Chương 65-1
Lịch Thụy Khánh năm thứ hai, trung tuần tháng tám, Nhị hoàng tử Mộ Dung An cử hành lễ trảo chu ở Ngự Hoa Viên.
Ngày này, Hoàng hậu mang thai hai tháng cũng tham dự, bất quá nhân vật chính là Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử tiều tụy vì bệnh, trải qua thời gian Phương quý phi tỉ mỉ nuôi dưỡng và dạy dỗ, cuối cùng không còn dáng vẻ nửa ch.ết nửa sống.
Nhóm đại thần cùng các mệnh phụ tới tham gia lễ trảo chu đều không xem trọng Nhị hoàng tử này lắm, ký ức của mọi người về chuyện ba ngày tắm lễ năm ngoái vẫn còn như mới, Nhị hoàng tử gầy yếu không có mấy lạng thịt, tiếng vang trong bồn còn chưa có thanh âm gì, lúc sau lớn hơn còn bệnh một hồi, ngay cả tiệc đầy tháng cũng không có cử hành.
Hôm nay, bọn họ cũng không coi trọng lễ trảo chu này.
Đứng ở trong đám người Liễu Vi Dung căng thẳng thần kinh, thậm chí mơ hồ có chút sợ, Đoàn Đoàn đã bị nàng thu xếp ở trong Nhu Phúc cung để Trần mama cùng Hạnh Nhi chăm sóc, không mang tới đây.
Bởi vì hôm nay sẽ có một cuộc động đất mạnh.
Cũng chính là Địa Long lật người.
Sẽ ảnh hưởng đến Hoàng cung, Ngự Hoa Viên này chính là chỗ động đất mạnh nhất trong hoàng cung.
Trong nguyên tác chính là xảy ra khi cử hành bữa tiệc.
Có điều nàng biết Nhu Phúc Cung của nàng rất xa Ngự Hoa Viên, sẽ may mắn thoát nạn, bất quá khẳng định sẽ có dư chấn lan đến, cho nên nàng mới giao phó Trần mama cùng Hạnh Nhi chăm sóc tốt Đoàn Đoàn.
Nếu như không phải bởi vì nàng ngoài ý muốn, Nhu Phúc cung không có người ở, sau khi Địa Long lật người, Từ An Cung của Thái hậu, Vị Ương Cung, Quan Sư cung đều bị phá hủy hơn phân nửa.
Phượng Nghi cung cũng liên lụy một chút.
Còn có mấy cung điện nhỏ sụp đổ.
Tử Thần điện dĩ nhiên là không có việc gì.
Nàng ở thời điểm năm ngoái, đã len lén đem sự kiện lớn xảy ra trong nguyên tác ghi chép lại.
Không nghĩ tới lễ trảo chu của Nhị hoàng tử chính là ngày nay.
Trùng hợp này cũng quá lớn đi.
Trong cung, hôm nay đại thần tam phẩm trở lên cùng mệnh phụ đều tiến cung vào đây.
"Đức tần muội muội làm sao vậy? Sắc mặt hình như không được tốt......" La tần một bên hiếm thấy ân cần hỏi một câu.
Liễu Vi Dung nhìn cảnh tượng náo nhiệt trong ngự hoa viên, giật giật khóe miệng, cười cười: "Không có việc gì, có thể là tối hôm qua ngủ không ngon."
La tần liếc nhìn cách đó không xa, Phương quý phi xuân phong hả hê, nụ cười rực rỡ trên khuôn mặt xinh đẹp, hiểu rõ gật đầu, xem ra Đức tần muội muội là bị Phương quý phi ảnh hưởng.
Liễu Vi Dung thấy thần sắc của nàng ta cũng biết nàng ta nghĩ sai, hiểu lầm, có điều cũng không giải thích cái gì.
Nàng tính toán thời gian, nếu như nói giờ lành là vào buổi sáng, lễ trảo chu buổi sáng hẳn là trôi qua rất nhanh, nếu như lại trễ thì phiền toái, Địa Long lật người sẽ xảy ra vào buổi trưa.
Đến lúc đó đại bộ phận đại thần mệnh phụ ở đây đều có thể bị ảnh hưởng.
Sau khi Thái hậu, Hoàng đế đến, mọi người làm lễ quỳ lạy.
Làm cho Liễu Vi Dung cảm thấy kinh ngạc là, Liễu Tương Nhã thế nhưng đi theo bên cạnh Thái hậu, cẩn thận đỡ Thái hậu đến.
"Đó không phải là Lệ quý nhân sao?" La tần thấy Lệ quý nhân đến rất kinh ngạc.
"Đúng vậy, không nghĩ tới nàng lại tới đây cùng Thái hậu." Liễu Vi Dung hí mắt nhìn Liễu Tương Nhã đang mỉm cười dịu dàng, thật không hổ là nhân vật chính, thật có thể nhảy lên, chỉ là khi Phương quý phi thấy Liễu Tương Nhã tới ánh mắt chợt lóe lên rồi biến mất rất nhanh, vẫn bị nàng bắt được.
"Xem ra Lệ quý nhân bị Phương quý phi ghen ghét rồi." La tần nhỏ giọng nói một câu, nàng biết tỷ muội Liễu thị không hợp nhau, cho nên nói cũng không có cố kỵ gì.
Liễu Vi Dung khẽ gật đầu, Liễu Tương Nhã bây giờ là nhổ răng con hổ, cùng Phương quý phi đối địch không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi với đá.
