ không lâm vào loại tuyệt cảnh như thế này, hai mươi mấy năm qua, bọn họ vẫn luôn được người trong nhà bảo vệ rất tốt nên sau khi tận mắt nhìn thấy thế giới ăn thịt người này thì tất cả đều mờ mịt hoang mang... Sợ hãi không biết làm sao!


Trong xe không ai lên tiếng cả, không ai có thể trả lời vấn đề này được.


"Dừng xe lại, mình muốn xuống xe..." Lưu Quần lạnh lùng nói, cô không thể tham sống sợ ch.ết được. Lưu Quần rút con dao ngắn ở bên hông ra, để ở thái dương của Niếp Đang rồi nhìn về phía Lý Lượng đang lái xe: “Mình nói dừng xe lại, mình muốn xuống xe."


"Tiểu Quần, đừng làm loạn nữa! Cho dù tất cả chúng ta đều đi xuống thì cũng không thể làm gì được." Niếp Đang vội la lên.
"Lạch cạch.... " Sau khi rẽ gấp thì Lý Lượng dừng xe lại, cầm một cây gậy gỗ rồi nói: “Mình đi cùng với cậu."


"Bọn khốn kiếp kia!" Miêu Trạch giận dữ từ trên lầu nhảy xuống tới, phủ dị năng trên người, tay cầm vũ khí bắn càng quét. Những người khác cũng lập tức chạy theo sau, Đường Yên thì lại rất hờ hững, cảnh này tận thế cũng không ít, vì muốn cứu mạng mình nên bản thân của mỗi người sẽ được khuếch đại lên vô hạn. Đây không phải là lần đầu tiên và chắc chắn cũng sẽ không phải là lần cuối cùng...


Lúc này Đường Yên dùng thuấn di, rút kiếm ra, phủ trên dị năng lên sau đó chém cặp vuốt sắc bén đang vươn về phía Ngô Tiếu Tiếu của Ba Hành Giả chém thành hai khúc, lạnh lùng nói: "Ở tận thế mà không kiên cường, cứ tiếp tục bày ra vẻ yếu đuối là muốn cho ai nhìn?"


Sau khi dứt lời thì Đường Yên quay đầu đi, không thèm nhìn đến sắc mặt trắng bệch của Ngô Tiếu Tiếu nữa. Cô rất khinh thường việc đồng tình với kẻ yếu, thế giới này thuộc về kẻ mạnh, kẻ yếu nhất định sẽ bị đào thải. Nếu muốn không bị đào thải vậy thì phải nỗ lực trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức đủ để nắm giữ vận mệnh của mình!


"Cám ơn..." Ngô Tiếu Tiếu nức nở nói, giọt nước mắt lớn như hạt đậu từ từ lăn xuống, cảm giác tử vong gần trong gang tấc thật đáng sợ...
"Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu... Cậu không sao chứ?" Lưu Quần cầm súng, chạy nhanh tới  chỗNgô Tiếu Tiếu, Lý Lượng đi theo phía sau, Niếp Đang và Hoắc Tuấn cũng đi lại đây.


Ngô Tiếu Tiếu lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Lưu Quần đang vội đã chạy tới, khuôn mặt hơi ngơ ngác: “Tiểu Quần, cậu... không phải cậu đã đi rồi sao?" Không thể tin được là mấy người Lưu Quần lại quay trỏe về, vì có vết xe đổ của Dịch Tiết  nên khoảnh khắc bị Hoắc Tuấn đẩy ra cô đã hiểu được tình cảnh của bản thân mình.


"Tớ lo lắng cho cậu." Lưu Quần đỡ Ngô Tiếu Tiếu dậy, bàn tay nắm chặt con dao ngắn, khiếp sợ nhìn Đường Yên đang múa kiếm ở trong đàn tang thi. Trong đáy mắt của Lưu Quần hiện lên vẻ hâm mộ, nếu cô cũng có thể lợi hại như vậy thì nhất định sẽ không vứt bỏ bạn bè của mình.


"Ồ, quay trở lại sao?" Miêu Trạch ngạc nhiên nhìn Lưu Quần đang đỡ Ngô Tiếu Tiếu dậy, tối tăm trong mắt giảm đi không ít. Lúc trước khi còn ở Miêu Trại, vì muốn cho bọn họ có thời gian chạy trốn nên ông và những người già khác đã xung phong ở lại, chẳng qua không ngờ cuối cùng gián tiếp giúp cho mấy tên Miêu An Bang, Miêu Bác Văn khốn kiếp đó.


"Ở tận thế luôn luôn có những thứ đáng để lưu luyện." Đường Yên nhàn nhạt nói một câu: “Đừng chậm chạp nữa, đài khí tượng ở chỗ nào?"


Đường Yên xoay người hỏi Hạ Bác, Hạ Bác quen thuộc vùng này hơn cô vì vùng này do Hạ Bác phụ trách dọn dẹp nên tất nhiên việc tìm kiếm đài khí tượng cũng giao cho anh ta.


