Chương 9: Hồ ly đến Bình Lạc bị phượng hoàng ức hiếp

Tang Chỉ chống tay mạng sườn, đứng trong lùm cỏ xanh tốt, nhìn chăm chú vào căn nhà gỗ cách đó không xa.


Lúc này đang là đầu tháng Ba, sắc xuân dạt dào, vùng quê nhỏ được bao phủ trong một lớp sương trắng mỏng manh của buổi sáng sớm, cây lá xanh tươi, hoa nở kiều diễm, sự bình yên, tĩnh lặng không lời nào miêu tả được…


Trong khung cảnh đẹp đẽ, tĩnh mịch, Tang Chỉ ngẩng đầu hú một tiếng, phá tan sự yên tĩnh, khiến cho chú gà trống vẫn còn chưa tỉnh giấc cũng giật mình cất tiếng gáy sớm. Lấy lại dũng khí, xông đến căn nhà gỗ trước mặt, Tang Chỉ đạp cửa bước vào, chẳng chút do dự cất tiếng mắng:


“Tuấn Thúc, ngươi ra đây cho ta!”
“Đừng tưởng trốn rồi thì sẽ không sao!!”


“Tên phượng hoàng ch.ết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Phượng hoàng cao ngạo! Phượng tộc các người chẳng có thứ gì tốt đẹp cả! Lừa gạt ta đi làm Thổ thần. Đáng ghét, Thổ thần cái gì chứ? Chỉ là hội của mấy bà thím trong thôn! Ta không làm nữa! Ngươi ra đây cho ta!!”


Tang Chỉ gào thét, mắng chửi xong, thấy trong phòng chẳng có động tĩnh, không kìm được, hơi cau mày, cố lấy lại nhịp thở bình thường, sau đó lại nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Trong lúc tò mò, Tang Chỉ vòng qua bức bình phong, nghiêng đầu nhìn, người bỗng cứng đờ.


available on google playdownload on app store


Sau bức bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mịt mờ, cảnh tượng tuy có khác so với bên ngoài căn nhà gỗ nhưng ảo diệu như nhau. Trong chiếc bồn tắm bằng gỗ rộng rãi, tấm lưng khỏe khoắn mà săn chắc của người con trai mờ mờ ảo ảo giữa làn hơi nước mỏng.


Trong tình cảnh này, Tang Chỉ cảm thấy máu nóng đang ào ào dâng lên não. Bình thường, trông con phượng hoàng cao ngạo này áo xống gọn gàng, điển trai, cởi mở, không ngờ thân thể bên trong lớp quần áo của hắn cũng… như thế. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đỏ ửng mặt, liếc sang một bên, nhưng vẫn không quên chuyện chính, hai hàm răng va vào nhau lập cập: “Ngươi… ngươi mặc quần áo vào… Ta… ta có chuyện muốn hỏi ngươi!”


Tuấn Thúc cười híp mắt, ngón tay thấm đầy hơi nước xoa xoa đuôi tóc, giọng điệu lười biếng vẻ mờ ám: “Sợ gì chứ? Ngươi chẳng phải là chưa từng nhìn thấy.”


Khóe miệng Tang Chỉ co giật, nhìn chằm chằm vào con mắt trong veo và ngũ quan tinh tế của Tuấn Thúc, tận đáy lòng chỉ còn lại một suy nghĩ: “Yêu nghiệt! Kẻ này nhất định là yêu nghiệt!”


Chỉ vào chóp mũi của yêu nghiệt, Tang Chỉ tức giận giậm chân: “Ngươi nói láo! Ai đã nhìn con phượng hoàng thối tha như ngươi tắm chứ? Ai đã nhìn? Ai thèm nhìn chứ?”


