Chương 32
Sắc mặt Bạch Liên khẽ biến trắng bệch, gật đầu thừa nhận: “Vâng! ”
Liễu Vi dung rất hài lòng với sự thành thật của nàng.
“Bạch Liên, ta rất vui vì ngươi thẳng thắn với ta, thật ra thì tối qua khi ngươi len lén đi gặp người nói chuyện, Hạnh Nhi cũng đã phát hiện, nàng nói cho ta biết, hơn nữa mấy ngày nay ngươi đối với tỷ tỷ vô cùng quan tâm….” Liễu Vi Dung nhấp một ngụm trà, sóng mắt đảo qua, hai tròng mắt âm thầm thoáng qua một nụ cười, nhanh chóng nói ra một câu.
Bạch Liên cả kinh, cúi đầu thật thấp, ngón tay đang không ngừng run rẩy.
Thì ra chủ tử đã sớm biết, thật may là nàng đã lựa chọn chính xác.
Nàng bỗng dưng quỳ xuống, kiên định dập đẩu thề: “Nô tỳ thề, từ nay về sau nguyện trung thành với chủ tử, vĩnh viễn không phản bội.”
“Tốt, rất tốt! Đứng lên đi! ” Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, cười, nàng rốt cục cũng có tâm phúc của mình.
Trừ Bạch Liên, còn có Hạnh Nhi, cùng với Trương mama tạm thời có thể dùng, không còn lại ai.
Bạch Liên đứng lên, có chút bận tâm nhìn chủ tử.
“Chủ tử, ở trong sân của chúng ta có tai mắt của Đại tiểu thư, nếu như hắn biết nô tỳ không có hoàn thành chuyện này, có thể để cho những người khác ra tay hay không?”
“Dù sao thuốc này cũng phải hai tháng mới có hiệu quả, trước hết kéo đi.” Liễu Vi Dung trầm ngưng một hồi mới nói.
Thời gian hai tháng, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm.
Nhưng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Bạch Liên gật đầu, nàng cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất.
Thời gian kế tiếp, Liễu Vi dung tiếp tục chép sách, mấy ngày nay, nàng đã chép xong một quyển, còn có ba quyển, đoán chừng trong vòng một tháng có thể chép xong.
Buổi chiều bắt đầu học nữ công.
Trần mama rất để tâm dạy nàng, từ cách thắt nút chỉ, đến cách móc chỉ từ bên này sang bên kia, cùng với dạng đầu tiên.
Liễu Vi Dung học rất nghiêm túc.
Nàng ở trong này ngày qua ngày sống thảnh thơi không lo lắng, không biết bên ngoài sóng ngầm bắt đầu nổi lên.
……………………………..
Vào buổi sáng khi nàng học nữ công, Liễu Tương Nhã có lẽ chán nói chuyện, liền dẫn Bích Thủy ra ngoài vườn hoa giải sầu, vậy mà vừa lúc gặp Cung Tần mang theo Tiểu công chúa yếu ớt ra ngoài tản bộ.
Vốn định đi đường vòng rời khỏi, không ngờ đuôi mắt Cung Tần thấy nàng, không thể làm gì khác hơn là tiến lên vần an Cung Tần, bởi vì chuyện thị tẩm, Cung Tần đối với Liễu Tương Nhã ghen tỵ đến nổi điên.
Sau khi hoàng đế Mộ Dung Triệt không hiểu tại sao lại hai lần điểm thẻ bài của nàng, hoàn toàn đem Liễu Tương Nhã đẩy lên đầu ngọn sóng.
Tình hình thực tế thì chỉ có một mình Liễu Tương Nhã biết.
Hoàng thượng căn bản không có gặp mặt nàng, đều là để cho nàng ở nơi nào đó gọi cho công công giữ cửa kính sự phòng nghe.
Dĩ nhiên cái khuất nhục này nàng sẽ không nói ra, ngay cả Bích Thủy cũng không biết, còn tưởng rằng nàng được sủng ái, vì nàng cao hứng.
Nói Hoàng thượng không có sủng ái nàng?
Nhưng Hoàng hậu đã nói, ngươi dám không nhận sao?
Ánh mắt Cung Tần ghen tỵ nhìn dung nhan tuyệt sắc của Lệ quý nhân trước mặt, bình thường nàng đều vùi ở U Lan điện không đi ra ngoài, nàng không có biện pháp chỉnh nàng, hiện tại chính là nàng đưa đến tận cửa, cũng không nên trách nàng.
