Chương 3: Nữ chính tiểu thuyết xuất hiện
Edittor: Sunny Boo
Nghe xong Liễu Tương Nhã chẳng những không giận mà chỉ nhẹ nhàng nâng khóe môi lên, tự mình mang theo mấy nha hoàn bên cạnh mà tiến vào, người chưa thấy mà âm thanh đã đến.
“Tam muội, có phải muội oán trách tỷ tỷ ta không có kịp thời chạy tới thăm muội hay không? Chẳng qua tỷ thông qua đại phu mà biết được muội không sao nên mới không tới thăm muội. Này là tỷ cố ý xuống bếp làm cho muội loại bánh ngọt mà muội vẫn thường thích đây! ” Thanh âm dịu dàng như nước, làm cho người nghe cảm thấy thật dễ nghe nha.
Liễu Vi Dung cau mày, sau đó hít một hơi thật sâu, cuối cùng mới ngẩng đầu nhìn vị “đại tỷ”, lúc này Liễu Tương Nhã đang mặc trên người một bộ quần áo màu xanh nhạt, mái tóc trên đầu đã được vén lên một cách đơn giản, phía trên chỉ cài duy nhất một cành trâm, nhìn rất là xinh đẹp cùng thanh lịch.
Một nữ nhân rất biết biến tình thế trở thành ưu thế của mình. Không hổ là nữ chính Bàn Tay Vàng viết ra!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Liễu Vi Dung đối với nàng.
Liễu Tương Nhã chầm chậm đi đến trước mặt của nàng, vừa cười khanh khách vừa đem hộp đựng thức ăn cầm trong tay đặt trên cái bàn nhỏ ở phía dưới trước giường của nàng, thanh âm êm dịu như nước, trong đôi mắt sáng ngời mang theo một tia lo lắng cùng chân thành mà nhìn nàng.
“Đa tạ đại tỷ! ” Ttrên mặt Liễu Vi Dung mang theo một tia u oán liếc nhìn nàng một cái, trái tim lại không ngừng cảnh giác, lần này ý giả tình hư diễn quả thực là rất chân thật, nếu không phải là nàng từ trong tiểu thuyết mà biết được tính cách thật sự của nàng thì chỉ sợ cũng bị những gì nàng ta thể hiện lừa gạt, kỹ thuật diễn của Liễu Tương Nhã này quả thật có thể sánh ngang với nữ diễn viên đoạt giải Oscar cũng nên.
Liễu Tương Nhã khẽ mỉm cười, ưu nhã ngồi ở trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh giường, đôi mắt đẹp lướt qua sắc mặt của Liễu Vi Dung thấy nàng một chút cũng không giống một người vừa mới vì ch.ết chìm mà gương mặt tái nhợt, ánh mắt bỗng lóe lên.
“Đều là tỷ muội với nhau, muội làm gì phải khách khí, muội cũng hôn mê hai ngày rồi làm cho tỷ lo lắng muốn ch.ết, hiện tại thì muội cảm thấy đã khỏe hơn chưa? Đúng rồi, hai ngày nay muội chưa ăn cái gì chắc đang đói bụng lắm đúng không, muội làm đại tỷ rất đau lòng đó, để tỷ đưa cho muội bát cháo ăn cho đỡ đói nhé! ”
Rõ ràng đại phu nói nàng là một người đã ch.ết, tại sao đột nhiên lại sống lại, mạng thật là lớn, không có cách nào cho nàng ch.ết chìm, tuyển tú sắp đến rồi, xem ra phải cùng mẫu thân nghĩ ra mưu kế khác mới được.
Liễu Tương Nhã trên mặt mang một nụ cười, hướng Tiểu Thúy nhìn một cái, Tiểu Thúy vội vàng cười nịnh, đem bánh ngọt cùng cháo thịt ở trong hộp đựng thức ăn lấy ra, một đĩa cao hạt sen táo đỏ cùng cháo thịt thơm nức mũi đặt ở trên bàn.
Chậc chậc, Liễu Tương Nhã này thật đúng là ở chỗ nào nàng ta cũng có thể thể hiện sự hiền lương, việc thương yêu muội muội của nàng ta sớm đã truyền ra ngoài, theo lần tuyển tú tới đây, trong kinh thành có không ít thiếu nữ trong đợt tuyển tú có danh tiếng tốt lành truyền ra ngoài đi.
Liễu gia chỉ là thuộc hàng gia thế ở bậc trung, có thể nói là không cao cũng không thấp, Liễu lão gia cùng mẹ cả nhất định sẽ có một phen mưu kế thật tỉ mỉ đây.
