Chương 83-1
Tiểu tăng sửng sốt nhìn người tới, theo hắn đang biết, hôm nay Tướng Quốc Tự đóng chặt cửa, người tới không phải Hoàng thượng thì chính là phi tử, nữ tử tuyệt sắc trước mắt này chắc phải là phi tần của Đương Kim Hoàng Đế chứ?
Nhưng tại sao nàng ta lại một mình gặp Minh Viễn đại sư?
Mới vừa rồi Hoàng đế mới cùng một vị phi tử mỹ lệ, đoan trang tới tìm đại sư, hiện tại một vị lại tới, tiểu tăng đau đầu.
"Nữ thí chủ chờ, bần tăng đi vào thông truyền một tiếng."
Tiểu tăng chỉ có thể chắp tay nói một câu.
Liễu Tương Nhã mỉm cười gật đầu, trong lòng lại nóng nảy không dứt.
Tiểu tăng tiến vào sương phòng, nói một tiếng cùng Minh Viễn đại sư, Minh Viễn đại sư mở cặp mắt, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi ra ngoài nói với nàng ta, gieo nhân nào gặt quả ấy."
Bây giờ đã biết người đến là ai rồi.
Vẻ mặt tiểu tăng sùng bái, Minh Viễn đại sư chính là lợi hại.
Nhìn thấy tiểu tăng ra ngoài, vẻ mặt Liễu Tương Nhã mong đợi nhìn hắn.
"Vị nữ thí chủ này, Minh Viễn đại sư bảo bần tăng chuyển cho thí chủ một câu nói, gieo cái nhân nào, gặt cái quả ấy! Mời nữ thí chủ trở về đi!" Tiểu tăng chắp tay trước ngực nói.
Thân thể Liễu Tương Nhã run rẩy hạ xuống, âm thầm cắn môi, nhìn thật sâu sương phòng đóng chặt một cái, dứt khoát mang theo Bích Thủy rời đi.
"Chủ tử, làm sao bây giờ?" Bích Thủy có chút hoang mang lo sợ hỏi.
Đáy mắt Liễu Tương Nhã lướt qua một tia không cam lòng, nhìn tăng nhân phía xa vội vã đi qua, cắn răng nói: "Còn có thể làm sao, đi một bước tính một bước thôi."
Nghĩ đến Hoàng thượng cùng Liễu Vi Dung rời đi trước, trong lòng nàng một hồi lo lắng, cảm giác như có việc hệ trọng gì đó xảy ra.
Chờ Liễu Tương Nhã rời đi, cách đó không xa lại có một người đẹp mặc cung trang mang theo cung nữ tâm phúc đi cầu kiến Minh Viễn đại sư.
Danh tiếng Minh Viễn đại sư quá lớn, muốn gặp mặt hết sức khó khăn, đây là muốn duyên phận.
Vì vậy không chỉ Liễu Tương Nhã, Huệ phi, Đoan phi, Hiền phi, cùng với Phương Chỉ Doanh đều từng đợt từng đợt đi cầu kiến Minh Viễn đại sư.
Đáng tiếc Minh Viễn đại sư đã truyền đạt mệnh lệnh từ chối gặp khách.
Vì vậy những phi tử này đều đụng chạm nhau phía trước.
Hoàng đế mới trở về không bao lâu, liền nhận được hồi báo của thị vệ, nói Lệ tần đi tìm Minh Viễn đại sư, nhưng Minh Viễn đại sư cũng không có gặp nàng ta, khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, xem ra Lệ tần còn chưa hết hi vọng.
Không chỉ như thế, lúc sau hắn lại lần lượt nhận được tin các phi tần khác cầu kiến Minh Viễn đại sư đều bị cự tuyệt.
Kế tiếp chính là chuyện vì Thái hậu dâng hương cầu phúc, một loạt nghi thức cầu phúc rườm rà khiến đầu óc Liễu Vi Dung choáng váng, cho đến khi kết thúc hồi cung, nàng vẫn còn chóng mặt.
Sau khi Hoàng đế ngự giá rời khỏi Tướng Quốc Tự, Tướng Quốc Tự mở cửa, Liễu Chi Hạo một mực ở bên ngoài chờ đợi tin tức liền mang theo Tưởng thị đi gặp Minh Viễn đại sư.
Lúc rời đi mặt âm trầm, gương mặt Tưởng thị cũng khiếp sợ không nghĩ tới Liễu gia thế nhưng sinh ra hai nữ nhân phú quý không thể nói, đáng tiếc chỉ có thể lưu một người, chỉ là lưu lại cái đó chắc chắn sẽ chuyện Liễu Tam tiểu thư, xem ra đầu tư của nàng không sai.
Trở lại trong cung, Hoàng đế lập tức bắt tay vào điều tr.a kỹ chuyện Liễu Tương Nhã.
