Chương 54-2
"Chủ tử, hôm nay nô tỳ biết được một tin, thai của Quý Phi nương nương giữ được rồi." Hạnh Nhi đột nhiên nói.
"Không phải trước giờ vẫn tốt sao?" Liễu Vi Dung rót hết Linh tuyền trong bình ra uống, tránh để lại dấu vết, nghe lời Hạnh Nhi, nàng không hiểu chuyện gì mới hỏi lại.
Hạnh Nhi chun mũi: "Không phải! Tháng trước, nô tỳ nghe nói thai nhi trong bụng Quý phi nương nương chuyển biến xấu, tưởng đâu không giữ được, sau nhờ nương nương liên tục uống thuốc do thái y đưa cộng thêm kiêng cữ đủ thứ, giờ mới ổn định lại."
Liễu Vi Dung trợn mắt kinh hãi. Phương thuốc bí truyền này không gây hại gì cho Quý phi nương nương mới đúng chứ, sao lại xém chút gây ra chuyện lớn như vây?
"Xảy ra chuyện gì? Không phải ngày nào thái y cũng chẩn mạch sao?"
Hạnh Nhi bĩu môi: "Tại Quý Phi nương nương sợ đắng mà ra hết. Mỗi lần ngài ấy uống thuốc dưỡng thai xong liền ăn mứt trái cây, ai ngờ mứt đó hòa tan hết dược tính của thuốc, uống cũng như không."
Liễu Vi Dung im lặng, nhưng nàng hiểu tại sao Phương Chỉ Doanh làm vậy.Thuốc dưỡng thai vô cùng đắng, đắng tới không chịu nổi. Hơn nữa Phương quý phi cũng không biết ăn mứt trái cây sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu biết đời nào nàng ta đụng tới nó.
May mà kịp thời phát hiện, nếu không, nàng ta mất đứa nhỏ trong bụng lại quay sang chú ý Đoàn Đoàn của nàng thì làm sao?
Nàng hy vọng đừng ai bắt Đoàn Đoàn của nàng, càng hy vọng không ai hại bảo bối của nàng.
"Không nghe thái y nói, thua thiệt ngay trước mắt!" Bạch Liên cảm thán một câu.
Đồng thời nàng âm thầm mừng khi Phương quý phi bảo vệ được đứa bé, nếu không thật không tưởng nổi.
Liễu Vi Dung cũng đồng ý với lời của Bạch Liên, nàng cũng biết một ít y lí nên rất nghe lời thái y.
Bước sang tháng năm, trời ấm dần lên, các cung phi bắt đầu chọn cho mình những bộ y phục đẹp đẽ, sang trọng. Mỗi ngày, vào lúc thỉnh an, các mĩ nhân mỗi người một vẻ, thướt tha yêu kiều giống như trăm hoa đua nở.
Lần nào thỉnh an, Liễu Vi Dung đều xem như mình đang tham dự một buổi trình diễn thời trang, thưởng thức nhan sắc mĩ nhân cổ đại. Bởi vậy, nàng luôn bình tĩnh trước những ánh mắt ghen tị, khiêu khích của nhóm phi tần làm cho các nàng chán nản không thôi.
Có đôi lúc, nàng cũng gặp Liễu Tương Nhã ở chỗ Thái hậu, nhưng hai người đối với nhau hết sức lạnh nhạt làm người ngoài không có kịch hay để xem.
Dần dần, không ai thèm bới móc nàng, cũng không ai thèm tìm nàng gây sự nữa.
Đây chính là kết quả mà nàng mong muốn.
Điều làm nàng thấy khó chịu chính là ánh mắt của Hoàng hậu, nhìn thì ôn hòa nhưng thực tế còn lạnh hơn băng. Lần nào nàng ấy nhìn Đoàn Đoàn cũng làm cho nàng vô cùng cảnh giác.
Còn một người nữa là Ngụy tần, dù lúc nào nàng ta cũng cười như gió xuân nhưng Liễu Vi Dung nhìn sao cũng thấy toàn hận ý, chỉ có điều hận ý này không nhắm vào nàng mà là vào Hoàng hậu.
Mà đâu chỉ hai người đó, còn có một số người khác. Liễu Vi Dung đột nhiên thấy giác quan tốt hơn người bình thường cũng không hay gì cho cam, nhất là vào những lúc cần thỉnh an, không khác nào cực hình,
Tối hôm đó, Mộ Dung Triệt xử lý xong việc triều đình liền tới Nhu Phúc cung. Tuy hiện giờ thời gian hắn ngủ lại đây không nhiều, nhưng cũng không ít, một tháng ít nhất có bốn năm ngày ngủ lại.
Những lúc khác hắn đều tranh thủ buổi trưa chạy qua ngắm Đoàn Đoàn một chút mới chịu rời đi.
Liễu Vi Dung chỉ thấy lạ ở chỗ hắn cũng hay đi qua chỗ các phi tần khác. Hoàng hậu bị cấm túc, quyền quản lý hậu cung tạm thời do Huệ phi nắm trong tay. Khi đó dược thiện do Thái y viện kê không bị gian lận. Vậy sao ba tháng rồi mà không có thêm người nào mang thai?
Thật là chuyện lạ.
Ăn xong bữa tối, tắm rửa cũng xong, Mộ Dung Triệt nhìn thấy Đức tần đang ngẩn ngơ không biết suy nghĩ cái gì?
Hắn nhíu mày, đi đến trước mặt nàng, nhẹ ôm người vào lòng, nhỏ giọng: "Đang suy nghĩ gì?"
"Đang nghĩ tại sao Hoàng thượng cố gắng như vậy mà trong cung không thấy thêm người nào mang thai?"
Nàng đơn giản là hiếu kì. Dẫu sao chỉ mình nàng có con trai thì cũng không tốt. Áp lực lớn lắm nha!