Trong lòng Liễu Vi Dung không khỏi âm thầm cảm thấy lạnh, đau lòng? Sợ rằng bánh ngọt cùng cháo này chỉ là tăng thêm “Dược”? Nàng cũng không quên thời điểm tẩy độc tố trong cơ thể này có thể thấy hàn độc nhiều đến mức có thể hù ch.ết người.
Thấy bánh ngọt ngon mà mình thích lại không ăn, Liễu Tương Nhã không thể không hoài nghi nàng, thật may là nàng có một cái không gian tùy thân, trong không gian có Linh tuyền, ăn những thứ như thế này, uống thêm nước Linh tuyền, có thể đem tất cả đồ ăn có độc này loại bỏ ra ngoài.
“Đa tạ tỷ tỷ đã quan tâm, muội thấy đã tốt hơn nhiều.” Liễu Vi Dung rũ mắt xuống nói, cảm thấy nói chuyện cùng Liễu Tương Nhã mệt ch.ết đi được, liền bắt đầu ăn bánh ngọt cùng cháo.
Thật đúng là không nói thì thôi chứ phải công nhận tài nấu nướng của Liễu Tương Nhã là vô cùng tốt.
Chờ sau khi nàng ăn uống xong xuôi, đáy mắt Liễu Tương Nhã ánh lên một tia quái dị, mặt lại không biến sắc nói một câu: “Đúng rồi, muội muội có điều không biết, mẫu thân nói nô tài trong sân muội có kẻ ăn trộm vặt, hầu hạ muội không được chu đáo, để cho muội bị sợ hãi, thêm nữa còn có mười ngày nữa là đến kỳ tuyển tú rồi, sợ là không thể phục vụ muội chu đáo cho nên đã đem toàn bộ nô tỳ của muội đem ra ngoài bán, chỉ để lại Tiểu Thúy! Thêm nữa, mẫu thân còn định cho muội mấy đứa nô tài khác phục vụ tốt hơn đến đây …..”
Liễu Vi Dung nghe vậy thì không khỏi âm thầm cười lạnh, nô tài phục vụ chu đáo hơn? Nàng như vậy mới không tin nổi, là muốn sai khiến nô tài của nàng đi!
Rất nhanh, nàng đã có một ý định mới, nói: “Lại làm phiền mẹ cả thêm nữa, không phải chỉ còn mười ngày nữa là tuyển tú rồi sao? Không bằng muội cùng với tỷ tỷ cùng ở chung một chỗ, như vậy không phải tốt hơn sao! ”
Làm như vậy có thể tránh được độc thủ của đại phu nhân rồi.
Liễu lão gia trong nhà đã nghiêm cẩn, lại quan tâm đến con gái của vợ cả, trong hậu viện cũng có người của Liễu lão gia, thêm nữa Liễu Tương Nhã cũng ở gần với chỗ của hai vị đại ca, mẹ cả nếu muốn ra tay cũng sẽ khó hơn nhiều.
Liễu Tương Nhã nghe vậy không khỏi ngẩn người ra, trên khuôn mặt dịu dàng đang nở nụ cười cũng hơi cứng lại, ánh mắt không tự chủ nhìn kỹ Liễu Vi Dung một chút.
Trong nháy mắt thì dừng lại, Liễu Vi Dung không khỏi có chút khổ sở nhìn nàng.
“Tỷ tỷ không đồng ý sao? Chẳng lẽ từ trước đến nay tỷ tỷ tốt với muội đều là giả sao?” Thông qua trí nhớ của nguyên chủ, Liễu Vi Dung sớm biết được tính tình Liễu Tương Nhã, nhưng từ trước tới nay nguyên chủ đều được Liễu Tương Nhã âm thầm giúp đỡ, cho nên vẫn là rất tín nhiệm nàng.
Lại không biết mục đích thật sự của nàng ta là thăm dò của hồi môn ngày cưới của Triệu thị mà thôi.
Liễu Tương Nhã trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi, Liễu Vi Dung từ khi nào thì lại quấn lấy nàng như vậy? Chẳng lẽ sau một lần ch.ết chìm làm cho lá gan của nàng ta nhỏ lại rồi hay sao?
Nhưng mà trước mặt có nha hoàn ở bên cạnh, không thể nào phát tác, nàng cười khanh khách nói: “Làm sao lại như vậy chứ? Tỷ tỷ mới vừa rồi suy nghĩ nên sắp xếp muội muội ở căn sương phòng nào mới phải ….”