Khi nghe thấy Đường Yên nói phải tìm đài khí tượng thì Ngô Tiếu Tiếu lau nước mắt trên mặt sau đó nói: "Tôi biết đài khí tượng ở đâu. Bà ngoại tôi là người huyện Ninh Viễn, tôi đã tới huyện Ninh Viễn rất nhiều lần nên rất quen thuộc đường đi ở huyện Ninh Viễn, để tôi dẫn mọi người đi." Vừa rồi đã được chứng kiến thân thủ của đám người Đường Yên nên mấy người Ngô Tiếu Tiếu đều hiểu chỉ cần đi theo Đường Yên thì nhất định có thể sống sót.


"Đúng vậy, bà ngoại Tiếu Tiếu là người huyện Ninh Viễn. Tiếu Tiếu rất quen thuộc huyện Ninh Viễn, hãy để cậu ấy dẫn đường cho mọi người." Niếp Đang nhanh chóng phụ họa nói, bây giờ hắn chỉ hận không thể dán lên trên người mấy người Đường Yên. Miêu Trạch khinh thường liếc nhìn Niếp Đang, nhất cử nhất động vừa rồi của Niếp Đang đều không tránh được ánh mắt của bọn họ.


Lưu Quần cắn môi, liếc nhìn Việt Kỳ sau đó đi đến chỗ Việt Kỳ, nói: "Tôi là con gái của Lưu Kiến Huy, tôi nhận ra anh, anh có thể dẫn tôi về quân khu trung tâm hay không?" Việt Kỳ ở quân khu trung tâm là một sự tồn tại rất thần bí, vì Lưu Quần từng đi cùng Lưu Kiến Huy tới tham gia một bữa tiệc được tổ chức ở nhà họ Việt nên mới gặp Việt Kỳ một lần. Lúc ấy Việt Kỳ tuấn tú xuất chúng lại lạnh lùng kiệm lời khiến Lưu Quần lưu lại ấn tượng rất sâu, sau đó cô quấn quýt lấy ba mình là Lưu Kiến Huy hỏi nhiều lần nhưng vì từ trước tới nay nhà họ Việt rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người nên về sau Lưu Quần cũng không có cơ hội gặp lại Việt Kỳ nữa.


"Con gái của Lưu Kiến Huy, cô là người nhà họ Lưu?" Việt Kỳ nhíu mày, nghi hoặc đánh giá Lưu Quần sau đó lạnh lùng nói: "Cô không ở quân khu trung tâm mà tới đây làm cái gì?"


"Tôi rời nhà đã hơn hai tháng rồi..." Hai mắt Lưu Quần ửng đỏ, lúc trước ba đã không đồng ý cho cô ra ngoài chơi, lúc ấy cô còn ầm ỹ với ba một trận sau đó lén chạy ra ngoài. Mấy người Niếp Đang cũng lén trốn khỏi nhà giống cô còn hai mươi mấy quân nhân kia là về sau bọn họ thuê được ở một căn cứ nhỏ. Suốt dọc đường đi bọn họ đều phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, không một ai có giấc ngủ yên ổn cả...


"Nhà họ Lưu không phái người tới tìm cô sao?" Hạ Bác đánh giá đám người Lưu Quần vài lần sau đó không nhịn được lên tiếng hỏi. Đã ở bên cạnh Hạ Chu Tuất nhiều năm nên Hạ Bác cung biết chút ít về chuyện của quân khu trung tâm. Nếu Lưu Quần thật sự xuất thân từ quân khu trung tâm thì chắc chắn thân phận không thấp nhưng vì sao cô ta đã rời khỏi quân khu trung tâm hơn hai tháng mà bên kia vẫn không phái người đến tìm bọn họ?


"Không rõ ràng lắm." Lưu Quần lắc đầu, cô cũng không rõ ràng lắm. Quả thật suốt dọc đoạn đường này bọn họ không hề gặp được người của quân khu trung tâm tuy nhiên cũng có khả năng là bọn họ đã bỏ lỡ nhau. Trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn trốn đông trốn tây, không dám lộ mặt ra ngoài.


"Đừng rề rà nữa, cô dẫn đường tới đài khí tượng khí." Đường Yên phá vỡ cuộc trò chuyện sau đó bảo Ngô Tiếu Tiếu đi trước dẫn đường, Giang Ly quay trở lại lái xe. Chu Nhã thì còn ở bên kia ngược tang thi, Chu Nhã vừa mới tỉnh lại tối hôm qua, sau khi tỉnh lại Chu Nhã thức tỉnh một loại dị năng giống hệ sức mạnh nhưng lại có chút khác biết. Lúc này Chu Nhã đang vung một cây gậy sắt, xông xáo ở trong đàn tang thi, hoàn toàn không thèm để ý đến mùi tang tưởi và vết máu đỏ thẩm trên người tang thi.