Lễ trảo chu rất nhanh bắt đầu.
Liễu Vi Dung cũng thấy rõ ràng trên thảm lông chính là Nhị hoàng tử gầy như cây tăm, một chút cũng không giống đã một tuổi, quá nhỏ gầy rồi, chỉ là cặp mắt kia trong suốt linh hoạt, coi như là điểm sáng duy nhất thôi.
Nhị hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai rất trung quy trung củ, đã bắt được một con dấu, đoán chừng cũng là huấn luyện qua.
Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, thật may là giờ lành vào giờ Tỵ trước buổi trưa.
Bởi vì thân thể Nhị hoàng tử thật sự quá kém, cho nên lễ trảo chu rất nhanh liền kết thúc, bởi vì Phương quý phi yêu cầu, một vòng hộ vệ vây quanh bên ngoài, gắt gao coi chừng Ngự Hoa Viên, Hoàng hậu vốn là tính toán lại thất bại.
Vừa kết thúc, các đại thần cùng mệnh phụ rối rít rời khỏi hoàng cung, Hoàng hậu được người đỡ trở về Phượng Nghi cung, Liễu Vi Dung mang theo Bạch Liên vội vã trở về Nhu Phúc cung.
Địa Long lật người này nàng cũng không nói chính xác, chỉ biết là ở sau giữa trưa, nàng cũng không biết thời gian chính xác.
Không phải nàng không nói ra, mà là nàng căn bản không có cách nào mở miệng nói ra, nếu nàng nói rồi, chắc chắn bị người nói là dùng tà thuyết mê hoặc người khác.
Nhìn khí trời vô cùng sáng sủa, một chút cũng không giống sắp xảy ra động đất, chỉ là Địa Long lật người coi như là sự kiện lớn trong tiểu thuyết, sẽ xảy ra.
Nàng vẫn nên chạy trở về sớm một chút, Đoàn Đoàn ở bên người nàng sẽ an toàn một chút.
Vậy mà nàng mới về đến Nhu Phúc cung, bên Từ An Cung cho người tới nói Thái hậu muốn gặp Đoàn Đoàn, bảo nàng dẫn qua.
Liễu Vi Dung bối rối, một nửa canh giờ nữa sợ là sẽ động đất, muốn nàng mang Đoàn Đoàn đi Từ An Cung, nơi này chịu ảnh hưởng của động đất rất lớn, nàng không muốn đi.
Nhưng nàng lại không tìm được lý do.
Người tới cũng đã nhìn thấy Đoàn Đoàn hoạt bát nhảy loạn, muốn giả bộ bệnh cũng không thể.
Cuối cùng Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là cắn răng mang theo Đoàn Đoàn đi qua.
Thái hậu thấy Đoàn Đoàn thật vui mừng, trong lòng thầm nói, vẫn là tôn tử khỏe mạnh hoạt bát xem ra thuận mắt hơn.
Liễu Tương Nhã ở một bên cũng mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Liễu Vi Dung, tia lửa trong mắt văng khắp nơi.
"Tam muội! Đã lâu không gặp!" Nàng ta dịu dàng gọi nàng một tiếng.
"Ừ, đã lâu không gặp!" Liễu Vi Dung cứ như vậy một câu.
Sau đó không nói gì.
Không khí ở giữa hai tỷ muội quỷ dị, chẳng những cung nhân bên cạnh chú ý tới, Thái hậu cũng chú ý tới, chỉ là bà không nói gì, bà vuốt tóc Đoàn Đoàn, cười với Liễu Vi Dung nói: "Ai gia rất ưa thích Diệu nhi, Đức tần, về sau mang Diệu nhi đến đây thăm ai gia nhiều một chút."
Thân thể An nhi thật sự quá kém, hôm nay nhìn ánh mắt của những đại thần kia, cũng biết bọn họ sẽ không ủng hộ An nhi, mặc dù Thái hậu thích cháu gái mình sanh tôn tử, nhưng khi nhìn bộ dáng bệnh tật của Nhị hoàng tử, cộng thêm thân thể của mình càng thêm kém, Thái hậu cảm thấy có chút xúi quẩy.
Liền triệu Đoàn Đoàn tới đây.
Đoàn Đoàn chính là một niềm vui, rất biết làm Thái hậu vui vẻ.
“Vâng, về sau khi thỉnh an thần thiếp sẽ mang Diệu nhi tới đây, đến lúc đó Thái hậu không ngại Diệu nhi nghịch ngợm là được!" Liễu Vi Dung cười đồng ý, trong lòng lại lo lắng không thôi.
Thái hậu rất hài lòng với thái độ của Đức tần, nụ cười trên mặt sâu mấy phần.
"Hoàng nãi nãi, về sau mỗi sáng sớm Diệu nhi cũng có thể đến xem hoàng nãi nãi rồi sao?" Đoàn Đoàn mở hai mắt y hệt nai con nhìn Thái hậu, ngọt ngào ngây thơ hỏi.
"Đúng vậy, Diệu nhi thích không?" Thái hậu từ ái cười hỏi.
"Thích! Hoàng nãi nãi thích Diệu nhi sao?" Đầu nhỏ Đoàn Đoàn vội vàng gật đầu, về sau mắt lại tha thiết nhìn Thái hậu hỏi một câu.
Thái hậu cười nheo mắt, không nhịn được hôn gương mặt của hắn một cái, từ ái nói: "Thích, hoàng nãi nãi thích Diệu nhi nhất rồi."