Lấy việc nàng không tuân thủ cung quy, thấy phi tần cao hơn không hành lễ, còn muốn rời đi vì vậy muốn dạy dỗ Liễu Tương Nhã kiêu căng phách lối một trận.
Thấy nàng dường như không có dấu hiệu bị cái gì ảnh hưởng, giận đến thiểu chút nữa hộc máu.
Muốn thể hiện tình cảm ở chỗ này thuyết giáo nửa ngày, người ta một chút cũng không lọt vào tai.
Cung tần cũng là người hung ác, liếc nhìn Tiểu công chúa ngủ say trong ngực, tâm kế xuất hiện, làm cho Tiểu công chúa tỉnh lại, Tiểu công chúa hai tuổi, dáng dấp hết sức nhỏ gầy, không biết nói chuyện, cùng con nít một tuổi không khác nhau là mấy.
Tiểu công chúa tò mò nhìn Liễu Tương Nhã đang quỳ trước mặt, nha nha kêu một tiếng, Cung Tần đột nhiên dùng sức bấm vào người Tiểu công chúa.
Tiểu công chúa đau đến mức oa oa khóc lớn.
Liễu Tương Nhã sợ hết hồn, đột nhiên cảm thấy một tia không ổn.
Quả nhiên, Cung Tần hướng nàng làm khó dễ, nói nàng hù dọa Tiểu công chúa, hung hăng tát Liễu Tương Nhã một cái, móng tay thật dài xẹt qua mặt của nàng, đánh cho hai mắt Liễu Tương Nhã thấy toàn sao, ngã nhào trên đất.
Nàng cắn răng chịu đựng, bây giờ không phải thời cơ giải thích, Cung Tần không có đầu óc này muốn đánh mình cho hả giận!
Bích Thủy đứng ở một bên thấy chủ tử bị đánh đến thảm như vậy nước mắt rơi như mưa, vội vàng vịn chủ tử đứng dậy.
Lúc này Tiều công chúa khóc đến kinh thiên động địa, kéo theo không ít tin tức truyền đi, thân thể hư nhược không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bắt đầu có hiện tượng tím bầm, Cung Tần hoảng hốt, cũng không cố đánh Liễu Tương Nhã nữa.
Thét lên kêu người truyền thái y, sau đó mặc kệ hai người chủ tớ Liễu Tương Nhã và Bích Thủy, vội vàng chạy về tẩm điện.
Liễu Tương Nhã cười lạnh, đáng đời, sau đó mang theo khuất nhục vô tận trở lại U Lan điện Vị Ương cung, Bích Thủy cắn môi, không cho lệ rơi, cẩn thận lấy cao thượng tuyết ngưng lau đi vết sưng đỏ trên mặt Liễu Tương Nhã.
Thật may là thái y đến kịp thời, Tiểu công chúa cũng hóa nguy thành an, nghe nói bởi vì chuyện này, Thái hậu cùng Hoàng hậu rất tức giận, hung hăng dạy dỗ một trận, còn cấm túc Cung Tần.
Đem Tiểu công chúa ôm đến chỗ Tĩnh tần nuôi dưỡng.
Lúc ấy nhưng có rất nhiều người ở đây, Cung tần vẫn luôn lấy tiểu công chúa yếu đuối làm bè, quả thực không biết sống ch.ết.
Buổi chiều, Bích Thủy đem đến một tin tức tốt, chuyện đêm đó đã điều tr.a kỹ càng, Liễu Tương Nhã vội vàng lấy ra kết quả điều tr.a của người nội gián từ trong tay Bích Thủy, thì ra người thiết kế hãm hại nàng, là người nàng cũng không tưởng được đó là Huệ phi.
Cung nữ đó sau khi sự việc đi qua liền biến mất.
Thật may là năm xưa cha mẹ đã gài người vào trong cung, men theo bức họa trông rất sống động kia, trải qua một đợt âm thầm lục soát, cuối cùng tr.a ra cung nữ đó là người của Huệ phi.
“Huệ phi, lại là Huệ phi, thật không nghĩ đến…..” Liễu Tương Nhã siết chặt thông tin trong tay, mắt đẹp thiếu chút nữa phun ra lửa.