Từ sau khi nhìn thấy Chu Nhã ra tay thì đám người Giang Ly chỉ ước gì mình không hề quen biết người phụ nữ này. Rõ ràng cô ta là phụ nữ nhưng lúc ra tay còn so tàn nhẫn hơn đàn ông rất nhiều lần, lúc này Chu Nhã đang nhìn máu tươi phun đầy mặt đất sau đó nở nụ cười cực kì biến thái làm cho người ta không nhịn được phát run.


"Người phụ nữ kia..." Hoắc Tuấn chỉ vào Chu Nhã đang chiến đấu với đàn tang thi, sắc mặt hắn tái xám sau đó ngồi xổm xuống nôn mửa...


"Ói đi, ói đi... Lâu dần sẽ quen thôi!" Miêu Trạch tỏ vẻ không liên quan đến mình, nhớ ngày lúc cậu thấy Chu Nhã ra tay ở căn cứ thì cũng không nhịn được ói ra vài lần.  Cậu đã ở tận thế lâu như vậy, cảnh tượng máu me nào cũng đã thấy qua nhưng khi nhìn thấy Chu Nhã thì hoàn toàn sững sờ, không thể không nói người phụ nữ này rất mạnh mẽ... Dáng vẻ lúc này của cô ta hoàn toàn khác với Chu Nhã ở công ty điện tử kia, quả thật là một trời một vực, giống như hai thái cực vậy.


Đường Yên liếc nhìn Miêu Trạch đang vui sướng khi người ta gặp họa, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười mỉm. Miêu Trạch thấy vậy thì bị dọa sợ tới mức không nhẹ, cậu ta vội vàng xoay người khoát vai Hạ Bác, ra vẻ mình là một người bạn tốt…


Có Ngô Tiếu Tiếu dẫn đường nên bọn họ đã tiết kiệm được không ít thời gian. Nửa giờ sau đám người Đường Yên đã đứng ở phía dưới đài khí tượng. Đài khí tượng tổng cộng có hai mươi lăm tầng lầu, đám người Đường Yên đều là người ngoài nghề nên cứ đứng thừ người ở dưới đài khí tượng, trong khoảng thời gian ngắn thật sự không biết nên bắt tay vào làm như thế nào


"Khụ khụ... Chị Yên, giáo sư Phí có nói chúng ta nên mang cái nào về hay không?" Miêu Trạch không nhịn được lên tiếng hỏi, chắc không phải là bảo bọn họ chuyển nguyên cả tòa nhà khí tượng này về đấy chứ?


Thân hình Đường Yên cứng đờ, lúc trước cô nghĩ đám người của giáo sư Phí đều là người bình thường, mang theo thì ngại vướng víu nên cô không dẫn theo người nào cả. Hãy vào diễn đàn để đọc truyện nhanh nhất và ủng hộ editor. Bây giờ đến nơi này mới phát hiện đám người bọn họ hoàn toàn không hiểu gì về đám dụng cụ khí tượng này nên cô chỉ có thể quay sang nhìn Việt Kỳ đang đứng ở bên cạnh, ánh mắt mang theo mong đợi.


Khuôn mặt Việt Kỳ vẫn lạnh lùng như cũ nhưng khóe miệng lại cứng đờ. Anh hơi lắc đầu, anh cũng không biết gì về phương diện này cả.


Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều im lặng không nói gì cả mà chỉ đứng ở trước đài khí tượng, nhìn chằm chằm tòa nhà hai mươi lăm tầng này. Lúc này đàn tang thi ở xung quanh lại kéo đến, bọn nó vừa gào thét vừa há cái miệng đầy máu… vừa khéo để cho mọi người phát tiết tức giận không biết từ đâu ra


Ngô Tiếu Tiếu có chút khó hiểu, quay sang nhìn đám người Đường Yên đang do dự: “Sao vậy, vì sao không đi lên, tôi nhớ trước tận thế không lâu trung tâm khí tượng ở huyện Ninh Viễn có vận chuyển đến đây một số dụng cụ khí tượng mới nhất, hiện giờ đang đặt ở trong đài khí tượng này này."


"Cô có biết gì về những dụng cụ khí tượng này không?" Đường Yên hỏi.
"Biết." Ngô Tiếu Tiếu gật đầu, không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà cô luôn cảm thấy sau khi mình gật đầu thì độ ấm chung quanh nhanh chóng tăng lên không ít.


Lưu Quần đứng ở bên cạnh cười nói: "Tiếu Tiếu học về quan sát khí tượng nên vấn đề này cô hỏi cậu ấy xem như là đúng người rồi."


"Miêu Trạch, em bảo vệ cho cô ấy, chúng ta bắt đầu dọn dẹp đài khí tượng." Đường Yên nhẹ nhàng thở ra, gật đầu Hạ Bác sau đó tinh thần lập tức trở nên phấn chấn tiến vào cửa chính đài khí tượng.






Truyện liên quan