“Tỷ tỷ đồng ý thật sự là tốt quá, muội còn muốn hướng tỷ tỷ thỉnh giáo một chút chuyện tuyển tú đến đâu rồi, muội muội thì không có tiền bạc gì nhiều, đây là tiền hàng tháng muội tiết kiệm được, ở chỗ tỷ tỷ mười ngày hẳn là đủ ….”
Liễu Vi Dung từ ngăn kéo ở đầu giường lấy ra một trăm lượng bạc vụn đưa ra trước mắt Liễu Tương Nhã.
Vẻ mặt Liễu Tương Nhã cũng dần thả lỏng lại, ngọn lửa ở trong lòng cũng từ từ tắt, một nha đầu mười lăm tuổi, dù tâm cơ thâm trầm thì cũng không thể không lộ ra hỉ nộ ái ố trên mặt, Liễu Vi Dung cười thầm.
Thấy nàng đang cố gắng nhịn nhưng vẫn phải tỏ ra biểu hiện tỷ muội thâm tình, Liễu Vi Dung cũng cảm thấy hả giận, đợi nàng lớn lên, sợ là rất khó thấy nàng kinh ngạc.
Tuy nhiên dù sao cũng là một nữ chính, tuy còn nhỏ tuổi mà cũng đã bất phàm rồi. Liễu Tương Nhã nửa thật nửa giả nói: “Muội muội, muội muốn làm cái gì? Tỷ tỷ chẳng lẽ lại không có nổi một trăm lượng bạc sao, đừng nói muội muội ở đó mấy ngày, chính là ở cả đời cũng được nữa.”
“Muội muội mau cất bạc đi, để cho người ngoài biết không khéo lại muốn cười nhạo tỷ tỷ ta nữa đó.” Chỉ sợ đến lúc thanh danh của nàng bị hủy hoại không đền bù được mất.
Liễu Vi Dung nghe vậy, trên mặt tỏ ra vui mừng mà thu bạc vào, vào cung sau này không thể thiếu được việc chuẩn bị bạc, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm một chút, nàng cười nói: “Tỷ tỷ đối với muội thật tốt, còn mười ngày nữa là đến kỳ tuyển tú, tỷ tỷ nhất định sẽ được vào, chỉ sợ đến lúc đó muốn gặp cũng rất khó khăn ….” Nói đến phần sau trong giọng nói mang theo không ít phiền muộn không thôi.
Ngươi nói đùa, ta cũng biết còn mười ngày nữa là đến kỳ tuyển tú, vì an toàn của ta, ta nhất định phải bám lấy ngươi đấy!
“Nếu như muội cũng được tuyển vào cung thì tốt rồi….”
Ngươi mơ đi! Liễu Tương Nhã nghe vậy thì trong lòng cười lạnh.
“Tỷ tỷ, mười ngày này, muội muốn ngủ chung với tỷ, có được hay không?”
“Cái gì?” Liễu Tương Nhã không khỏi kinh hãi.
“Sao vậy, tỷ tỷ không thích sao? Muội còn muốn cùng tỷ ở chung chút thời gian còn lại ….” Liễu Vi Dung thấy nàng thất sắc cả kinh, thầm cảm thấy dễ chịu, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra uất ức nhìn nàng.
“Không phải, làm sao có thể, tỷ là vui mừng còn không kịp nữa là..” Liễu Tương Nhã cười khan nói nhưng trong lòng lại có cảm giác như nuốt phải ruồi bọ, chán ghét, để cho muội muội quang minh chính đại ở chỗ của mình vừa ăn vừa uống …, còn muốn ngủ chung giường với mình, mình còn phải cười cười hoan nghênh.
Sớm biết vậy đã không đến đây rồi, bước tiếp theo trong kế hoạch của mẫu thân làm sao có thể triển khai?
Chẳng lẽ lại để cho Liễu Vi Dung vào cung tuyển tú hay sao? Ngộ nhỡ trúng tuyển rồi sao, chẳng phải là ….
Không được, phải suy nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được.
Phải nhanh tìm mẫu thân thương lượng mới được, đem Liễu Vi Dung rời đi.
“Nếu như vậy, đã nói là nhất định làm, kêu bọn hạ nhân thu dọn đồ đạc rồi muội theo tỷ đi luôn! ” Liễu Vi Dung có cảm giác cấp bách, sợ là nàng sẽ tìm mẹ cả trấn áp, giờ hoặc là không làm, hoặc làm thì phải làm cho xong, lập tức cùng Liễu Tương Nhã đi đến viện của nàng.