Mấy ngày này nàng kia ở trước mặt nàng thiếp phục rốt cuộc tính toán cái gì? Chỉ sợ là nàng đang nhìn Liễu Tương Nhã nàng làm trò hề?
Bị Hoàng thượng điểm thẻ bài, ngày thứ hai còn phải nơm nớp lo sợ đi thỉnh an Huệ phi, nhìn sắc mặt của nàng.
Hiện tại nhớ đến Huệ phu lúc ấy không che giấu được ghen tỵ, trong lòng liền thoải mái một trận.
Không có thị tẩm chân chính thì thế nào?
Có thể chán ghét, chua ch.ết, Huệ phi ghen tỵ ch.ết cũng tốt.
Vuốt ve gương mặt vẫn có chút sưng đỏ như cũ, cùng với dấu vết năm ngón tay trên mặt, hận ý trong đáy mắt Liễu Tương Nhã lại hừng hực cháy lên.
Huệ phi! Cung tần!
Thù này không báo, thề không làm người!
Đem tài liệu trong tay thiêu hủy, Liễu Tương Nhã rất nhanh bình tĩnh lại, trong mắt tinh quang hiện ra, nàng biết với lực lượng của nàng bây giờ, muốn đối nghịch cùng Huệ phi, không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá.
Nhưng mà còn nhiều thời gian, Huệ phi, chờ coi!
“Không nghĩ đến người giật dây lại là Huệ phi nương nương! ” Bích Thủy âm thầm hô nhỏ một tiếng, đáy mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
“Ta cũng không nghĩ đến! ” Liễu Tương Nhã cười lạnh, sau khi tỉnh táo lại, nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng, vì sao Huệ phi lại tình nguyện bỏ qua thị tẩm để thiết kế hãm hại nàng?
Trong đó có điều gì mờ ám mà nàng không biết hay không?
“Bích Thủy, ngươi âm thầm sai người điều tr.a kỹ một chút, rốt cuộc vì sao Huệ phi hãm hại ta? Cuối cùng ta cảm thấy chuyện này không đơn giản.” Liễu Tương Nhã nheo hai tròng mắt lại, trong mắt có tia tàn khốc thoáng qua.
Bích Thủy cả kinh. Đúng vậy, Huệ phi nương nương sao lại chịu bỏ ra tiền vốn lớn như vậy?
“Nô tỳ biết.”
Sau cùng, Bích Thủy nhớ tới chuyện chủ tử sai Bạch Liên bỏ thuốc cho Tam tiểu thư, có chút muốn nói lại thôi, nàng vẫn không hiểu, tại sao trước tuyển tú một tháng chủ tử lại bắt đầu nhắm vào Tam tiểu thư.
“Chủ tử, tại sao ngài lại đối phó Tam tiểu thư? Tại sao lại bất hòa với Tam tiểu thư thay vì đoàn kết?” Bích Thủy nhịn hổi lâu, rốt cục nhịn không được hỏi nghi vấn trong lòng.
Liễu Tương Nhã nghe vậy con ngươi co rụt lại, thần sắc không vui trợn mắt nhìn Bích Thủy một cái: “Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết nàng là trở ngại lớn nhất của ta trong tương lai là được.”
“Vâng! ” Bích Thủy vội vàng cúi đầu, nghi ngờ trong lòng vẫn nặng nề như cũ.
Bất quá nàng cũng không dám hỏi nữa.
Có một số bí mật không biết lại tốt.
Đột nhiên một đoàn tuyết trắng từ song cửa sổ bên ngoài chạy trốn đi vào.
“Chủ tử, cẩn thận! ” Bích Thủy cả kinh kêu một tiếng.
“Thứ gì?” Liễu Tương Nhã cả kinh, theo bản năng đi giật lùi từng bước.
Lúc này hai chủ tớ mới nhìn rõ đoàn tuyết trắng kia là cái gì, hóa ra là một con mèo toàn thân trắng muốt, nó đắc ý hướng hai người kêu meo một tiếng, sau đó lại nhảy lên song cửa sổ, vẩy vẩy cái đuôi, lại nhảy ra ngoài.