Tuấn Thúc khẽ cười, cặp môi nhếch lên khinh bỉ, khuôn mặt vốn đã hại nước hại dân đó trong màn sương trắng mờ ảo càng đẹp đến mê người: “Haizz! Hóa ra không phải công chúa Tang Chỉ nhìn, vậy chắc là bản Phượng quân ta nhớ nhầm rồi. Phù…” Tuấn Thúc chống cằm, dáng vẻ trầm tư, thỉnh thoảng lại liếc Tang Chỉ: “Ta còn nhớ hôm đó, bản Phượng quân đang tắm ở Thanh Ngô cung thì đột nhiên một con hồ ly xông vào, ta bắt và trói nó lại, rồi tính kế dụ dỗ nó. Quả nhiên không ngoài dự tính, con hồ ly háo sắc trúng kế, không chỉ nghe theo lời ta, còn ngốc nghếch tự tiến cử làm Thổ thần.”


Ánh mắt Tuấn Thúc đưa qua đưa lại: “Haizz! Đáng tiếc, đáng tiếc! Những chuyện yên ổn, tốt đẹp thì công chúa chẳng làm, lại đi làm Thổ thần gì đó. Bưng trà, rót nước cho người phàm, còn phải làm mai mối cho người ta, đứng ra hòa giải mấy vụ đánh nhau gì đó… Đáng thương quá! Nhưng mà công chúa Tang Chỉ, ngươi nói xem, sao con hồ ly này lại ngốc nghếch như vậy, nói dối như thế mà nàng ta cũng tin?”


“Ngươi…” Tang Chỉ bực bội, quả nhiên là mình trúng kế của con phượng hoàng cao ngạo này. Nhưng bây giờ, tên đầu sỏ còn tỏ ra lương thiện, nhìn chằm chằm rồi nói mấy lời châm chọc, khiến người ta vô cùng bực bội.


“Phượng hoàng ch.ết tiệt! Phượng hoàng thối tha! Ta và người không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn hại ta?”


“Không thù sao?” Mắt phượng của Tuấn Thúc giật giật, lườm Tang Chỉ một cái sắc lẹm. Không khí xung quanh bỗng lạnh toát, trong nháy mắt, gió lạnh ào ào, mặt cũng sầm sì, Tuấn Thúc nghiến răng nói: “Không phải không có thù, có điều, người không nhớ thì thôi vậy.”


Nói xong, Tang Chỉ nghe thấy tiếng “bùm” cực lớn. Trong cơn thịnh nộ, Tuấn Thúc đập vỡ thùng tắm. Tang Chỉ không kìm được, cúi xuống nhìn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh hãi không thốt nên lời.


Tuấn Thúc thấy vậy, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa, công chúa Tang Chỉ đã nhìn trộm tại hạ hai lần… Công chúa thấy có đẹp không?”


“…” Tang Chỉ bịt miệng không nói gì, Tuấn Thúc từ trong màn hơi nước đi ra, áo quần đã chỉnh tề, mái tóc đen buộc phía sau, toát lên vẻ phong nhã, hào hoa vô hạn.


Hắn nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tang Chỉ, kề sát tai nàng, ám muội nói: “Nhưng mà công chúa biết đấy, lén nhìn mỹ nam tắm là phải trả giá đó.”


Hơi thở ấm nóng của hắn phả vào tai nàng. Tang Chỉ nghiêng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt sâu không thấy đáy, chớp chớp mắt, đột nhiên thấy nóng ở mũi, vô thức đưa tay lên sờ, chảy máu mũi rồi, thật là mất mặt quá đi!


Trong chốc lát, Tang Chỉ nước mắt tràn trề. Đúng là lén nhìn mỹ nam tắm chẳng có kết quả gì tốt đẹp.


Nhưng mà, rốt cuộc mình đã đắc tội gì với con phượng hoàng nguy hiểm này mà hắn lại muốn hại mình như thế chứ? Đang đắn đo, Tuấn Thúc bên này hình như cũng đoán được tâm sự của Tang Chỉ, xa xăm nói: “Chắc công chúa còn nhớ chứ? Bốn trăm năm trước, tại hội Bàn Đào, ngươi đã… cắn ta…”


Hai chữ cuối cùng Tuấn Thúc nghiến trong miệng, khó khăn lắm mới nói ra được. Tiểu hồ ly thấy vậy, thoắt cái tư duy bị đưa về quá khứ. Bốn trăm năm trước, hội Bàn Đào…


