Chương 52-1
Edit: Boo
Thấy thái độ lạnh nhạt của Liễu Vi Dung, chuẩn bị xoay người rời đi, đáy mắt Liễu Tương Nhã thoáng hiện lên lãnh ý rồi biến mất, tuy nhiên trên mặt ả vẫn treo lên gương mặt tươi cười dịu dàng như cũ, ôn nhu nói: “Muội muội, từ từ, tỉ có chút chuyện riêng muốn nói với muội.”
Chuyện riêng? Liễu Vi Dung ngạc nhiên nghi ngờ, lúc trước nàng chính là lấy cớ muốn nói chuyện riêng cùng Liễu Tương Nhã, đoạn tuyệt với Liễu Tương Nhã.
Ai biết có phải là nàng ta còn có ý định nhằm vào mình hay không.
Tuy nhiên xung quanh còn rất nhiều phi tần chưa rời đi, ánh mắt đều đảo quanh hai tỷ muội các nàng, Liễu Vi Dung nhíu mi, lạnh lùng nói với Liễu Tương Nhã: “Không cần, không có gì để nói.”
Nàng đã hạ quyết tâm không muốn dây dưa quan hệ gì với Liễu Tương Nhã nữa.
“Trần mama, Bạch Liên, chúng ta đi.”
Nói xong, liền nhấc chân rời khỏi.
Liễu Tương Nhã cắn môi thầm hận, có điều vì chuyện của chính mình, nàng không thể không bước đến ngăn lại.
“Muội muội, tỷ thật sự có chuyện rất quan trọng, không tốn nhiều thời gian của muội đâu, chỉ cần tìm một chỗ an tĩnh là được.”
Thấy Liễu Tương Nhã vẫn làm phiền, Liễu Vi Dung không tiện trở mặt trước mặt mọi người.
“Một khi đã như vậy, vậy thì đến Nhu Phúc cung của ta đi.”
Liễu Tương Nhã âm thầm thở ra nhẹ nhàng, trên khuôn mặt xinh đẹp cười tươi: “Được.” Sau đó mang Bích Thủy đang đứng phía sau đi cùng.
Bích Thủy vẫn trầm mặc không nói chỉ là ánh mắt nhìn về Bạch Liên cực kỳ băng lãnh.
Nhóm người trở lại Nhu Phúc cung, sai Trần mama đem Đoàn Đoàn đã ngủ say vào nội thất, sau đó ngồi xuống, xung quanh có không ít cung nhân, Liễu Tương Nhã nhịn không được nhíu mày.
Trên mặt có chút không vui.
“Muội có thể cho những cung nhân kia đi xuống được không? Đương nhiên nếu như muội lo lắng, Bạch Liên có thể ở lại.”
Liễu Vi Dung liếc nàng một cái, gật đầu, nhưng không phải rời đi, mà là để cho các nàng đứng xa một chút, vẫn có thể nhìn rõ tình huống bên này là được.
Liễu Tương Nhã thấy nàng đề phòng như vậy, ánh mắt hơi trầm xuống, xem ra Liễu Vi Dung thật sự đã trưởng thành không ít.
Tuy nhiên hôm nay nàng cũng không có ý định hãm hại nàng, cũng không để ý, chỉ cần các nàng không thể nghe được nội dung hai người nói chuyện là được.
Để cho Bạch Liên đem trà, điểm tâm lên, Liễu Vi Dung nhìn Liễu Tương Nhã, không muốn dây dưa cùng nàng, trực tiếp mở miệng: “Có chuyện gì, nói thẳng đi!”
Liễu Tương Nhã rũ mắt, đầu tiên cũng không nói ra mục đích của mình, mà thấp giọng hỏi một câu: “Muội muội, tỷ muốn sau ngày hôm nay, mọi ân oán giữa chúng ta nên xóa bỏ được không?”
Liễu Vi Dung cười lạnh trong lòng, nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh xảo của Liễu Tương Nhã, xóa bỏ, nàng đang đùa à? Nếu nàng cho là thật, nói xóa bỏ với ả, đây thật sự chính là tự tìm cái ch.ết.
“Ồ….? Lý do?” Nàng rất bình tĩnh hỏi.
“Tục ngữ nói, không nên có lòng hại người, không thể không phòng bị người, hiện giờ muội muội may mắn sinh được Đại hoàng tử, mà lại là hoàng tử duy nhất của Hoàng thượng hiện nay, bất luận thế nào, vì bình an của Đại hoàng tử, chẳng lẽ muội muội không có ý nghĩ khác sao?”
“Tỷ đây là có ý gì?” Liễu Vi Dung nhíu mày, không thích nàng nói chuyện lừa gạt như vậy.
“Mội muội, người sáng không nói lời tối, tỷ tự biết thân phận hiện giờ của mình hơi thấp một chút, chỉ là trên tay tỷ có một số nhân mạch, nhưng thứ này muội đều biết rõ.” Liễu Tương Nhã dừng một chút, thấp giọng nói.
Bạch Liên cũng hơi kinh ngạc, nhìn về phía Đại tiểu thư, Đại tiểu thư muốn làm gì? Bích Thủy lạnh lùng liếc mắt nhìn Bạch Liên một cái, đều do nàng, nếu không vì nàng, làm sao kế hoạch của chủ tử có thể thất bại trong gang tấc.