“Chủ tử, con mèo tuyết này là sủng vật của Huệ phi nương nương, nó thường phơi nắng trong sân, ngoại trừ Đại cung nữ bên cạnh Huệ phi nương nương, ai cũng không thể đến gần, một khi đến gần sẽ nổi điên, chủ tử, sau này ngài nên cách xa con mèo này một chút! ”
Dĩ nhiên Liễu Tương Nhã nhận ra con mèo này, là sủng vật Huệ phi Vương Hàm Ngọc cưng chiều, theo nàng từ khi mới vào cung, rất là hung hăng càn quấy, có một lần còn cào vào mặt cung nữ bắt nó, các nô tài Vị Ương cung cũng không dám chọc nó.
Nàng lặng lẽ nắm chặt quả đấm, nheo hai tròng mắt lại, trong mắt chợt lóe sáng, giọng nói êm ái đáng sợ: “Bích Thủy, đây thật sự là một con mèo dễ thương,! Ngươi nói đúng không?”
Đang nói chuyện trong chốc lát, trong lòng nàng thoáng qua một kế sách.
Y Lan điện Nhu Phúc cung.
Buổi tối, dùng xong cơm chiều, ba người chủ tớ ra sân ngồi nói chuyện phiếm ngắm trăng, ăn uống.
Bạch Liên nói đến đại sự phát sinh hồi sáng.
Lệ quý nhân hù dọa Tiểu công chúa, Tiểu công chúa khóc lớn, thiếu chút nữa xảy ra án mạng, sau đó lại bị ăn một cái tát, còn bị móng tay làm bị thương ở mặt.
Liễu Vi Dung sửng sốt, tại sao nội dung vở kịch lại phát triển loạn thành thế này?
Cung Tần trong nguyên tác sinh ra Tiểu công chúa trời sanh yếu ớt, không sống quá ba tuổi, hiện giờ Tiểu công chúa đã hơn hai tuổi, vào lúc ba tuổi vì bị phong hàn mà ch.ết.
“Sau đó thì sao?” Hạnh Nhi trợn to mắt vội vàng hỏi.
“Nghe nói sau khi Thái hậu cùng Hoàng hậu biết, rất tức giận, bắt Cung tần nương nương cấm túc, Tiểu công chúa thì đem đến chỗ Tĩnh tần nuôi dưỡng.” Bạch Liên đem kết quả xử trí nói ra.
Mọi người nghe xong, cũng cảm thấy hả giận.
Ai kêu Cung Tần quá kiêu ngạo làm gì.
Tiếp đó Hạnh Nhi lại nói đến mấy ngày nay những phi tần nào thị tẩm, nói đến Lệ quý nhân được hai lần điểm bài, còn len lén liếc chủ tử.
Liễu Vi Dung bật cười: “Hạnh Nhi, ngươi còn không hiểu chủ tử ngươi sao?” Sẽ không cho là nàng có cảm giác mất mát chứ?
Hạnh Nhi thấy thần sắc chủ tử không khác thường, lúc này mới cười hì hì tiếp tục nói: “Chủ tử, ngài không biết đâu, hiện tại trong cung người nổi tiếng nhất chính là Quý phi nương nương đó, Hoàng thượng liên tiếp năm lần điểm thẻ bài của nàng.”
Phương Chỉ Doanh?
Liễu Vi Dung ăn một khối trái cây đã cắt miếng, đôi mi thanh tú nhíu lại, cũng không cảm thấy có gì lạ, có Thái hậu là chỗ dựa, Hoàng đế không đi nhiều mới là lạ.
“Bất quá….” Hạnh Nhi hắc hắc cười mấy tiếng, đột nhiên thấp giọng nói: “Nô tỳ lại biết, Hoàng thượng cũng không có chân chính sủng ái nàng! ”
“A?” Bạch Liên giật mình che miệng
“Hạnh Nhi, làm sao ngươi biết?” Liễu Vi Dung tò mò hỏi.
“Nô tỳ có một bằng hữu làm việc ở Quan Sư cung, là hắn len lén nói cho nô tỳ biết” Hạnh Nhi cười hì hì nói.
Có thể biết được chuyện cơ mật như vậy, đoán chừng địa vị của người nội gián ở trong Quan Sư cung không thấp, trong lòng Liễu Vi Dung vừa suy nghĩ: “Quan hệ của em cùng người bạn kia rất tốt?”
“Đúng vậy, nhưng mà người khác không biết! ” Hạnh Nhi rất đắc ý.
Liễu Vi Dung nheo hai tròng mắt lại, xem ra Hạnh Nhi đúng là cho nàng một niềm vui lớn, có lẽ về sau có thể dùng cũng không chừng.