Lúc đó, Tang Chỉ chẳng qua là một tiểu hồ ly nhỏ xíu, chưa được trăm tuổi, đến nhân hình cũng chẳng duy trì được lâu. Đó là lần đầu tiên tiểu hồ ly tham gia hội Bàn Đào, ký ức rõ nhất của Tang Chỉ chính là ăn, ăn và ăn. Ngọc Dịch tửu ngọt ngào, thơm mát, đào tiên ngọt thơm, đùi gà bóng mỡ… Tiểu Tang Chỉ đang gặm thích thú thì nghe thấy tiếng cười lớn từ đâu vọng đến, tiểu hồ ly nhún nhún tay, nhân lúc mẫu hậu không để ý, chuồn như một làn khói vào đám người.


Thế là, tiểu hồ ly thấy một con gà trống lớn mà lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy…


Toàn thân nó phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, chói rọi lóa mắt, đôi cánh rộng thỉnh thoảng lại lóe lên, mỗi lần vẫy đều tỏa ra hào quang ngũ sắc lộng lẫy… Trong chốc lát, Tang Chỉ nhỏ bé nhìn đến đần mặt ra, con gà trống lớn thật, đẹp thật…


Nếu có thể bắt nó để nướng lên ăn nhất định sẽ rất tuyệt! ↖(^ω^)↗


Thế là tiểu công chúa Tang Chỉ của chúng ta nghĩ sao làm vậy, một tiếng kêu của hồ ly con cất lên, liền đạp chân bay nhào vào không trung, nhân lúc con gà trống lớn kia còn chưa phản ứng lại được, liền giữ lấy cái cổ của nó, cắn phập một miếng. Trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, con gà trống lớn thấp giọng kêu, nhưng còn chưa kịp phản kháng thì tiểu hồ ly đã thấy trên cổ gà trống lớn có thêm một thanh bảo kiếm đã mở bao.


Nam nhân áo đen cầm kiếm nàng có biết, chính là Nhai Xải thục thử mặt méo. Nhai Xải thu lại ánh hào quang trong mắt, nói: “Ngươi thua rồi!”


Cùng lúc đó, tiếng kêu kinh hãi của mẫu hậu cũng vang lên. Bà xông đến hiện trường vụ án, ôm lấy tên đầu sỏ chuyên đi gây chuyện mà vẫn chưa hết kinh sợ: “Chỉ Nhi! Con đang làm gì vậy?”


Tiểu hồ ly đang lăn lộn trên mặt đất, hóa thành đứa bé gái khoảng ba, bốn tuổi, trực giác cho thấy có lẽ mình lại phạm lỗi rồi, tối nay về nhà cha sẽ lại đánh vào mông cho coi, liền chu miệng, lao vào lòng mẫu hậu làm nũng: “Mẫu hậu…”


Ngừng một lát, lúc này Tang Chỉ mới chỉ vào Tuấn Thúc, giải thích bằng giọng non nớt: “Gà… gà trống lớn. Mẫu hậu, Chỉ Nhi không làm loạn. Chỉ Nhi chỉ muốn bắt gà trống lớn…”
Gà trống lớn…
Gà trống…
Gà…


Thoắt cái, không khí xung quanh vừa rồi còn sát khí đằng đằng giờ đã trở lên loạn xị, bát nháo vì tiểu công chúa Tang Chỉ bắt gà. Chúng tiên không nhịn được cất tiếng cười sặc sụa. Còn Tuấn Thúc đã thua Nhai Xải trong hoàn cảnh mất mặt như thế.


Ra khỏi hồi ức, lòng bàn tay của Tang Chỉ đã lấm tấm mồ hôi. Vô thức ngước mắt nhìn khuôn mặt đẹp đẽ đang ở đối diện kia, ký ức chất chồng lên nhau, cuối cùng Tang Chỉ cắn răng nói: “Lẽ nào… ngươi là con gà trống đó?!”


Dứt lời, sắc mặt của Tuấn Thúc biến đổi. Chẳng có con phượng hoàng nào thích bị người ta hiểu nhầm là gà trống, thêm vào đó là thù mới hận cũ, Tuấn Thúc gắng nhịn nhục, lúc này mới bình tĩnh lại, nói: “Ra ngoài!”






Truyện liên quan