Chương 55-1

"Nghe nói tối nay Hoàng thượng lại nghỉ ở Nhu Phúc cung?" Cất xong phương thuốc, Hoàng hậu hỏi với ánh mắt đen tối.
"Đúng vậy, nương nương!"


"Một tháng được bốn, năm lần ân sủng, xem ra Đức tần đã lọt vào mắt Hoàng thượng, chỉ không biết ân sủng này có thể kéo dài bao lâu? Bổn cung một tháng cũng chỉ có hai lần, nếu phương thuốc này có tác dụng, chỉ một lần mà mang thai thì thật tốt."


Nghĩ đến đây, cơn ghen tỵ lại bùng lên trong lòng nàng.
Tình thế bây giờ, địa vị nhà mẹ đẻ của nàng không được như xưa, so ra kém với địa vị nhà mẹ đẻ của ba vị phi. Hậu vị của nàng tràn ngập nguy cơ, chuyện cần thiết nhất hiện nay là nàng phải sinh được một hoàng tử.


Giờ nàng không dám làm cái gì mờ ám, dĩ nhiên chuyện dược thiện dành cho các phi tần là không thể thiếu.
"Có phương thuốc này, chắc chắn nương nương sẽ sớm mang thai hoàng tử." Tôn mama cười nói.
"Hy vọng là vậy!" Đáy mắt Hoàng hậu ánh lên vẻ mong đợi.


"Đúng rồi, hiện tại Ngụy tần có hành động gì không?" Hoàng hậu đột nhiên hỏi.
"Hồi nương nương, nô tài cảm thấy hình như Ngụy tần điều tr.a được chuyện than củi có liên quan đến chúng ta..." Tôn mama lo lắng nói.


Hoàng hậu cười nhạt, uống một ngụm trà: "Chỉ là hoài nghi mà thôi, dù sao nàng ta cũng không tr.a được gì liên quan đến bổn cung, những gì cần dọn dẹp chúng ta cũng không bỏ sót.”


available on google playdownload on app store


Lúc đó nàng vẫn đang bị cấm túc nhưng đã dùng thế lực riêng mình âm thầm đem than củi được đặc chế đưa tới Nhu Phúc cung, cũng âm thầm gài tang vật lên người Ngụy tần.
Bất luận chuyện than củi có gây tác hại gì không thì tội cũng sẽ đổ lên đầu Ngụy tần.


"Nương nương nói phải." Tôn mama gật đầu, một lát sau, nàng có chút chần chờ nói: "Đúng rồi, nương nương, nô tài phát hiện một chuyện rất kỳ quái, Tạ tần giống như mang thai, đoán chừng cũng gần ba tháng......"


"Cái gì?" Tay Hoàng hậu tay run lên, sắc mặt khẽ thay đổi, nắm thật chặt ly trà trong tay: "Chuyện này là thật?"
"Ngoại trừ Cung tần bị cấm túc, không phải tháng nào thái y cũng sẽ bắt mạch cho các phi tần sao?"


Lúc trước Đức tần mang thai là chuyện ngoài ý muốn, bởi không ai nghĩ tới được dược thiện không có tác dụng với nàng, hơn nữa nàng mới chỉ được thị tẩm có hai lần.
Thời điểm bị cấm túc nàng cũng chỉ mới vào cung hơn tháng nên mới thoát được.


Nhưng Tạ tần này tháng nào cũng có thái y chẩn mạch mà vẫn mang thai chứng tỏ nàng ta đã mua chuộc được thái y.
"Vì vậy nô tái mới thấy lạ bởi vì chuyện này được giấu rất kĩ."
"Thái y chẩn mạch hàng tháng cho Tạ tần là ai?"
Hoàng hậu nheo mắt, đáy mắt thoáng qua một tia ánh sáng lạnh.


Tạ tần mang thai không có gì lạ, nàng bị cấm túc, cung quyền nằm trong tay tứ phi, không cách nào gian lận dược thiện. Xem ra, nàng cần phải điều tr.a cẩn thận những phi tần nào được Hoàng thượng thị tẩm trong ba tháng đó.
"Là Tạ thái y của Thái Y Viện." Tôn mama lật sổ ghi chép, cung kính trả lời.


"Tạ thái y...... Họ Tạ, cùng Tạ tần có quan hệ như thế nào?" Ánh mắt Hoàng hậu hiện ra sát khí.
"Nô tài này không biết tên này, ngày mai nô tài sẽ cho người điều tra."
Sắc mặt Tôn mama xám xịt, nàng thế nhưng không chú ý vấn đề này.
"Ừ, mau sớm tr.a rõ quan hệ của bọn họ."


"Còn nữa, sai tai mắt của chúng ta hạ phấn xạ hương trong đồ ăn của Tạ tần."
Hoàng hậu cười lạnh, giấu chuyện mang thai, muốn sanh ra đâu dễ vậy. Có sẩy mất cũng có ai hay? Có mang thật hay không cũng không sao. Dù sao, phấn xạ hương cũng còn rất nhiều.
"Dạ!" Tôn mama đáp lời, trong mắt lóe lên một đạo ánh lạnh.






Truyện liên quan