Liễu Vi Dung ăn điểm tâm, nhấp một ngụm trà, trong ánh mắt có chút lo lắng của Liễu Tương Nhã gật đầu.
“Tỷ muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng đi, không cần vòng vo như vậy đâu.”
“Tỷ muốn đem nhân mạch trong tay đưa cho muội, những nhân mạch này đều là do phụ thân mua chuộc từ lâu mà có, muội muội đừng lo lắng việc tỷ gài người vào, bọn hắn chỉ nhận mỗi lệnh phù của Liễu gia, chỉ cần tỷ đưa lệnh phù cho muội, bọn họ nhất định chỉ nghe muội sai khiến.”
Điều này Liễu Vi Dung vẫn biết, tuy nhiên bên trong còn có người của Trương thị, nàng tiếp nhận chẳng khác nào tự tìm chỗ ch.ết, huống hồ nàng cũng không có ý định tiếp nhận.
Bên người nàng ngoại trừ Bạch Liên đều là người của Hoàng thượng.
Muốn những nhân mạch đó làm gì?
Không coi Hoàng thượng ra gì đi làm chuyện xấu?
Đó là chuyện đồ ngốc mới làm.
Mà tự nhiên có nhiều người như vậy, Hoàng thượng không nghi ngờ mới là lạ.
“Ý tốt của tỷ, muội xin nhận, những nhân mạch này vốn là phụ thân đưa cho tỷ tỷ, muội cũng không thể bỏ qua, nhưng bên cạnh có người của Hoàng đế, muội cực kỳ an tâm.” Liễu Vi Dung nhàn nhạt cự tuyệt.
Người ngươi đã dùng qua, ta còn muốn, xem ta là đứa ngốc à.
“Loại suy nghĩ này của muội muội là không được, tỷ cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng muội, tỷ cũng hối hận rồi, sám hối rồi, hiện tại tỷ đã nghĩ thông suốt rồi, chúng ta thân là tỷ muội, nên đồng tâm hiệp lực, không chia rẽ lẫn nhau, hiện giờ muội có Đại hoàng tử, không biết đã trở thành gai trong mắt bao nhiêu người, nếu như muốn Đại hoàng tử bình an trưởng thành, nên có một số tâm phúc của mình mới được, chỉ dựa vào Hoàng thượng là không xong, Hoàng thượng cũng không thể chỉ chú ý mỗi chỗ này.”
Liễu Tương Nhã gắng hết sức thuyết phục Liễu Vi Dung.
Tâm phúc?
Là tâm phúc của nàng sao?
Nàng muốn có tâm phúc, nhưng chỉ có thể là do tự mình đề bạt lên, không phải người khác cho, đặc biệt là người của Liễu Tương Nhã.
Có điều nghe ý tứ trong lời nói của nàng, là muốn cùng nàng liên hợp?
Hay là thôi đi, liên hợp cùng nàng ta, không khác nào bảo hổ lột da.
“Tâm ý của tỷ muội nhận, tuy nhiên nếu nói đã suy nghĩ thông suốt, muội cũng có cách nghĩ của bản thân mình, chúng ta đều là nữ nhân của Hoàng thượng, muội tự biết mình không thông minh, cho nên không nghĩ muốn nâng đỡ quá nhiều, Đoàn Đoàn thì muội sẽ chăm sóc tốt, cũng không nhọc đến tỷ tỷ lo lắng.”
Thần sắc Liễu Vi Dung trầm xuống.
Liễu Tương Nhã âm thầm tức giận, thật sự là không biết tốt xấu, ta có long tốt đem nhân mạch tặng cho ngươi, vậy mà lại còn cự tuyệt.
“Nếu muội kiên trì như vậy, tỷ cũng không còn gì để nói, tỷ chỉ hi vọng chúng ta vẫn là tỷ muội tốt, chuyện quá khứ thì bỏ qua, như thế nào?”
“Tỷ muội tốt thì quên đi, đã không còn quay lại như ngày trước được rồi, chúng ta vẫn là nước sông không phạm nước giếng đi!” Liễu Vi Dung lạnh nhạt trả lời, nàng không muốn có thêm chuyện gì với nàng ta.
Khuôn mặt tươi cười của Liễu Tương Nhã cứng đờ, âm thầm tức giận nàng tuyệt tình, bọn ta ăn nói khép nép hòa giải, nàng vẫn không cảm kích.
Đức tần, đứng đầu chúng tần, thật sự khiến người khác ghen tị, có điều, một ngày nào đó ta nhất định sẽ giỏi hơn ngươi.
Đáy lòng Liễu Tương Nhã âm thầm thề.
“Nếu muội nói như vậy, tỷ cùng nhớ kỹ, có lẽ thời gian làm phiền muội muội cũng đã lâu, tỷ về trước.” Liễu Tương Nhã đứng lên, khi đi ngang qua bên người Liễu Vi Dung, cắn môi cúi đầu cầu xin một câu: “Hi vọng muội muội không tiết lộ mạng cách của tỷ ra ngoài, tỷ chỉ cầu xin muội duy nhất chuyện này thôi!”
Liễu Vi Dung chần chờ một hồi, sau cùng vẫn gật đầu đồng ý.
☆ Tobe continue ☆
Sorry cả nhà do dạo này mình hơi bận tí nên post truyện chậm cả nhà thông cảm nhé tks!!!!!