Liễu Vi Dung ngoại trừ đi thỉnh an Thái hậu, còn lại an tâm theo bồi Long Phượng thai, Long Phượng Thai đã lớn hơn hai tháng, tính tình bắt đầu cởi mở, Viên Viên hiếu động, mỗi ngày luyện tập lật người rất tích cực, Hoan Hoan hết sức lười, không muốn động đậy một chút nào, khiến Liễu Vi Dung không biết nói gì.
Đoàn Đoàn rất tích cực, mỗi ngày đều sẽ dùng nửa canh giờ đọc sách cho đệ đệ và muội muội.
Ngày thứ hai từ Tướng Quốc Tự trở về, Phương Chỉ Doanh đột nhiên mang theo Nhị hoàng tử đi tới Nhu Phúc cung.
Liễu Vi Dung nhìn Nhị hoàng tử nhỏ gầy yếu đuối, mới vừa hai tuổi, cho tới bây giờ vẫn còn chưa biết đi, do bà ɖú ôm.
Đoàn Đoàn nhìn nhị đệ chưa từng gặp qua, có chút rối rắm.
Nghe mẫu thân nói, vị nhị đệ này từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, cần cẩn thận tĩnh dưỡng, hơn nữa đã trải qua chuyện bị mưu hại ở Từ An Cung, hắn cũng không dám đụng chạm nhị đệ.
Chỉ là ngồi an tĩnh khéo léo ở một bên.
Liễu Vi Dung thở phào nhẹ nhõm, thật may là Đoàn Đoàn đủ thông minh, không có chủ động nói muốn chơi cùng Nhị hoàng tử, nàng sợ nhất những chuyện này, hơn nữa nàng cảm thấy mục đích Phương Chỉ Doanh tới không trong sáng.
Sau khi để người dâng trà ngon lên cho Phương Chỉ Doanh, chính nàng cũng nhấp một ngụm trà, cười hỏi: "Không biết Phương phi tỷ tỷ tới đây có chuyện gì?"
Phương Chỉ Doanh không có uống trà, ánh mắt nhìn về Đoàn Đoàn, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Muội muội thực sẽ nuôi đứa bé, Đại hoàng tử được muội muội nuôi thực tốt!"
"Phương phi tỷ tỷ quá khen, thật ra thì ta không thể nào nuôi đứa bé, đều là giao cho bà ɖú cùng Trần mama." Liễu Vi Dung không biến sắc cười nói.
"A, vậy sao? Xem ra bên cạnh muội muội đều là người tài ba đấy." Phương Chỉ Doanh khẽ mỉm cười, khen.
"Phương phi tỷ tỷ nói đùa."
Phương Chỉ Doanh thấy gương mặt nàng gió nhẹ nước chảy, buồn bực.
Chỉ là nàng lại lên tinh thần rất nhanh.
"Bà ɖú ôm Nhị hoàng tử lại đây."
Bà ɖú đem Nhị hoàng tử đưa cho Phương Chỉ Doanh, Phương Chỉ Doanh ôm tới, nhìn sắc mặt xanh trắng của nhi tử, trong lòng đau lòng một hồi, cắn cắn môi, rốt cuộc đã quyết định.
"Muội muội thấy An nhi chưa? Thái y vẫn khám bệnh cho An nhi, kê đơn thuốc bổ, nhưng ăn hơn một năm lại vẫn chưa chuyển biến tốt." Phương Chỉ Doanh tràn đầy ảm đạm nói, nói xong, ánh mắt của nàng ta liếc về hướng Liễu Vi Dung.
Liễu Vi Dung nghe, nhìn hướng tới ánh mắt chứa chan mong đợi của Phương Chỉ Doanh bên cạnh, rất nhanh cũng se mặt lại, ánh mắt của nàng rơi vào Nhị hoàng tử trong tay Phương quý phi.
Nhìn sắc mặt Nhị hoàng tử tái xanh, khí huyết chưa đủ, tính mệnh vô cùng yếu ớt.
Nếu dùng linh tuyền trong không gian, bảy tám ngày liền khỏe mạnh rồi.
Đáng tiếc có Phương phi ở đây, nàng sẽ không làm Thánh mẫu, điều dưỡng thân thể giúp Nhị hoàng tử.
"Sắc mặt của Nhị hoàng tử bắt đầu thay đổi khi nào?"
Phương Chỉ Doanh nói không nên lời nguyên do vì sao.
Lúc ấy Đoan phi dưỡng dục Nhị hoàng tử vô cùng tốt, vậy mà mới về đến bên cạnh Phương Chỉ Doanh không bao lâu, vốn là mang chút màu đỏ lại nhanh chóng tiêu tán, chỉ để lại gương mặt trắng xanh phía trên.
Khẳng định là Phương Chỉ Doanh không có chăm sóc tỉ mỉ.
Nhưng mà khi Phương Chỉ Doanh đem Nhị hoàng tử ôm trong tay đưa cho Liễu Vi Dung, mới đưa đến trước mặt, Mộ Dung An khó được mở ra cặp mắt, nhìn về phía ánh mắt của nàng mang theo một tia không muốn xa rời, ngay sau đó lại nhắm mắt lại ngủ.